Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao
Chương 57
Từ ngày đó, Âm Trữ
cũng không đến nữa, vị vương phi thoạt nhìn yếu đuối nhưng trên thực tế
lại rất được nuông chiều kia cũng không tới, mà từ khi hắn quyết định
thuận theo tự nhiên thì Mị Ngạn Nhi tựa hồ cũng đã biến mất, dù sao cũng là một quãng thời gian nhàn nhã của Thạch mặc.
Thật ra cũng không nhàn nhã gì, nhưng trong lòng cũng khá bình tĩnh, mọi người đều nói việc sinh con là một chuyện tình rất khó khăn, nhưng trên thực tế, việc nuôi dưỡng hài tử mới là việc khó khăn nhất, mà giáo dục sao cho tốt cũng là việc trọng yếu nhất.
Thạch Mặc nhìn hài tử vừa mới ngủ dậy, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, hài tử đã hơn một tuổi rồi, mỗi ngày cũng đều có sự biến hóa, làm người cha như hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng là, chuyện làm cho hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn cũng ngày càng rõ hơn, ví dụ như, vấn đề thân phận của hài tử…
Hài tử cũng không có họ, lúc trước sinh ra hài tử cho đến giờ, hắn cũng chỉ lấy một từ " Niệm " để đặt tên cho hài tử, mặc dù biết họ của hài tử, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng, cũng không thể dùng nó được, hơn nữa, hài tử cũng cần mẫu thân, hắn có thể cố chấp lấy sự quật cường của bản thân, không muốn để sự ủy khuất ở sâu trong trong lòng hắn bộc phát ra, nhưng cũng không thể ích kỷ như thế để cho hài tử cũng chịu khổ giống mình, hài tử cũng là hài tử của nàng, hẳn cũng có quyền lợi được nàng yêu thương…
" Niệm Nhi, nếu sau khi ngươi trưởng thành mà biết được chuyện tình của phụ thân, có phải sẽ oán giận phụ thân hay không, phụ thân cũng không hi vọng như vậy, nhưng mà, sự tình cho đến hiện tại, cũng thật khó có thể mở miệng… "
Đúng vậy nha, mọi chuyện cũng quá khéo rồi, làm cho hắn cảm giác đây không phải là sự thật, hơn nữa còn là dưới tình trạng này, hài tử cũng đã lớn rồi, hắn nên nói bắt đầu từ đâu đây.
" Công tử, Vương gia truyền lời tới, nói là buổi trưa sẽ dẫn người đi ra ngoài một chút, phái nô tài đến đây để người có thể chuẩn bị trước. " Thời điểm Thạch Mặc đang suy nghĩ miên man, Huyễn Nhi dẫn theo vài nô tài đi tới.
Thạch Mặc nghe xong lời Huyễn Nhi nói liền sững sờ, dẫn hắn đi ra ngoài một chút? Đây là có ý gì?
" Ta… có thể không đi không? " Thạch Mặc do dự hỏi, Huyễn Nhi cũng sững sờ, trên mặt có chút xấu hổ.
Thạch Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Huyễn Nhi liền cũng biết không đi thì không được rồi, tựa hồ trước kia cũng như vậy, chỉ cần là quyết định của nàng, hắn sẽ không có quyền lợi để nói gì.
Muốn hắn ở lại thì hắn liền có thể ở lại, muốn hắn có chỗ ở thì hắn cũng có chỗ ở, không muốn gặp hắn thì hắn cũng không gặp được, muốn gặp mặt thì phải truyền lời, mấy ngày trước hằng đêm đều quấy nhiễu tinh thần hắn làm hắn không thể nào tập trung được, thật khó khăn mới an ổn được vài ngày, nàng lại đột nhiên liền muốn dẫn hắn ra ngoài, nhưng chỉ gọi hạ nhân đến truyền lời, làm cho hắn không thể từ chối được…
Hắn không muốn làm khó người khác, liền chỉ có thể tự làm khó chính mình.
" Vậy phiền ngươi chăm sóc Niệm Nhi. "
" Vâng, công tử yên tâm, nô tài nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư Niệm Nhi thật tốt. " Tuy hài tử Niệm Nhi của Thạch Mặc không phải là của Vương gia, tuy Mị Ngạn Nhi không cho Thạch Mặc thân phận gì cả cũng không để mọi người nói gì, nhưng mà, người thông minh đều hiểu rõ được đối với Mị Ngạn Nhi, nam nhân tên Thạch Mặc này không hề tầm thường chút nào, tuy bọn hạ nhân rất ít khi nói về chuyện này, nhưng nhìn vào vẻ mặt lẫn nhau cũng tự mình hiểu rồi…
Cho nên, hài tử của Thạch công tử cũng sẽ nhận được đãi ngộ không khác biệt, ít nhất thì những đãi ngộ Thạch công tử nhận được cũng dựa theo tiêu chuẩn của thiếp thất mà phân phối, nhất là một đống lớn gì đó mà mấy ngày trước vương gia đưa tối, trong đó cũng không thiếu nhiều vật quý hiếm, càng có thể nhìn ra sự đối xử đặc biệt của Mị Ngạn Nhi đối với Thạch Mặc, chỉ là, vương gia và Thạch Mặc hình như đang xãy ra mâu thuẫn gì đó, làm cho cảm giác giữa hai người có gì đó là lạ.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện mà một hạ nhân như hắn cần quan tâm.
" Cám ơn. " Thạch Mặc mỉm cười nói cảm ơn, chỉ là hai đầu lông mày vẫn như cũ mang theo một chút ưu sầu, nàng muốn dẫn chính mình ra ngoài, có ý tứ gì đây?
Những ngày qua rốt cuộc là muốn làm gì?
Trong đầu Thạch Mặc có thật nhiều nghi hoặc, nghĩ hoài mà cũng không thông suốt.
Thật ra cũng không nhàn nhã gì, nhưng trong lòng cũng khá bình tĩnh, mọi người đều nói việc sinh con là một chuyện tình rất khó khăn, nhưng trên thực tế, việc nuôi dưỡng hài tử mới là việc khó khăn nhất, mà giáo dục sao cho tốt cũng là việc trọng yếu nhất.
Thạch Mặc nhìn hài tử vừa mới ngủ dậy, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, hài tử đã hơn một tuổi rồi, mỗi ngày cũng đều có sự biến hóa, làm người cha như hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng là, chuyện làm cho hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn cũng ngày càng rõ hơn, ví dụ như, vấn đề thân phận của hài tử…
Hài tử cũng không có họ, lúc trước sinh ra hài tử cho đến giờ, hắn cũng chỉ lấy một từ " Niệm " để đặt tên cho hài tử, mặc dù biết họ của hài tử, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng, cũng không thể dùng nó được, hơn nữa, hài tử cũng cần mẫu thân, hắn có thể cố chấp lấy sự quật cường của bản thân, không muốn để sự ủy khuất ở sâu trong trong lòng hắn bộc phát ra, nhưng cũng không thể ích kỷ như thế để cho hài tử cũng chịu khổ giống mình, hài tử cũng là hài tử của nàng, hẳn cũng có quyền lợi được nàng yêu thương…
" Niệm Nhi, nếu sau khi ngươi trưởng thành mà biết được chuyện tình của phụ thân, có phải sẽ oán giận phụ thân hay không, phụ thân cũng không hi vọng như vậy, nhưng mà, sự tình cho đến hiện tại, cũng thật khó có thể mở miệng… "
Đúng vậy nha, mọi chuyện cũng quá khéo rồi, làm cho hắn cảm giác đây không phải là sự thật, hơn nữa còn là dưới tình trạng này, hài tử cũng đã lớn rồi, hắn nên nói bắt đầu từ đâu đây.
" Công tử, Vương gia truyền lời tới, nói là buổi trưa sẽ dẫn người đi ra ngoài một chút, phái nô tài đến đây để người có thể chuẩn bị trước. " Thời điểm Thạch Mặc đang suy nghĩ miên man, Huyễn Nhi dẫn theo vài nô tài đi tới.
Thạch Mặc nghe xong lời Huyễn Nhi nói liền sững sờ, dẫn hắn đi ra ngoài một chút? Đây là có ý gì?
" Ta… có thể không đi không? " Thạch Mặc do dự hỏi, Huyễn Nhi cũng sững sờ, trên mặt có chút xấu hổ.
Thạch Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Huyễn Nhi liền cũng biết không đi thì không được rồi, tựa hồ trước kia cũng như vậy, chỉ cần là quyết định của nàng, hắn sẽ không có quyền lợi để nói gì.
Muốn hắn ở lại thì hắn liền có thể ở lại, muốn hắn có chỗ ở thì hắn cũng có chỗ ở, không muốn gặp hắn thì hắn cũng không gặp được, muốn gặp mặt thì phải truyền lời, mấy ngày trước hằng đêm đều quấy nhiễu tinh thần hắn làm hắn không thể nào tập trung được, thật khó khăn mới an ổn được vài ngày, nàng lại đột nhiên liền muốn dẫn hắn ra ngoài, nhưng chỉ gọi hạ nhân đến truyền lời, làm cho hắn không thể từ chối được…
Hắn không muốn làm khó người khác, liền chỉ có thể tự làm khó chính mình.
" Vậy phiền ngươi chăm sóc Niệm Nhi. "
" Vâng, công tử yên tâm, nô tài nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư Niệm Nhi thật tốt. " Tuy hài tử Niệm Nhi của Thạch Mặc không phải là của Vương gia, tuy Mị Ngạn Nhi không cho Thạch Mặc thân phận gì cả cũng không để mọi người nói gì, nhưng mà, người thông minh đều hiểu rõ được đối với Mị Ngạn Nhi, nam nhân tên Thạch Mặc này không hề tầm thường chút nào, tuy bọn hạ nhân rất ít khi nói về chuyện này, nhưng nhìn vào vẻ mặt lẫn nhau cũng tự mình hiểu rồi…
Cho nên, hài tử của Thạch công tử cũng sẽ nhận được đãi ngộ không khác biệt, ít nhất thì những đãi ngộ Thạch công tử nhận được cũng dựa theo tiêu chuẩn của thiếp thất mà phân phối, nhất là một đống lớn gì đó mà mấy ngày trước vương gia đưa tối, trong đó cũng không thiếu nhiều vật quý hiếm, càng có thể nhìn ra sự đối xử đặc biệt của Mị Ngạn Nhi đối với Thạch Mặc, chỉ là, vương gia và Thạch Mặc hình như đang xãy ra mâu thuẫn gì đó, làm cho cảm giác giữa hai người có gì đó là lạ.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện mà một hạ nhân như hắn cần quan tâm.
" Cám ơn. " Thạch Mặc mỉm cười nói cảm ơn, chỉ là hai đầu lông mày vẫn như cũ mang theo một chút ưu sầu, nàng muốn dẫn chính mình ra ngoài, có ý tứ gì đây?
Những ngày qua rốt cuộc là muốn làm gì?
Trong đầu Thạch Mặc có thật nhiều nghi hoặc, nghĩ hoài mà cũng không thông suốt.
Bình luận truyện