Người Vợ Bí Mật

Chương 96



Tô Tuyết ngồi trên sàn, bên cạnh có một hộp giấy, trong đó chứa la liệt báo và tạp chí.

Nhìn người đàn ông anh tuấn trên bìa tạp chí đang cầm trong tay, ánh mắt Tô Tuyết bất giác hiện lên vẻ yêu thương, vô thức đưa tay ra vuốt ve gương mặt anh tuấn trên mặt báo, nghiêng đầu, cười ngây ngô, miệng bất giác gọi khẽ, “Hạo…”. Rồi cầm tờ báo dán vào môi, hôn điên cuồng. Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai cô, anh nói, “Tôi yêu Mễ Giai, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy, cả đời này cũng không”.

Anh còn nói, “Vậy cô có biết thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ hay không, đúng là tôi yêu Tô Tuyết, nhưng đấy là chuyện của mười năm trước, năm đó tôi chia tay Tô Tuyết trong căm hận, và mười năm nay những hận thù ấy đã tan biến từng chút từng chút một, tình yêu đối với cô ấy cũng biến mất hầu như không còn, hiện tại người tôi yêu là Mễ Giai, chỉ có Mễ Giai”.

Anh còn nói, “Tôi sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp đỡ Tô Tuyết, nhưng nếu thật sự không còn cách nào… Tôi sẽ đưa cô ấy trở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị”.

Những lời nói ngày hôm đó lại văng vẳng bên tai cô, ném tờ báo trong tay đi, Tô Tuyết hoảng hốt ôm đầu, lắc lắc không ngừng, miệng liên tục lẩm bẩm, “Tôi không muốn… Tôi không muốn quay về nơi đó, không muốn, không muốn về…”.

“Là cô ta. Đều là do cô ta… Đều là tại Mễ Giai, là cô ta cướp Nghiêm Hạo của mình, nên Nghiêm Hạo mới không cần mình… Con đàn bà hư hỏng, dám cướp Nghiêm Hạo của tao…”. Lẩm bẩm dứt lời, trong ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Tuyết bò lên phía trước đổ hết hộp giấy ra, lật xem, bên trong hầu như toàn là những thông tin về Nghiêm Hạo được cắt ra từ nhiều tờ báo, gần như báo nào cũng có. Tô Tuyết cầm một bài báo từ mấy tháng trước lên, trên đó Nghiêm Hạo đang tươi cười, so với vẻ mặt lạnh lùng trước kia trông đẹp hơn rất nhiều, khác với những lần trước, lần này Nghiêm Hạo còn ôm eo một cô gái thanh tú, động tác của anh rõ ràng như muốn che chở cho cô gái trong lòng. Bài báo này chính là đưa tin Nghiêm Hạo và Mễ Giai công khai quan hệ trước báo giới mấy tháng trước.

Nhìn ảnh chụp Mễ Giai trên báo, Tô Tuyết tức giận trừng mắt, sau đó đột nhiên xé rách bài báo, hung hăng như là đang phát tiết cảm xúc của bản thân, động tác tay liên tục, miệng cũng không ngừng nghiến răng nghiến lợi, “Đều tại mày, tất cả là tại con tiện nhân mày, cho mày cướp Nghiêm Hạo, cho mày cướp Nghiêm Hạo của tao này, xấu xa, mày là loại xấu xa… Xé mày… Tao, tao xé mày, cho mày cướp… Tao cho mày cướp này…”.

“Chị…”. Bạch Lâm bưng bát chè, gõ cửa đi vào, “Hôm nay em nấu tuyết lê bách hợp[1], vừa mới lấy trong tủ lạnh…”. Chưa nói hết lời chợt ngừng lại, trước mắt đầy mảnh báo vụn rơi khắp sàn nhà, Bạch Lâm có chút kinh ngạc, cô biết Tô Tuyết coi những bài báo có liên quan tới Nghiêm Hạo được cắt ra ấy như bảo bối, bình thường cho tới bây giờ đều không để ai khác chạm vào, hôm nay sao lại tự tay hủy hoại hết những thứ trân quý này?

Tuy có nhiều nghi vấn nhưng sợ rằng sẽ kích động Tô Tuyết, Bạch Lâm chỉ dè dặt hỏi, “Chị… Sao lại thế này?”.

Tô Tuyết nhìn cô, không trả lời, nhận lấy bát tuyết lê bách hợp ướp lạnh trên tay cô, cứ thế uống.

Thấy chị mình không muốn nói, Bạch Lâm cũng không hỏi nhiều, dù sao Tô Tuyết không phải người bình thường, làm một vài chuyện không bình thường cũng không nhất thiết phải có lý do, nhìn cô ấy như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vừa định đi ra ngoài thì phía sau truyền đến giọng nói rầu rĩ của Tô Tuyết.

