Chương 2: Chương 2
Bất ngờ thất tình cũng không làm cuộc sống của Sở Kì Thu bị đảo lộn.
Cậu không có thời gian để thương cảm, sắp tốt nghiệp rồi, có rất nhiều việc kể cả chuyện vụn vặt cũng cần chính tay cậu làm.
Vào ngày hoàn thành bảo vệ luận án, cậu như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Nửa tháng nữa mới tới lễ tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này cũng không cần phải đi thực tập.
Công ty rất hài lòng về năng lực của cậu, đồng ý mấy tháng nữa sẽ nhận cậu vào làm chính thức, từ giờ đến lúc đó cậu không cần phải đến làm.
Công ty này là một xí nghiệp nổi tiếng toàn cầu, tương lai rộng lớn, chi nhánh nhiều.
Chỗ Sở Kì Thu làm thông thường chín giờ làm sáu giờ tan ca, thỉnh thoảng cũng sẽ tan ca.
Lúc đó, cậu còn tính toán định để thời gian rảnh đó hoạt động trạm fan, nhưng xem ra kế hoạch này không thực hiện được nữa.
Trong nhà đặt một đống thiết bị chụp ảnh, nếu không dùng thì quá lãng phí, còn về làm gì tạm thời cậu không muốn nghĩ.
Chiều nay, cậu nhận được cuộc gọi từ Mang Mang.
" Sở ca, em thi xong rồi, ha ha! Đã lâu không gặp anh.
Buổi concert trước em không đi được, anh kể cho em nghe một chút đi."
Mang Mang cũng là một trạm tỷ.
Sở Kì Thu và Mang Mang đã theo SNE từ lúc mới bắt đầu, cũng có chút quen biết.
Bản thân Sở Kì Thu cũng không thân thiết với nhóm fan hâm mộ, cậu cũng không có liên lạc vợi các fan khác của SNE.
Xem xét sau này có thể sẽ không cùng xuất hiện với nhau nữa, cậu cũng muốn gặp mặt trực tiếp nói lời từ biệt với Mang Mang, cùng ăn một bữa, coi như để kỷ niệm hai năm truy tinh vừa qua.
Cậu đồng ý nói:" Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi."
" Được, quy tắc cũ, Haidilao ở đường Phúc Lộc."
Haidilao này rất gần công ty Hối Tinh của Phan Lương, hai người thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ăn cơm ở đây.
Có rất ít trạm fan có quan hệ hòa thuận giống như bọn họ, fan của Thân Tử Khưu và Phan Lương như nước với lửa, mỗi ngày đấm một cái, cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người bọn họ.
Thời điểm mới xuất đạo, SNE chỉ có hai trạm fan thực sự do Manh Manh và Sở Kì Thu lập ra.
Các trạm còn lại đều là thuê người cả.
Thân Tử Khâu có phương thức liên lạc với Mang Mang, hắn sẽ gửi cho cô nàng lịch trình công khai qua wechat, nói trắng ra là liên lạc riêng tư, nếu bị các fan khác phát hiện ra sẽ bị mắng, nhưng nàng căn bản không quan tâm.
Cô biết rõ quan hệ của Sở Kì Thu và Phan Lương, Sở Kì Thu không sợ Mang Mang sẽ nói bí mật này ra, dù sao thì Thân Tử Khưu cũng có rất nhiều bí mật không thể để lộ.
Sở Kì Thu vừa mới đến Haidilao, Mang Mang liền gọi đến:" Ca, anh đến chưa? Em đang ở cửa."
" Đến rồi, bàn mười sáu."
Ngay sau đó, một người con gái mặc áo màu vàng nhạt đi tới.
" Sở ca, anh đến sớm vậy, còn sớm hơn em." Mang Mang ngồi xuống phía đối diện:" Anh đã gọi món chưa?"
" Em chọn đi, hôm nay anh mời, chọn tự nhiên đi."
Mang Mang hai mắt lấp lánh:" Ca, anh thật tốt, vừa đẹp trai vừa ga lăng, không hổ là phú nhị đại."
Tuy là lời trêu chọc nhưng nó cũng là sự thật.
Truy tính đến nông nỗi như bọn họ thế này, trên cơ bản đều là phú nhị đại, chẳng qua chỉ là có sự chênh lệch về độ giàu có mà thôi.
Sở Kì Thu lúc trước mua máy ảnh tám mươi nghìn nhân dân tệ, cũng là do Mang Mang đã tùng dùng qua và đề cử cho cậu.
Thấy cô nàng gọi đồ ăn xong, Sở Kì Thu quyết định nói chuyện chính.
" Trạm fan của anh được Hối Tinh thu rồi.
Sau này anh sẽ không chụp ảnh cho em ấy nữa."
Mang Mang đang ăn bỏng liền dừng lại, ngẩn ngơ một lúc, sau đó mở to hai mắt:" Cái gì, bọn họ dựa vào cái gì mà thu? Nó là tâm huyết của anh mà."
Sở Kì Thu lắc đầu:" Anh và tiểu Lương chia tay rồi."
" Hai người chia tay....Nhưng cũng không thể từ bỏ như thế, dựa theo nhân khí của Phan Lương bây giờ, trạm fan đó nếu bán cũng kiếm được hơn trăm vạn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ vậy đúng không.
Bây giờ, hắn nói đưa anh liền đưa, coi anh là người xem tiền như là rác hả?"
Hai mắt Mang Mang tóe lửa, cô còn tức giận hơn cả Sở Kì Thu, dường như nó không phải chuyện của Sở Kì Thu mà là chuyện của cô vậy.
" Không có gì, anh chưa từng nghĩ sẽ dùng trạm fan để kiếm tiền, em làm trạm tỷ cũng là vì yêu, đúng không?"
Nghe thấy bốn chữ vì yêu mà làm này, Mang Mang có chút nản lòng, ánh mắt ảm đạm:" Anh nói đúng."
Lúc này phục vụ bàn mang đồ ăn vào.
"Ài, không nói về nó nữa." Mang Mang sắp xếp đồ ăn," Em có thể hỏi chuyện giữa anh và Phan Lương không?"
Sở Kì Thu không trực tiếp đồng ý:" Em muốn hỏi cái gì."
Đối phương nghi ngờ:" Sở ca, tại sao em lại cảm thấy anh thất tình nhưng không có một chút xíu đau lòng nào, vừa nãy lại còn an ủi em đừng tức giận.
Cho nên là anh bỏ Phan Lương đúng không?"
Sở Kì Thu nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.
Mang Mang rõ ràng không đọc được tâm tình của Sở Kì Thu:" Yên tâm đi ca, anh đẹp trai lại có tiền, bao tiểu minh tinh tiếp theo so với Phan Lương tuyệt đối quan tâm hơn."
Sở Kì Thu cảm thấy cần phải giải thích một chút:" Anh không bao hắn."
Cậu chẳng qua chỉ là sinh viên, bao người thường còn tốn sức, làm sao bao được ngôi sao đang hồng.
" Được, được, được, đã biết.
Đùa chút thôi mà, lần nào anh cũng phản bác."
Mang Mang không lòng dạ nào cùng cậu nói chuyện phiếm nữa.
Cá viên đã chín, trực tiếp nhúng trong nước lẩu chua cay mới ngon làm sao.
Ăn một lát, cô lại hỏi:" Ca, máy ảnh của anh thì thế nào? Có tiếp tục chụp không?"
Sở Kì Thu do dự:" Xem xem, còn cơ hội hau không đã."
Nói thật, hai năm chụp ảnh nghệ sĩ, mà từ nay về sau lại....có chút không quen.
" Em nghe hoàng ngưu nói, truyền thông Bối Thị gần đây đang tuyển người chụp ảnh, hay là anh đến xem xem.
Anh đừng thấy bên ngoài công ty tỏ ra thanh cao, nói không cần fan kinh tế, bây giờ không phải sốt ruột, khắp nơi tìm fan hâm mộ có phong cách chụp ảnh làm trạm fan sao."
Đơn giản một ít chính là truyền thông Bối thị muốn tìm người làm trạm fan.
Truyền thông Bối thị không ký với idol, chỉ ký diễn viên.
Phim chính kịch, hài kịch, phim thần tường đều quay, nhắm đến tất cả các lứa tuổi, chính vì vậy đối với giới fan hâm mộ luôn khờ dại, ngu ngốc.
" Hiện giờ, ngành điện ảnh và truyền hình suy thoái, lại có quá nhiều người ăn chén cơm này, tranh nhau vỡ đầu chảy máu.
Những năm gần đây, Bối thị nâng Ngôn Minh một đường đi lên, nhưng các nghệ sĩ khác của công ty lại còn không được mọi người biết đến.
Giới trẻ hiện nay hoạt động trên mạng rất sôi nổi, chịu chi, với một miếng bánh ngọt ngon như này Bối thị truyền thông đương nhiên muốn ăn."
Nghe thấy nhắc đến Ngôn Minh, lúc này Sở Kì Thu mới nhớ tới thì ra Mang Mang nói chính là công ty " đồ cổ" kia.
" Sở ca, nếu ngày nào đó anh ngứa tay, có thể thử nhận việc ở đó xem.
Dù sao cũng chỉ làm bán thời gian thôi, coi như để giải trí cũng tốt.
Em không đi nữa.
Gần đây Thân Tử Khưu có rất nhiều hoạt động, em vất vả mãi mới thi xong, muốn dành thời gian cho hắn." Cô nàng lấy điện thoại gửi một địa chỉ liên hệ:" Này, đây là Khổng Thuyên của truyền thông Bối thi, là người phụ trách tuyển dụng lần này, anh có thể liên lạc với hắn."
Sở Kì Thu nhìn khung đối thoại nhảy ra một danh thiếp, tiện tay gửi lời mời kết bạn.
Sau khi ăn xong hai người nói lời từ biệt, Sở Kì Thu lái xe trở về nhà.
Mới bước vào cửa, điện thoại Sở Kì Thu nhảy ra thông báo.
" Khổng Thuyên chấp nhận lời mời kết bạn."
Sở Kì Thu gửi lời chào hỏi:" Xin chào."
Khổng Thuyên:" Xin chào, có người giới thiệu làm chụp ảnh bán thời gian phải không? Có thể gửi cho tôi sơ yếu lý lịch cùng với một vài tấm ảnh đã chụp được không?"
Sở Kì Thu mở máy tính, ngoài những tấm chụp Phan Lương, cậu chọn khoảng mấy chục tấm ảnh chụp những minh tinh khác, nén file rồi gửi qua.
Những tấm ảnh này đều mang phong cách cá nhân.
Bọn họ muốn tuyển trạm tỷ vậy thì những tấm ảnh mang phong cách cá nhân là rất cần thiết.
Cậu đã xem qua các tấm ảnh tuyên truyền của truyền thông Bối thị, phần lớn chỉ có một màu sắc, một bối cảnh, sang thì có sang nhưng không hợp khẩu vị giới trẻ.
Một lát sau Khổng Thuyên trả lời:" Tấm ảnh của cậu trên lý lịch đã được chỉnh sửa hả?"
" Không chỉnh."
Sở Kì Thu không rõ ý của đối phương là gì.
" Là ảnh mộc sao?"
" Đúng vậy."
" Tôi vừa mới cho người đại diện xem lý lịch cùng tác phẩm của cậu, Cô ấy hỏi cậu có muốn ký với công ty chúng tôi với tư cách là nghệ sĩ không?"
Sở Kì Thu hơi hơi nhíu mày:" Tôi chỉ muốn làm nhiếp ảnh gia."
Khổng Thuyên vẫn khuyên cậu:" Khuôn mặt này của cậu, nếu làm ở hậu trường sẽ rất đáng tiếc, làm minh tinh có lợi hơn."
Đây không phải lần đầu Sở Kì Thu nhận được lời mời như vậy, lúc trước người đại diện của Phan Lương cũng mời cậu, nhưng bị cậu từ chối.
" Tôi không muốn làm nghệ sĩ.
Cuối cùng anh có nhận tôi làm nhiếp ảnh gia không."
" Nhận, đương nhiên nhận." Thấy đối phương từ chối, Khổng Thuyên liền đổi vấn đề:" Chúng tôi rất hài lòng với tác phẩm của cậu, khi nào có thời gian mời cậu đến Bối thị phỏng vấn một chút.
Nếu thống nhất được chúng ta ký hợp đồng ngay lập tức."
" Sáng mai tôi có thể tới đó."
Sở Kì Thu trong lòng hiểu rõ, phỏng vấn trong miệng Khổng Thuyên cũng không phải phỏng vấn chân chính, thật ra là nói bóng gió, thăm dò xem cậu có phải fan của nghệ sĩ nào bên họ không.
Đoàn đội bình thường của bọn họ cũng không mong muốn nhận fan.
Nếu không phân biệt rõ công và tư, rất khó để hợp tác với nhau.
" Được, vậy mười giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở trụ sở 607 đường Giang Dụ, tôi đã nhắc hẹn với lễ tân rồi, lúc đến cậu chỉ cần nói tên là được."
Ngày hôm sau.
Sở Kì Thu đúng giờ đến trụ sở Bối thị, công ty điện ảnh và truyền hình có an ninh nghiêm ngặt, phải đăng ký xác nhận thân phận mới có thể vào.
Cậu cùng Khổng Thuyên nói chuyện vô cùng vui vẻ, trực tiếp ký hợp đồng, ngoài điều khoản bảo mật, bọn họ còn quy định một tháng ít nhất bốn lần đăng ảnh, thời gian thì sẽ thảo luận khi cần thiết.
Trước khi ký hợp đồng, Sở Kì Thu nhiều chuyện hỏi:" Bên này là công ty lớn, có rất nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bọn họ hoàn toàn có thể tùy tiện chụp, vậy tại sao còn muốn tuyển người nghiệp dư thế?"
Khổng Thuyên đáp:" Cậu đừng nhìn bề ngoài của Bối thị, thực ra người có thể sử dụng để tuyên truyền không nhiều lắm, công việc bình thường của họ đã rất bận rồi.
Gần đây công ty có sự điều chỉnh nhân viên, tuyển dụng toàn thời gian đang bị tạm hoãn, hơn nữa làm bán thời gian càng tốt hơn, những người này không cần đào tạo, lại càng không cần đóng bảo hiểm năm."
Sau khi ký hợp đồng, Sở Kì Thu từ miệng Khổng Thuyên biết được, truyền thông Bối thị muốn thử trước một chút, sẽ không để cậu toàn quyền quản lí một trạm fan.
Nếu có nhiều thời gian, cậu có thể chụp toàn bộ minh tinh trong công ty.
Ngoại trừ Sở Kì Thu, Bối thị còn tuyển mấy trạm tỷ khác.
Bọn họ sẽ lập một nhóm gọi là " nhiếp ảnh gia bán thời gian", đoàn đội nghệ sĩ nào muốn có thể nhắn bảo bọn họ đến chụp.
Khổng Thuyên hỏi:" Buổi chiều hôm nay cậu có rảnh không? Đúng lúc Phương Thắng Cư muốn tới công ty.
Chúng ta thử chụp xem."
Phương Thắng Cư là nam diễn viên Bối thị mới kí năm ngoái, đang đóng nam hai trong phim mới của Ngôn Minh, đúng lúc cũng cần phải quan tâm đ ến.
" Có rảnh, hai cuối tuần tới tôi đều có thời gian."
" Được, cậu đi ăn cơm trưa đi, một giờ chiều, cậu đợi tôi ở sảnh tầng một, tôi dẫn cậu đi."
Sở Kì Thu nói tạm biệt, lấy dị động trong túi ra, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ.
Lúc phỏng vấn cậu để tắt âm nên không biết.
Là bạn thân LÍ Bán Diễm của cậu.
Cậu gọi lại, Lí Bán Diễm gần như ngay lập tức nghe điện thoại:" Kì Thu,cuối cùng tớ cũng bảo vệ xong, mấy hôm nay mệt chết tôi rồi, không thể ngủ một giấc hoàn chỉnh, cậu có rảnh không, chúng ta đi chơi đi?"
Sở Kì Thu: " Hôm nay không được, buổi chiều tớ bận rồi."
" Bận gì chứ, không phải cậu đã bảo vệ luận án xong từ hai ngày trước rồi sao?" Lí Bán Diễm bắt đầu suy diễn" Chẳng lẽ cậu lại định trọng sắc khinh bạn, muốn ở cùng tiểu bạch kiểm Phan Lương kia."
Cửa thang máy mở ra, Sở Kì Thu bước vào nhấn nút xuống tầng một, trong thang máy chỉ có mình cậu.
Trước đó, hai người bọn họ vì tốt nghiệp mà bận rộn không thở nổi, không có thời gian tán ngẫu lên trời xuống bể.
Chuyện chia tay với Phan Lương cậu vẫn chưa nói cho Lí Bán Diễm, lúc này chính là thời điểm.
Sở Kì Thu:" Tôi với em ấy chia tay rồi."
Tín hiệu của Bối thị rất tốt, dù ở trong thang máy nhưng cuộc gọi không hề bị ảnh hưởng.
" Không thể nào?" Lí Bán Diễm kinh ngạc nói:" Như thế nào, ông đột nhiên nghĩ thông suốt rồi chia tay hắn? Hắn không có mặt dày mày dạn đuổi theo ông làm ầm ĩ à?""
Quả nhiên, từ Mang Mang đến Lí Bán Diễm, không ai nghĩ rằng cậu mới là người bị đá.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Một nam nhân đi giày da mặc tây trang bước vào.
Nhìn thấy mặt đối phương, Sở Kì Thu liền sửng sốt.
Người đến là đại minh tinh Ngôn Minh.
Ngôn Minh thế mà đi thang máy cùng cậu, hơn nữa lại còn là đi một mình, không có trợ lý hay bất kì ai khác.
Cậu không biết có nên tiếp tục cuộc điện thoại này hay không, dù sao cũng là việc riêng, ở trước mặt Ngôn Minh........
Có vẻ đây cũng không phải vấn đề gì đáng lo ngại cho lắm.
Nói cho cùng cậu cũng là nhân viên ngoài biên chế, tại sao phải ngại khi nói việc riêng qua điện thoại.
Ngôn Minh mang đến cảm giác tinh tế, hai người đứng song song trong thang máy, từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của đối phương.
Sở Kì Thu nói với di động:" Ông không cần suy nghĩ nhiều đâu, bọn chia tay trong hòa bình.....".
Bình luận truyện