Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí
Chương 87: Phiên ngoại 2: (2)
Lâu lắm hai huynh đệ Nhậm gia mới có dịp rảnh rỗi ngồi uống rượu cùng nhau vào ban ngày. Cũng do chủ tử của họ hôm nay quyết định ở trong phủ hướng dẫn cho tiểu thiếu gia mấy bài võ thuật. Lúc này cả Sở Hàng Châu và Dương Kỳ Ngọc đều có việc không đến thành ra hai người rảnh rỗi không có việc gì làm. Bọn họ rủ nhau đến một tửu lâu lớn trong thành ngồi uống rượu nói chút chuyện nhân sinh.
“Nghe nói đệ định thành hôn với Hàng Châu?”
“Vâng. Chủ tử và Giang thống lĩnh đều thành thân cả rồi. Đệ và A Châu đều cảm thấy mình không cần thiết phải trì hoãn thêm. Dù sao chuyện gì bọn đệ cũng đã đều làm qua cả rồi, chỉ thiếu cái hôn lễ nữa thôi.”
“Đệ nói... cái gì cũng đều làm qua rồi?”
“Vâng. Có gì lạ lắm sao?” Nhậm Vũ nhìn gương mặt lúng túng của huynh trưởng nghi ngờ: “Đại ca, không lẽ huynh và Kỳ Ngọc vẫn chưa...?”
Nhậm Huyền đỏ mặt cúi gằm xuống. Nhậm Vũ không tin nổi bịt miệng nén cười.
“Không phải chứ? Hai người cho đến giờ vẫn còn ngây thơ, trong sáng đến như vậy cơ à? Thật không ngờ Kỳ Ngọc thế mà vẫn có thể nhịn được.”
“Đệ im đi! Đâu... đâu phải ai cũng nhanh chóng như đệ với Hàng Châu chứ.”
“Đại ca, nếu hai người đã xác định rõ ràng quan hệ thì có làm chuyện đó hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Kỳ Ngọc theo đuổi huynh lâu như vậy, tình cảm của hắn huynh hiểu hơn ai hết. Vậy thì huynh còn do dự cái gì? Đừng nói là hai người không quyết định được ai trên ai dưới...”
Nhậm Huyền nhét cho hắn một cái đùi gà vào miệng.
“Đệ im giùm đi! Rủ đệ ra đây không phải để nghe đệ chỉ trích ta.”
“Đệ không chỉ trích huynh, đệ là đang cho huynh lời khuyên a. Huynh đừng để Kỳ Ngọc chờ lâu quá nếu không để đến lúc y chán huynh rồi huynh có hối hận cũng không kịp a.”
Nhậm Vũ vừa nói vừa uống rượu, mắt bất giác lướt xuống con đường đang tấp nập người qua lại bên dưới. Bất chợt hắn nhìn thấy một bóng người rất quen đang ngồi ở tửu lâu phía đối diện. Nhậm Huyền đang bị mấy lời của đệ đệ làm cho hoang mang, lo lắng, chợt ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của đệ đệ kì lạ mới ngạc nhiên nhìn theo.
Bọn họ nhìn thấy ở tầng hai của tửu lâu đối diện, Sở Hàng Châu và Dương Kỳ Ngọc đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ với một nhóm các cô nương. Bọn họ ngồi chung một bàn, sát với nhau, cười đùa ríu rít.
“Được lắm. Ngươi nói với ta là ngươi có việc. Có việc là như thế này hả?” Nhậm Vũ đập mạnh tay xuống bàn, mặt đã sớm biến đen.
“Đệ ngồi xuống, bình tĩnh lại chút đi!”
“Làm sao mà bình tĩnh được chứ? Huynh xem bọn họ...”
Nhậm Vũ liền ngậm miệng. Hắn phát hiện ra huynh trưởng của hắn mặt còn đen hơn hắn nhiều, cảm giác quanh người đều tỏa ra luồng khí u ám, doạ người.
“Bọn họ thích làm gì cứ mặc họ đi, nếu không cảm thấy hối hận với những việc mình đang làm.”
Nói xong Nhậm Huyền đứng dậy bỏ đi. Nhậm Vũ để thỏi bạc lên bàn rồi vội vàng đuổi theo. Trước khi đi hắn quay lại nhìn hai người vẫn đang vui vẻ cười đùa phía tửu lâu bên kia, thầm nhủ đợi sau khi về nhất định phải đem Sở Hàng Châu trừng phạt thật nặng.
...***...
Trong lúc hai cha con đang luyện võ Lâm Thành ở dưới bếp cặm cụi làm bánh và pha nước giải khát. Khi đã hòm hòm gần xong thì sau lưng đột ngột bị người ôm chầm khiến hắn giật nảy.
“Không tập luyện với con nữa à? Vào đây làm gì?”
“Đã tập xong rồi. Thằng bé đang luyện vài bài quyền ta giao cho.”
“Huynh không cần giám sát con sao?”
“Nó lớn rồi việc gì phải giám sát chứ? Đang nấu gì thế?”
“Uyên nhi thích ăn cà rốt nên ta thử làm bánh cà rốt cho thằng bé. Huynh muốn nếm thử không?”
Lâm Thành vừa nói vừa đưa một miếng bánh đến miệng Thượng Nguyên. Y há miệng ra đón lấy, tay vẫn ôm chặt lấy người Lâm Thành.
“Ngon lắm. Vương phí của ta mà nấu thì cái gì cũng ngon cả. Nhưng mà... hình như ta cảm thấy từ ngày có Uyên nhi, ngươi lúc nào cũng chiều chuộng thằng bé còn hơn cả ta.”
Lâm Thành bật cười. “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn đi ghen tị với con nít hả? Hơn nữa, nó là con trai chúng ta, ta chiều chuộng nó thì có gì sai chứ?”
“Ta ghen tị chút cũng không được sao? Ta chỉ muốn được A Thành quan tâm nhiều hơn.”
Nhìn dáng vẻ làm nũng của y, Lâm Thành có cảm giác mình vừa có thêm một đứa trẻ lớn trong nhà vậy.
“Được rồi. Ta xin lỗi vì lâu nay thiếu quan tâm đến ngươi. Ta sẽ đền bù cho ngươi sau được chưa?”
Nghe đến chữ “đền bù” hai mắt Thượng Nguyên lập tức sáng bừng.
“Ta muốn được đền bù ngay bây giờ.”
Thượng Nguyên hôn lên cổ, lên tai Lâm Thành, hai bàn tay bắt đầu sờ loạn trên người hắn. Nhận biết ý định của người kia, Lâm Thành giật mình muốn ngăn cản nhưng Thượng Nguyên lưu manh, cố tình động chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể hắn khiến tứ chi của hắn muốn mềm nhũn ra.
“Ưm đừng... bây giờ đang là ban... ban ngày mà..a...” Lâm Thành cố ngăn bàn tay ai kia đang chọc ghẹo điểm nhũ hồng của hắn. Đai lưng đã bị kéo rớt từ lúc nào, vạt áo bị kéo xuống để lộ toàn bộ bờ vai trần vẫn còn dấu đỏ để lại từ đêm qua.
“Thì sao? Đâu phải chúng ta chưa từng làm ban ngày.”
“Đây... đây là nhà bếp đó ưm... Lỡ... lỡ bị ai đó nhìn a... nhìn thấy...”
Hai chân Lâm Thành đứng không vững được Thượng Nguyên nhanh chóng ôm lên đặt hắn ngồi lên bàn bếp.
“Kẻ nào dám nhìn ta liền móc mắt hắn.”
“Huynh... Cái tên cầm thú này! Sao chỗ nào huynh ưm... cũng p.hát dục được vậy?! A... Đừng... Đợi đã... ưm...”
“Chúng ta chưa làm trong bếp bao giờ. Địa điểm này cũng k.ích thích đấy chứ.”
“K.ích thích cái đầu huynh ưm... Tay... huynh bỏ tay ra a... “
“Bảo bối, cơ thể ngươi thành thật hơn cái miệng của ngươi đó. Nào, bám chặt lấy ta. Nếu không muốn người khác biết thì đừng kêu lớn.”
“Tên khốn! Ưm... nhẹ chút a ha.... ưm... Chậm... chậm lại a...”
Nhậm Vũ vừa mới bước đến gần bếp đã nghe thấy mấy âm thanh kì lạ đã vội vàng xoay người đi ngay. Chủ tử của hắn nơi nào cũng có thể hành sự được, hoàn toàn không lo lắng bị người khác nhìn thấy. Hắn cũng muốn mình và Sở Hàng Châu cũng có thể thoải mái bày tỏ tình cảm được như thế nhưng trong chuyện này Hàng Châu còn nhát hơn cả Cố Y Tịnh khiến hắn có muốn cũng không làm được. Hơn nữa nếu hắn thực sự làm vậy có lẽ huynh trưởng sẽ chặt luôn cái đó của hắn mất. Hắn vốn muốn tìm Lâm Thành để tìm niềm an ủi rốt cuộc lại bị đút cho một nồi cẩu lương to tướng. Hắn vẫn nên đi tìm tiểu vương gia chơi thì hơn.
...***...
Mãi đến tối Sở Hàng Châu mới đến Thành vương phủ. Vừa mới nhìn thấy Nhậm Vũ, hắn đã hồ hởi gọi:
“Vũ Vũ, ta có chuyện này rất thú vị muốn nói với ngươi.”
“Vậy sao?”
Thái độ của Nhậm Vũ vô cùng hời hợt khiến Sở Hàng Châu không khỏi kinh ngạc.
“Này, ngươi làm sao đấy? Thái độ vậy là sao?”
“Chẳng sao cả.” Nhậm Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay ngươi đã đi đâu?”
“Ta... Ta có việc bận. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?”
Nhậm Vũ nhíu mày, gương mặt hắn đã sa sầm. Hắn đã cho y một cơ hội nhưng y vẫn nói dối hắn.
“Vậy ngươi đã gặp những ai? Nói những chuyện gì?”
Mặc dù đã đáp ứng Dương Kỳ Ngọc là giúp y giấu việc gặp gỡ hôm nay nhưng thái độ của Nhậm Vũ khiến hắn rất tức giận.
“Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Ngươi không tin tưởng ta sao?”
“Ngươi đã làm những gì tự ngươi biết. Chuyện thành thân gì đó của chúng ta để thời gian nữa hãy bàn đi.” Nói xong Nhậm Vũ quay đầu bỏ đi.
“Ngươi... Đứng lại đó, Vũ Vũ! Ngươi đi đâu?!”
Sở Hàng Châu giận đến muốn nổi điên. Đây là lần đầu tiên hắn giận đến như vậy. Hắn rõ ràng không hề làm gì sai trái, tình cảm của hắn đối với Nhậm Vũ có trời xanh chứng giám. Một năm qua hắn chứng minh còn chưa đủ sao? Có chuyện gì ít ra cũng phải để hắn giải thích đã chứ. Muốn chia tay với hắn? Không được. Sở Hàng Châu tức giận lao đến đuổi theo Nhậm Vũ.
Nhậm Vũ vừa mới mở cửa phòng đã bị Sở Hàng Châu từ phía sau đuổi đến, đẩy thẳng vào phòng rồi tiện tay khoá cửa lại. Nhậm Vũ trợn mắt nhìn y.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Gương mặt Sở Hàng Châu lúc này đã đỏ bừng vừa mệt lại vừa tức, thở cũng không ra hơi. Nhậm Vũ nhìn thấy y như vậy cảm thấy tội tội, giận dữ bay đi phân nửa, đến gần hỏi:
“Ngươi không sao đấy chứ?”
Sở Hàng Châu túm lấy vạt áo Nhậm Vũ mà mắng một trận:
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta có sao không? Ngươi hôm nay rốt cuộc bị làm sao? Ta đã làm gì phải chịu ánh mắt nghi ngờ đó chứ? Ta không có... không có...”
Nhậm Vũ thở dài. Hắn cảm thấy mình đã quá vội vã khi kết tội Sở Hàng Châu. Ở bên nhau một năm, thời gian không dài cũng không ngắn, tình cảm của bọn họ êm đẹp không gặp nhiều trắc trở như Thành vương, có lẽ vì vậy mà lòng tin của hắn dành cho y không quá vững vàng. Hắn vậy mà có mặt mũi mắng huynh trưởng, hắn có khác gì huynh ấy chứ.
