Nguyên Nhược Ngữ

Chương 20



E rằng đêm còn rất dài.

Sáng hôm sau, Nhược Ngữ trưng bày đôi mắt gấu trúc y hệt Tử Ngâm. Nhận thấy điều gì đó, Tử Ngâm mặt đỏ bừng, ấp úng: “Tiểu Ngữ, ngươi…”

“Ta cái gì cũng không biết!” Thanh âm non nớt của học trò lập tức bác bỏ như phản xạ có điều kiện, ngược lại càng làm mặt sư phó cơ hồ muốn bốc cháy. Ầy… Cứ tiếp tục thế này ta không dám chắc mình còn phát triển bình thường không nữa a… Thời gian gần đây hắn thường xuyên gặp ác mộng từ kiếp trước. Chắc được cấp một thân thể mới kiền tịnh không chút ô uế nên hắn càng ngày càng cảm thấy kiếp trước tựa như chỉ là một giấc mơ… Hơi buồn cười nhưng vẫn là may mắn chứ sao?

Lý Hồng Huyên đã rời đi lâu, Hàn Tử Ngâm lại kêu hắn cùng tới căn phòng nhỏ.

Nhược Ngữ nhìn tấm bài vị trên kia trong lòng bỗng dâng lên cảm giác là lạ. Chắc bởi huân hương làm hắn hơi khó thở nên đành ra ngoài trước, ngẩn người nhìn rừng trúc. Giây tiếp theo hắn tưởng mình hoa mắt, không thì sao Lý Hồng Huyên đáng lý giờ này phải ở thư phòng đang chậm rãi hướng về nơi này.

Lầm rồi… Lầm rồi… Nhưng sao thân ảnh kia lại vẫn di chuyển đến gần thế. Không! Hẳn là muốn tới tiểu ốc.

Tuy không biết vì lý do gì nhưng trực giác cảnh báo hắn rằng, ngàn vạn lần không thể để Lý Hồng Huyên trông thấy Hàn Tử Ngâm cùng tấm bài vị!

Nguyên Nhược Ngữ vội vàng quay vào trong, vấp ngay phải một chiếc ghế. Hàn Tử Ngâm có hơi buồn cười khi nhìn tiểu hài tử bộ dạng kích động như vậy nhưng nghe tới, “Hắn đang đến, Hoàng thượng đang đến!” thì tức khắc cười không nổi.

Tay còn cầm tấm bài vị, Hàn Tử Ngâm sắc mặt tái nhợt đứng dậy. Dù hương khói mông lung bao phủ khắp gian phòng nhưng Nhược Ngữ vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của hắn.

Không đợi bọn họ rời khỏi, cửa bỗng mở toang…

Lý Hồng Huyên tươi cười xuất hiện ngay trước cửa, vừa ngửi thấy đàn hương liền vẻ mặt ngưng đọng rồi nghĩ ra điều gì đó biểu tình biến hóa trở nên thập phần khó coi, nộ hỏa đốt cháy toàn bộ không khí xung quanh.

Hai người cũng không nhúc nhích, chỉ đứng yên mặc Hoàng đế từ từ lại gần… Tay Hàn Tử Ngâm nắm chặt tấm bài vị giấu đằng sau lưng.

“….” Dường như trong mắt Hoàng đế Nhược Ngữ không hề tồn tại, trừng trừng đối kẻ được gọi là tối sủng nam phi của mình cắn răng nói: “Hắn ở đâu?”

“…” Hàn Tử Ngâm không đáp, thân thể run nhè nhẹ nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng đối phương, ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Ta hỏi lần nữa, hắn ở đâu?” Lý Hồng Huyên từng bước chậm rãi tiến tới, nộ hỏa như đã lan tới thiêu cháy Hàn Tử Ngâm. Hắn chợt phát hiện Tử Ngâm đang giấu một vật, con ngươi co lại, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, hết thảy đều đóng băng.

Hắn không chút lưu tình đoạt lấy tấm bài vị. Thời điểm mấy chữ trên đó bị phơi bày, Nhược Ngữ biết hắn bắt đầu lộ sát ý dù không có thấy thái độ của hắn… Không khí trong phòng thật khiến người ta nghẹt thở, không ai dám lên tiếng… Đàn hương vị đạo vẫn vờn quanh, không tan…

Rốt cục, Lý Hồng Huyên cất lời trước: “… Ngươi còn nghĩ đến hắn?”

Hàn Tử Ngâm không nghe ra trong thanh âm phẫn nộ là pha lẫn bi thương, hắn hiện tại thực sợ hãi, vội kêu to: “Trả cho ta!”

“Ngươi nghĩ đến hắn?” Hoàng đế mặc kệ Hàn Tử Ngâm đang xông tới, nắm chặt bàn tay, “Yêu hắn?”

Hàn Tử Ngâm mở to mắt, tấm bài vị trong tay Hoàng đế từ từ biến dạng, bị bẻ gẫy, bị nghiền nát và cuối cùng thành từng mảnh từng mảnh vụn gỗ. Tức khắc máu trên tay hắn chảy dài, cùng những vụn gỗ nhọn rơi chạm đất, cơ hồ đâm thẳng vào ánh nhìn của Hàn Tử Ngâm.

“Nói cho ta biết, ngươi yêu hắn?” Lý Hồng Huyên như không còn khí lực.

Nhược Ngữ nhận ra trong đôi mắt ấy ngập tràn sự tuyệt vọng, chút yếu ớt mà hắn chưa bao giờ thấy qua từ con người cao ngạo này. Không còn là đế vương lãnh khốc vô tình nữa mà giờ đơn giản chỉ là kẻ bị bỏ rơi cầu xin luyến nhân đổi ý.

Hàn Tử Ngâm vẫn run rẩy ngồi bệt trên mặt đất nhưng không phải sợ hãi mà là tức giận. “Ha ha ha, yêu? Đúng thế, ta yêu hắn… Ta yêu hắn!!!” Thanh âm xa thẳm vọng về.

Lý Hồng Huyên bỗng luống cuống thối lui từng bước, tay tự động bóp chặt trước ngực, gào lớn: “Không có khả năng… Ngươi không yêu hắn… Ngươi không yêu hắn! Người ngươi yêu là ta! Là ta!!!”

“Không!!! Ta không yêu ngươi!!! Người ta yêu chính là sư huynh!!! Không phải ngươi!!!!!” Hàn Tử Ngâm ngẩng mặt lên, âm điệu sắc nhọn, nước mắt ràn rụa, ánh mắt xuất đầy căm hận.

“…… Ngươi không yêu ta?…”

Hiện tại như một đứa trẻ lúng túng cực độ, Lý Hồng Huyên tức khắc bỏ chạy khỏi nơi khói hương vờn quanh.

Còn lại hai người, tiếng khóc nghẹn ngào vang vang khắp gian phòng u ám. Nguyên Nhược Ngữ chợt hiểu ra lý do vì sao rõ ràng bọn họ yêu nhau nhưng luôn cố tình làm tổn thương nhau.

……

“Hoàng thượng! Đường quả này…” Tiểu thái giám trông thấy chủ tử rời đi liền chạy theo hỏi.

Kẹo này là do Lý Hồng Huyên mang tới, đương nhiên không có biết là do tiểu hài tử kia làm. Hôm nay hắn tình cờ được nếm loại kẹo ngon này, trong đầu nhớ ngay tới biểu tình khổ sở của Hàn Tử Ngâm mỗi khi bưng chén thuốc lên. Hắn cần theo thứ ngọt ngào này hướng thẳng Mặc Trúc đình…

“Vứt hết! Tất cả vứt hết đi!!!” Hắn điên cuồng hất tung chiếc khay chứa kẹo, những chiếc kẹo với đủ màu sắc rơi lả tả.

Tiểu thái giám sợ hãy, quỳ xuống nói nhanh: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”

“Kể từ nay trở đi, đóng Mặc Trúc đình.” Thanh âm lạnh lùng truyền lệnh.

“Vậy Hàn chủ tử…”

“Đến Túy Cúc hiên.” Dứt lời hắn tiêu sái bước ra cửa lớn.

Túy Cúc hiên? Nơi ấy chính là, chính là lãnh cung a!

……

Sau đó, Nguyên Nhược Ngữ cùng Hàn Tử Ngâm bắt đầu vào ở nơi lãnh cung xa xôi, không có hạ nhân, chỉ có hai người bọn họ khiến Nhược Ngữ vô cùng lo lắng cho cơ thể yếu đuối của Hàn Tử Ngâm.

Cũng từ ngày ấy không còn thấy bóng dáng Lý Hồng Huyên đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện