Người Vợ Bí Mật

Chương 99



“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên lại không thấy Tô Tuyết?”. Nghiêm Hạo cau mày, nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch. Sáng nay Bạch Lâm gọi điện cho anh, ban đầu anh vẫn lờ đi không muốn nghe máy, sau đó cô ta lại gọi trực tiếp vào điện thoại trong văn phòng, anh có linh cảm là đã xảy ra chuyện, quả nhiên vừa mới nghe máy liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Bạch Lâm ở đầu dây bên kia, nói không thấy Tô Tuyết đâu.

Bạch Lâm sốt ruột ngồi bên cạnh, tình trạng của Tô Tuyết có phần đặc biệt, chị lại là người thân duy nhất của cô, hiện giờ bỗng không thấy chị đâu, bảo cô làm sao mà không lo lắng. Quay đầu nhìn Nghiêm Hạo ở ghế lái, nghĩ nếu không phải năm đó anh ta đột ngột rời đi, nếu không phải gần đây anh ta cố ý tránh mặt, Tô Tuyết cũng sẽ không đến nông nỗi này, hiện tại cũng sẽ không đột nhiên biến mất.

Tất cả bất an và sợ hãi đều hóa thành oán hận đối với Nghiêm Hạo, tức giận lườm anh, rít lên, “Vì sao không thấy. . . Vì sao không thấy, câu này phải hỏi anh mới đúng, thời gian này anh đi đâu, sao tôi gọi điện cho anh anh không nghe máy, anh có biết chị tôi rất nhớ anh không, hôm nay không thấy chị chắc chắn cũng bởi vì anh. Nghiêm Hạo, tôi nói cho anh biết, nếu chị ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định không”.

Nghiêm Hạo mím môi, tay nắm chặt vô lăng hơn, cho thấy tâm trạng hiện tại của anh. Giờ phút này Nghiêm Hạo bắt đầu hối hận về hành động của mình, bởi vì gần đây vừa làm hòa với Mễ Giai, anh không muốn phá hỏng mối quan hệ mà vất vả lắm hai người mới khôi phục lại được, vậy nên theo bản năng anh bài xích điện thoại của Tô Tuyết, chỉ sợ cô quấy rầy cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng anh không nghĩ được rằng mình cự tuyệt đột ngột như vậy sẽ khiến Tô Tuyết nhất thời khó có thể chấp nhận, lẽ ra anh nên từ từ, từng chút từng chút một rời khỏi cuộc sống của cô, còn thế này là quá nhanh, anh cảm thấy hối hận vì đã lo lắng không chu toàn.

Không khí trong xe dần ổn định hơn, bọn họ hoàn toàn không hiểu tư duy logic của Tô Tuyết nên không đoán được cô ấy đã đi đâu, đến bước đường cùng chỉ biết lái xe tìm dọc đường lớn, xe đi rất chậm, mỗi người chú ý nhìn một bên, cố gắng không bỏ sót bất kì manh mối nào.

Không biết là ở đâu xảy ra chuyện, xe cấp cứu của bệnh viện réo còi inh ỏi chạy qua, không bao lâu lại có xe cảnh sát chạy theo sau, còi xe cảnh sát kêu ầm ĩ, người ta nghe xong tâm trạng càng thêm phiền não.

Tìm người vô định như thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển, sáng nay sau khi nhận điện thoại lập tức đi tìm, nhưng đến giờ đã gần chiều mà vẫn chưa có chút manh mối nào.

Nghiêm Hạo phiền chán dừng xe bên đường, tay đập mạnh lên vô lăng, mất kiên nhẫn rủa thầm, “Chết tiệt, rốt cuộc là cô ấy đã đi đâu?”.

“Nếu chị tôi thật sự xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định không”. Bởi vì lo lắng và sợ hãi, hai tay Bạch Lâm nắm chặt vào nhau, nhìn Nghiêm Hạo oán hận nói.

Khởi động xe chuẩn bị tiếp tục đi tìm tung tích Tô Tuyết, đúng lúc này di động trong túi vang lên, là Mễ Giai gọi tới.

Ấn phím nghe, “Alo, Mễ Giai?”. Mễ Giai rất ít khi gọi điện cho anh khi vẫn đang trong giờ làm.

“Hạo. . . . Em. . .”. Đầu dây bên kia Mễ Giai vừa khóc vừa nói, có lẽ là vì cô quá sợ hãi, nói chuyện đứt quãng, khóc nức nở, chỉ một câu mà nói mãi không hoàn chỉnh.

“Mễ Giai, đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc, từ từ nói cho anh”. Nghe tiếng khóc bất lực của Mễ Giai, Nghiêm Hạo có phần hoảng loạn, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy Mễ Giai khóc như vậy anh rất đau lòng.

“Hạo. . . Em. . . Bây giờ em đang ở trong bệnh viện, em, em rất sợ”.

“Đã xảy ra chuyện gì, Mễ Giai, sao em lại ở bệnh viện?”. Nghe cô nói đang ở bệnh viện, tim Nghiêm Hạo càng đập nhanh hơn.

“Máu. . . Rất nhiều máu. . . Liên Huyên đã cứu em, nhưng cô ấy. . .”. Mễ Giai nghẹn ngào, chỉ có thể cầm điện thoại khóc rấm rứt.

Buộc bản thân phải tỉnh táo, tự an ủi mình là Mễ Giai còn có thể gọi điện thoại tức là không có việc gì, “Mễ Giai, ngoan, không khóc nữa, nói cho anh biết em đang ở bệnh viện nào, anh lập tức đến ngay”.

Mễ Giai đọc địa chỉ bệnh viện cho Nghiêm Hạo.

Nghiêm Hạo khởi động xe, chuẩn bị quay đầu đi về phía bệnh viện, Bạch Lâm bên cạnh bắt lấy tay anh, tức giận chất vấn, “Anh định đi đâu, bây giờ anh muốn đến chỗ Mễ Giai, vậy chị tôi phải làm sao?”.

Hất tay cô ta ra, hiện giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến bộ dáng bất lực của Mễ Giai, bên tai cũng đều là giọng nói của Mễ Giai, anh muốn đến bên cạnh Mễ Giai càng nhanh càng tốt, xác nhận là cô bình an vô sự, những việc khác anh không quan tâm. Hất tay Bạch Lâm đang nắm lấy tay mình ra, mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ phái người tiếp tục đi tìm Tô Tuyết, cô có thể về trước, nói không chừng cũng có khả năng là Tô Tuyết đã về nhà, hiện giờ vợ tôi đang gặp chuyện, tôi phải đến bệnh viện”.

“Anh. . . .”. Bạch Lâm chán nản chỉ vào anh, “Anh không thể làm vậy, chúng ta phải tìm được chị tôi trước, bằng không chị ấy xảy ra chuyện thì làm sao, dù gì, dù gì chị ấy cũng không phải một người bình thường”.

Nghiêm Hạo không có thời gian nói nhiều với cô ta, anh phải nhanh đến bên cạnh Mễ Giai.

“Xuống xe”. Ngữ khí độc đoán, không cho phép người khác cự tuyệt mệnh lệnh của mình.

“Anh. . .”. Bạch Lâm trừng mắt lườm anh, không nói nên lời.

“Tôi bảo xuống xe”. Nghiêm Hạo quát cô ta, Nghiêm Hạo biết anh lớn tiếng với một người phụ nữ như vậy là không nên, anh cũng biết gạt chuyện Tô Tuyết mất tích sang một bên dường như có phần bất nhân, nhưng hiện giờ anh mặc kệ tất cả, anh không biết Mễ Giai thế nào, tâm trạng anh đang rất hoảng loạn, anh sợ hãi, anh lo lắng.

Bạch Lâm bị dọa, sững sờ nhìn anh, sau đó máy móc mở cửa xuống xe. Bạch Lâm vừa đóng cửa xe, Nghiêm Hạo lập tức lái xe rời đi rất nhanh.

Nghiêm Hạo và Mạc Chấn Huân gặp nhau ở cổng bệnh viện, hai người không ai nói gì, chạy thẳng đến trước phòng phẫu thuật, chỉ thấy mình Mễ Giai ngồi trên ghế dài ngoài phòng mổ, hai mắt sưng đỏ, bên cạnh còn có một nữ cảnh sát đưa khăn giấy cho cô, tay kia cầm laptop và bút, như đang thẩm vấn.

“Mễ Giai. . .”. Nghiêm Hạo kích động gọi, nhìn cô không có việc gì ngồi ở đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Mễ Giai ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Hạo đứng cách đó không xa, nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được lại tràn ra, đứng dậy chạy về phía anh, vùi vào lòng anh. Có lẽ là vừa trải qua kinh sợ, giờ Mễ Giai chỉ biết khóc thút thít và gọi tên Nghiêm Hạo, “Hạo. . . Hạo. . .”.