“Vì sao gần đây Nghiêm Hạo không tới thăm chị?”. Bĩu môi, mở to đôi mắt vô tội hỏi Bạch Lâm, khiến người ta nhìn mà không khỏi cảm thấy thương tiếc trong lòng.

“Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo anh ấy… Gần đây anh ấy bận việc công ty, cho nên… Cho nên mới không có thời gian tới thăm chị”. Ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tuyết, Bạch Lâm nói dối trấn an.

“Thật không?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hoài nghi xen lẫn mất mát.

Không đành lòng nhìn vẻ mặt đầy thất vọng ấy, Bạch Lâm cười nói, “Đúng thế, chị nghĩ xem, Nghiêm Hạo yêu chị như vậy, cho nên nhất định là công ty quá nhiều việc nên mới không có thời gian tới thăm chị”.

“Thật sao?”. Nghe Bạch Lâm nói, Tô Tuyết dường như rất tin tưởng, ánh mắt sáng lên.

“Ừ”. Bạch Lâm mỉm cười gật gật đầu, thật ra liên tục hai ba ngày nay Nghiêm Hạo không nhận điện thoại của cô, bất kể cô gọi thế nào cũng vô ích, nếu không phải cô không tiện ra ngoài thì có lẽ cô đã sớm chạy tới công ty hoặc tới nhà riêng tìm anh ta.

“Vậy… Vậy chúng ta đi tìm anh ấy được không?”. Tô Tuyết kéo tay cô, ánh mắt đầy chờ mong.

“Việc này…” Bạch Lâm có phần khó xử nhìn Tô Tuyết, thân phận cô bây giờ nào dám chạy loạn khắp nơi, đi mua đồ ăn đều phải hóa trang, trời nóng nực vẫn phải đội mũ lưỡi trai, chỉ sợ người khác nhận ra mình, càng đừng nói tới việc đến công ty tìm Nghiêm Hạo, không phải là tự chui đầu vào lưới sao. “Việc này không ổn lắm đâu, chúng ta, chúng ta làm vậy sẽ quấy rầy anh ấy giải quyết công việc, chị cũng không muốn làm phiền anh ấy đúng không?”. Bạch Lâm khuyên nhủ, hy vọng có thể dập tắt ý nghĩ này trong đầu Tô Tuyết.

Tô Tuyết bĩu môi gật gật đầu, cúi đầu nghịch ngón tay mình, trông có phần bất lực.

Ngay lúc Bạch Lâm cho rằng mình đã thuyết phục chị thành công, Tô Tuyết đột ngột ngẩng đầu lên, mỉm cười, thần bí đến gần tai cô nói thầm, “Vậy thì chúng ta đi lén lút, đứng ở xa nhìn anh ấy một chút, không để anh ấy phát hiện ra, cũng không quấy rầy công việc của anh ấy, được không?”.

“Chuyện này…”. Bạch Lâm nhìn Tô Tuyết, không nỡ từ chối, đành thỏa hiệp, “Chúng ta chờ muộn muộn rồi đi, đợi mọi người ra về thì đứng từ xa nhìn anh ấy một chút được không?”.

“Ừ… Ừ”. Tô Tuyết vui mừng gật gật đầu.

Chờ muộn một chút lúc mọi người tan tầm đi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu? Nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt đơn thuần kia, Bạch Lâm nghĩ trong lòng.

Bạch Lâm dẫn theo Tô Tuyết ngồi ở ghế sau taxi, nhìn dòng người ồ ạt ra khỏi cao ốc Vũ Dương, các cô đang đợi, đợi đến khi mọi người về hết.

“Cô à, hai người đã đến được một lúc rồi, sao còn chưa xuống xe, tôi còn phải đón khách khác nữa, chờ như vậy làm ăn thế nào được chứ”. Bạch Lâm và Tô Tuyết chậm chạp không xuống xe khiến tài xế mất kiên nhẫn quay đầu nói. Hiện tại vừa đúng giờ cao điểm, vài người muốn gọi xe nhưng thấy trong xe anh có người đều chuyển sang xe bên cạnh, hại anh mất không ít khách.

Bạch Lâm trừng mắt lườm lái xe, lạnh lùng nói, “Chúng tôi ngồi lâu sẽ trả thêm tiền cho anh là được chứ gì, nói vô nghĩa”.

Tài xế sờ sờ mũi, toét miệng cười, nói thẳng, “Được, được, haha”. Xã hội bây giờ, có tiền là trên hết, cô ấy đã nói sẽ trả thêm tiền cho anh, vậy có gì mà không được, không cần phải chạy xe đón khách, vừa có thể nghỉ ngơi lại còn được tiền, điều kiện tốt như vậy đương nhiên anh hài lòng, ra đời mưu sinh cũng chỉ vì kiếm cơm ăn áo mặc, chẳng ai thấy tiền mà lại bỏ qua.

Dòng người dần dần ra về hết, chỉ còn lác đác vài người chậm rãi từ trong công ty đi ra, Bạch Lâm cảm thấy thời gian vừa đúng, quay đầu chuẩn bị dẫn Tô Tuyết đi vào tìm Nghiêm Hạo, vừa quay đầu liền nghe thấy Tô Tuyết kéo tay cô hét lớn, “Lâm Lâm, em xem em xem, là Hạo, là Nghiêm Hạo, anh ấy, anh ấy đi ra rồi, đi ra rồi”.

Bạch Lâm quay đầu, thấy Nghiêm Hạo đang nói chuyện điện thoại, bước chân vội vội vàng vàng, mở cửa xe đang đỗ trước cổng công ty, chuẩn bị rời đi.

“Bác tài, đuổi theo chiếc xe phía trước”. Bây giờ có xuống cũng không chặn được người, Bạch Lâm nói quyết đoán.

Tài xế nhíu mày nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức đuổi theo xe Nghiêm Hạo.

Xe dừng lại trước phòng kế toán dưới lầu của một văn phòng luật, Bạch Lâm nhíu mày, Vũ Dương là một tập đoàn lớn, trong công ty cũng đầy đủ mọi ban ngành, đâu cần phải tới một văn phòng luật tư nhân để tìm kế toán. Trong lòng chớm hoài nghi, vừa ngẩng lên đúng lúc nhìn thấy Mễ Giai xách túi mỉm cười từ bên trong đi ra. Cô thấy Nghiêm Hạo vội vàng tiến lên, mỉm cười cầm lấy túi xách trong tay Mễ Giai, vô cùng thân mật hôn lên má cô ấy, Mễ Giai đỏ bừng mặt hờn dỗi nhìn anh như oán trách, nhưng khóe miệng lại như cười, Nghiêm Hạo ôm eo Mễ Giai cùng đi về phía chiếc xe đậu bên đường, Nghiêm Hạo còn ga lăng mở cửa cho Mễ Giai, đợi cô ấy ngồi vào mới vòng qua bên kia mở cửa lên xe.

Tất cả chuyện này đều lọt vào mắt Bạch Lâm và Tô Tuyết, vẻ mặt Tô Tuyết ngoan độc, ánh mắt trở nên hung ác, hai tay nắm chặt vào nhau.

Bạch Lâm lo lắng nhìn Tô Tuyết, chỉ sợ chị ấy không thể khống chế được lại phát điên, có phần bất an nói, “Chị… Chuyện này, chuyện này có thể là Nghiêm Hạo đi đón khách hàng, chị, chị đừng để trong lòng…”.

“Cô ta là Mễ Giai, con tiện nhân, con hồ ly tinh, là cô ta quấn quýt lấy Nghiêm Hạo, là cô ta… Chính là cô ta, cái con hồ ly tinh cướp Nghiêm Hạo của mình”. Tô Tuyết nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chuẩn bị rời đi, tâm tình bắt đầu kích động.

“Chị…”. Bạch Lâm bắt đầu hối hận trong lòng, biết rõ chị ấy gặp những chuyện có liên quan tới Nghiêm Hạo là rất dễ dàng bị kích động, cô thật sự không nên đưa chị ra ngoài.

“Là cô ta, chính là cô ta, mình muốn giết cô ta, mình muốn giết con tiện nhân kia, Nghiêm Hạo là của mình, Nghiêm Hạo là của mình, đừng ai mong cướp đi, đừng mong”. Tô Tuyết bắt đầu lẩm bẩm, yên lặng chìm trong ảo tưởng của bản thân.

Tài xế nhìn thấy xe phía trước chuẩn bị đi, quay đầu hỏi, “Bọn họ đi rồi, có đuổi theo không?”. Anh chợt nghĩ, hay thật, hôm nay lại được chứng kiến một màn bắt gian, chờ chút nữa nói không chừng còn có kịch vui để xem ấy chứ.

“Không cần đuổi theo, quay lại chỗ tôi vừa lên xe”. Bạch Lâm ôm lấy Tô Tuyết đang run rẩy lẩm bẩm, cô chỉ sợ Tô Tuyết bị kích động lại làm loạn trên xe, vẫn nên quay về rồi hãy nói.

“A!”. Tài xế vốn muốn xem kịch hay, nhưng không ngờ rằng người ta lại không đuổi theo nữa.

“A cái gì, mau lái xe”. Bạch Lâm đương nhiên biết trong lòng bác tài đang nghĩ gì, sắc mặt không tốt thúc giục.

“Mình muốn giết cô ta, con tiện nhân, con hồ ly tinh, giết cô ta, giết cô ta….”.

Nhìn Tô Tuyết cứ lẩm bẩm như vậy, Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng càng thêm căm hận Nghiêm Hạo.

___________________________

[1] Lê và bách hợp nấu nước đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện