Chương 2: 2: Mỗi Ngày Khóc Nửa Rương Bảo Thạch
Mưa to trút xuống từ trời cao cũng biết tự giác tránh xa Úc Lễ, không dám thấm ướt thân thể y dù chỉ là chút ít.
Đầu óc Ninh Diệu trống rỗng, trong phút chốc cứ trân trân nhìn thẳng mặt Úc Lễ.
Lát sau hắn mới kịp hoàn hồn co rụt cả người lại.
Mùi nước mưa hòa cùng mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài bay vào trong buồng xe.
Mùi hương thoang thoảng tức thì tỏa khắp bên trong xe.
Mùi máu tươi ở đâu ra?
Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu chân chính ngửi được mùi máu tanh từ trên người người khác.
Những ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo siết chặt dưới mảnh chăn mỏng, khóe mắt hắn cũng bắt đầu đỏ lên nhìn về phía Úc Lễ.
Ánh sáng dịu nhẹ trong xe đủ để chiếu rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Ninh Diệu.
Trong tình cảnh này nếu là bất cứ ai khác chắc hẳn sẽ mềm nhũn cõi lòng mà nhẹ giọng dỗ dành người kia để hắn thấy vui vẻ.
Thế nhưng Úc Lễ lại không phải người bình thường.
"Ta đã nói với ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta quay lại." Úc Lễ nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt tối đen như lòng giếng không có chút cảm xúc nào.
"Ninh thiếu gia coi lời ta nói là gió thoảng qua tai phải không?"
Giọng điệu Úc Lễ thoải mái nhưng Ninh Diệu biết chắc một khi mình trả lời không tốt thì đầu hắn sẽ rơi xuống đất trong chớp mắt.
"Đâu có...!để ngoài tai." Ninh Diệu trong cái khó ló cái khôn, nhích người sang bên cạnh nhường ra một chỗ trống, "Bên ngoài mưa to gió lớn vậy có lạnh không? Mau vào ngồi trú mưa, ta đã chuẩn bị đầy đủ hết đồ để đi cùng ngươi rồi đây."
Giọng của Ninh Diệu vẫn mềm mại giống như trước, hắn giương mắt cẩn thận quan sát Úc Lễ, lát sau lại từ từ rời mắt sang nhìn chằm chằm vào hoa văn chạm trổ trên thành xe.
Dựa theo nội dung của truyện tốc độ giết người của Úc Lễ cực nhanh, chỉ cần hắn không nhìn Úc Lễ có khi chưa kịp phản ứng lại đã chết mất tiêu rồi ấy chứ? Quả là trong cái rủi có cái may.
Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ khẽ cười một tiếng chẳng rõ ý tứ, sau đó buồng xe hơi lắc lư một chút người đang đứng ở ngoài xe kia đã ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mùi máu tươi khi trước càng nồng thêm, Ninh Diệu nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cố gắng hết sức giả vờ như không có gì nhìn xuống dưới sàn, song hắn lại thấy trên mặt sàn vốn sạch sẽ tinh tươm giờ đã bị in lên mấy dấu giày sẫm màu máu đỏ.
Ninh Diệu: "..."
"Đáng lẽ trong này cũng có lẫn cả máu của ngươi." Úc Lễ nói, "Đáng tiếc."
Ninh Diệu: "..." Nói những lời này ngay trước mặt người sắp bị mình hại như vậy ngươi thấy ổn thật hả?
Hiểu biết của Ninh Diệu về độ tàn ác của Úc Lễ càng thêm phần sâu sắc.
Hắn cảm thấy mình giống hệt con cừu non bị ép sống bên cạnh lão sói độc ác, thế là giọt nước mắt sợ hãi bắt đầu lăn xuống.
Nhưng lần này nước mắt còn chưa chạm tới mặt đất đã có một chiếc hòm gỗ được đặt trên đùi Ninh Diệu.
Hòm gỗ rộng cỡ ba bốn bàn tay, chiều cao cũng bằng một gang tay, nước mắt Ninh Diệu rơi vào hòm gỗ hóa thành bảo thạch cũng chỉ chiếm một góc nho nhỏ trong đó.
Ninh Diệu vừa ôm hòm gỗ vừa ngẩng đầu lên, mơ hồ không hiểu mà nhìn về phía kẻ đầu sỏ ném cho hắn cái hòm này.
"Sau này mỗi ngày ngươi đều phải khóc đủ gần nửa rương linh thạch," Úc Lễ nói, "Nếu không..."
Úc Lễ không nói nốt cả câu nhưng ai nghe vào cũng có thể hiểu được ý mà y chưa nói hết.
Ninh Diệu vì bình an của bản thân mà tranh thủ thỏ thẻ: "Bắt đầu tính từ mai phải không?"
Khóe môi Úc Lễ khẽ nhếch, lời lẽ lạnh như băng đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của Ninh Diệu: "Từ giờ trở đi."
____________
Mưa rào dần ngớt, mặt trời ló rạng, cỗ xe ngựa tự động vẫn như cũ không hề biết mệt chạy thẳng về phía tòa thành kế tiếp.
Ở trong xe, người thanh niên mặc áo bào nhạt màu ôm lấy một hòm gỗ, vẻ mặt ưu sầu.
Da dẻ người thanh niên vốn trắng trẻo tươi sáng, hốc mắt đỏ bừng nổi bật giữa mảng tuyết trắng càng khiến lòng người thêm thương xót.
Tiếc là bây giờ chẳng có ai đoái hoài.
Ninh Diệu thở dài.
Một ngày sản xuất ra nửa hòm bảo thạch thật sự khó lắm ý...!Hắn cũng không phải là máy chế tạo bảo thạch làm cả năm không ngừng nghỉ, cứ khăng khăng bắt ép như này sẽ nhanh hỏng lắm đó!
Bên cạnh không có một ai, Ninh Diệu ôm hòm gỗ lắc la lắc lư, hắn lén lút lấy bảo thạch dự trữ ở trong túi trữ vật ra, đổ vào trong hòm gỗ, rất nhanh sau đó đã đổ đầy được nửa hòm.
Ninh Diệu ngó hai bên trái phải xác nhận Úc Lễ không trông thấy cảnh này xong mới thở phào một hơi.
Không phải lúc nào Úc Lễ cũng ở mãi bên cạnh hắn, chỉ thỉnh thoảng y mới xuất hiện kiểm tra hắn có hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày hay không, những khoảng thời gian khác sẽ không thấy bóng dáng đâu.
Ninh Diệu cũng không cảm thấy chuyện này có gì lạ cả, dù sao trong nguyên tác sau khi Úc Lễ nếm đủ loại phản bội liền hình thành thói quen đơn độc một mình, là ai cũng không thể thật sự đến gần y được.
Mặc dù bây giờ Úc Lễ này mới chỉ trải qua một phần thua thiệt nhưng không thích gần gũi người khác cũng rất bình thường.
Ninh Diệu cũng từng hỏi thử Úc Lễ rằng bọn họ sẽ đi đâu, Úc Lễ chỉ nói tới một tòa thành gặp lại người xưa.
Đọc là người xưa, viết là kẻ thù.
Nghĩ đến chuyện kẻ thù của Úc Lễ rải khắp thiên hạ Ninh Diệu thật không có lời nào để nói.Ninh Diệu gian lận hoàn thành nhiệm vụ hôm nay xong là ngồi ngẩn ngơ ra đấy song đột nhiên hắn nghĩ tới một việc: [Hệ thống, tôi còn có cơ hội trở lại thế giới của mình không?]
Hệ thống: [Có.]
Ninh Diệu giật mình: [Sao không nói sớm? Phải như thế nào mới có thể trở về?]
Âm thanh của Hệ thống vẫn máy móc lạnh như băng: [Thời cơ chín muồi chúng tôi sẽ đưa ngài về, ngài chỉ cần cố gắng sống sót.]
Nhiệm vụ không giống trong tưởng tượng, Ninh Diệu hoang mang nhíu mày, nghĩ chán chê xong vẫn quẳng chuyện này ra sau đầu.
Dù cho hệ thống không nói thì hắn cũng phải cố gắng sống sót thôi.
Xe ngựa tiếp tục lộc cộc chạy về phía trước.
Chẳng bao lâu Ninh Diệu nhìn qua cửa sổ xe trông thấy một hồ nước nhỏ.
Mặt hồ tĩnh lặng khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ hẳn lên.
Ánh mắt Ninh Diệu sáng rực, quyết định dừng xe lại, từ trên xe đi xuống.
Còn chưa đi quá hai bước hắn đã thấy Úc Lễ đứng dựa vào thân cây cách đó không xa.
Đại ma đầu vẫn giữ nguyên một cây đen, một cái nhìn thoáng qua cũng có thể khiến Ninh Diệu run lẩy bẩy.
"Ta muốn đi rửa mặt." Ninh Diệu cố gắng bình tĩnh lại, xoa xoa mắt, "Khóc lâu vậy rồi cảm giác mặt rất bẩn."
Ninh Diệu càng nói càng thấy tủi thân: "Nếu như có vậy mà cũng không được đi thì ngươi cứ dứt khoát chém chết ta cho rồi."
Nghĩ đến chuyện cả người mình hôi hám Ninh Diệu đã muốn nhảy hồ ngay tức thì.
Thực ra vị thiếu gia nhỏ này nhìn vẫn sạch sẽ tươm tất lắm, không hề bẩn chút nào.
Úc Lễ quan sát hắn vài lần lại không nói năng gì cứ thế đi lên xe ngựa.
Đây là thái độ ngầm đồng ý.
Ninh Diệu tiếp tục hào hứng chạy về phía hồ nước.
Úc Lễ ở trong xe ngựa, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Ninh Diệu đi đến bên hồ ngồi xuống rửa tay, ánh mắt y lạnh lẽo.
Cái hồ nước này nhìn như một cái hồ bình thường nhưng thực ra ở dưới mặt hồ tĩnh lặng lại giấu một con yêu thú có thể nuốt trọn một tu sĩ tu vi Kim Đan kỳ trở xuống vào trong bụng chỉ trong tích tắc.
Người biết việc này không nhiều, Úc Lễ lần nữa sống lại chính là một trong số đó.
Úc Lễ không dừng ánh mắt trên người Ninh Diệu nữa, mặt y không chút cảm xúc ngồi xuống, mở hòm gỗ đặt trên bàn ra.
Vừa mở hòm ra linh khí đậm đặc bên trong lập tức tỏa ra, có thể nhìn ra được độ tinh khiết ở trong những linh thạch này.
Úc Lễ cầm đại một viên lên, nắm linh thạch trong lòng bàn tay, linh lực từ viên linh thạch không ngừng truyền vào tay y, bồi dưỡng cho kinh mạch đang bị thương của y.
Linh lực dồi dào bù đắp khiến tinh thần Úc Lễ thoáng chốc dao động, nhớ lại kiếp trước của chính mình.
Trước đó không lâu y vẫn là ma đầu đứng trên đỉnh cao khiến khắp thiên hạ run sợ.
Tất cả những kẻ từng lừa dối y, bôi nhọ y, phản bội y, mưu toan lấy mạng y, kéo y vào trong tăm tối tất cả bọn họ đều bị y diệt trừ từng tên từng tên một.
Dần dần y quen với việc đơn độc một mình, quen với việc ai ai trên cõi đời này cũng đều đối xử với mình đầy ác ý.
Mà việc y muốn làm chính là chém đứt tất cả những thứ ấy.
Tu vi của Úc Lễ không ngừng tăng tiến nhưng mỗi một lần tiến giai Úc Lễ đều sẽ nhận ra được ác ý tới từ "phía trên".
Cuối cùng Úc Lễ ngộ ra.
Trên thế giới này, kẻ có ác ý sâu đậm nhất đối với y không ai khác chính là Thiên Đạo.
Nếu đã như vậy, y hủy diệt cả Thiên Đạo.
Kết quả, Úc Lễ thành công.
Vào giây phút trước khi Thiên Đạo tiêu tan y nghe được tiếng nói giận dữ của Thiên Đạo.
Thiên Đạo nói rằng phải khiến y hối hận, khiến y gặp phải đại họa định trước không thể vượt qua có thể cướp đi tính mạng y.
Sau đó, y tỉnh lại lần nữa, chấp nhận khiêu chiến của Thiên Đạo, mang theo thân thể bị thương trở về quá khứ.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra y hệt như lúc trước, chỉ ngoại trừ...!vị thiếu gia có thể khóc ra linh thạch này.
Úc Lễ khẳng định là tên Ninh Diệu lúc trước bị y giết không có được năng lực này, lúc bị dọa sợ dung mạo cũng cực kì xấu xí.
Y dùng sức bàn tay khiến viên linh thạch bị y nắm chớp mắt biến thành bột mịn, rơi xuống từ kẽ tay y.
Úc Lễ ném bột linh thạch ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lần nữa trở về với bóng người mảnh khảnh đang ngồi gần hồ nước kia.
Hắn chính là "đại họa" mà Thiên Đạo nói có thể cướp đi tính mạng y.
Y thật hiếu kì chuyện xảy ra tiếp theo, muốn biết người này làm thế nào lấy được mạng của mình.
Vậy nên y không lập tức ra tay với người này mà vẫn luôn giữ ở bên cạnh.
Nhưng nếu như người này tự dẫn bản thân vào chỗ chết thì sao đây?
__________________
Nước hồ vừa trong vừa mát có thể rửa trôi hết cảm giác dinh dính trên làn da.
Ninh Diệu rửa tay xong bèn nhắm mắt cúi người xuống rửa mặt.
Lúc rửa mặt không nhìn được gì nhưng cổ Ninh Diệu tự dưng thấy nhột nhột, cảm giác giống như có thứ gì lông lông mềm mềm cọ vào mình vậy.
Ninh Diệu: "?"
Ninh Diệu ngẩng đầu lau sạch nước trên mặt, vừa mở mắt thì trông thấy một con vật cả người phủ lông tơ vàng nhạt chỉ to hơn nắm đấm một tí đang dán vào người hắn.
Đôi mắt đậu đen còn nhìn hắn không chớp mắt.
...!Vịt con hả?
Ninh Diệu nhìn quanh một hồi, không trông thấy bất cứ con vật nào khác, càng không thấy có vịt mẹ.
Ninh Diệu sờ sờ bộ lông tơ vàng nhạt trên người vịt nhỏ, khẽ hỏi: "Bé con, mẹ nhóc đâu?"
"Chiếp chiếp!" Vịt con tiếp tục dán lấy người Ninh Diệu, một lúc lâu sau lại nhảy lên chân Ninh Diệu chuyển sang chõ khác ôm ấp.
"Bé con muốn đi cùng ta hả?" Ninh Diệu sờ đầu vịt con, nhấc nó ra khỏi người mình, "Không được đâu, cái lá rách như ta sao đùm bọc được lá lành là nhóc được đây.
Người thân của nhóc chắc hẳn vãn ở gần đây đó."
Điều kiện nơi này tốt như vậy nhìn kiểu gì cũng thấy tốt hơn là đi theo hắn ở chung với Úc Lễ.
Nói không chừng Úc Lễ một đao chém xuống biến nó thành món vịt nướng còn hắn thì thành máy chế tạo bảo thạch không có tình cảm mất...!Tuy là bây giờ đã không khác là bao.
Ninh Diệu sờ thử túi đồ của mình tìm thấy có một bọc đồ ăn vặt vẫn mang theo bên người bèn lấy ra cho vịt con ăn.
Bầu không khí giữa bọn họ vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Ninh Diệu không hề phát hiện ra rằng ở trong xe ngựa cách đó không xa, ánh mắt Úc Lễ hiếm khi nào kinh ngạc như hiện tại.
Tu vi của Ninh Diệu còn thấp nên có rất nhiều thứ không nhìn ra được, thế nhưng với cảnh giới tu vi của Úc Lễ lại nhìn thấy rõ ràng.
Thứ kia nào phải vịt con gì, đó rõ ràng là yêu thú ở đáy hồ hung danh hiển hách! Rõ ràng cơ thể nó cực to lớn, há miệng một cái có thể nuốt trọn một người không tốn chút sức nào, vậy mà bây giờ lại biến thành ấu thú giống như sủng vật.
Vì để người kia vui vẻ mà chịu ngoan ngoãn ăn thứ đồ ăn bình thường mình cực kì coi thường?.
Bình luận truyện