Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
Quyển 1 - Chương 67
Liếc nhìn 2 kẻ đồng thanh vì ngạc nhiên, hắn hờn dỗi nói:
- Đến hỏi mà cũng ăn ý đồng thanh giống nhau, rõ ràng muốn trêu tức ta mà.
Nghe câu trả lời của hắn, bất giác 2 người lần nữa đồng thanh:
- Ngươi thật là trẻ con.
Nhìn thấy hắn lại định phát tác Vân Phong liền cướp lời nói trước:
- Dẹp cái tính hâm dở của ngươi sang 1 bên, là ấu trùng gì?
Vô cùng hậm hực đi trước hắn 1 bước đã đành lại còn dám nói hắn trẻ con, hâm dở. Hắn như thế hồi nào chứ không lẽ (thoáng đưa mắt nhìn Liên Thảo) chắc chắn hắn bị lây bệnh từ cô nàng ngốc này rồi. Khẽ nhếch miệng cười tên nhóc ma vương này rồi cũng có ngày như vậy thôi.
- Ta không rõ nó là loại ấu trùng gì nhưng ta từng thấy qua nó rồi. Nó màu đen hình dáng rất giống 1 con đỉa. Loại ấu trùng này ngày ngủ đêm hoạt động.
- Nghĩa là sao?(Vân Phong nhíu mày nói)- Ban ngày nó ngủ tên Dương Đằng đó hoạt động theo những gì não ghi lại, đến ban đêm con ấu trùng hoạt động nó sẽ đi theo mạch máu chui vào não bộ và định cư ở đó.
- Chúng sẽ lấy não làm thức ăn sao?
- Chính là như thế, 1 con ăn sẽ rất ít nhưng nhiều con thì số lượng lần ăn sẽ rất khủng.
- Nói như ngươi chúng còn tự mình để con sao?
- Ờ.
Im lặng lắng nghe 1 hồi Liên Thảo cứ nghĩ tới trong đầu anh ấy là 1 ổ đỉa là cô lại rùng mình sợ hãi. Hoảng loạn cô lên tiếng:
- Vân Phong, Qủy Huyết em xin 2 người mau cứu anh Dương Đằng đi, anh ấy không thể chết.
Cứ nghĩ đến con ấu trùng ăn hết não bộ, Dương Đằng sẽ chết là khuôn mặt nhỏ nhắn đã ướt đẫm nước mắt. Dù đôi lúc anh ấy hay trêu tức cô nhưng cô biết anh ấy rất thương, quan tâm cho đứa em gái này.
Bàn tay ấm áp lau đi từng giọt nước mắt, anh dịu giọng nói:
- Đồ ngốc, dù cho bất cứ giá nào ta sẽ cố gắng cứu sống Dương Đằng mà vì ta không muốn cô ngốc của ta đau lòng. Đừng khóc nữa.
- Liên Thảo cô đừng khóc, tôi đồng ý mà.
Nghe vậy cô khẽ mỉm cười gật gật đầu, có 2 người họ anh trai cô sẽ không chết.
- Qủy Huyết, có thể dùng pháp lực đẩy nó ra không?
- Không thể, chúng ta phải lấy được cây sáo đen gọi chúng thì chúng mới chui ra.
- Nói vậy cây sáo đen đang nằm trong tay Qủy Vương?
- Chính xác, nhưng trước hết ta và ngươi phải đi ngăn chặn con ấu trùng đó hoạt động đã.
- Được. Liên Thảo ở nguyên trong phòng này đừng đi đâu cả.
Cô thấy vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cô không thể đi theo để làm họ vướng chân, vướng tay được tốt nhất vẫn lên ở lại đợi tin tức.
Khẽ mỉm cười với cô nhẹ gật đầu. 2 bóng người biến mất khỏi căn phòng.
Lại nói về Qủy Vương sau khi xách theo tiểu hồ ly rời khỏi đó, hắn liền đi đến 1 ngôi biệt rộng lớn nằm hẻo lánh trong 1 rừng phong vàng rực.
Đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Điệp Nhi đang bay lại gần. Mau chóng hoá thân thành 1 thiếu nữ lạnh lùng, xinh đẹp lúc này nó mới để ý con cáo trắng mắt hồng ngọc đang không ngừng giãy dụa. Ngạc nhiên hỏi:
- Chủ nhân đây là..
- Một con thỏ đội nốt hồ ly.(thờ ơ nói)
- Nam nhân chết tiệt, cái gì mà thỏ đội nốt hồ ly, ta là hồ ly 100% đó.(Tiểu Băng bất mãn lên tiếng)
- Chủ nhân người định nuôi nó sao?
- Điệp Nhi luôn luôn rất hiểu ý ta.
- Tên nam nhân kia ta đã tu luyện thành người rồi ngươi định nuôi gì chứ, ngươi hãy cẩn thận nửa đêm ta sẽ đến ám sát ngươi.
- Cái đồ hồ ly lắm lời kia ngươi tưởng con vật nào cũng có diễm phúc đó ư, ngươi thật không biết điều.
- Điệp Nhi thôi nào, dù sao đêm trăng tròn còn 7 ngày nữa trong thời gian này ta đang rảnh rỗi thì nuôi nó chơi thôi. Ra kiếm cho ta vài con thỏ xấu xí nhất về đây.
Dù rất khó hiểu nhưng Điệp Nhi vẫn nghe lời đi ra ngoài tìm kiếm. Lúc này trong phòng chỉ còn lại 1 Qủy 1 cáo tròn mắt nhìn nhau.
- Chết tiệt mau thả ta ra, ngươi đi tìm mấy con thỏ về làm gì hả?
Hắn không nói chỉ nhếch miệng cười vô cùng hút hồn khiến tiểu hồ ly mất vài giây đơ hình. Buông lỏng bàn tay Tiểu Băng ngã xuống ôm đất nhìn như 1 con hồ ly bị người ta phanh thây nằm bẹp dí.
Vội vàng bò dậy tên nam nhân đáng ghét này hắn làm sao có thể thô bạo quẳng 1 đại mỹ nhân như thế được. Hãy xem mỹ nhân kế của dòng hồ ly ta đây.
Tiểu hồ ly nhanh chóng biến hình vẫn xinh đẹp lộng lẫy như thế liền lao vào chạm môi lên bờ môi kiêu hãnh kia. Hàhà mấy năm trước cô cũng nhìn thấy đại tỷ làm như vậy sau đó tên nam nhân đó liền bị ngất xỉu đi.(đại tỷ lục vĩ hồ dùng thuốc vào son môi mới khiến tên đó ngất xỉu)
- Đến hỏi mà cũng ăn ý đồng thanh giống nhau, rõ ràng muốn trêu tức ta mà.
Nghe câu trả lời của hắn, bất giác 2 người lần nữa đồng thanh:
- Ngươi thật là trẻ con.
Nhìn thấy hắn lại định phát tác Vân Phong liền cướp lời nói trước:
- Dẹp cái tính hâm dở của ngươi sang 1 bên, là ấu trùng gì?
Vô cùng hậm hực đi trước hắn 1 bước đã đành lại còn dám nói hắn trẻ con, hâm dở. Hắn như thế hồi nào chứ không lẽ (thoáng đưa mắt nhìn Liên Thảo) chắc chắn hắn bị lây bệnh từ cô nàng ngốc này rồi. Khẽ nhếch miệng cười tên nhóc ma vương này rồi cũng có ngày như vậy thôi.
- Ta không rõ nó là loại ấu trùng gì nhưng ta từng thấy qua nó rồi. Nó màu đen hình dáng rất giống 1 con đỉa. Loại ấu trùng này ngày ngủ đêm hoạt động.
- Nghĩa là sao?(Vân Phong nhíu mày nói)- Ban ngày nó ngủ tên Dương Đằng đó hoạt động theo những gì não ghi lại, đến ban đêm con ấu trùng hoạt động nó sẽ đi theo mạch máu chui vào não bộ và định cư ở đó.
- Chúng sẽ lấy não làm thức ăn sao?
- Chính là như thế, 1 con ăn sẽ rất ít nhưng nhiều con thì số lượng lần ăn sẽ rất khủng.
- Nói như ngươi chúng còn tự mình để con sao?
- Ờ.
Im lặng lắng nghe 1 hồi Liên Thảo cứ nghĩ tới trong đầu anh ấy là 1 ổ đỉa là cô lại rùng mình sợ hãi. Hoảng loạn cô lên tiếng:
- Vân Phong, Qủy Huyết em xin 2 người mau cứu anh Dương Đằng đi, anh ấy không thể chết.
Cứ nghĩ đến con ấu trùng ăn hết não bộ, Dương Đằng sẽ chết là khuôn mặt nhỏ nhắn đã ướt đẫm nước mắt. Dù đôi lúc anh ấy hay trêu tức cô nhưng cô biết anh ấy rất thương, quan tâm cho đứa em gái này.
Bàn tay ấm áp lau đi từng giọt nước mắt, anh dịu giọng nói:
- Đồ ngốc, dù cho bất cứ giá nào ta sẽ cố gắng cứu sống Dương Đằng mà vì ta không muốn cô ngốc của ta đau lòng. Đừng khóc nữa.
- Liên Thảo cô đừng khóc, tôi đồng ý mà.
Nghe vậy cô khẽ mỉm cười gật gật đầu, có 2 người họ anh trai cô sẽ không chết.
- Qủy Huyết, có thể dùng pháp lực đẩy nó ra không?
- Không thể, chúng ta phải lấy được cây sáo đen gọi chúng thì chúng mới chui ra.
- Nói vậy cây sáo đen đang nằm trong tay Qủy Vương?
- Chính xác, nhưng trước hết ta và ngươi phải đi ngăn chặn con ấu trùng đó hoạt động đã.
- Được. Liên Thảo ở nguyên trong phòng này đừng đi đâu cả.
Cô thấy vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cô không thể đi theo để làm họ vướng chân, vướng tay được tốt nhất vẫn lên ở lại đợi tin tức.
Khẽ mỉm cười với cô nhẹ gật đầu. 2 bóng người biến mất khỏi căn phòng.
Lại nói về Qủy Vương sau khi xách theo tiểu hồ ly rời khỏi đó, hắn liền đi đến 1 ngôi biệt rộng lớn nằm hẻo lánh trong 1 rừng phong vàng rực.
Đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Điệp Nhi đang bay lại gần. Mau chóng hoá thân thành 1 thiếu nữ lạnh lùng, xinh đẹp lúc này nó mới để ý con cáo trắng mắt hồng ngọc đang không ngừng giãy dụa. Ngạc nhiên hỏi:
- Chủ nhân đây là..
- Một con thỏ đội nốt hồ ly.(thờ ơ nói)
- Nam nhân chết tiệt, cái gì mà thỏ đội nốt hồ ly, ta là hồ ly 100% đó.(Tiểu Băng bất mãn lên tiếng)
- Chủ nhân người định nuôi nó sao?
- Điệp Nhi luôn luôn rất hiểu ý ta.
- Tên nam nhân kia ta đã tu luyện thành người rồi ngươi định nuôi gì chứ, ngươi hãy cẩn thận nửa đêm ta sẽ đến ám sát ngươi.
- Cái đồ hồ ly lắm lời kia ngươi tưởng con vật nào cũng có diễm phúc đó ư, ngươi thật không biết điều.
- Điệp Nhi thôi nào, dù sao đêm trăng tròn còn 7 ngày nữa trong thời gian này ta đang rảnh rỗi thì nuôi nó chơi thôi. Ra kiếm cho ta vài con thỏ xấu xí nhất về đây.
Dù rất khó hiểu nhưng Điệp Nhi vẫn nghe lời đi ra ngoài tìm kiếm. Lúc này trong phòng chỉ còn lại 1 Qủy 1 cáo tròn mắt nhìn nhau.
- Chết tiệt mau thả ta ra, ngươi đi tìm mấy con thỏ về làm gì hả?
Hắn không nói chỉ nhếch miệng cười vô cùng hút hồn khiến tiểu hồ ly mất vài giây đơ hình. Buông lỏng bàn tay Tiểu Băng ngã xuống ôm đất nhìn như 1 con hồ ly bị người ta phanh thây nằm bẹp dí.
Vội vàng bò dậy tên nam nhân đáng ghét này hắn làm sao có thể thô bạo quẳng 1 đại mỹ nhân như thế được. Hãy xem mỹ nhân kế của dòng hồ ly ta đây.
Tiểu hồ ly nhanh chóng biến hình vẫn xinh đẹp lộng lẫy như thế liền lao vào chạm môi lên bờ môi kiêu hãnh kia. Hàhà mấy năm trước cô cũng nhìn thấy đại tỷ làm như vậy sau đó tên nam nhân đó liền bị ngất xỉu đi.(đại tỷ lục vĩ hồ dùng thuốc vào son môi mới khiến tên đó ngất xỉu)
Bình luận truyện