Chương 119
Chương 119:
Đêm dài dằng dặc, có người vô tâm ngủ mất, buổi tối đầu xuân vẫn còn tàn dư của hơi lạnh, đêm tối sương xuống dày đặc, bên ngoài cửa sổ ngưng đọng thành một lớp sương, khiến người ta nhìn không chân thực, sương đêm khiến người ta lạnh lẽo, cơ thể lạnh lẽo, liền muốn dựa gần vào hơi ấm, Cố Minh hắt xì hơi hai cái, Chung Hiểu Âu nhìn cô ấy, đưa tay ra kéo chăn cho Cố Minh, "Chăn này thay hơi sớm nhỉ? Mỏng như thế, dễ bị lạnh, chẳng trách mấy ngày nay chị hay hắt xì hơn, dễ bị cảm lạnh."
Cố Minh xoa mũi, thời tiết hiện tại, rất dễ bị bệnh.
"Ít nhất nửa tháng nữa mới nên đắp loại chăn mỏng này." Không biết từ lúc nào, Chung Hiểu Âu đã đắp phần chăn trên người lên cơ thể Cố Minh, người này, cũng thuận thế lăn tới, cơ thể ấm áp dựa lại gần, hơi ấm chân thật dính lại, Cố Minh không dám cử động, cô ấy biết tối nay Chung Hiểu Âu sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, tâm trạng có chút hưng phấn có chút chờ đợi lại có chút căng thẳng bị cô ấy che giấu, Chung Hiểu Âu thấy Cố Minh không động đậy, tâm trạng hưng phấn vui vẻ đã không khống chế được trào ra ngoài, cũng không còn quan tâm tới điều gì khác, ôm chặt lấy eo Cố Minh, tựa mặt lên vai Cố Minh, cứ cọ đi cọ lại, "Em đã nghĩ tới ngày này rất lâu rồi."
"Chính là ngày có thể ôm chị đi ngủ thế này." Chung Hiểu Âu nhắm mắt nói.
"Vậy em đã nghĩ bao lâu rồi?" Cố Minh khẽ cử động cơ thể.
"Rất lâu rất lâu về trước." Chung Hiểu Âu vùi ở hõm cổ Cố Minh, ra sức ngửi, người phụ nữ này thật thơm, hương thơm không nồng đượm như nước hoa, chính là khiến người ta muốn chìm đắm bên trong.
Cố Minh bị Chung Hiểu Âu cọ tới ngứa, cổ ngứa, lồng ngực ngứa, trong lòng cũng khó chịu, cô ấy đẩy người bên cạnh ra, nhưng nào có thể đẩy được, càng đẩy, Chung Hiểu Âu càng dính chặt, chui vào lòng cô ấy như con mèo đêm.
"Đừng làm loạn." Cố Minh khát khao còn từ chối nói.
"Không làm loạn, chỉ là nhớ chị." Chung Hiểu Âu cọ qua cọ lại, nhưng nào biết chỉ cọ như thế, cũng khiến Cố Minh nổi lửa, Cố Minh bị Chung Hiểu Âu làm loạn, trong lòng như vuốt mèo, mọi thứ đều bị khơi gợi, nhưng lại không nắm được, rơi vào hư không, có lẽ là bị làm loạn tới nóng ruột, cô ấy cũng không biết khát vọng tới từ đâu, là bản năng của cơ thể sao? Cố Minh không rõ, chỉ nghiêng người, đè lấy tay Chung Hiểu Âu, nhíu mày nói, "Bảo em đừng làm loạn nữa rồi mà."
"Được rồi, được rồi, em không cười mà."
"Im miệng!" Cố Minh hậm hực nói.
Chung Hiểu Âu biết ý ngậm miệng, thấy sau phen giày vò ban nãy, quần áo ngủ trên người Cố Minh đã bớt đi một nửa, bờ vai thơm ngát lộ ra bên ngoài, Chung Hiểu Âu xấu xa hôn lên, còn dùng lực, cô dùng sức, lưu lại dấu ấn trên vai Cố Minh, Cố Minh buồn bực vùi trong gối hít sâu một hơi, Chung Hiểu Âu lại vừa hôn vừa liếm, không biết từ lúc nào đã cởϊ qυầи áo ngủ trên người Cố Minh xuống. Chung Hiểu Âu hôn dọc từ hõm cổ xuống, quần áo cũng bị cởi ra, lộ ra làn da trắng trẻo, tấm lưng nhẵn nhụi như lụa, Chung Hiểu Âu sờ lên, âm thanh trong phòng ngủ đung đưa uyển chuyển trong đêm tối vẫn chưa say giấc, liên miên không ngớt, những âm thanh ngâm nga đè nén khiến hô hấp hỗn loạn, quần áo đã cởi sạch, cơ thể không vướng bận, làn da tiếp xúc là hành động thân mật nhất giữa những người yêu nhau, trong đêm tối, có ánh sáng, ánh sáng nhàn nhạt, tản mạn, giống như ánh vàng hắt lên mặt biển lúc hoàng hôn, tay Chung Hiểu Âu phủ lên một nơi ấm nóng thần bí ẩm ướt, giống như chờ đợi đã lâu, Cố Minh không nhịn được co chân lên, cứ thế từng chút từng chút ngậm lấy, bao bọc, mềm mại trượt vào, mơ mơ hồ hồ, chân thật, cơ thể khéo léo hợp hoan, Chung Hiểu Âu ôm lấy vai Cố Minh, lưu lại từng dấu ấn tình yêu trên xương quai xanh của Cố Minh, nếu có thể, cô muốn lưu lại trên toàn thân Cố Minh, cô ôm chặt cô ấy, Cố Minh rất nóng, lúc này mới nghĩ ra cơn vui này là vì trời lạnh tạo thành.
"Chị nói xem em trai chị có nghe thấy không?" Lúc này Chung Hiểu Âu mới rảnh rỗi tỉ mỉ suy nghĩ chuyện này.
"Không đâu, có nghe cũng nghe thấy âm thanh của em." Cố Minh mềm nhũn, không còn sức lực, nghiêng người cuộn tròn nghiêng sang một bên, Chung Hiểu Âu ôm lấy eo Cố Minh từ sau lưng, ôm thật chặt, "Tại sao, em không lên tiếng mà, toàn là âm thanh của chị."
"Em... im miệng."
Lại bảo cô im miệng, cả tối bắt cô im miệng những mấy lần, may mà Chung Hiểu Âu sớm đã biết Cố Minh ở trên giường, luôn bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, cô dính lại sau lưng cô ấy, cơ thể dính lấy cơ thể, dịu dàng nói, "Em yêu chị, Cố Minh, chị có thể ở bên em, em thật sự rất vui, có khi vui tới mức cảm thấy rất không chân thực, có lúc lại sợ hãi, nên mỗi ngày ở bên cạnh chị, em đều muốn vui vẻ ở chung, không biết em có may mắn có thể đi cùng chị tới già hay không..."
"Em sẽ yêu tôi tới già sao?" Âm thanh lười biếng của Cố Minh vang vọng trong căn phòng, trước đây những lúc thế này cô ấy thường im lặng, chỉ là hôm nay, lại tiếp lời Chung Hiểu Âu.
"Sẽ!' Suy cho cùng Chung Hiểu Âu cũng nhỏ tuổi hơn, kiên định tuyên thệ, nói rất kiên quyết.
"Chúng ta vĩnh viễn không biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, có lẽ bây giờ em yêu tôi, nhưng mấy năm nữa, sau khi qua thời kì mới mẻ, có khả năng em sẽ yêu người phụ nữ khác... Yêu, vốn dĩ không dễ dàng gì để đi với nhau lâu dài." Cố Minh nói rất trầm ngâm, Chung Hiểu Âu rất ít khi nghe thấy cô ấy nói như thế, chỉ cảm thấy đau buồn trong lời này, cô ôm chặt lấy Cố Minh từ sau lưng, "Vậy chúng ta thử xem, có lẽ có thể đi cùng nhau ba năm, năm năm, mười năm, đi mãi đi mãi không chừng tới khi đầu bạc thì sao."
Cố Minh không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, kéo lấy tay Chung Hiểu Âu đặt trước ngực mình, đặt bên môi, không hôn lên, chỉ khẽ vuốt ve cằm, cứ như thế đi vào giấc ngủ, chuyện tương lai, tương lai có rất nhiều việc, chỉ có thể tận lực, nghe theo ý trời, rất nhiều việc có thể cố gắng tranh đoạt, duy chỉ có con người, là không thể, người muốn đi sẽ không giữ lại được, mãi mãi, chỉ là một từ vô cùng giả dối trống rỗng.
Ngày hôm sau, Cố Minh dậy sớm, lúc tỉnh giấc liền nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, Cố Minh ưm a mấy tiếng, Chung Hiểu Âu hôn lên trán cô ấy, dịu dàng nói, "Ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa em làm bữa sáng xong sẽ gọi chị."
Cố Minh mơ mơ màng màng.
Chung Hiểu Âu xỏ dép ra ngoài phòng khách, vì vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, liền đụng phải một vật thể bên ngoài.
"Chị Hiểu Âu, dậy sớm thế."
"Ôi chao, là em à." Chung Hiểu Âu vỗ mặt, cô quên mất còn có Cố Vũ trong nhà.
"Chị em dậy chưa?"
"Chưa dậy đâu."
"Vâng, em làm xong bữa sáng rồi, gọi chị em dậy ăn sáng thôi, không phải hôm nay hai người phải đi làm à?"
"Làm xong rồi à?" Chung Hiểu Âu ngạc nhiên nói, "Em cũng ngoan quá đi."
"Không đâu, chỉ làm em sợ bị chị mắng thôi."
Rốt cuộc bình thường trong lòng Cố Vũ, Cố Minh có hình tượng như thế nào? Đầu óc Chung Hiểu Âu chuyển động, đột nhiên hỏi, "Tối qua em... có nghe thấy tiếng gì không?"
"Tiếng gì?"
"Ừm? Không có gì, có lẽ là tôi nghe nhầm."
Không biết từ lúc nào, Cố Minh đã rời giường, dựa vào bên cửa, cô ấy vẫn mặc quần áo ngủ, mảng da trắng bóc lộ ra từ cổ áo còn đính kèm thêm thứ gì đó.
"Chị, chị dậy rồi à." Cố Vũ ngoan ngoãn chào hỏi, "Chị, cổ chị sao thế? Dị ứng à? Sao đỏ thế?"
Đầu óc Cố Minh có chút thiếu dưỡng khí, cũng không có tinh thần nghe Cố Vũ nói chuyện, nghe vậy biết vậy, khi quay lại phòng ngủ soi gương, cả cổ... đều là vết hôn! Cố Minh nhìn gần thêm một chút, thật sự quá nhiều, cô ấy lạnh mặt, tức giận kéo Chung Hiểu Âu vào phòng, pằng một tiếng đóng cửa lại, dọa Cố Vũ run cầm cập.
Bình luận truyện