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đến giờ tâm trạng Mễ Giai vẫn chưa thể bình tĩnh lại, chiếc xe kia lao nhanh về phía các cô, chờ đến khi cô phản ứng thì đã không kịp né tránh, phía sau đột nhiên chịu một lực lớn, Mạc Liên Huyên đẩy mạnh cô ra, cô chỉ cảm thấy mình ngã nhào xuống đường, dường như cùng lúc đó, cô trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao tới đâm vào Mạc Liên Huyên, sau cú va chạm, cả người Mạc Liên Huyên bị văng xa vài mét rồi rơi xuống đường, chảy rất nhiều máu, người kia không xuống xe, dừng lại một lát sau đó nhanh chóng lái xe bỏ đi. Đến lúc cô đứng lên chạy tới, chỉ thấy miệng Mạc Liên Huyên rỉ máu, người đã bất tỉnh nhân sự.

“Ổn rồi ổn rồi, không có việc gì đâu, không sao nữa rồi. . . Anh ở ngay bên cạnh em, đừng sợ . . . Đừng sợ . . .”. Nghiêm Hạo vỗ nhẹ lưng cô trấn an.

Mạc Chấn Huân đi tới tách bọn họ ra, nắm lấy bả vai Mễ Giai hỏi, “Liên Huyên. . . Liên Huyên thế nào? Nói cho tôi Liên Huyên ở đâu? Nói cho tôi”. Lúc này vẻ mặt Mạc Chấn Huân vô cùng kích động, hai tay nắm vai Mễ Giai còn run run, anh đang sợ, từ lúc cảnh sát gọi điện bảo Liên Huyên bị tai nạn, dọc theo đường đi không hiểu sao anh rất sợ hãi, lo lắng, Liên Huyên là em gái anh thương yêu nhất.

“Tôi. . . . Tôi. . . Xin lỗi, Liên Huyên cô ấy vì cứu tôi mới. . . Xin lỗi, xin lỗi. . .”. Mễ Giai hai tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi, lắc lắc đầu, cố gắng nói xin lỗi.

Mạc Chấn Huân đẩy mạnh cô ra, lắc đầu lầm bầm, “Không, Liên Huyên sẽ không sao hết”.

Nghiêm Hạo đỡ được Mễ Giai đang lảo đảo, ôm chặt cô vào lòng.

Không lâu sau, vợ chồng Mạc Vinh Quân cũng chạy đến, mấy người sốt ruột chờ ngoài phòng mổ.

Ca mổ vẫn đang tiến hành, cửa phòng mổ đột nhiên bị mở ra, một y tá tay đầy máu từ bên trong đi ra, vội vàng chạy qua, sau đó cầm một túi máu lớn quay lại phòng mổ. Mọi người đều biết máu đó là của Liên Huyên, Mễ Giai che miệng tựa vào lòng Nghiêm Hạo. Mạc Chấn Huân cả người căng cứng, hai tay nắm chặt đứng một bên, Mạc Vinh Quân gắt gao nắm tay vợ.

Không lâu sau, cửa phòng mổ lại bị mở ra một lần nữa, một y tá đeo khẩu trang mở miệng hỏi, “Trong mấy người ai là người nhà bệnh nhân?”.

“Là tôi, tôi là anh trai em ấy”. Mạc Chấn Huân bước nhanh đến, cầm tay y tá hỏi, “Em gái tôi sao rồi?”.

“Đúng đúng, con gái tôi thế nào, con bé không có việc gì chứ?”. Vợ chồng Mạc Vinh Quân cũng bước lên, sốt ruột hỏi.

“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, lượng máu O dự trữ trong kho máu của bệnh viện không đủ, bây giờ mấy người đi theo tôi chuẩn bị tiếp máu”.

“Tôi đi tôi đi”. Mạc Chấn Huân xắn tay áo, nhìn y tá nói kiên định, “Tôi tiếp máu cho em ấy”.

“Vậy anh đi theo tôi”. Y tá nhìn anh, xoay người dẫn anh đi lấy máu.

“Chờ, chờ một chút, Chấn Huân, con. . . Con là nhóm máu B. . .”. Mạc Vinh Quân gọi anh lại, khó nhọc mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện