Chương 10: 10: Cơ Hội
Cạch!
Cánh cửa phòng giáo viên mở ra, Tô Dĩ An lễ phép cúi chào các thầy cô trong phòng rồi đi kiếm giáo sư Hàn.
Phòng giáo viên, cô cũng đã vào đây khá nhiều, bởi thế nên mặc dù vẫn còn hơi e dè chuyện giáo sư Hàn muốn gặp mình, nhưng ít nhất khi bước vào đây thì cô cũng không sợ hãi như trước đó nữa.
Trông thấy giáo sư, cô nhanh chóng sải bước rộng đi tới chỗ thầy, cúi đầu:
"Em chào thầy!"
"Ồ! Em tới rồi!"
Giáo sư Hàn trông thấy cô, nở một nụ cười hiền từ.
"Hôm nay trường ta có thầy Davis về giảng một ngày.
Em có muốn tham gia không?"
Thầy Davis?.
Truyện Hài Hước
Không phải là vị giáo sư vô cùng nổi tiếng ở Pháp hay sao?
Trường cô lại vinh dự mời được thầy ấy về giảng dạy hay sao?
Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng được học với thầy Davis, quả thực còn quá đủ so với học mấy tháng.
Kiến thức của thầy ấy vô cùng rộng, hơn nữa thầy giảng cũng không hề khô khan.
Cô đã theo dõi thầy ấy đã lâu qua các trang mạng, lần này được tận mắt chứng kiến thầy ấy, quả thực là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng mà...
Tô Dĩ An liếc mắt nhìn lịch trình giảng dạy của thầy Davis có trên bàn của giáo sư Hàn.
Vậy mà thầy lại chỉ giảng dạy cho sinh viên năm 3.
"Nhưng mà...em chỉ mới là học sinh năm nhất..." Mặt cô có chút buồn, nói.
Giáo sư bật cười, vỗ vai cô trấn an:
"Không sao! Chỉ cần em không nói ra, sẽ không có ai biết em là học sinh năm nhất.
Đây là lần duy nhất thầy phá luật cho em vào học với các anh chị, em phải suy nghĩ kĩ đấy!"
Tô Dĩ An quả thực tuy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng trí não của cô có lẽ cũng ngang tầm với các anh chị khóa trên.
Việc thầy cho phép Tô Dĩ An được vào học với sinh viên năm ba, các thầy cô trong trường cũng không ai phản đối.
Tô Dĩ An cắn môi.
Cơ hội tốt như thế, cô không thể bỏ lỡ.
Dù sao cũng ít ai biết được mặt của học bá Tô Dĩ An, thế nên nếu cô vào lớp ấy học, có lẽ cũng không ai biết.
Thậm chí cô còn không quen biết ai học năm ba.
"Em muốn được vào học ạ!" Cô kiên quyết.
"Tốt!" Giáo sư Hàn mỉm cười hài lòng, "Chiều nay sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên.
Em đi được chứ?"
Tô Dĩ An gật đầu:
"Em đi được ạ!"
Cô nhanh chóng chào tạm biệt giáo sư rồi đi ra ngoài.
Tâm trạng bây giờ của cô lâng lâng như ở trên trời vậy.
Cô đâu có ngờ được một ngày nào đó cô lại được trực tiếp học một buổi với giáo sư Davis chứ.
Niềm vinh hạnh này, cô rất mực trân trọng.
Ra khỏi phòng giáo viên, đứng trước mặt Diệp Lục Nghiên, Tô Dĩ An không kiềm chế được nữa, mừng rỡ hét to lên.
"Cậu biết không, Diệp Lục Nghiên? Tớ được học chung với sinh viên năm ba, chính là khóa của Vũ Lăng đó!"
Vừa được học với thầy Davis, vừa được học chung lớp với Vũ Lăng, quả thực cô quá may mắn rồi.
Nhưng có lẽ xác suất cô được ngồi gần Vũ Lăng là bằng 0.
Hơn thế nữa cũng đâu chắc anh ấy sẽ đăng ký học.
Buổi học ấy đều do sinh viên tự nguyện đăng ký.
Nhưng với một vị giáo sư nổi tiếng và tài giỏi như Davis, một người như Vũ Lăng không thể không đăng ký.
Hôm qua đã xin nghỉ để tới gặp mặt vị học trò đầu tiên trong cuộc đời của cô, chiều nay lại xin nghỉ tiếp để đi nghe thầy Davis giảng bài.
Có lẽ lúc nào rảnh, cô sẽ làm bù vậy.
[...]
Chiều hôm đó, Tô Dĩ An tới giảng đường sớm nhất lớp.
Cô hồi hộp tới mức không thể chờ đợi nổi.
Nhưng có lẽ việc cô tới đây quá sớm đã khiến nhiều người chú ý.
Hơn nữa nhìn khuôn mặt lạ lẫm của cô, không ai là không khỏi thắc mắc.
Tô Dĩ An cũng vậy, nhìn các anh chị đang nhìn mình với con mắt khó hiểu, cô cũng áp lực không kém.
Cô chỉ mong không ai quá tò mò mà bước tới hỏi han thông tin gì về cô.
Cô không muốn mọi người ở đây biết được cô là Tô Dĩ An.
Vũ Lăng vác cặp trên vai, cùng với Hoắc Thừa Ân chầm chậm bước vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người liền đổ dồn về phía Vũ Lăng, không ai thèm quan tâm tới cô nữa.
Tô Dĩ An trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, không ai để ý cô nữa, xem như là cô an toàn.
Vũ Lăng xuất hiện, tuấn tú cao ráo ngời ngời, quả thực khiến con tim thiếu nữ nào cũng phải xao xuyến.
Bảo sao mọi sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía anh chứ?
Tô Dĩ An cũng sung sướng ra mặt, Vũ Lăng có tới học, không nằm ngoài dự kiến của cô.
Vậy là cô cũng được học chung với Vũ Lăng rồi.
Vũ Lăng dừng lại, nhìn về hàng ghế gần đầu, nơi chỉ có một mình cô gái cô độc ngồi đó.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhỏ bé, nhưng ít nhất anh cũng thấy nó quen thuộc.
Chính là bóng lưng của cô gái mà anh đã gặp lúc buổi học đầu tiên với gia sư mới của Vũ Dương kết thúc.
Anh lẩm bẩm:
"Tô Dĩ An?"\u0004\u0004\u0004\u0004.
Bình luận truyện