Ngưỡng Vọng

Chương 32: Đêm hôm đó và ngày hôm đó [VIP]



Trần Thủy Mặc theo thói quen cắn môi, bị Phó Vũ Hiên làm cho một chút hơi sức cũng không còn.

Phó Vũ Hiên vừa vào phòng tắm đã bắt đầu giúp Trần Thủy Mặc tắm, đúng, thật sự chỉ tắm. Có thể cho là anh không muốn trêu chọc Trần Thủy Mặc, nhưng trong tình huống như thế này cho dù là ai thì cũng sợ rằng không thể chuyên tâm được?

Toàn thân Trần Thủy Mặc là mùi sữa tắm hương chanh, cô có chút thẹn thùng mà rụt người lại, nhưng cô không biết chính dáng vẻ kia của cô càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của Phó Vũ Hiên.

Trần Thủy Mặc bám vào lưng Phó Vũ Hiên và gần như treo toàn bộ cơ thể của mình ở trên người đối phương, hai chân bị mở ra và quấn chặt quanh eo của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc phối hợp co rút cơ thể theo tần suất ra vào của anh.

Phó Vũ Hiên thừa nhận rằng anh yêu thích và thưởng thức vẻ mặt của Trần Thủy Mặc khi cô động tình —— cô khẽ cắn môi dưới, hai má ửng đỏ, đôi mắt to linh động khép hờ giống như có thể chảy ra nước. Mái tóc đen trước người của cô rối tung thành một đám càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, khiến anh không nhịn được muốn để lại dấu vết của mình lên trên người đó.

Trên ngực Trần Thủy Mặc có một vết bớt nho nhỏ màu đỏ nhạt, đúng lúc lại ở phần ngực mềm mại bên trái. Giống như một dấu hôn hấp dẫn, mỗi lần Phó Vũ Hiên nhìn thấy lại càng khiến cho thêm dục hỏa thiêu đốt.

"Thủy Nhi, em là của anh..."

Trần Thủy Mặc theo thói quen cắn môi, bị Phó Vũ Hiên làm cho một chút hơi sức cũng không còn.

Bỗng nhiên đôi mắt của Phó Vũ Hiên sẫm lại, đột nhiên ôm cô xoay một vòng và đặt lưng cô dán hoàn toàn trên tấm kính trong phòng tắm, cùng lúc đó hạ thân hung hăng va chạm vào bên trong, lúc sau chỉ nghe một tiếng "hức" phát ra từ sự phản kháng yếu ớt của Trần Thủy Mặc.

"Anh làm gì thế! Đau quá!"

Cũng không phải sau lưng bị đụng mà đau, mặc dù nhìn qua sức lực không hề nhỏ, nhưng Phó Vũ Hiên vẫn làm tốt các biện pháp bảo vệ để không làm cô bị thương. Cái gọi là “đau” của Trần Thủy Mặc là sự ra vào thô bạo không chút thương tiếc của Phó Vũ Hiên.

"Thủy Nhi..."

Phó Vũ Hiên chậm rãi hôn lên môi của Trần Thủy Mặc, tinh tế và ngọt ngào, mỗi một tấc cũng không dễ dàng bỏ qua. Trần Thủy Mặc nhìn chăm chú vào Phó Vũ Hiên và dần dần tan chảy trong sự dịu dàng của anh.

"Ừm, anh chạm nhẹ thôi!"

Lại là một cái đẩy thật sâu, Trần Thủy Mặc quyết định rút lại câu nói vừa rồi của cô, cái gì mà dịu dàng tất cả đều là mây bay. Người đàn ông này chính là sói, không những là sắc lang mà còn là sắc lang đang đói bụng!

"Thủy Nhi, em là của anh..."

Không biết tại sao đêm nay Phó Vũ Hiên cứ cố chấp với những lời này, Trần Thủy Mặc đành phải nhỏ giọng lặp lại một lần nữa ở bên tai anh: "Ừ, em là của anh."

Phó Vũ Hiên mỉm cười, hài lòng hôn lên trán Trần Thủy Mặc một cái.

Bị Phó Vũ Hiên giày vò cực kỳ mệt mỏi, Trần Thủy Mặc dứt khoát nhắm hai mắt lại tùy anh làm gì thì làm, cả hơi sức để nói chuyện cô cũng không có.

Cuối cùng, đến khi nằm ở trên giường trong lòng Trần Thủy Mặc không khỏi cảm thán một câu "cuối cùng cũng xong "! Chẳng qua, mỗi lần cô đều bị Phó Vũ Hiên làm cho không còn sức lực mà chống đỡ, Trần Thủy Mặc rút kinh nghiệm xương máu và cô âm thầm quyết định sau khi về nhà sẽ tăng gấp đôi số vòng chạy bộ vào sáng sớm mới được! Yoga cũng phải luyện tập thêm nửa giờ nữa!

Buổi sáng Trần Thủy Mặc tỉnh lại dưới ánh nắng mặt trời chói mắt, cô vẫn nhắm hai mắt lại theo thói quen mà sờ sang bên cạnh giường nhưng phát hiện chỉ còn hơi ấm! Còn chưa đợi cô mở mắt ra tra xét thì đã bị Phó Vũ Hiên đặt ở dưới thân rồi hôn một nụ hôn nóng bỏng rồi.

Đợi đến khi Trần Thủy Mặc hung hăng trừng mắt nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng thì Phó Vũ Hiên mới chậm rãi mở miệng nói: "Chào buổi sáng!"

Miệng của Trần Thủy Mặc phồng lên giống như cái bánh bao, khiến Phó Vũ Hiên không nhịn được muốn xoa má của cô. "Làm sao vậy?" Phó Vũ Hiên nghĩ gì là làm như vậy, anh lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bên má Trần Thủy Mặc đang cố ý phồng lên kia, Trần Thủy Mặc thuận theo bên má anh chạm vào xẹp xuống má bên kia lại phồng lên cao.

Thấy vậy, Phó Vũ Hiên không nhịn được mà cười, lại vòng tay qua chạm vào má bên kia của Trần Thủy Mặc. Lần này, Trần Thủy Mặc lại rất phối hợp chuyển bên một lần nữa.

"Chơi vui không?" Phó Vũ Hiên thật sự không nhịn được lại tiến tới hung hăng hôn Trần Thủy Mặc một cái nữa.

Trần Thủy Mặc che miệng, trừng mắt lên nhìn Phó Vũ Hiên một cái tự cho là có uy hiếp mười phần, vụng về gào lên một câu: "Ngây thơ!"

Uầy, cô thật đúng là không phân rõ phải trái, cũng không biết cuối cùng trong hai người bọn họ ai mới ngây thơ đây!

"Được rồi, mau dậy đi! Không phải em còn muốn anh đưa em đi thăm trường học cũ sao?" Phó Vũ Hiên vỗ nhẹ Trần Thủy Mặc qua chiếc chăn mỏng, đây là lộ trình của bọn họ đã quyết định ở trên xe ngày hôm qua. Mặc dù anh không ngại đến một lần nữa vào buổi sáng nhưng thấy Trần Thủy Mặc thật sự mệt mỏi lên chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng mà cần phải giám sát việc rèn luyện của Trần Thủy Mặc thêm một chút, với thể lực này của cô cần phải được tăng mạnh thêm!

Được rồi, xem ra trong một vài vấn đề quan trọng thì hai người đúng là ăn ý mười phần!

"Đúng vậy!"

Chiêu nói sang chuyện khác này dùng trên người Trần Thủy Mặc thì thử trăm lần đều được hết, chỉ thấy cô vội vàng quấn chiếc chăn mỏng ở trên giường lăn lộn và nhanh chóng bò dậy.

Phó Vũ Hiên đã đi ăn sáng trước rồi, còn Trần Thủy Mặc thì mua một bát mỳ khô nóng* với sữa đậu nành tại một quán ăn sáng gần trường đại học. Cô thích cho nhiều ớt và dấm sau khi bị kích kích đến mức đổ đầy mồ hôi, thì cô lại uống một ngụm lớn sữa đậu nành lạnh, đây chính là hưởng thụ đó!

*: còn được gọi là reganmian, là một món ăn truyền thống của Vũ Hán, thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc ở miền trung Trung Quốc. Mì khô nóng có lịch sử trong văn hóa ẩm thực Trung Quốc trong 80 năm, và nó rất độc đáo vì mì không ở trong nước dùng như hầu hết các món mì nóng kiểu châu Á khác.

Chính bởi vì cô sống ở Vũ Hán trong bốn năm, cho lên vài tháng đầu Trần Thủy Mặc đến Nam Kinh cô không thể thích nghi với bữa sáng đơn điệu không hề có lựa chọn ở Nam kinh.

