Chương 5: Giúp đỡ
Có một số người, nếu người đó chưa từng tồn tại, cuộc sống của bạn chắc chắn sẽ rất phong phú.
Nhưng khi người đó xuất hiện rồi biến mất, bạn mới hiểu được cuộc sống vốn dĩ phong phú của bạn sẽ trở nên buồn tẻ vô vị...
.....
- "Xin chào. Tôi là Cẩn Dĩ Du, hôm nay tôi đến để nhận việc." Dĩ Du đứng trước quầy lễ tân nói với cô gái đối diện.
- "Vâng, mời theo tôi." Lễ tân mỉm cười gật đầu với Dĩ Du
Thang máy chạy thẳng một đường lên tầng 99.
"Đinh" cửa thang máy mở. Đập vào mắt Dĩ Du là một không gian màu tối, lấy màu đen làm màu chủ đạo, tại sao mọi nơi đều là màu trắng còn nơi đây lại màu đen a? Nhưng tại sao cô lại lên đây? Tầng 99 không phải là nơi làm việc của chủ tịch sao?
- "Chị Lina, cô gái đó đến rồi. Em xin phép đi trước." Lễ tân cúi người chào cô gái trước mặt.
Cô gái tên Lina mỉm cười lịch sự: "Cô là Dĩ Du? Chào cô, Tôi là Lina. Chắc cô cũng đoán được phần nào công việc của mình rồi phải không? Đúng vậy, từ nay cô sẽ là trợ lí cho tôi, cũng chính là trợ lí thư kí chủ tịch. Được chứ?"
- "À dạ được ạ." Dĩ Du lắp bắp trả lời.
Vì hôm nay nghe nói "Boss" có việc riêng nên suốt cả ngày Dĩ Du không hề gặp được mặt hắn. Vả lại, vì là ngày đầu nên cô phải đi theo học hỏi Lina đủ thứ. Đã thế lại còn tự nguyện tăng ca trong ngày làm đầu tiên.
11h30...Cuối cùng cũng tan làm, lang thang lê lết về nhà. Đi bộ từ đầu đường vào nhà. Dù đoạn đường không xa nhưng sao Dĩ Du cảm thấy lạnh lạnh. Bước nhanh chân để được về nhà ngủ nghỉ.
Nhưng mẹ nó...Gặp toàn chuyện gì không? Giữa con đường vắng vẻ về đêm, còn gì đáng sợ hơn bổng xuất hiện một bóng người? Không biết là xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn ra đó là một người đàn ông, hơn nữa anh ta đang bị thương, không những thế mà còn là bị thương khá nặng?
Là máu...Đó là điều mà Dĩ Du nhận thức được khi tới gần.
Khoan! là anh ấy? Người đàn ông cô gặp hôm trước trong bệnh viện. Nhưng sao anh ta lại thành ra thế này?
Ý thức được có người đang tới gần, Mặc Thiên đưa đôi mắt sắt bén của mình về phía tiếng bước chân. Ánh mắt đó làm Dĩ Du có chút sợ? Mặc dù...Cũng có chút cảm giác rất quen thuộc? Không hiểu tại sao khi cảm nhận được sự quen thuộc đó, Dĩ Du mạnh chân bước về phía Mặc Thiên. Cố tình gạt bỏ đi sự lạnh lùng tỏa ra trong mắt hắn.
- "Anh làm sao vậy? Có ổn đó không? Còn nhận ra tôi không?" Dĩ Du cuối đầu khẽ hỏi.
Mặc Thiên không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy, có lẻ vì quá mất sức hay sao mà Dĩ Du chỉ nghe được tiếng hít thở nơi lồng ngực hắn.
- "Đi..." Tiếng nói của Mặc Thiên vang lên cực nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe? Còn có cả sự hờ hững trong đó.
Dĩ Du coi như không nghe thấy lời của hắn nói, một mức lại gần đỡ hắn ta đứng dậy.
- "Anh ráng một xíu, tôi đưa anh đi bệnh viện." Dĩ Du vừa dìu vừa nói.
Bình luận truyện