“Ta thấy ngươi và Kỳ Ngọc ngồi nói chuyện với một nhóm các cô nương rất vui vẻ.”
Hàng Châu giật mình thảng thốt. Chuyện đó bị Nhậm Vũ nhìn thấy rồi à?
“Nghe nói đệ định thành hôn với Hàng Châu?”
“Vâng. Chủ tử và Giang thống lĩnh đều thành thân cả rồi. Đệ và A Châu đều cảm thấy mình không cần thiết phải trì hoãn thêm. Dù sao chuyện gì bọn đệ cũng đã đều làm qua cả rồi, chỉ thiếu cái hôn lễ nữa thôi.”
“Đệ nói... cái gì cũng đều làm qua rồi?”
“Vâng. Có gì lạ lắm sao?” Nhậm Vũ nhìn gương mặt lúng túng của huynh trưởng nghi ngờ: “Đại ca, không lẽ huynh và Kỳ Ngọc vẫn chưa...?”
Nhậm Huyền đỏ mặt cúi gằm xuống. Nhậm Vũ không tin nổi bịt miệng nén cười.
“Không phải chứ? Hai người cho đến giờ vẫn còn ngây thơ, trong sáng đến như vậy cơ à? Thật không ngờ Kỳ Ngọc thế mà vẫn có thể nhịn được.”
“Đệ im đi! Đâu... đâu phải ai cũng nhanh chóng như đệ với Hàng Châu chứ.”
“Đại ca, nếu hai người đã xác định rõ ràng quan hệ thì có làm chuyện đó hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Kỳ Ngọc theo đuổi huynh lâu như vậy, tình cảm của hắn huynh hiểu hơn ai hết. Vậy thì huynh còn do dự cái gì? Đừng nói là hai người không quyết định được ai trên ai dưới...”
Nhậm Huyền nhét cho hắn một cái đùi gà vào miệng.
“Đệ im giùm đi! Rủ đệ ra đây không phải để nghe đệ chỉ trích ta.”
“Đệ không chỉ trích huynh, đệ là đang cho huynh lời khuyên a. Huynh đừng để Kỳ Ngọc chờ lâu quá nếu không để đến lúc y chán huynh rồi huynh có hối hận cũng không kịp a.”
Nhậm Vũ vừa nói vừa uống rượu, mắt bất giác lướt xuống con đường đang tấp nập người qua lại bên dưới. Bất chợt hắn nhìn thấy một bóng người rất quen đang ngồi ở tửu lâu phía đối diện. Nhậm Huyền đang bị mấy lời của đệ đệ làm cho hoang mang, lo lắng, chợt ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của đệ đệ kì lạ mới ngạc nhiên nhìn theo.
Bọn họ nhìn thấy ở tầng hai của tửu lâu đối diện, Sở Hàng Châu và Dương Kỳ Ngọc đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ với một nhóm các cô nương. Bọn họ ngồi chung một bàn, sát với nhau, cười đùa ríu rít.
“Được lắm. Ngươi nói với ta là ngươi có việc. Có việc là như thế này hả?” Nhậm Vũ đập mạnh tay xuống bàn, mặt đã sớm biến đen.
“Đệ ngồi xuống, bình tĩnh lại chút đi!”
“Làm sao mà bình tĩnh được chứ? Huynh xem bọn họ...”
Nhậm Vũ liền ngậm miệng. Hắn phát hiện ra huynh trưởng của hắn mặt còn đen hơn hắn nhiều, cảm giác quanh người đều tỏa ra luồng khí u ám, doạ người.
“Bọn họ thích làm gì cứ mặc họ đi, nếu không cảm thấy hối hận với những việc mình đang làm.”
Nói xong Nhậm Huyền đứng dậy bỏ đi. Nhậm Vũ để thỏi bạc lên bàn rồi vội vàng đuổi theo. Trước khi đi hắn quay lại nhìn hai người vẫn đang vui vẻ cười đùa phía tửu lâu bên kia, thầm nhủ đợi sau khi về nhất định phải đem Sở Hàng Châu trừng phạt thật nặng.
...***...
Trong lúc hai cha con đang luyện võ Lâm Thành ở dưới bếp cặm cụi làm bánh và pha nước giải khát. Khi đã hòm hòm gần xong thì sau lưng đột ngột bị người ôm chầm khiến hắn giật nảy.
“Không tập luyện với con nữa à? Vào đây làm gì?”
“Đã tập xong rồi. Thằng bé đang luyện vài bài quyền ta giao cho.”
“Huynh không cần giám sát con sao?”
“Nó lớn rồi việc gì phải giám sát chứ? Đang nấu gì thế?”
“Uyên nhi thích ăn cà rốt nên ta thử làm bánh cà rốt cho thằng bé. Huynh muốn nếm thử không?”
Lâm Thành vừa nói vừa đưa một miếng bánh đến miệng Thượng Nguyên. Y há miệng ra đón lấy, tay vẫn ôm chặt lấy người Lâm Thành.
“Ngon lắm. Vương phí của ta mà nấu thì cái gì cũng ngon cả. Nhưng mà... hình như ta cảm thấy từ ngày có Uyên nhi, ngươi lúc nào cũng chiều chuộng thằng bé còn hơn cả ta.”
Lâm Thành bật cười. “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn đi ghen tị với con nít hả? Hơn nữa, nó là con trai chúng ta, ta chiều chuộng nó thì có gì sai chứ?”
“Ta ghen tị chút cũng không được sao? Ta chỉ muốn được A Thành quan tâm nhiều hơn.”
Nhìn dáng vẻ làm nũng của y, Lâm Thành có cảm giác mình vừa có thêm một đứa trẻ lớn trong nhà vậy.
“Được rồi. Ta xin lỗi vì lâu nay thiếu quan tâm đến ngươi. Ta sẽ đền bù cho ngươi sau được chưa?”
Nghe đến chữ “đền bù” hai mắt Thượng Nguyên lập tức sáng bừng.
“Ta muốn được đền bù ngay bây giờ.”
Thượng Nguyên hôn lên cổ, lên tai Lâm Thành, hai bàn tay bắt đầu sờ loạn trên người hắn. Nhận biết ý định của người kia, Lâm Thành giật mình muốn ngăn cản nhưng Thượng Nguyên lưu manh, cố tình động chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể hắn khiến tứ chi của hắn muốn mềm nhũn ra.
“Ưm đừng... bây giờ đang là ban... ban ngày mà..a...” Lâm Thành cố ngăn bàn tay ai kia đang chọc ghẹo điểm nhũ hồng của hắn. Đai lưng đã bị kéo rớt từ lúc nào, vạt áo bị kéo xuống để lộ toàn bộ bờ vai trần vẫn còn dấu đỏ để lại từ đêm qua.
“Thì sao? Đâu phải chúng ta chưa từng làm ban ngày.”
“Đây... đây là nhà bếp đó ưm... Lỡ... lỡ bị ai đó nhìn a... nhìn thấy...”
Hai chân Lâm Thành đứng không vững được Thượng Nguyên nhanh chóng ôm lên đặt hắn ngồi lên bàn bếp.
“Kẻ nào dám nhìn ta liền móc mắt hắn.”
“Huynh... Cái tên cầm thú này! Sao chỗ nào huynh ưm... cũng p.hát dục được vậy?! A... Đừng... Đợi đã... ưm...”
“Chúng ta chưa làm trong bếp bao giờ. Địa điểm này cũng k.ích thích đấy chứ.”
“K.ích thích cái đầu huynh ưm... Tay... huynh bỏ tay ra a... “
“Bảo bối, cơ thể ngươi thành thật hơn cái miệng của ngươi đó. Nào, bám chặt lấy ta. Nếu không muốn người khác biết thì đừng kêu lớn.”
“Tên khốn! Ưm... nhẹ chút a ha.... ưm... Chậm... chậm lại a...”
Nhậm Vũ vừa mới bước đến gần bếp đã nghe thấy mấy âm thanh kì lạ đã vội vàng xoay người đi ngay. Chủ tử của hắn nơi nào cũng có thể hành sự được, hoàn toàn không lo lắng bị người khác nhìn thấy. Hắn cũng muốn mình và Sở Hàng Châu cũng có thể thoải mái bày tỏ tình cảm được như thế nhưng trong chuyện này Hàng Châu còn nhát hơn cả Cố Y Tịnh khiến hắn có muốn cũng không làm được. Hơn nữa nếu hắn thực sự làm vậy có lẽ huynh trưởng sẽ chặt luôn cái đó của hắn mất. Hắn vốn muốn tìm Lâm Thành để tìm niềm an ủi rốt cuộc lại bị đút cho một nồi cẩu lương to tướng. Hắn vẫn nên đi tìm tiểu vương gia chơi thì hơn.
...***...
Mãi đến tối Sở Hàng Châu mới đến Thành vương phủ. Vừa mới nhìn thấy Nhậm Vũ, hắn đã hồ hởi gọi:
“Vũ Vũ, ta có chuyện này rất thú vị muốn nói với ngươi.”
“Vậy sao?”
Thái độ của Nhậm Vũ vô cùng hời hợt khiến Sở Hàng Châu không khỏi kinh ngạc.
“Này, ngươi làm sao đấy? Thái độ vậy là sao?”
“Chẳng sao cả.” Nhậm Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay ngươi đã đi đâu?”
“Ta... Ta có việc bận. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?”
Nhậm Vũ nhíu mày, gương mặt hắn đã sa sầm. Hắn đã cho y một cơ hội nhưng y vẫn nói dối hắn.
“Vậy ngươi đã gặp những ai? Nói những chuyện gì?”
Mặc dù đã đáp ứng Dương Kỳ Ngọc là giúp y giấu việc gặp gỡ hôm nay nhưng thái độ của Nhậm Vũ khiến hắn rất tức giận.
“Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Ngươi không tin tưởng ta sao?”
“Ngươi đã làm những gì tự ngươi biết. Chuyện thành thân gì đó của chúng ta để thời gian nữa hãy bàn đi.” Nói xong Nhậm Vũ quay đầu bỏ đi.
“Ngươi... Đứng lại đó, Vũ Vũ! Ngươi đi đâu?!”
Sở Hàng Châu giận đến muốn nổi điên. Đây là lần đầu tiên hắn giận đến như vậy. Hắn rõ ràng không hề làm gì sai trái, tình cảm của hắn đối với Nhậm Vũ có trời xanh chứng giám. Một năm qua hắn chứng minh còn chưa đủ sao? Có chuyện gì ít ra cũng phải để hắn giải thích đã chứ. Muốn chia tay với hắn? Không được. Sở Hàng Châu tức giận lao đến đuổi theo Nhậm Vũ.
Nhậm Vũ vừa mới mở cửa phòng đã bị Sở Hàng Châu từ phía sau đuổi đến, đẩy thẳng vào phòng rồi tiện tay khoá cửa lại. Nhậm Vũ trợn mắt nhìn y.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Gương mặt Sở Hàng Châu lúc này đã đỏ bừng vừa mệt lại vừa tức, thở cũng không ra hơi. Nhậm Vũ nhìn thấy y như vậy cảm thấy tội tội, giận dữ bay đi phân nửa, đến gần hỏi:
“Ngươi không sao đấy chứ?”
Sở Hàng Châu túm lấy vạt áo Nhậm Vũ mà mắng một trận:
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta có sao không? Ngươi hôm nay rốt cuộc bị làm sao? Ta đã làm gì phải chịu ánh mắt nghi ngờ đó chứ? Ta không có... không có...”
Nhậm Vũ thở dài. Hắn cảm thấy mình đã quá vội vã khi kết tội Sở Hàng Châu. Ở bên nhau một năm, thời gian không dài cũng không ngắn, tình cảm của bọn họ êm đẹp không gặp nhiều trắc trở như Thành vương, có lẽ vì vậy mà lòng tin của hắn dành cho y không quá vững vàng. Hắn vậy mà có mặt mũi mắng huynh trưởng, hắn có khác gì huynh ấy chứ.
“Ta thấy ngươi và Kỳ Ngọc ngồi nói chuyện với một nhóm các cô nương rất vui vẻ.”
Hàng Châu giật mình thảng thốt. Chuyện đó bị Nhậm Vũ nhìn thấy rồi à?
Bình luận truyện