Chương 155
Chương 155:
Bên ngoài văn phòng, Trì Úy nằm bò ra bàn, thật sự cô ấy muốn về nhà sớm một chút, nhìn thời gian, đã sắp sáu giờ, Trì Úy rất mệt mỏi, nhưng cơn giận của phó tổng Cố như muốn xé toạc tòa nhà, thật ra trước đây cô ấy có trực giác, Cố Vũ vô tình cố ý chạy tới tầng mười tìm Chung Hiểu Âu, nhưng không nghĩ tới phương diện kia, dù sao, trong tiềm thức, Trì Úy chỉ cảm thấy phụ nữ mới thích Chung Hiểu Âu.
"Sao mặt cậu sầu thảm thế?" Trì Úy thõng hai chân xuống sàn, lại thu lại.
Mặt mày Chung Hiểu Âu sầu muộn, vô cùng buồn bã ngồi ở vị trí của mình, miệng chu ra, có chút giận dỗi oán thán.
Trì Úy giẫm chân lên sàn, chiếc ghế dưới thân trượt sang, "Nổi giận rồi hả?"
"Hả?" Chung Hiểu Âu đang chìm đắm trong sự dịu dàng mềm mại trong văn phòng.
"Cậu đừng nói nữa, mình cũng đâu phải con giun trong bụng cậu ta, mình đâu biết cậu ta nghĩ gì chứ." Cô là người vô tội nhất, hiểu không hả? Cô cũng bị dọa sợ, tên thần kinh Cố Vũ làm ra chuyện này, cô cũng chưa phản ứng lại, liền nhìn thấy Cố Minh với khuôn mặt u ám như từ trên trời rơi xuống, cô bị dọa tới ngất đi. Chung Hiểu Âu lắc đầu, thật sự phiền chết mất.
Hai tay Chung Hiểu Âu chống lên bàn, tâm trạng không vui xoa lòng bàn tay, "Sao hai người về sớm cũng không nói với mình một tiếng?"
"Cũng không phải về sớm, không phải đã nói hôm nay sao? Chỉ là Cố Minh nhà cậu cuồng công việc, không phải cậu không biết, về cái là đi thẳng tới công ty, mình có cách gì chứ."
"Ôi!" Chung Hiểu Âu nhìn thấy Cố Vũ, cũng nghẹn lời, một tay che mặt mình, Cố Vũ lén lút đi tới như ăn trộm, rõ ràng cửa văn phòng đang đóng, chị cậu cũng không nhìn thấy cậu.
"Chị Hiểu Âu, chị không sao chứ? Chị em có làm khó chị không?"
Có, chị cậu ép tắt đèn. Chung Hiểu Âu phỉ nhổ trong lòng, nhưng bất lực nhìn Cố Vũ, lại nhìn Trì Úy, đứng dậy, kéo Cố Vũ tới cuối cầu thang.
"Cái đó... Cố Vũ này, tuy tôi không hiểu, không hiểu vì sao cậu lại thích tôi, nhưng tôi cảm ơn sự yêu thích của cậu, sau đó, xin lỗi, tôi có người thích rồi."
"Không có, chị không có bạn trai, em đã hỏi mọi người rồi." Cố Vũ vẫn kiên trì.
Hai tay Chung Hiểu Âu đan lấy nhau, thở dài, "Tôi không có bạn trai không có nghĩa là tôi không có người thích, tôi rất yêu người đó." Nói tới đây, trái tim Chung Hiểu Âu run lên, không biết nếu một ngày nào đó Cố Vũ biết người cô yêu thật ra là chị gái cậu, Cố Vũ sẽ thế nào.
Trái tim Chung Hiểu Âu tăng tốc, không lên tiếng.
"Lẽ nào chị ấy không cho phép chị và em yêu nhau? Ngoài quản em, chị ấy còn muốn quản chị à? Chị ấy không thể ngang ngược như thế được."
"Từ nhỏ tới lớn chị ấy ngang ngược thành quen, nhưng chuyện này, em tuyệt đối không thể nhượng bộ." Cố Vũ nói tới đây có chút kích động.
Nhưng lọt vào tai Chung Hiểu Âu, có chút ngẩn tò te, cậu trai này đang nghĩ lệch lạc đi đâu thế? Trọng điểm không phải là bản thân đã từ chối cậu trai này sao? Sao lại liên quan tới Cố Minh?
Hai tay Chung Hiểu Âu xoa mặt, nhưng cô có cách nào nói chuyện này không liên quan tới Cố Minh, chẳng phải là nói dối sao? Sau này Cố Vũ biết chân tướng sự thật, phải giải thích thế nào, "Chính là..." Chung Hiểu Âu hít một hơi, cũng không biết nói thế nào, "Chính là rất cảm ơn cậu, nhưng cũng chỉ cảm ơn sự yêu thích của cậu mà thôi, tôi thích người khác rồi." Chung Hiểu Âu ngẩn ra nhìn Cố Vũ, "Còn nữa, sau này thật sự đừng làm những chuyện thế này ở văn phòng, như thế là vi phạm quy định." Chung Hiểu Âu muốn vỗ vai Cố Vũ, lại cảm thấy không thích hợp, chỉ đành đi thẳng không quay đầu.
Hai vị giám đốc kia vào trong nửa tiếng đồng hồ cũng đã ra ngoài, không nhìn ra biểu cảm trên mặt, Trì Úy an ủi Chung Hiểu Âu một lúc, phát hiện có lẽ cũng không có chuyện gì lớn, liền kéo hành lí về nhà, tâm trạng Cố Vũ có chút trầm trọng rời khỏi tầng mười.
Lúc này Chung Hiểu Âu mới đẩy cửa phòng Cố Minh ra, nhìn sắc mặt Cố Minh có chút trầm trọng lại lo lắng nhíu mày, "Mắng bọn họ à?"
Cố Minh đeo kính trên bàn lên, "Bọn họ muốn từ chức."
"Từ chức? Cả hai?" Chung Hiểu Âu ngẩn ra.
"Chuyện này có chút vấn đề, có cảm giác không ổn." Cố Minh cảm thấy có chút khó chịu, tháo kính xuống, "Gần đây phó tổng Lý có hay tới công ty không?"
"Không nhiều lắm." Chung Hiểu Âu lắc đầu.
"Hai ngày này em và Trì Úy nghe ngóng xem những giám đốc khác hoặc những người khác có ai có ý định nhảy việc không." Cố Minh nhíu mày càng chặt.
"Tại sao giám đốc Văn và giám đốc Nhâm lại đột nhiên từ chức? Là vì ban nãy chị mắng bọn họ sao?" Chung Hiểu Âu có chút nghi ngờ.
Cố Minh lắc đầu, "Hiện tại tôi cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác không tốt cho lắm."
"Việc có gấp không ạ? Em gọi Trì Úy luôn."
Cố Minh chần chừ một lúc, "Thôi bỏ đi, để tối nay tôi hỏi, về nhà tước đã." Cố Minh hơi mệt, về tới nhà, tắm xong liền nằm ngoài sô-pha một lúc, mỗi ngày, đều có quá nhiều việc. Tại sao lại có cảm giác hôm nay dài như thế, cơ thể cô ấy vô lực, không nghĩ về tới công ty lại có nhiều việc như thế, lúc này, thật sự không muốn làm gì hết, không muốn quản gì hết, tạm thời giác lại những chuyện hỗn loạn trong công ty. Quan Dĩ Đồng không biết xấu hổ đã đi du lịch vòng quanh thế giới với Mộc Dao, chỉ còn lại mình Cố Minh ở đây đối phó với cục diện hỗn loạn này, cũng chỉ vì 10% cổ phần, mệt chết mất.
"Nghỉ ngơi một lúc đi, được không? Nếu không mệt chết mất." Chung Hiểu Âu cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt Cố Minh, thật sự có lúc rất thương Cố Minh.
Cố Minh nắm lấy tay Chung Hiểu Âu, đặt lên mặt mình, "Có cách nào để tôi không nghĩ tới chuyện gì nữa không? Ít nhất là hôm nay, không muốn nghĩ chuyện gì nữa, không muốn quản chuyện gì nữa."
"Có." Chung Hiểu Âu mím môi, không có ý tốt cười cười, có một số chuyện, còn chưa làm xong kìa. Chung Hiểu Âu hôn lên mặt Cố Minh, Cố Minh hiểu ý, biết cô muốn làm gì, tránh đi, "Đừng nghịch."
"Là chị hỏi em mà." Chung Hiểu Âu cũng trèo lên sô-pha, ôm lấy Cố Minh.
"Tôi còn đang tức giận nữa kìa." Cố Minh quay mặt sang một bên.
"Chị cắn em rồi mà? Vẫn giận à? Giận nhiều không tốt cho sức khỏe đâu." Nói xong, tay Chung Hiểu Âu luồn vào áo tắm, vuốt ve làn da mịn nàng, người trong lòng bàn tay run lên, Cố Minh bắt lấy tay cô, cắn môi dưới, "Chung Hiểu Âu, em của hiện tại, thật sự hoàn toàn khác trước."
"Sao lại khác?" Chung Hiểu Âu duỗi thẳng người, nhưng bàn tay trong áo tắm không có ý định dừng lại, mà càng càn rỡ lướt qua mọi nơi, sờ loạn, chạm loạn, Cố Minh cười lên, lại muốn nhịn lại, cắn môi dưới tới để lại dấu, "Trước đây em nhìn thấy tôi, ngay cả lên tiếng em cũng không dám, còn có đỏ mặt, em nhìn em hiện tại đi."
"Em hiện tại làm sao?" Chung Hiểu Âu phủ bên tai Cố Minh phóng túng nói.
"Em hiện tại... em hiện tại như nữ lưu manh vậy." Chiếc cổ trắng bóc của Cố Minh dần đần đỏ lên.
Chung Hiểu Âu khẽ nâng người, mặt đối mặt nhìn thẳng, nói, "Chị nghĩ rằng em muốn sao? Chị biết em khổ sở thế nào không? Trước kia em chưa từng chủ động như thế, nhưng nếu em vẫn nhát gan như trước kia, không dám nói chuyện với chị, hiện tại không biết em đang ở đâu nữa kìa. Dù sao... dù sao...cũng không phải ở trên người chị."
Những lời này khiến Cố Minh đỏ ửng mặt, đẩy người bên trên ra, nhưng hai tay lại nắm lấy ngực Chung Hiểu Âu, hai người ngẩn ra, không ai lên tiếng, Chung Hiểu Âu cũng không biết làm gì, nhìn Cố Minh.
"Em... em đừng động đậy..." Cố Minh quát lên.
"Em không động đậy." Chung Hiểu Âu căng cứng, nhưng sao có thể không nhúc nhích được chứ, tư thế quỷ quái này, lẽ nào còn còn có thể ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng sao?
Cố Minh ngẩn ra, vội vàng rụt tay về, tại sao lại thế này? Rõ ràng trước kia đều là cô ấy nhìn Chung Hiểu Âu xấu hổ, nhìn thấy dáng vẻ không dám nói chuyện với bản thân của Chung Hiểu Âu còn cảm thấy rất thú vị, sao tất cả lại đảo ngược lại thế này?
"Nhớ em không?" Chung Hiểu Âu lại đè lên, "Nhất định là rất nhớ em, nếu không đi Trùng Khánh một chuyến, sao lại nhiều oán khí vậy chứ?"
"Em thì sao? Tôi thấy em không có tôi bên cạnh, còn rất tiêu diêu, rất dồi dào, còn chạy đi chơi game với Cố Vũ, còn không nghe điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi."
"Em nào có." Chung Hiểu Âu ngồi dậy, nhưng nghĩ kĩ lại chỉ có lần đó, lần đó không nghe thấy chuông điện thoại mà, hơn nữa không phải cuối tuần đã bồi thường xin lỗi rồi sao?
Cố Minh thắt lại cổ áo tắm đã bị cởi ra, nghĩ tới chuyện hôm nay Cố Vũ tỏ tình với Chung Hiểu Âu lại tức giận, "Sao em lại hút người vậy chứ, lúc trước là Vương Linh, lúc này lại là Cố Cũ, mà sao Cố Vũ lại thích em, cũng thật là."
"Em nào có hút nhiều người như thế, em cũng không tốt bằng một phần của chị, biết không, có nhiều người căn bản chưa tới gần chị, đã bị em cản lại cho chị." Chung Hiểu Âu xỏ dép lê đuổi theo, đương nhiên người thích Cố Minh đa phần là đàn ông.
Cố Minh quay người, Chung Hiểu Âu tiến lên phía trước ôm lấy cô ấy vào lòng, hai tay chống lên tường phòng khách và phòng ngủ, "Chuyện của Vương Linh đã từ thời nảo thời nào rồi, người ta còn qua lại với chị họ em rồi, chị còn so đo vậy chứ."
"Tôi không thể so đo sao?" Cố Minh hất cằm.
Chung Hiểu Âu cắn môi Cố Minh, nỉ non, "Chị làm gì cũng được." Chung Hiểu Âu vừa nói vừa luồn tay vào trong, Cố Minh cười cười đánh cô, nhưng có chút đứng không vững, chỉ đành dựa vào bức tường sau lưng, Chung Hiểu Âu kẹp giữa hai chân Cố Minh, chầm chậm quỳ xuống, cô cởi xuống lớp bảo vệ cuối cùng, đầu lưỡi lướt qua nơi mềm mại nhất, hai chân Cố Minh vô thức run lên, vì không có sức, Cố Minh chỉ đành chống một tay lên tường, một tay giữ lấy đầu Chung Hiểu Âu, đôi môi bị cắn tới đỏ.
"Gọi tôi..." Cố Minh đã hoàn toàn mất đi lý trí.
"Ừm?" Người bên dưới không phân biệt nổi.
"Gọi tôi..." Âm thanh yếu ớt của Cố Minh vang lên, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp, càng ngày càng ngắn.
"Cố..."
"Bảo bối..."
"Ừm?"
"Muốn lên giường không?"
"..."
Bình luận truyện