Chương 8: 8: Phản Kháng
_ Anh...!
_ Tôi bảo cô xuống xe, tai cô bị điếc à?
Mặc Hàn Phong như không thể giữ được bình tĩnh mà quát lớn, nghĩ đến cảnh cô và tên đàn ông kia vui vẻ cười đùa với nhau anh liền bực bội vừa khó chịu.
Vì không muốn Mặc Hàn Phong tức giận càng thêm tức giận nên cô rất hiểu chuyện mà mở cửa xe đi xuống, ngay khi cô vừa xuống thì chiếc xe đã khởi động rời đi.
Hàn Ân Ly vẫn bộ đồ ngủ pijama cùng đôi dép lê cứ thế mà đi bộ trên đường về nhà, vừa đi vừa đói khiến cho cơ thể cô càng mệt nhoài vì đi dưới nắng chói chang, vừa như muốn kiệt sức.
Về đến nhà, Hàn Ân Ly căn bản không trụ được nữa liền ngất lịm ngay trong phòng khách, quản gia Lâm nghe tiếng động liền đi ra.
Bà hốt hoảng chạy thật nhanh đến dìu cô lên, nhìn thấy trên trán cô không ngừng mồ hôi lại nhìn đến cánh tay đang ứa máu, bà sợ hãi.
_ Làm sao vậy Tiểu Ly? đã có chuyện gì xảy ra với con vậy? sao lại ra nông nỗi này
Bà nhanh chóng dìu cô vào phòng vừa gấp gáp gọi điện cho bác sĩ riêng đến kiểm tra.
...!
Lúc Hàn Ân Ly tỉnh lại thì đã là mười giờ đêm cũng là lúc thành phố đang dần chìm vào tĩnh lặng, quản gia Lâm vẫn còn ngủ gật bên cạnh.
Một nỗi áy náy dưng lên trong lòng cô, vội với tay lay lay người bà ấy.
_ Bác Lâm! bác Lâm, bác mau dậy đi ạ
Nghe tiếng gọi của cô, quản gia Lâm nhanh chóng tỉnh dậy sau đó cuống cuồng hỏi han cô rất đủ điều, Hàn Ân Ly chỉ biết cười gượng mà đáp.
_ Giờ con không sao rồi, bác vào phòng nghỉ ngơi đi đừng lo lắng cho con nữa
Quản gia Lâm tức thời do dự, quả thật bà rất không an tâm mà rời đi nếu bà mà rời đi thì chắc chắn cô sẽ xảy ra chuyện gì đó, như đọc được suy nghĩ của bà cô vội chậm rãi giải thích.
_ Con biết bác vẫn còn đang lo lắng cho con nhưng con đảm bảo với bác rằng con không sao, và sẽ không xảy ra chuyện gì ạ
_ Hầy, thôi vậy! hứa với bác đừng suy nghĩ lung tung nữa, vậy thôi bác về phòng đây
Nhìn cánh cửa đóng lại cũng là lúc ánh mắt Hàn Ân Ly khẽ nhìn lên cửa sổ hôm nay cô không khóc, cô như cái bóng vô cảm, vô hồn lãng quên quá khứ cũng không gắn liền với hiện tại, cũng không nghĩ đến tương lai ra sao.
Một năm qua sống ở đây cô đã chịu nổi đau đớn với sự vô tâm lẫn tàn nhẫn của Mặc Hàn Phong, nhưng trái tim của cô cứ ngu muội mà yêu anh đến điên dại, cô đã từng vứt bỏ hết những tôn nghiêm của bản thân để thể hiện điên cuồng yêu Mặc Hàn Phong.
Quả thật cô là một người rất mềm yếu và dịu dàng, nhưng cô có thể tự tin rằng sự dịu dàng của bản thân quá đắt nhưng nếu là Mặc Hàn Phong thì cô sẽ sẵn sàng miễn phí.
_ Hầy, cho dù đôi cánh này có bị xé rách đi chăng nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Nào ngủ thôi!
Hít hơi thở thật sâu, miệng nhỏ Hàn Ân Ly khẽ lẩm bẩm vài câu rồi nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đang miên man trong cơn ngủ thì có cảm giác chiếc giường có ai đó đang không ngừng dùng chân đập vào, kèm theo đó là tiếng nói vô cùng lạnh tanh vang lên.
_ Hàn Ân Ly, mau dậy ngay cho tôi.
Con người cô không biết xấu hổ hay sao? mặt trời đã lên cao rồi mà cô vẫn còn thư thái ngủ ư?
Hàn Ân Ly khẽ mở đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu đang nhắm nghiền ra, ánh nắng chói chang chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Thật không ngờ Mặc Hàn Phong lại tà ác kéo rèm cửa ra, khiến cho cô chưa kịp tiếp thu ánh nắng.
Hai tay Mặc Hàn Phong đút vào trong túi quần khí thế vô cùng bức người, anh dùng ánh mắt lạnh lùng lẫn khinh thường nhìn vào cô.
_ Còn không mau ngồi dậy đi làm việc
Hàn Ân Ly ngớ người ngồi dậy, ánh mắt như không tin khẽ nhìn vào anh.
Giọng có chút run run mà hỏi lại.
_ Làm việc? ý anh là gì?
Mặc Hàn Phong nhếch môi khẽ hừ lạnh lên một tiếng thấy rõ, anh từ từ tiến lại gần chỗ cô một chân anh gác lên mép giường sau đó nâng cằm Hàn Ân Ly lên.
_ Chẳng phải hàng ngày cô đều đảm nhiệm nấu ăn hay sao? nhưng vì Tôi không nuốt trôi cơm do cô nấu nên kể từ ngày hôm nay quản gia Lâm sẽ đảm nhiệm thay cô, còn cô sẽ làm công việc như lau nhà, dọn dẹp và rất nhiều thứ trong ngồi biệt thự này
Hai mắt Hàn Ân Ly trừng lớn nhưng sau đó bắt đầu cay xè, Mặc Hàn Phong đây là đang gây khó dễ cho cô mà, tại sao phải làm vậy? rốt cuộc cô đã làm được sai trái với anh.
Căn biệt thự rộng lớn như thế này bắt một mình cô dọn dẹp, anh là đang không khác đang hành hạ cô.
Sự tức giận đột nhiên trội dậy, Hàn Ân Ly hất bàn tay đang nâng cằm cô ra, ngữ điệu chất vấn có chút lớn.
_ Mặc Hàn Phong, rốt cuộc em đã làm gì sai mà anh cứ liên tục gây khó dễ cho em vậy? Em nhớ là bản thân chưa làm gì quá phận với anh mà
_ Hừ, Không quá phận à? Vậy cô nói xem, cô và cái tên tình nhân của cô hôm qua đã làm gì nhau, Tôi thấy cử chỉ của hai người rất thân mật đấy? nói không chừng nếu tôi không đến biết đâu hai người còn dắt tay nhau đi vào khách sạn làm chuyện thân mật thì sao?
Bốp.
Đối với lời chế giễu cùng sự châm chọc của Mặc Hàn Phong khiến cho tâm tình của Hàn Ân Ly vô cùng nặng nề, không nhịn được liền vung tay tát thẳng vào mặt anh.
Cô như không kiềm chế được cảm xúc của bản thân liền hét thẳng vào mặt anh.
_ Mặc Hàn Phong! Anh đừng có quá đáng, Tôi không hề có tình nhân cũng không có dùng cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, sao anh lúc nào cũng nghĩ oan cho tôi hết vậy? Tôi nên làm gì mới vừa lòng anh đây hả? Nếu vậy thì làm ơn hãy giải thoát cho tôi đi
Mọi người hãy nhớ LIKE và THEO DÕI giúp tôi nhoa ????➡️????????????.
Bình luận truyện