Nhã Ái Thành Tính

Chương 139: Chương 134: Tạm biệt, đời này chỉ từng yêu duy nhất người đàn ông này



Chiêm Đông Kình dường như càng thêm bạo gan, Tô Lương Mạt bị hắn nhét vào trong chỗ ngồi sau xe, lúc muốn đứng dậy vì tài xế đột ngột tăng tốc mà ngã trở về, Chiêm Đông Kình áp lại gần đỡ cô dậy, "Em phải ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi cũng không cần như thế này."

"Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu, Ngu Nhạc Thành của tôi bên kia còn một đống chuyện."

"Ngày ngày căng thẳng như vậy, tôi cho em thư giãn một chút."

Tô Lương Mạt cảm thấy khó hiểu, có thư giãn được hay không cũng không phải hắn quyết định là xong.

Bởi vì Ngu Nhạc Thành đều mở cửa vào buổi tối, thời gian Tô Lương Mạt làm việc nghỉ ngơi cũng hoàn toàn bị đảo ngược, lúc này tinh thần thật tốt, nhìn qua ngoài cửa sổ toàn bộ đều là cảnh đêm u tối, phù hoa bắt đầu khởi động, Tô Lương Mạt thế nhưng lại có ảo giác đắm chìm trong đó không cách nào kiềm chế được.

Tô Lương Mạt cho là hắn lại đưa cô đi đến nhà hàng hoặc là đâu đó, mà mùa này địa điểm đến tốt nhất, không đâu khác ngoài bãi biển.

Lúc còn ở trong xe, Tô Lương Mạt đã nghe thấy tiếng cười nói rộn rã từ bãi biển truyền đến, Chiêm Đông Kình dẫn đầu xuống xe, lúc kéo cửa xe phía bên Tô Lương Mạt kia ra, cô liền nói, "Cũng chẳng phải chỗ nào đặc biệt, còn không bằng ở nhà ngủ một giấc sướng hơn."

Chiêm Đông Kình cũng không có đem lời cô nói để trong lòng, Tô Lương Mạt đi theo sau hắn, gió biển mang theo mùi vị mặn sáp đặc thù thổi đến trên mặt, bên tai ồn ào gay gắt, cô nhớ đến lần đó ở Thái Lan, đều là du ngoạn chỗ vui chơi công cộng, lại giấu giếm sát khí khắp nơi.

Hộ vệ của Chiêm Đông Kình luôn không gần không xa theo sát, Tô Lương Mạt nhìn về phía đằng xa, không ít người đang lướt sóng, kỳ thật cô rất hâm mộ như vậy. Không cần phập phồng lo sợ sẽ có người tới đuổi giết, lúc vui chơi cứ nên vô ưu vô lo.

Chiêm Đông Kình dẫn cô đi tới dưới một cái ô che nắng khổng lồ trên đỉnh đầu, bên này bày biện một gian hàng ngoài trời, có hải sản vừa mới bắt lên, Chiêm Đông Kình mở nắp chai bia ra, dưới chân là cát mềm, trong tay lại là cái khay đầy tràn đủ loại hải sản khác nhau với nước tương, Chiêm Đông Kình cầm lấy chai bia hướng phía Tô Lương Mạt chạm một cái, "Sau này đừng chỉ chú ý đến Ngu Nhạc Thành kia của em, có thời gian thì ra ngoài vui chơi nhiều chút."

"Tôi lại không được tốt số giống như anh."

Tô Lương Mạt kề lên miệng chai hớp một ngụm bia lạnh, tầm mắt không khỏi quét sang người đàn ông trước mặt, thấy hắn đang nhìn cô chăm chú, Tô Lương mạt đem chai bia nặng nề đặt xuống bàn, Chiêm Đông Kình chẳng qua là khẽ hoàn hồn, ánh mắt vẫn như cũ rơi lên trên người cô, "Trước kia không cảm nhận được."

"Gì cơ?"

"Em nói hai người yêu nhau là cảm giác như thế nào?"

Nước đá trong miệng Tô Lương Mạt tựa hồ còn chưa tan hết, "Tôi không biết."

Trước kia, cô cho rằng cô với Chiêm Đông Kình là một đôi, không ngờ rằng hắn cũng không có để tâm lên trên người cô, cho nên nếu nói đến loại cảm giác đó, sớm đã quên mất rồi, thứ duy nhất còn nhớ rõ chính là những lời tuyệt tình mà Chiêm Đông Kình từng nói, tim Tô Lương Mạt đau nhói, thấy hắn lại càng thêm khó chịu, "Lời này nên hỏi anh, anh hiểu rõ nhất."

Chiêm Đông Kình khẽ lắc đầu, "Tôi cũng chưa từng thử qua, hôm nay lúc ra khỏi cửa nghe thấy Tống Các gọi điện thoại đặt hoa, tôi cảm thấy có lẽ tôi già rồi, tôi cũng chưa từng hỏi thử em thích loại hoa gì, có phải cũng giống như những cô gái khác, cũng cần phải dỗ dành."

Tô Lương Mạt nghe những lời này, có chút hoảng hốt, cảm thấy Chiêm Đông Kình thật giống như là không cách cô quá xa, hắn thật sự là ở nơi cô chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào được, "Quan tâm với không quan tâm, đây chính là khác biệt. Giống như Tống Các, trước kia không có người trong lòng, tất nhiên sẽ không nghĩ đến những chi tiết này."

"Vậy sau này tôi cũng giống như Tống Các được không? Chúng ta trước kia chưa từng chân chính hưởng thụ quá trình này, từ hôm nay trở đi, chúng ta cũng nói chuyện yêu đương."

Chiêm Đông Kình chiếm lấy tầm mắt Tô Lương Mạt, nơi đáy mắt có chân thành cùng nghiêm túc, cô khẽ cắn cánh môi, dụng tâm của hắn, cô sẽ không hoài nghi nữa, hôm nay, Tô Lương Mạt đã không còn cái gì Chiêm Đông Kình có thể lợi dụng nữa rồi, có một số việc chính là đáng cười như vậy, lúc cô yêu hắn sâu đậm, đổi lấy lại là tổn thương sâu sắc, cô không còn yêu nữa rồi, hắn lại muốn trăm phương ngàn kế khiến cô yêu thêm lần nữa, Tô Lương Mạt cầm lấy chai bia, lúc ngửa đầu nuốt xuống, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm đen, hốc mắt khẽ tràn ra chua xót.

Hai người ngồi một lúc, Tô Lương Mạt là không muốn chung đụng với hắn quá lâu, "Đi thôi."

Chiêm Đông Kình đi tới dắt tay cô, ngón tay thon dài cùng ngón tay mảnh khảnh đan xen, Tô Lương Mạt nắm chặt tay muốn tránh ra, Chiêm Đông Kình dùng sức một cái kéo cô hướng về phía bờ biển.

"Này, anh đi đâu vậy?"

Dưới lòng bàn chân đã có thể cảm giác thấy ẩm ướt, một đợt bọt sóng đánh tới làm ướt ống quần Tô Lương Mạt, "Thì ra là anh muốn kiếm người tự tử vì tình à?"

"Nếu tôi nhảy thật, em có nhảy không?"

Tô Lương Mạt không tình nguyện đi sát theo phía sau hắn, giọng nói mang theo vài phần oán giận, "Tôi nhất định nhìn anh nhảy."

Tâm tình Chiêm Đông Kình vui sướng tiếp tục lôi kéo cô đi, nước biển chưa qua đầu gối hai người, Chiêm Đông Kình dùng sức một cái kéo cô đến trước người, hai tay hắn vòng quanh cô trước ngực, cố định cô vào giữa lồng ngực mình, tì cằm lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, ánh mắt người đàn ông hướng về phía xa, "Nghe thấy âm thanh gì không?"

Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, "Tiếng sóng biển, còn có tiếng người náo nhiệt."

"Nghe lại thử xem."

Vòng tay ôm này đã bỏ trống quá lâu, hôm nay bị hắn ôm, Tô Lương Mạt cảm thấy rất không quen, cô mở mắt ra, lại bị một tay Chiêm Đông Kình che lại.

"Anh nói đi, anh muốn cho tôi nghe cái gì?"

Chiêm Đông Kình cảm thấy được không kiên nhẫn trong giọng nói của cô, hắn buông tay ra, Tô Lương Mạt nhìn thấy một chiếc thuyền mô tô biển từ đằng xa lái tới, hắn nắm chặt tay cô, lúc mô tô dừng lại đánh bọt sóng dâng lên gần như táp vào mặt, Chiêm Đông Kình nghiêng người một cái, Tô Lương Mạt nhìn thấy nửa người trên của hắn đều ướt đẫm, người lái mô tô đi xuống, "Kình thiếu."

Chiêm Đông Kình không nói hai lời lôi kéo cô đi lên.

Đây là loại mô tô biển bình thường nhất, phía trước có tay cầm lái, đằng sau có chỗ ngồi, ngay cả phòng hộ cơ bản cũng không có, Tô Lương Mạt không khỏi lùi bước, "Rốt cuộc anh muốn làm gì."

"Tôi đưa em đi một vòng."

Chiêm Đông Kình tự lo vén tay áo lên.

"Tôi không đi!"

"Yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để em rơi xuống biển."

"Tôi chính là không đi," Tô Lương Mạt lui về sau một bước, lỡ như bị rơi ra ngoài mà nói, đoán chừng ngay cả một bóng người cũng không thấy, "tôi không tin anh."

Chiêm Đông Kình xoay người, nhìn chăm chú về phía cô, hắn vươn tay, "Tôi đảm bảo."

Cô không nuốt nổi thể loại này, quay đầu bước đi, Chiêm Đông Kình tiến lên móc ngoặt một cái khiêng Tô Lương Mạt lên, cô bắt lấy vạt áo sau lưng hắn, "Bỏ tôi xuống!"

Chiêm Đông Kình thả Tô Lương Mạt lên trên mô tô, hai tay hắn rơi xuống tay lái, Tô Lương Mạt nghe thấy vài tiếng "ầm ầm", cô là muốn nhảy xuống, chỉ là trước khi làm ra động tác này, mô tô đã vọt lên nhảy ra ngoài.

Nửa người trên của Tô Lương Mạt ngã ra sau, chỉ đành phải đưa hai tay giữ chặt thắt lưng Chiêm Đông Kình, đợi hắn ổn định được một chút, Tô Lương Mạt thở hổn hển đưa tay ở sau lưng hắn hung hăng cho một đấm, "Anh đảm bảo, anh đảm bảo cái gì chứ? A... chậm một chút!"

Giữa biển cạn có không ít người lái cano, Chiêm Đông Kình lái càng lúc càng nhanh, bọt nước vẩy lên làm ướt cả người sảng khoái vô cùng, Tô Lương Mạt nấp sau lưng Chiêm Đông Kình, nhìn thấy mặt biển bị cắt ra thành một đường thủy lộ, bọt sóng tản ra hai bên, Chiêm Đông Kình ở khúc phía trước bẻ lái một cái, Tô Lương Mạt lần này có kinh nghiệm, hai tay vòng chặt lấy eo lưng rắn chắc của người đàn ông, hai chân cũng khép vào cực chặt, thế này mới không bị hất rơi.

Cô hướng người đàn ông phía trước hét lên, "Về đi!"

Tư thế kỹ thuật Chiêm Đông Kình thành thạo, khoái cảm cực hạn làm hắn càng tăng tốc thêm, "Em đừng sợ, trông em như vậy lúc nào cũng căng thẳng, thả lỏng một chút, đây là chơi, cần phải hưởng thụ."

Tô Lương Mạt nắm chặt quần áo của hắn, lúc mô tô lái về phía trước bay vọt lên, quả tim treo lơ lửng giữa không trung, không trọng lực, Tô Lương Mạt nhân cơ hội ngẩng đầu lên, bên tai truyền đến từng đợt tiếng reo hò ầm ĩ kích thích mạo hiểm, có mỹ nữ mặc bikini ngồi ở đằng sau người tình, trong tay vung vẩy quần áo vừa cởi xuống.

Phía trước là vùng biển không rõ tên, sâu không lường được, cô vô thức dán chặt lấy Chiêm Đông Kình, ánh mắt lướt qua bả vai hữu lực của hắn, trong thời khắc này cô không cảm thấy quá sợ hãi nữa, nếu quả thật phải tan xương nát thịt, cô cũng không lẻ loi một mình.

Chiêm Đông Kình tiếp tục lái mô tô về phía trước, Tô Lương Mạt thò đầu ra, xung quanh đã mất đi âm thanh huyên náo, ánh đèn bốn phía ảm đạm, gần như không nhìn thấy bóng người, Chiêm Đông Kình dừng mô tô, Tô Lương Mạt ngồi thẳng lại, thi thoảng chỉ có vài ánh đèn từ ngọn hải đăng chiếu đến trên mặt.

Xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng sóng vỗ, Tô Lương Mạt buông tay ra, nơi này không khí mát lạnh, cô xoay đầu, xa xa nhìn thấy chỗ biển cạn nguyên một đám đầu người đang xoay động, cũng không thấy rõ khuôn mặt.

Cô khẽ với chân xuống dưới, gẩy gẩy nước biển phát ra tiếng vang nhỏ.

"Đưa tôi đến đây làm gì?"

Chiêm Đông Kình buông tay ra, từ trên mô tô đứng lên, Tô Lương Mạt cảm thấy mô tô lắc lư, "Anh đừng lộn xộn."

Hắn đổi vị trí, cùng cô ngồi đối mặt nhau, một động tác vừa rồi cũng khiến mô tô duy trì quán tính mà chuyển động, Chiêm Đông Kình vươn tay ôm lấy cô, "Tôi muốn hôn em."

"Thì ra là anh dẫn tôi đến đây, là nghĩ muốn làm gì thì làm."

Chiêm Đông Kình bật cười, "Tôi chỉ là muốn hôn em một chút, thế nào lại biến thành "muốn làm gì thì làm"?"

Hắn dịch người, hai tay phủ lên khuôn mặt Tô Lương Mạt, cô đưa tay dùng sức đẩy, đây không phải là trên mặt đất bằng phẳng, mô tô lắc một cái, cả người Tô Lương Mạt khẽ nghiêng ra sau, Chiêm Đông Kình ôm eo của cô kéo cô trở lại, đồng thời nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó hạ xuống, cô khom người, chỗ ngồi lại nhỏ, làm gì có khả năng chống đỡ.

Hắn khẽ cắn cánh môi của cô vừa lướt qua thì ngừng, đầu lưỡi tham lam tiến vào cùng cô giao triền, nửa người trên của Tô Lương Mạt hoàn toàn bị uốn cong, ngọ nguậy đầu không cách nào tránh đi được cướp đoạt của hắn, bên tai có tiếng gió biển nhè nhẹ, thổi lất phất làm nhiệt độ trên mặt nước cũng từ từ nhiễm lạnh.

Sau một hồi, Chiêm Đông Kình mới kết thúc nụ hôn này, Tô Lương Mạt ngửa mặt nhìn về phía hắn, Chiêm Đông Kình đưa tay giữ lấy cổ tay cô, "Nói cho tôi biết, có cảm giác hay không?"

Cô mở to hai mắt nhìn lên bầu trời đêm, "Không có cảm giác."

"Nói thật lòng."

"Tôi nói chính là thật lòng."

Chiêm Đông Kình cũng không giận, "Em có còn muốn trở về đến bờ hay không?"

"Anh có ý gì?" Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt hắn.

"Nếu em không chịu nói thật với tôi, đêm nay chúng ta liền ở lại chỗ này."

Tô Lương Mạt không nghĩ tới là lúc này hắn còn có thể chơi xấu, "Sao anh không dứt khoát dùng súng đẩy tôi luôn đi?"

"Súng? Khẩu súng nào?"

Tô Lương Mạt là ngẩn người ba giây đồng hồ sau mới phản ứng kịp, cô giơ chân lên, "Tôi..."

Cả người hướng ra ngoài lật mạnh, thiếu chút nữa nhào xuống biển, Chiêm Đông Kình khom người kéo cô lên, "Muốn một câu nói thật lòng của em cũng khó như vậy."

"Cút đi!"

Chiêm Đông Kình để cho cô ngồi vào trước người mình, hai tay đưa tới giữ chặt eo Tô Lương Mạt, cô cũng chưa từng lái qua mô tô biển, nhưng lúc này bị hãm sâu trong hang sói, tự động tay động chân tốt hơn chờ kẻ khác, cô vươn tay thả tới trên vô lăng xoay tròn một cái, tốc độ lao vọt ra làm cô suýt chút nữa thét lên chói tai.

Lúc trở về đến bờ biển, hai người toàn thân đều ướt đẫm.

Tô Lương Mạt quay đầu nhìn lại, tóc Chiêm Đông Kình bị gió biển thổi mất trật tự, cô ôm bụng cười lớn, người đàn ông tiện tay gẩy gẩy mấy cái, Tô Lương Mạt ý thức thấy cái gì đó, lập tức thu hồi miệng cười, không nói tiếng nào đi về phía trước.

Chiêm Đông Kình đuổi theo, nắm tay cô không chịu bỏ ra.

Hai người trở lại Ngu Nhạc Thành, lúc Tô Lương Mạt thay quần áo trong phòng nghỉ, Chiêm Đông Kình cũng không có ở lại, đưa cô đến rồi rời đi ngay.

***

Tô Lương Mạt gần như không gặp mặt Mạc Thanh, nếu như không phải Mạc Thanh thú nhận mọi chuyện với cô, cô thật sự là một chút cũng không nhìn ra được chân tướng của bà ta, không trách được ngay cả Chiêm Đông Kình bị bưng bít trong bóng tối, một người có thể nhẫn nại từng ngày một đến hai mươi năm không bộc phát, thủ đoạn âm lạt như thế này, tất nhiên là bọn họ không thể bì lại được.

Ước chừng một tuần sau, Lý Đan đi vào phòng làm việc của Tô Lương Mạt.

"Lương Mạt."

"Tra được rồi?"

"Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được."

Tô Lương Mạt đặt cây bút kí tên trong tay xuống, "Sao vậy?"

"Nơi đó chắc chắn chính là ở Thái Lan, bởi vì mấy loại kiến trúc kia là biểu tượng Phật giáo Thái Lan, còn có, những hoa văn cậu mô tả kia mình tìm ra được rồi, có phải cái này không?" Lý Đan đưa một bản vẻ vừa mới in cho Tô Lương Mạt.

"Đúng, chính là cái này!"

"Vậy thì càng dễ tìm rồi, nghe nói ở Thái Lan, hễ là tòa nhà nào có thể có được hoa văn này, đều sẽ được ghi chép lại, chúng ta loại trừ từng cái là được."

Tô Lương Mạt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bản vẽ, "Được, bây giờ chúng ta liền bắt đầu tra."

Thái Lan bên kia không thân thuộc, người đầu tiên Tô Lương Mạt có thể nghĩ đến tất nhiên là Hàn tiên sinh.

Cô từ Chiêm Đông Kình biết được phương thức liên lạc của Hàn tiên sinh, trước tiên nói chuyện qua video với đối phương.

Tô Lương Mạt nhìn thấy Hàn tiên sinh ngồi trước bàn máy tính, bộ dáng gần như không thay đổi so với lần trước cô gặp.

"Lương Mạt, hình ảnh cô gửi tới tôi đã xem rồi, tôi sẽ tận lực giúp cô tìm được vị trí chính xác."

"Được, vậy cảm ơn anh trước Hàn tiên sinh."

Người đàn ông cười cười nghiêng người tiến lên, "Tại sao lại muốn tìm nơi này?"

"Chuyện này rất quan trọng, trước mắt vẫn chưa thể nói cho anh biết được, Hàn tiên sinh, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"

"Cô nói đi."

"Đừng nói với Chiêm Đông Kình, chuyện này trước tiên giấu đi hộ tôi."

"Vì sao?"

"Tôi là vì tốt cho anh ta."

Cho dù ở ngăn cách một khoảng cách rất xa, nhưng kiên nghị trong mắt Tô Lương Mạt vẫn là đả động người đàn ông ở máy tính bên kia, anh ta gật đầu, "Có thể, tôi chỉ phụ trách giúp cô tìm nơi đó, chuyện khác tôi vẫn không quản."

"Cảm ơn."

Tô Lương Mạt khép máy tính lại, lúc Mạc Thanh cho cô xem video, cô còn chưa kịp liếc nhìn Tô Khang cùng Tống Tử Căng, cô lợi dụng thời gian vỏn vẹn muốn tìm được càng nhiều manh mối càng tốt, trí nhớ cô rất tốt, cho nên mới có thể đem cảnh tượng bên trong từng cái từng cái khắc trong đầu.

Nhiều chi tiết nhỏ bé như vậy được cô tổ hợp vào cùng một chỗ, cũng đến ngày hôm nay mới phát hiện được.

Tô Lương Mạt thở ra một hơi, hai năm, cô vùi thân trong lao tù, lại không ngờ rằng ba mẹ của mình cũng bị người khác giam cầm, không có tự do.

Hại cô là Chiêm Đông Kình, hại ba mẹ cô lại là Mạc Thanh, thật sự là trớ trêu.

***

Hàn tiên sinh đã nói giúp cô, tất nhiên là sẽ giúp, trong khoảng thời gian này Tô Lương Mạt thường xuyên ra ngoài cùng nhau ăn cơm với Chiêm Đông Kình, lúc ở trong khách sạn nhìn thấy Mạc Thanh, cô lễ phép tiến đến, "Chào bác gái."

Bên kia còn có trưởng bối của Chiêm Đông Kình, hắn sang đó chào hỏi.

"Xem ra tình cảm của hai người rất tốt, gần đây thường xuyên thấy Đông Kình ra ngoài buổi tối ở cạnh cô."

"Đúng, rất tốt," Tô Lương Mạt hướng ánh mắt về phía xa, "bác yên tâm, trước khi bác còn chưa tìm được cơ hội, chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục tốt như vậy."

Mạc Thanh hài lòng gật đầu, "Chưa có trăm phần trăm nắm chắc, thì chưa phải là cơ hội."

Mạc Thanh rất cẩn thận, lời này Tô Lương Mạt là nghe thấu đến tận tim, cô thở ra, vậy thì có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.

Hai người cũng không nói chuyện gì khác, Chiêm Đông Kình từ đằng xa đi tới, nói với Tô Lương Mạt, "Nói cái gì vậy?"

"Nghe bác gái khen anh đấy."

Chiêm Đông Kình khẽ cười, "Đi thôi, chọn xong chỗ rồi."

Tô Lương Mạt cùng Mạc Thanh nhìn mắt nhau, nghiêng người đi qua.

***

Nửa tháng sau, Hàn tiên sinh có tin tức.

Tô Lương Mạt thấy được bản đồ vị trí cụ thể của tòa nhà kia, còn có ảnh chụp Hàn tiên sinh cho người gửi tới, cùng với hình ảnh ngày đó Tô Lương Mạt nhìn thấy trong video là giống nhau như đúc.

Cô khó nén kích động, lần lượt rút tài liệu ra xem rồi lại nhét vào.

Lý Đan thử dò hỏi cô, "Lương Mạt, cậu sẽ nhờ người đến giúp chứ?"

"Giúp? Tìm ai giúp."

"Giản ca thì sao, cậu không có ý định nói cho anh ấy biết?"

Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Người gần đây Thụy đưa tới mình đã xem qua rồi, thân thủ cũng không tệ, đây không phải là đến cướp người, càng ít người đi càng tốt, huống hồ mình không muốn người khác cảm thấy, mình xảy ra chuyện một cái mới biết nhớ đến Lưu Giản, lỡ như chuyện này thất bại, Mạc Thanh sau này sẽ để mắt đến Tương Hiếu Đường."

"Lương Mạt, vậy cậu cứ việc phân phó, tất cả bọn mình đều sẽ theo cậu."

Tô Lương Mạt hướng hai tay lên mép bàn, "Lý Đan, lần này cậu đừng đi."

"Vì sao?"

"Lần này không thể so với trước kia, mình không biết chúng ta đi rồi còn có thể sống sót trở về hay không, Lý Đan, nhìn thấy cậu với Tống Các ở bên nhau, mình thật sự rất vui mừng, nếu như mình không trở về được, cậu giúp mình quản lý Ngu Nhạc Thành thật tốt."

Hốc mắt Lý Đan ướt át, hai mắt lại càng đỏ bừng, "Nói cái gì vậy, mình không đồng ý, mình không thể để cậu một mình mạo hiểm, đám Thụy với Lý Tư mình đều không yên tâm, mình nhất định phải đi theo cậu."

"Lần này cậu nghe mình đi."

"Không, trước đây mình mỗi lần đều nghe theo cậu hết, duy chỉ có lần này đây, cậu phải nghe mình!"

Tô Lương Mạt chống hai tay lên trán, "Cậu có nghĩ tới hay không, cậu có người yêu, cậu với bọn mình không giống nhau?"

"Nếu như mình không đi, nếu như các cậu tất cả đều xảy ra chuyện, mình còn cần người yêu làm cái gì?"

Tô Lương Mạt nghe vậy, tâm tình càng thêm nặng nề. Lý Đan đi tới đỡ bả vai cô, "Lương Mạt, chuyện này mình sẽ giúp cậu an bài, càng hành động sớm càng tốt, chúng ta cứ chờ hai ngày nữa."

Tô Lương Mạt gật gật đầu.

"Mình muốn nói lời từ giả đàng hoàng với Tống Các, cậu yên tâm, mình cũng sẽ không nói với anh ấy bất cứ điều gì," Lý Đan nắm đầu vai Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, nếu đều đã xem như đây là lần cuối cùng, cậu cũng cùng với Chiêm Đông Kình nói một lời thẳng thắn đi, không vì cái gì khác, chỉ vì đời này của cậu chỉ từng yêu duy nhất một người đàn ông này."

Tô Lương Mạt dựa người qua, Lý Đan miễn cưỡng kéo miệng cười, "Xem hai người chúng ta này, chuyện vẫn còn chưa tới bước đó mà."

Tô Lương Mạt đem bản đồ cùng với vị trí cụ thể Hàn tiên sinh gửi cho cô đưa cho mỗi người ghi nhớ một lần, còn phải dự liệu hết sức cặn kẽ đường trốn lối đi, sau khi xác định mọi phương án cần đề phòng đều chuẩn bị tốt, Tô Lương Mạt định ngày mai đi Thái Lan.

***

Lý Đan miệng nhạt như nước ốc nhai thức ăn, Tống Các thấy cô không yên lòng, hắn cắt xong bò bít-tết đưa tới tay Lý Đan, "Sao vậy?"

Lý Đan hoàn hồn, "Không sao hết."

"Đây là vị hạt tiêu đen em thích."

Lý Đan khó khăn nuốt trôi miếng bò bít-tết trong miệng, cô để dao nĩa xuống, tầm mắt giằng cô trên mặt Tống Các, "Em chỉ là không yên tâm anh, cả ngày lẫn đêm đều ở bên ngoài lo chuyện bang hội."

"Yên tâm đi, cũng chỉ có hai năm trước cực khổ một chút, gần đây đỡ hơn nhiều rồi, cũng có thể có thời gian ở bên cạnh em."

"Tống Các, anh nhìn trúng em cái gì?"

Người đàn ông uống rượu vang, trên mặt có ngờ vực, "Đêm nay em làm sao vậy?"

"Nhìn trúng em cái gì, anh nói cho em biết đi." Lý Đan lặp lại.

"Đơn giản."

"Đơn giản?" Lý Đan vô lực cười nói, "Lời này là không nên dùng trên người em nhất."

"Nhưng anh cảm thấy rất thích hợp với em."

"Sau này anh nhất định có thể thực sự tìm được một cô gái đơn giản."

Tống Các duỗi tay nắm chặt tay cô, "Không đúng, em có chuyện giấu anh."

Lý Đan nhịn không được, dù là có ngụy trang thế nào cũng nhịn không được sinh ly tử biệt, cô biết còn chưa tới một bước kia, nhưng lần này đi Thái Lan đường xá hung hiểm, hốc mắt cô ướt át, kéo tay Tống Các qua dán chặt mặt của mình, "Anh đồng ý với em, nếu ngày nào đó em chết rồi, anh đừng khổ sở, nhất định là vì duyên phận của chúng ta vẫn chưa đủ, anh phải tiếp tục sống thật vui vẻ hạnh phúc biết không?"

Tống Các nâng mặt Lý Đan lên, "Rốt cuộc làm sao vậy? Em muốn làm chuyện gì?"

Lý Đan lắc đầu không trả lời, "Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cảm thấy khó chịu, có lẽ chung quy sẽ có một ngày như vậy, không phải là em rời khỏi anh, thì là anh rời khỏi em."

"Không cho phép em nói lời như vậy." Tống Các tiến tới giữ chặt bả vai cô, "Có phải gần đây Tô tiểu thư có chuyện gì không?"

"Không phải!" Lý Đan lau nước mắt, "Tống Các, cho dù chúng ta ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng cám ơn anh, có anh bên cạnh em rất vui."

Tống Các là người có bao nhiêu khôn khéo, lập tức liền nghe ra được bất ổn bên trong, nhưng hắn biết rõ tính tình Lý Đan, đánh chết cô cũng sẽ không để lộ ra nửa chữ.

"Đừng suy nghĩ lung tung, không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao?"

Lý Đan đưa tay ôm chặt hắn, nếu như có thể, cô thật muốn kết thúc kiểu cuộc sống này, sau khi có người thương mới hiểu được cuộc sống an bình là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

***

Tô Lương Mạt đứng một mình trong phòng nghỉ trước mặt cửa sổ, rèm cửa kéo sang một bên, trong phòng cũng không có bật đèn.

Màn đêm bao phủ cả bóng dáng của cô ở bên trong, điện thoại trong lòng bàn tay bị cô nắm chặt đến nóng lên, Tô Lương Mạt giật giật chân, lúc này mới phát hiện hai chân đã tê cứng, cô dựa lên vách tường đi đến trước sofa.

Ngón tay không khống chế được ấn lên bàn phím điện thoại di động.

Đêm nay Lý Đan là được Tống Các đón ra ngoài, cô biết tâm tình Lý Đan lúc này chắc chắc không dễ chịu hơn cô, ngón tay Tô Lương Mạt khẽ chạm nhẹ lên màn hình điện thoại, ánh sáng đột nhiên đâm vào mắt làm cô đau nhói, cô gọi vào số của Chiêm Đông Kình.

Qua một hồi lâu, lúc Tô Lương Mạt cho rằng không có người nhận, âm thanh của người đàn ông từ bên kia truyền đến, "Alo."

Đầu bên kia nghe thấy rất ồn ào, giống như tiếng bốc dỡ hàng cơ khí.

Tô Lương Mạt "alo" một tiếng, "Anh đang ở đâu?"

"Bến tàu," Chiêm Đông Kình nâng tay lên làm động tác ra hiệu, sau đó cầm lấy điện thoại đi đến bên kia, "sao vậy, có chuyện à?"

"Ăn tối chưa?"

"Chưa, đợi lát nữa chắc phải ở chỗ này tùy tiện ăn một chút cho qua."

Cú điện thoại cô chủ động gọi tới này, hoàn toàn ngoài dự liệu của Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt "ừ" một tiếng, cũng không biết cần phải nói cái gì nữa, nhưng nghĩ đến những lời Lý Đan đã nói với cô lúc trước, cô cũng chỉ biết mở miệng, "Vậy chờ anh hết bận rồi đến Ngu Nhạc Thành đón tôi nhé, tôi muốn ra ngoài ăn cơm."

"Được," Giọng nói Chiêm Đông Kình có phần vui sướng, "bên này cũng không có chuyện gì lớn, tôi bây giờ liền đến đó."

Tô Lương Mạt khẽ đáp lại, giọng điệu hiếm khi ôn hòa, như một dòng nước ấm, chảy đến đáy lòng Chiêm Đông Kình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện