Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh

Chương 7



Biên tập: Tinh Vũ

14

Ban đầu không thấy Corgi màu nâu nhạt đâu, Tiểu Hạ tìm quanh nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chân ngắn nên hắn đi hỏi Kim Mậu ngay.

Kim Mậu không trả lời nó ở đâu, nét mặt anh khá bình tĩnh và chỉ hời hợt nói một câu, bảo mình đã giao cho bạn rồi. Nếu đứa bạn có việc ra ngoài hay bận bịu thì sẽ đưa nó qua đây gửi nuôi một thời gian.

Ngoài mặt thì Tiểu Hạ gật đầu rồi “À” một tiếng, trong lòng thì lại chửi thầm.

Trước đây nói kiểu gì Kim Mậu cũng sống chết không chịu tặng cho người khác còn bảo mình sẽ tự nuôi, bây giờ đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý, nhất định là có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân lớn nhất không cần phải nói, đương nhiên là do cậu thiếu nam mông mềm vểnh kia!

Thiếu niên kia nhìn thì đơn thuần nhưng lòng dạ chắc chắn rất đen tối, nếu không sẽ không bò lên giường thầy giáo của mình!

Thế… thế này còn ra thể thống gì nữa chứ!

Kim Mậu cũng thật biết người biết mặt không biết lòng, theo anh hơn một năm, nếu không phải hôm nay bắt gặp chuyện này, Tiểu Hạ còn không biết thì ra Kim Mậu lại muộn tao như thế!

Hóa ra gu của anh là cậu nhóc trắng nõn trắng nà với hình thể thon gầy nhưng bờ mông xinh xinh và khá vểnh này!

Như thể nghe thấy nội tâm đang lảm nhảm của Tiểu Hạ, ánh mắt Kim Mậu chợt đổi, hỏi: “Tiểu Hạ, cậu còn đang để ý chuyện của Đổng Khoa Diệp à?”

Nếu nói không để ý thì quá giả dối rồi. Tiểu Hạ cười khổ nói: “Anh Mậu à, anh thật sự muốn giữ cậu ta ở nhà ư?”

Kim Mậu ngủ với con trai nhà người ta còn muốn bao ăn bao ở bao ngủ, coi như bao nuôi người ta đi, cư nhiên còn muốn cậu ta ở cùng nhà cùng sinh hoạt với nhau! Thế này là quá trắng trợn rồi đó!

Kim Mậu hoàn toàn có thể đưa cho cậu ta một căn nhà rồi đuổi cậu ra ngoài ở, chỉ điểm này thôi đã khiến Tiểu Hạ vô cùng khó hiểu.

Kim Mậu không biết ấn tượng của Tiểu Hạ dành cho anh đã giảm lại càng giảm và giờ trở thành “y quan cầm thú” rồi. Anh trịnh trọng giải thích: “Tiểu Hạ, cậu đừng nghĩ nhiều, Đổng Khoa Diệp còn nhỏ lại không có người thân, không có nơi nào để đi, tôi chỉ chăm sóc cậu ấy một khoảng thời gian thôi.”

Tiểu Hạ tiếp tục gật đầu: “Anh Mậu anh không cần nói nhiều đâu, em hiểu mà. Có điều hình như anh Phó vẫn chưa biết chuyện này phải không?”

Kim Mậu ngẫm nghĩ một lúc, dặn dò cậu: “Chuyện này tạm thời đừng nói cho Phó Viêm và những người khác biết, cậu giữ bí mật giúp tôi.”

Lời anh còn chưa dứt, Tiểu Hạ thầm nghĩ quả nhiên là thế! Hóa ra là sợ bị người khác phát hiện rồi nắm được nhược điểm.

“Đừng nói gì cả, lỡ đâu…”

“Cậu đừng lo, mọi hậu quả đều do tôi gánh vác.”

15

Khi Kim Mậu và Tiểu Hạ nói chuyện ở lầu một thì Đổng Khoa Diệp vẫn đang đợi trên lầu hai, cậu đi qua đi lại trước cầu thang, vì thính lực khá tốt nên cậu có nghe trộm được một ít nội dung.

Khi hai người nói đến đoạn muốn tặng cậu đi, nội tâm Đổng Khoa Diệp lại cảm thấy đau xót!

Chuyện này hình như đã từng xảy ra, có thể là lúc cậu còn làm chó cũng có gặp trường hợp như thế này, các chủ nhân bàn bạc có nên tặng cậu đi hay nên vứt bỏ cậu thì phải?

Đến khi hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, Đổng Khoa Diệp thấy Kim Mậu chuẩn bị lên lầu nên cậu vội vàng chạy về phòng mình. Cậu cuộn tròn thành một cục ngay trong ổ chó nho nhỏ của mình.

Nhưng hiển nhiên bây giờ cậu đang ở hình dạng thiếu niên, ổ chó nhỏ căn bản không chứa nổi.

Đổng Khoa Diệp không hiểu vì sao trong vòng một đêm mà tu vi của cậu đã tăng lên, đến bây giờ còn có thể duy trì hình người ổn định?

Đổng Khoa Diệp không hiểu nhưng Kim Mậu lại rõ ngọn ngành.

Tối hôm qua anh xem Đổng Khoa Diệp thành gối ôm và ôm cả một đêm, hơn nữa lúc sáng anh mê man có hơi lâu, bọn họ còn ôm nhau ngủ nên hơi thở đan xen, trong lúc hít thở thì bị Đổng Khoa Diệp vô thức hấp thu một ít tinh lực.

Nhưng lúc này Kim Mậu lại chẳng muốn nói cho cậu biết. Lúc ở trước mặt thiếu niên anh thậm chí có chút xấu hổ khó tả.

Lúc này Đổng Khoa Diệp không còn khoác chiếc áo khoác của Kim Mậu nữa vì cậu sợ làm nó dơ, bây giờ cậu bọc một cái khăn tắm.

Hồi trước cậu thấy lúc Kim Mậu tắm xong anh sẽ quấn thành như vậy, khi anh giúp cậu tắm cũng sẽ dùng khăn lau qua lau lại.

Kim Mậu đưa cho Tiểu Hạ một danh sách mua sắm, bảo Tiểu Hạ ra ngoài mua một ít quần áo và vật dụng hằng ngày nhằm tạo thuận lợi để Đổng Khoa Diệp sinh sống.

Sau đó anh lấy vài bộ quần áo cũ của nhiều năm trước ra khỏi tủ đồ, kích cỡ khá nhỏ, có điều để Đổng Khoa Diệp mặc thì chắc vẫn hơi rộng một chút.

Kim Mậu nghĩ tạm thời cố chịu một chút, nhưng Đổng Khoa Diệp chắc chắn sẽ không mặc quần áo của con người, Kim Mậu thở dài, đành cầm quần áo đến gần Đổng Khoa Diệp, nhưng mà…

“Thầy ơi sao thầy không nhìn em? Sao phải nhắm mắt ạ?”

“Thầy ơi thầy nhắm mắt thì sao giúp em mặc quần áo đây?”

“Thầy quay qua nhìn em có được không? Thầy ơi.”

Thấy Kim Mậu mãi không nhìn mình, mặt Đổng Khoa Diệp đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ bộ dáng con người của mình quá khó coi nên dọa thầy mất tiêu rồi?

Đột nhiên Kim Mậu mở mắt ra nhìn thiếu niên trong gang tấc: “Đổng Khoa Diệp!”

“Dạ??” Lông mi của thiếu niên khẽ run.

“Tiểu Khoa.”

“Gâu gâu!”

Đổng Khoa Diệp lớn tiếng đáp lại một tiếng “Tiểu Khoa” dịu dàng, đây mới là tên chó mà Kim Mậu thường hay gọi cậu, là cái tên cậu quen thuộc.

Kim Mậu chậm rãi giúp Đổng Khoa Diệp gài cúc áo trên sơ mi vừa nói: “Sau này cậu phải học cách nói chuyện nhiều hơn, cũng phải nhớ cái tên ‘Đổng Khoa Diệp’ này, đây là tên của cậu, biết chưa?”

“Gâu! Không… không đúng, phải là… dạ thưa thầy.”

“Còn phải học cách tự mặc quần áo và tắm rửa.”

Đổng Khoa Diệp ngẩn người, sau đó lại gỡ cúc áo ra, để lộ lồng ngực bóng loáng của mình: “Em… em hơi ngốc, thầy ơi thầy có thể dạy em cách mặc quần áo thêm lần nữa được không ạ?”

Kim Mậu: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện