Nhầm Ký Hiệu
Chương 26
Những tình huống gây chấn động lòng người sẽ không xảy đến với cậu.
Trước kỳ sinh của Long Cảnh, Đoàn Sơn Nhu đã nghĩ như vậy.
Một Long Cảnh đã khiến cậu hết hồn chim én, không cần thêm thắt gì nữa.
Long Cảnh là một sản phu omega hoạt bát hiếu động, lúc ở viện chờ sinh cũng không giống bình thường.
Trước ngày dự sinh một tháng, hắn còn đưa ra yêu cầu vô lý với hộ sĩ kiểu muốn xuống dưới chơi ném tuyết vì ở trong phòng bệnh đơn chán quá.
Lúc ấy Đoàn Sơn Nhu đang đi làm chỉ có mẹ Long Cảnh rảnh rang ngồi trông.
Hai mẹ con đàm phán không có kết quả, cuối cùng lại tranh luận vấn đề “Nếu Đoàn Sơn Nhu ở đây thì có để Long Cảnh xuống chơi ném tuyết không?”.
Mẹ Long Cảnh thở phì phì, đưa ra luận điểm: “Thằng bé họ Đoàn kia chiều mày quá đấy, mày đúng là đáng ăn đòn!”
Cãi nhau xong Long Cảnh vẫn không thể xuống giường nhưng vẫn bừng bừng sức sống ngồi dựa gối hào hứng nhìn ra cửa sổ.
Tuyết đọng rèm treo, thấp thoáng sắc đông về.
Màu sắc này khiến hắn nhớ tới Đoàn Sơn Nhu, tái nhợt, cao gầy, chẳng cần chải chuốt vẫn vô cùng đẹp trai.
Hắn nhớ ngày nào tan làm Đoàn Sơn Nhu cũng chạy đến với mình, đầu vai vương tuyết, vừa vỗ xuống vừa rảo bước tới.
So với đồng niên, nếp nhăn đuôi mắt của cậu có vẻ sâu hơn.
Cậu hay cười, khi nhìn Long Cảnh còn cười tươi hơn.
Cậu thổi ấm tay rồi mới ôm Long Cảnh.
“Thế nào rồi Long Cảnh, hôm nay có ổn không?”
Cả ngày Long Cảnh chẳng sao, giờ vì cái ôm này của Đoàn Sơn Nhu mà bỗng thấy ốm yếu quá: “Đau lưng, chóng mặt.”
Kể ra đau thì cũng chẳng đau đến thế, chóng mặt cũng chỉ thoáng qua thôi. Chẳng qua vừa thấy Đoàn Sơn Nhu thì bệnh tình của hắn lại nặng thêm.
Đoàn Sơn Nhu kéo vạt áo khoác ra, ngồi xuống giường. Vì nghiêng người về phía trước nên quần Tây của cậu có chút hơi nhăn. Đoàn Sơn Nhu cẩn thận nâng mặt Long Cảnh lên, nhíu mày: “Sao lại chóng mặt vậy?”
Long Cảnh thấy vẻ nôn nóng ngốc nghếch này của cậu cũng mới lại nên liền bất giác cười lên. Cũng vì để che giấu nụ cười của mình mà hắn hôn Đoàn Sơn Nhu một cái, rất nhẹ, rất khẽ, chỉ dán lên một cái thôi.
Đoàn Sơn Nhu được nếm ngon ngọt, đuổi theo, dỗ dành: “Long Cảnh, chưa hôn đến, nãy không tính…”
Long Cảnh đang nhớ lại ký ức ngọt ngào bỗng ngừng lại bởi mẹ cậu đứng bên quát: “Mày cười ngu cái gì đấy?”
***
Đoàn Sơn Nhu tới hơi muộn chút.
Cậu nói chuyện với mẹ Long Cảnh, nhã nhặn chào tạm biệt bà rồi vẫn quen thuộc mà mở tay ra.
Nhưng Long Cảnh chun mũi lại, hoang mang ngửi ngửi: “Của ai?”
Đoàn Sơn Nhu ngạc nhiên, cúi đầu ngửi ngửi mình.
Hình như có mùi hương quyến rũ nào đó.
Đoàn Sơn Nhu thành thật báo cáo: “Lúc trong thang máy em va phải một omega rồi người ta đột nhiên động d*c… Em thấy sai sai nên mới kéo cậu ta đi phòng khám.”
Long Cảnh không đáp. Hắn cúi đầu, ngón tay đánh vòng: “Trùng hợp thế à?”
Lời này chứa bao nhiêu lửa giận nhưng cũng không đốt tới Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu hơi ngượng, cúi đầu, ánh mắt nhìn đất: “Thật ra cậu ấy động d*c là em sai, em không khống chế được.”
Đầu đinh của Long Cảnh ngẩng lên, hắn bắt đầu tư duy theo logic của mấy quyển tiểu thuyết: “Cái gì?”
Đoàn Sơn Nhu nuốt nước bọt, cuối cùng ngượng ngùng vặn tay, nhìn Long Cảnh: “Bởi vì… vì em nghĩ rằng được gặp anh nên mùi quá nồng, thang máy lại kín nên cậu kia…”
Giọng cậu trầm thấp, ngại ngại: “Chắc tại gần đây em không… em không… Để hôm nay về nhà em…”
Lửa giận của Long Cảnh treo cao đột ngột hóa thành mấy đóa pháo hoa nho nhỏ.
Đoàn Sơn Nhu dịch mông lại gần, hai tay vòng qua người Long Cảnh: “Sao hả Long Cảnh?”
Long Cảnh cúi đầu, lúc lâu sau mới đặt tay lên vai Đoàn Sơn Nhu.
Ngón tay hắn miết thật mạnh, lần theo vai Đoàn Sơn Nhu đến xương quai xanh. Hành động này dường như mang ý nghĩa kỳ diệu nào đó, khiến lòng Đoàn Sơn Nhu ngưa ngứa.
“Đỡ anh đi nhà vệ sinh.”
Long Cảnh ngẩng mặt lên, yết hầu chuyển động.
Trước kỳ sinh của Long Cảnh, Đoàn Sơn Nhu đã nghĩ như vậy.
Một Long Cảnh đã khiến cậu hết hồn chim én, không cần thêm thắt gì nữa.
Long Cảnh là một sản phu omega hoạt bát hiếu động, lúc ở viện chờ sinh cũng không giống bình thường.
Trước ngày dự sinh một tháng, hắn còn đưa ra yêu cầu vô lý với hộ sĩ kiểu muốn xuống dưới chơi ném tuyết vì ở trong phòng bệnh đơn chán quá.
Lúc ấy Đoàn Sơn Nhu đang đi làm chỉ có mẹ Long Cảnh rảnh rang ngồi trông.
Hai mẹ con đàm phán không có kết quả, cuối cùng lại tranh luận vấn đề “Nếu Đoàn Sơn Nhu ở đây thì có để Long Cảnh xuống chơi ném tuyết không?”.
Mẹ Long Cảnh thở phì phì, đưa ra luận điểm: “Thằng bé họ Đoàn kia chiều mày quá đấy, mày đúng là đáng ăn đòn!”
Cãi nhau xong Long Cảnh vẫn không thể xuống giường nhưng vẫn bừng bừng sức sống ngồi dựa gối hào hứng nhìn ra cửa sổ.
Tuyết đọng rèm treo, thấp thoáng sắc đông về.
Màu sắc này khiến hắn nhớ tới Đoàn Sơn Nhu, tái nhợt, cao gầy, chẳng cần chải chuốt vẫn vô cùng đẹp trai.
Hắn nhớ ngày nào tan làm Đoàn Sơn Nhu cũng chạy đến với mình, đầu vai vương tuyết, vừa vỗ xuống vừa rảo bước tới.
So với đồng niên, nếp nhăn đuôi mắt của cậu có vẻ sâu hơn.
Cậu hay cười, khi nhìn Long Cảnh còn cười tươi hơn.
Cậu thổi ấm tay rồi mới ôm Long Cảnh.
“Thế nào rồi Long Cảnh, hôm nay có ổn không?”
Cả ngày Long Cảnh chẳng sao, giờ vì cái ôm này của Đoàn Sơn Nhu mà bỗng thấy ốm yếu quá: “Đau lưng, chóng mặt.”
Kể ra đau thì cũng chẳng đau đến thế, chóng mặt cũng chỉ thoáng qua thôi. Chẳng qua vừa thấy Đoàn Sơn Nhu thì bệnh tình của hắn lại nặng thêm.
Đoàn Sơn Nhu kéo vạt áo khoác ra, ngồi xuống giường. Vì nghiêng người về phía trước nên quần Tây của cậu có chút hơi nhăn. Đoàn Sơn Nhu cẩn thận nâng mặt Long Cảnh lên, nhíu mày: “Sao lại chóng mặt vậy?”
Long Cảnh thấy vẻ nôn nóng ngốc nghếch này của cậu cũng mới lại nên liền bất giác cười lên. Cũng vì để che giấu nụ cười của mình mà hắn hôn Đoàn Sơn Nhu một cái, rất nhẹ, rất khẽ, chỉ dán lên một cái thôi.
Đoàn Sơn Nhu được nếm ngon ngọt, đuổi theo, dỗ dành: “Long Cảnh, chưa hôn đến, nãy không tính…”
Long Cảnh đang nhớ lại ký ức ngọt ngào bỗng ngừng lại bởi mẹ cậu đứng bên quát: “Mày cười ngu cái gì đấy?”
***
Đoàn Sơn Nhu tới hơi muộn chút.
Cậu nói chuyện với mẹ Long Cảnh, nhã nhặn chào tạm biệt bà rồi vẫn quen thuộc mà mở tay ra.
Nhưng Long Cảnh chun mũi lại, hoang mang ngửi ngửi: “Của ai?”
Đoàn Sơn Nhu ngạc nhiên, cúi đầu ngửi ngửi mình.
Hình như có mùi hương quyến rũ nào đó.
Đoàn Sơn Nhu thành thật báo cáo: “Lúc trong thang máy em va phải một omega rồi người ta đột nhiên động d*c… Em thấy sai sai nên mới kéo cậu ta đi phòng khám.”
Long Cảnh không đáp. Hắn cúi đầu, ngón tay đánh vòng: “Trùng hợp thế à?”
Lời này chứa bao nhiêu lửa giận nhưng cũng không đốt tới Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu hơi ngượng, cúi đầu, ánh mắt nhìn đất: “Thật ra cậu ấy động d*c là em sai, em không khống chế được.”
Đầu đinh của Long Cảnh ngẩng lên, hắn bắt đầu tư duy theo logic của mấy quyển tiểu thuyết: “Cái gì?”
Đoàn Sơn Nhu nuốt nước bọt, cuối cùng ngượng ngùng vặn tay, nhìn Long Cảnh: “Bởi vì… vì em nghĩ rằng được gặp anh nên mùi quá nồng, thang máy lại kín nên cậu kia…”
Giọng cậu trầm thấp, ngại ngại: “Chắc tại gần đây em không… em không… Để hôm nay về nhà em…”
Lửa giận của Long Cảnh treo cao đột ngột hóa thành mấy đóa pháo hoa nho nhỏ.
Đoàn Sơn Nhu dịch mông lại gần, hai tay vòng qua người Long Cảnh: “Sao hả Long Cảnh?”
Long Cảnh cúi đầu, lúc lâu sau mới đặt tay lên vai Đoàn Sơn Nhu.
Ngón tay hắn miết thật mạnh, lần theo vai Đoàn Sơn Nhu đến xương quai xanh. Hành động này dường như mang ý nghĩa kỳ diệu nào đó, khiến lòng Đoàn Sơn Nhu ngưa ngứa.
“Đỡ anh đi nhà vệ sinh.”
Long Cảnh ngẩng mặt lên, yết hầu chuyển động.
Bình luận truyện