Nói là đi thăm trường học cũ nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Giống như lúc họ đến Hạ Môn lần trước, sự khác biệt duy nhất là lần này họ có Trần Thủy Mặc làm hướng dẫn viên miễn phí.

Vũ Đại được xây dựng ở trên núi Lạc Già nên không thể không đi lên, Trần Thủy Mặc mới đi không lâu mặt đã đỏ bừng kêu mệt. Hôm nay lại mát mẻ hơn hôm qua một chút, mặc dù nhiệt độ vẫn không giảm, nhưng dù gì ánh nắng mặt trời cũng không gắt như hôm qua. Phó Vũ Hiên bất lực nhìn Trần Thủy Mặc đứng bóng cây làm vẻ sống chết cũng không chịu đi tiếp, anh đành phải âm thầm thở dài.

" Trước kia lúc em đi học cũng như vậy sao?"

"Không phải, lúc đó có xe của trường mà..." Trần Thủy Mặc nhỏ giọng nói thầm.

"Hả?"

"Em... tối hôm qua em ngủ quá muộn!" Trần Thủy Mặc vừa nói xong thì âm thầm khinh bỉ chính mình, khi đối mặt với cường quyền thì không có chút phản kháng mà thỏa hiệp.

Phó Vũ Hiên quay mặt đi, nắm tay lại đặt ở trước miệng giả bộ ho khan một tiếng để tránh bị lộ, nhưng anh không nhịn được mà nhếch miệng mỉm cười.

"Khụ khụ... Đi thôi!"

Điều khiến Vũ Đại càng thêm nổi tiếng hơn chính là hoa anh đào trong sân trường, nhưng qua mùa hoa nở thì nơi đó cũng chỉ là một con đường bình thường mà thôi. Một bên đường là cây anh đào lâu năm, một bên là tòa nhà có cảm giác lịch sử, đi dạo trong đó bất giác làm cho người ta chậm rãi tĩnh tâm lại, ngay cả hơi nóng cũng giống như được xua đi mấy phần.

Dĩ nhiên, người cảm thấy như vậy chỉ có Phó Vũ Hiên. Còn Trần Thủy Mặc vẫn cảm thấy rất nóng, vừa đi còn vừa lầm bầm cái gì:" Cuối cùng thì mấy cái cây gãy này có gì để nhìn chứ" các loại...

Phó Vũ Hiên toàn thân mặc quân trang tất nhiên cực kì bắt mắt, trong sân trường cũng không thiếu sinh viên ở lại trường, cho dù họ đã lướt qua nhưng họ vẫn không quên quay đầu lại nhìn thêm vài lần, còn che miệng cười trộm. Trần Thủy Mặc nghiến răng nghiến lợi mà nhìn những thứ "hoa si" kia,càng cảm thấy trường học cũ của mình thật sự khiến người ta không vui nổi!

Hơn nữa cô cực kỳ hối hận, tại sao cô lại chọn mua vé trở về vào buổi chiều chứ!

Ở trước tình yêu, Trần Thủy Mặc thừa nhận có lẽ cô là một người nhỏ mọn, chẳng qua cô không hề cảm thấy cái này có gì không tốt. Ham muốn giữ lấy là một cảm xúc tự nhiên nảy sinh ra ở tất cả những người yêu nhau, điều quan trọng là xem người đó kiểm soát nó như thế nào. Giống như Trần Thủy Mặc, mặc dù cô rất muốn cất dáng vẻ khi mặc quân trang của thủ trưởng nhà cô lại chỉ để một mình cô mới có được đặc quyền thưởng thức, tiếc rằng cô chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn "rất muốn" mà thôi.

"Nghĩ gì thế?" Phó Vũ Hiên thấy Trần Thủy Mặc không tập trung suýt chút nữa đụng vào người khác, vội vàng kéo cô một cái, thấy dáng vẻ vẫn còn mơ hồ của cô không nhịn được mở miệng hỏi.

Trần Thủy Mặc vô ý thức thốt lên: "Nghĩ đến anh!"

Phó Vũ Hiên sửng sốt, cố gắng duy trì biểu cảm nghiêm túc của mình, còn làm như không để ý mà hỏi lại một câu: "Vậy sao?"

Chờ lúc Trần Thủy Mặc hồi phục lại tinh thần thì đã rớt lại sau Phó Vũ Hiên mấy bước rồi, nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Vũ Hiên đột nhiên cô cảm thấy kích động muốn đẩy anh xuống hồ nước!

Nhưng mà thủ trưởng biết bơi lội!

Trần Thủy Mặc tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng cô vừa mới nghĩ tới một số hình ảnh ở mức độ hạn chế mà cô không nên nghĩ đến!

May mắn thay cuộc gọi kịp thời của lớp trưởng khiến cô tạm thời thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân mà thức tỉnh trở lại với hiện tại.

Lớp trưởng vừa tỉnh rượu nên nói chuyện có chút không lưu loát, Trần Thủy Mặc miễn cưỡng nghe được đại khái nội dung của câu chuyện. Hình như nói tối hôm qua sau khi Lương Bân quay lại uống càng nhiều rượu hơn, cuối cùng lúc trở về còn mượn rượu giả điên giả dại điên cuồng gọi tên cô. Trần Thủy Mặc không khỏi cảm thấy may mắn vì cô rời đi trước. Sau đó lại cùng lớp trưởng tán gẫu một chút chuyện bình thường ân cần thăm hỏi, Trần Thủy Mặc cảm thấy đối phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã kêu cô nghỉ ngơi thật tốt.

Lần này đi họp lớp đúng là không yên ổn mà!

Trên đường trở về Trần Thủy Mặc đi theo sau hoàn toàn tưởng rằng là hai người tách ra, vừa lên xe thì nghiêng người tựa vào chỗ ngồi nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Phó Vũ Hiên cũng nhìn ra được cô thật sự mệt mỏi, không khỏi đau lòng chạm vào cái trán của Trần Thủy Mặc thăm dò, phát hiện nhiệt độ của cô đúng là có hơi cao.

Trần Thủy Mặc cau mày dịch chuyển cơ thể, Phó Vũ Hiên thấy vẻ mặt của cô có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy? Rất khó chịu sao?"

"Em hơi nhức đầu." Trần Thủy Mặc vẫn như cũ không mở mắt ra, chỉ cần cô hơi di chyển một chút thì huyệt Thái Dương lại đập mạnh, cô tin rằng nhấn xuống một chút, ít nhiều cũng làm dịu đi phần nào:" Không có chuyện gì, em cảm thấy có thể là có chút say nắng không có đáng ngại."

Phó Vũ Hiên đưa một chai nước suối đã mở nắp cho cô: "Uống nhiều nước một chút."

Trần Thủy Mặc chỉ đưa tay ra nhận nhưng mắt vẫn nhắm lại, Phó Vũ Hiên sợ cô làm đổ nước nên chỉ có thể đỡ chai nước cẩn thận từng li từng tí theo động tác của cô mà đưa nước vào trong miệng cô.

"Được rồi..."

"Vậy em ngủ một lát cho khỏe đi."

Bốn tiếng đồng hồ, chính xác là thời gian ngủ một lát.

"Ừm." Trần Thủy Mặc hừ một tiếng, nghiêng đầu yên tâm ngủ tiếp.

Phó Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang ngủ của Trần Thủy Mặc một lúc lâu, từ từ đưa tay ra nắm lấy tay trái của cô vào trong lòng bàn tay của mình.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không quấy nhiễu đến Trần Thủy Mặc.

Nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trần Thủy Mặc, trong lòng Phó Vũ Hiên ngày càng bối rối.

Anh thừa nhận rằng anh thật sự không xứng đáng với vai trò là một người chồng, anh vẫn luôn xem nhẹ sự kiên cường của Trần Thủy Mặc. Cho dù xảy ra chuyện gì, Trần Thủy Mặc cũng nỗ lực dựa vào bản thân, dùng chính sức lực lượng của cô để giải quyết, cho dù bị bệnh hay bất cứ điều gì khác cô vẫn luôn như vậy.

Nếu như trong 27 năm cuộc đời trước đây của Trần Thủy Mặc, cô đã quen với việc độc lập, thì Phó Vũ Hiên rất hi vọng Trần Thủy Mặc có thể lệ thuộc vào anh ở mỗi một năm trong cuộc đời của cô sau này.

Đúng, là lệ thuộc.

Bây giờ Phó Vũ Hiên bắt đầu thích cái từ này.

Cứ lệ thuộc lẫn nhau như vậy, có vẻ cả cuộc đời cũng không phải là không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện