Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 111





Án thư truyền đến tiếng vang, Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh huyền bào đã ra tới cửa, liền xoa xoa mắt đuổi theo.

Nửa đường nhìn thấy đồ chơi giấy gấp cả ngày xương cốt cũng không còn, chỉ còn lại tro xám đầy đất lạnh.

Y đau lòng xít một tiếng, muốn thảo phạt đầu sỏ gây tội, Chu Huyền Lan không quay đầu lại mà nhắc tới cơm chiều, Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng, mặt mày lại hớn hở.

Món ngon thơm phức mới ra lò, được cung nhân bày trên bàn ngọc trong đình.

Chu Huyền Lan không ăn, đi đến thư phòng.

Thẩm Lưu Hưởng một mình cầm lấy đôi đũa, ăn hai miếng. Không trung tràn ngập lạnh lẽo, đồ ăn nóng hầm hập chui xuống dạ dày, ăn xong thân thể đều ấm dào dạt, rất là thoải mái.

Chu Huyền Lan từ thư phòng ra, bước qua hành lang dài, nghiêng đầu nhìn thấy thanh niên trong đình ăn no cơm, vẻ mặt thoả mãn, đứng dậy đi lại hai vòng trong đình, sau đó nhướng mày, tựa hồ nghĩ đến cái gì, liền chạy nhanh như chớp.

Thần thức của Chu Huyền Lan không tự giác đuổi theo.

Ngoài tẩm cung, Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay đẩy cửa, sau khi phát hiện kết giới vẫn còn đó, liền hướng kết giới nhe răng hung hãn mười phần, nói thầm hai câu.

Lại quay người, bày đệm chăn trên hành lang, đả tọa tu hành.

“Bệ hạ, bệ hạ,”

Chu Huyền Lan lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn về phía cung nhân vừa gọi hắn.

Cung nhân thật cẩn thận nói: “Bệ hạ đứng ở đây nửa canh giờ rồi, có chuyện quan trọng gì cần phân phó?”

Chu Huyền Lan sửng sốt, ý thức được mình vừa thất thần, bị kinh hách thu hồi thần thức, mặt trầm xuống, không nói một lời mà rời đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Lưu Hưởng lại bị mang đến gác mái.

Chu Huyền Lan dựng một cái kết giới phòng ngự cho mình, Thẩm Lưu Hưởng ném cái gì cũng bị chặn lại bên ngoài, nhìn đồ chơi giấy thê lương đầy đất, nhẹ xụ miệng.

Đang lúc chán đến chết, y ngáp một cái, dùng vảy ngược gõ gõ kết giới, ngoài ý muốn phát hiện kết giới này không ngăn cản y.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, chui vào kết giới.

Chu Huyền Lan kết thúc tu hành, khoảnh khắc mở mắt ra, thân hình hơi cứng lại.


Hắn như có cảm giác mà cúi đầu, thanh niên gối đầu lên đùi hắn, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, vẻ mặt khi ngủ điềm tĩnh, một bàn tay nắm hờ góc áo hắn, như sợ hắn chạy mất.

Chu Huyền Lan: “......”

Hắn chưa từng thân cận với ai như vậy.

Tay Chu Huyền Lan dừng trên cần cổ tinh tế yếu ớt, trên mặt âm tình bất định. Một lúc lâu sau, hắn chuyển qua khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Hao hết tâm tư quấn lấy hắn như thế, là coi hắn như đồ đệ trước kia đi.

Đáng tiếc, hắn không phải.

Chu Huyền Lan chắc chắn, duỗi tay lạnh lùng nhéo má thanh niên, đánh thức người dậy.

Thẩm Lưu Hưởng trợn mắt, giận dữ.

Thẩm Lưu Hưởng ban ngày ở gác mái, ban đêm ở hành lang, cứ như vậy, sống mấy ngày ở Huyền Yêu Cung, thái độ của Chu Huyền Lan đối với y tốt lên không ít, ít nhất ăn uống no đủ không thành vấn đề, cũng không lộ ra sát ý nữa.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng có chút nghi hoặc, mấy tờ Truyền Âm Phù lúc trước chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào, y lại truyền thêm rất nhiều lần, cũng đều như đá chìm đáy biển.

Hôm nay thời tiết buồn trầm, sau khi ăn cơm chiều, cơn mưa ấp ủ cả ngày tầm tã rơi xuống, hơn nửa hành lang bị mưa xối ướt.

Thẩm Lưu Hưởng dọn đệm chăn dịch vào trong, tới gần cửa phòng.

Ban đêm vốn đã lạnh, trời mưa, hơi ẩm từ sàn nhà xông ra, gió lạnh kèm từng trận tiếng dông tố gào thét qua hành lang, dậu đổ bìm leo, một chiếc chăn khó có thể ngăn được hơi lạnh.

Thẩm Lưu Hưởng rúc ở trong chăn, cuộn thành một cục, mắt phượng mở to, lỗ tai dán xuống đất nghe động tĩnh trong nhà.

Người bên trong như lâm vào khốn cảnh nào đó, dạo tới dạo lui, tiếng bước chân đặc biệt phức tạp.

Dần dần đi ra ngoài cửa.

Thẩm Lưu Hưởng nắm vảy ngược khẩn trương hề hề. Chu Huyền Lan hẳn là sẽ không để y ở ngoài hành lang trong mưa, thê thê thảm thảm nghỉ ngơi cả đêm đi.

“Nên ra đón ta sao?” Y chớp chớp mắt phượng, nhỏ giọng nói thầm.

Trong nhà, Chu Huyền Lan đạm nhiên nhắm mắt, nghe thấy tiếng gió gào thét, lại mở mắt ra.

Hắn dùng thần thức nhìn chăm chú, người bọc chăn thành một cục bên ngoài. Thời tiết này, ban đêm bên ngoài sẽ lạnh đến tận xương.

Chu Huyền Lan đứng dậy, gỡ áo ngoài trên bình phong xuống, vừa phủ thêm vừa đi ra ngoài. Tới gần cửa, bước chân lại hơi hơi ngừng lại.

Ban ngày ở gác mái, thấy sắc trời âm trầm, hắn đã nhắc nhở, ở Huyền Yêu Cung chớ nói phòng trống bình thường, tẩm điện lớn nhỏ cũng không ít, có thể tùy ý đến.

Ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng nghiêm túc nói: “Chia phòng là chuyện tình cảm bất hòa mới làm. Chúng ta không có vấn đề gì, phải cùng nhau ngủ.”

Sau đó, lại canh cánh trong lòng việc bị ném ra khỏi tẩm cung. Cho dù vảy ngược có thể dẫn y qua kết giới, y cũng không muốn, “Ngươi ném ta ra, phải tự mình ôm ta về mới được.”

Chu Huyền Lan chưa từng thấy ai bò lên giường hắn, lại bò trắng trợn táo bạo như thế, kiêu ngạo như thế. Cũng chưa từng thấy ai được một tấc lại muốn một thước, ép hắn thỏa hiệp như vậy.

Chu Huyền Lan nghĩ thầm để y chịu lạnh một đêm, chịu chút giáo huấn, nói không chừng ngày mai liền ngoan ngoãn về phòng.

Hắn xoay người, đi xa cửa.

Chỉ chốc lát sau, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lớn, Chu Huyền Lan tâm thần rối rắm không ngừng, lại lần nữa xuống khỏi giường, trước khi đi túm lên một thứ, lập tức đi ra cửa.

Tu vi Trúc Cơ kỳ, thân thể không tráng kiện hơn phàm nhân bao nhiêu, ngoài hành lang thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua, rất lạnh...... Nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến vảy ngược.

Chu Huyền Lan ấn bàn tay thon dài lên cánh cửa, mở cửa ra.

Ánh sáng trong nhà chiếu ra hành lang, phủ lên chăn mỏng phồng phồng.

Chu Huyền Lan đứng ở cửa, mặt mày buông xuống, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng lập tức từ thò đầu ra khỏi chăn.

Khóe môi thanh niên cong lên một chút, đôi mắt trong ánh sáng nhu hòa rọi xuống phá lệ sáng ngời, phảng phất sớm đoán được người trong nhà sẽ ra, “Đón ta vào sao?”

Chắc chắn như vậy? Nắm chắc thắng lợi như vậy?

Trong lòng Chu Huyền Lan đột nhiên nổi lên táo ý, môi mỏng nhấp ra độ cong lạnh băng, thân ảnh thon dài vẫn không nhúc nhích.

Chắc chắn như vậy, là coi hắn là người trước kia......

Ánh đèn đánh vào đôi mày anh tuấn của Chu Huyền Lan, trên đó toàn là tối tăm.


Hắn trầm mặc một lúc lâu, bỏ tay chắp sau người ra, hai tay cầm một cái gối đầu, vứt cho Thẩm Lưu Hưởng.

“Bang” một cái, cánh cửa lại khép lại.

Sau khi vào nhà, Chu Huyền Lan dùng thần thức nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt hồi lâu, lông mi buông xuống, tựa hồ toát ra vài phần thất vọng. Chợt cúi đầu, nhìn nhìn gối đầu ôm trong lòng ngực, khóe môi lại hơi câu, nói thầm một tiếng, “Thôi, tốt xấu gì cũng có cái gối đầu, mỗi ngày tiến bộ một chút,”

Nói xong liền cuốn chăn mỏng lên.

Chu Huyền Lan nhíu mày, cho cái gối đầu đã thỏa mãn.

Thần thức của hắn ở bên ngoài cả đêm, Thẩm Lưu Hưởng ở trên hành lang, chưa từng dùng vảy ngược đi qua kết giới, nhìn dáng vẻ là quyết tâm muốn hắn tự mình vớt người về.

Tới gần tảng sáng, Chu Huyền Lan giả vờ ra cửa, động tĩnh không nhỏ, nhưng thân ảnh rúc trong chăn vẫn không nhúc nhích.

Chu Huyền Lan ý thức thấy có gì đó không đúng liền xốc chăn lên. Người bên trong ôm cái gối mềm trong lòng ngực, gương mặt đỏ ửng không như bình thường, mày nhíu lại, cái trán nóng bỏng.

Từ khi Thẩm Lưu Hưởng định cư ngoài hành lang, cung nhân đều thối lui ra phía sau.

Cung nhân nghe thấy động tĩnh liền tiến đến hầu hạ, chỉ thấy Yêu Đế ôm một thanh niên trong lòng ngực, biểu tình hơi gấp, rảo bước tiến vào tẩm cung: “Người tới, chuẩn bị thuốc!”

Thẩm Lưu Hưởng bị sốt đến mơ hồ, trong lúc ngủ mơ, cảm giác được chăn xốc lên, một hơi thở ấm áp quen thuộc bao lấy y, trong cơn mưa dầm lạnh băng ẩm ướt mưa, phá lệ hấp dẫn người.

Chu Huyền Lan trầm khuôn mặt, người bị hắn chặn ngang bế lên mặc áo trong mỏng manh, sắc mặt tái nhợt, thần sắc lộ ra vài phần ửng đỏ có bệnh, không tự giác nhích lại gần hắn.

Chu Huyền Lan cảm giác được gần sát, thân hình hơi cứng lại, bước nhanh vào nhà, đặt người lên giường mềm mại.

Thẩm Lưu Hưởng là Trúc Cơ kỳ, không thể hấp thu được đan dược, chỉ có thể dùng linh thảo nấu thành thuốc nước, cho y uống mới được.

Nhưng người trên giường không phối hợp, khi luyện dược sư đút thuốc, nước thuốc từ khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng chảy xuống dưới. Yêu Đế nhăn mày lại, luyện dược sư nơm nớp lo sợ, chợt chén thuốc trong tay bị cướp đi, “Cút ngay, để ta.”

Luyện dược sư nhanh chóng thối lui sang một bên, Chu Huyền Lan nhéo nhéo cằm Thẩm Lưu Hưởng, để cánh môi hồng nhuận mở ra, đem thìa dán bên miệng y, nước thuốc đen đặc rót vào trong đó.

Nhưng vào miệng không đến một phần ba, hình như là ngại đắng, Thẩm Lưu Hưởng lập tức ngậm miệng lại.

Chu Huyền Lan nhíu nhíu mày, duỗi tay bóp chặt cằm y, tính toán kiên quyết rót hết thuốc. Nhưng tầm mắt thấy thần sắc có bệnh tái nhợt của y, lại chần chờ một lát, sai người lấy vài thứ tới.

Thẩm Lưu Hưởng run rẩy hàng mi dài, mí mắt như bị treo ngàn cân. Đang sốt đến mơ mơ màng màng, giữa môi nếm thấy vị ngọt đã lâu chưa được nếm lại.

Như đồ chơi bằng đường.

Y khẽ mở miệng, đầu lưỡi dò ra liếm liếm, xác nhận không sai. Đang định tiếp tục nhấm nháp, một mùi thuốc nồng nặc gay mũi đổ vào trong miệng, rót xuống cổ họng.

Thẩm Lưu Hưởng sặc sụa, nhanh chóng ngậm chặt miệng, mày nhíu thật sâu.

Nhưng không bao lâu, vị ngọt của đồ chơi bằng đường lại tới nữa, Thẩm Lưu Hưởng nhấp nhấp môi, không nhịn được lại lần nữa hé miệng, lại là một muỗng thuốc dũng mãnh rót vào.

Cứ lặp lại như thế, trong tình thế đồ chơi bằng đường không ngừng câu dẫn, Thẩm Lưu Hưởng uống xong một bát thuốc.

Trong miệng y toàn là cay đắng, đang hôn mê, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ăn chút đường cũng thật khó. Cũng may, một mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường cuối cùng cũng rơi vào trong miệng, lần này không chạy nữa.

Nghỉ ngơi một lúc linh thảo phát huy công hiệu, nhiệt độ nóng bỏng trên trán Thẩm Lưu Hưởng rút đi, hơi mở mở mắt, trong tầm mắt lắc lư, y bắt được thân ảnh thon dài bên mép giường.

Chu Huyền Lan cầm bát thuốc đưa cho cung nhân, ống tay áo liền bị túm lấy.

Lực đạo tuy cực nhẹ, nhưng bàn tay trắng như ngọc lại nắm rất chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, không buông ra.

“Chu Huyền Lan......” Tiếng nói Thẩm Lưu Hưởng hơi khàn.

Phảng phất đang tiến hành xác nhận nào đó, đôi mắt bị phủ một tầng hơi nước, không hề chớp mà chăm chú nhìn hắn, gọi tên hắn.

Tất cả cung nhân hầu hạ đều rời đi, trên mặt Chu Huyền Lan âm tình bất định, giây lát liền cúi người, ngón tay thon dài nâng nâng cằm Thẩm Lưu Hưởng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng kia, gằn từng chữ một nói: “Đừng đem bổn tọa trở thành đồ đệ kia của ngươi. Nếu không......”

Đầu ngón tay Chu Huyền Lan hơi siết chặt, để lại một vệt hồng nhạt trên cái cằm trắng nõn: “Không tha cho ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng ăn đau, thanh tỉnh hơn vài phần, nghe vậy nhíu mày phản bác nói: “Ngươi vốn chính là hắn.”

“Không phải.”

“Ngươi phải.”

“......”

Trong lòng Chu Huyền Lan táo ý mọc lan tràn. Trong nhận thức của hắn, hắn không có khả năng là tên đồ đệ kia, Thẩm Lưu Hưởng như vậy, rõ ràng coi hắn thành bóng dáng của tên đó. Chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có ngày mình biến thành thế thân của ai đó.


Trong khi Thẩm Lưu Hưởng một lần lại một lần nhận định hắn, đôi mắt đen của Chu Huyền Lan trở nên sâu thẳm, lạnh lùng nhìn người trên giường, bẻ từng ngón tay đang nắm chặt tay áo mình ra.

Sau đó lại nắm lấy, đem tay Thẩm Lưu Hưởng đặt lên ngực mình.

“Nếu ta là đồ đệ ngươi, thích ngươi, tim ta phải nóng mới đúng,”

Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng, như muốn xé mở lồng ngực ra cho máu chảy đầm đìa, bày trần trụi trước mặt Thẩm Lưu Hưởng.

“Nhưng tim ta lạnh. Chưa bao giờ ấm.”

“Hay là nên nói. Ngươi đã làm gì để nó lạnh như vậy?!”

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng không còn chút huyết sắc nào, trắng đến dọa người, đầu ngón tay y phát run, muốn đem tay rút về, nhưng bị Chu Huyền Lan dùng sức ấn vào ngực, không thể động đậy.

Chu Huyền Lan nhìn biểu tình của y, môi mỏng hơi câu, khoái chí dị thường.

Nên hiểu cho rõ. Hắn nghĩ thầm.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Chu Huyền Lan giật mình. Trong tầm mắt, cặp mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên lăn xuống giọt nước mắt, không thể vãn hồi.

Cả người Chu Huyền Lan cứng đờ, tay đang dán trong lòng trượt xuống.

...... Sao lại khóc?

Suốt đêm ngủ ngoài hành lang không khóc, ban ngày bị bắt ở gác mái không khóc, sao lúc này lại khóc?

Trong lòng Chu Huyền Lan đột nhiên luống cuống, duỗi tay muốn đụng vào mặt Thẩm Lưu Hưởng. Y nghiêng người đi, tóc đen mềm mượt tán loạn trên gối, không nói một lời chôn mặt vào trong chăn.

Chu Huyền Lan biểu tình khẽ biến. Hắn lên giường, vớt người từ trong ổ chăn ra, theo bản năng ôm vào trong lòng ngực.

Hắn bắt lấy một bàn tay y ấn vào ngực mình: “Sờ lại một lần nữa đi. Nóng. Thật ra là nóng.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Là lạnh.”

Tâm Chu Huyền Lan loạn như ma, trong đầu lộn xộn cái gì cũng không hiểu, nhất cử nhất động đều không giống bản thân mình, thậm chí còn hoảng hốt giải thích.

“Gần đây trời lạnh, làm ta lạnh. Ngươi ấm, che che cho bổn tọa liền ấm lên.”

Dứt lời, nghe thấy thanh niên trong lòng ngực phốc cái cười ra tiếng.

Chu Huyền Lan: “......”

Giả vờ. Lừa hắn.

Sắc mặt Chu Huyền Lan trầm sâu, bàn tay đặt trên vòng eo Thẩm Lưu Hưởng siết chặt, dùng thêm chút lực làm người gần sát, lại giận không thể át nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài, “Toàn dùng mấy tiểu kỹ xảo gạt người này. Cách xa bổn tọa một chút.”

“Không được a,”

Tiếng nói Thẩm Lưu Hưởng hơi khàn, duỗi tay cuốn lấy hắn, đem mặt chôn vào hõm vai quen thuộc, “Cách xa ta, ngực ngươi lại lạnh thì làm sao bây giờ?”

Chu Huyền Lan phát hiện trên mặt y ướt át, trầm mặc một cái chớp mắt: “Sư...... Là nóng. Đừng sợ.”

Đến lúc Thẩm Lưu Hưởng nặng nề ngủ rồi, Chu Huyền Lan mới chậm chạp phát hiện mình vừa làm cái gì, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu tình bực bội.

Hắn nên đem người ném văng ra, hắn nên đi tu hành, đi xử lý sự vụ, chứ không phải mặt trời lên cao, còn dung túng người chui vào ngực hắn ngủ.

Mắt Chu Huyền Lan tỏa ra lệ khí, theo thời gian trôi đi càng ngày càng đậm.

Thời khắc sắp sửa bùng nổ, một bàn tay hướng Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm, hung hăng dém lại góc chăn: “Không được lộn xộn.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện