Chương 8: Thư đồng
Tác giả: Mão Liên
Biên tập: Wanhoo
Công công truyền thánh chỉ đúng là người bên cạnh Thái hậu, ông đảo mắt qua, Dung hầu đã hiểu ý Thái hậu.
Thái hậu muốn để Ấu Ấu vào cung? Ông vẫn còn chỗ khó hiểu, con gái mới năm tuổi, chưa cả đến tuổi vỡ lòng, sao lại muốn nó vào cung chỉ để làm thư đồng của một hoàng tử chứ?
Công công trao gấm vàng, giải thích, "Ban đầu Thái hậu nương nương định là thư đồng của Cửu công chúa, nhưng tính cách Cửu công chúa hơi nghịch ngợm, Thái hậu nương nương lo cô nương tủi thân nên mới sửa lại."
Nhưng cũng đâu thể là một hoàng tử chứ! Dung hầu thầm nghĩ, cũng nhớ đến Thập tam hoàng tử đã mười hai rồi, nếu mình có con trai năm tuổi thật, cũng chẳng bao giờ đến lượt được chọn làm thư đồng.
Vậy ra hành động này của Thái hậu là định thế nào?
Người hiểu được hành động này của Thái hậu không nhiều. Hạ một thánh chỉ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào phong Hầu của Dung thái sư. Chứ còn nửa vế còn lại đều không được quan tâm, họ chỉ đoán có lẽ Dung nhị công tử là họ hàng của Dung phủ thôi.
Mới phong Hầu, mà lại để người Dung phủ trở thành thư đồng của Thập tam hoàng tử? Rất nhiều người còn không có ấn tượng với cái tên Thập tam hoàng tử. Với cung nhân cũng vậy, ngay cả Thập lục hoàng tử nhỏ tuổi nhất cũng có địa vị cao hơn ấy.
Vậy tại sao lại chú ý đến vị hoàng tử này? Phần lớn mọi người đều không biết, nhưng Yên Quy lại có suy tư.
Hắn nhớ lại tối qua lúc Thái hậu cho gọi mình hỏi thăm, giống như hỏi thăm ân cần bình thường mà cũng giống như đang ám chỉ nửa vời điều gì đó.
Lúc đang ăn cơm trưa, Thạch Hỷ vội vàng chạy vào, chưa lên tiếng đã bị Yên Quy cắt ngang, "Ta biết rồi."
"Điện hạ, ngài, ngài nghe thấy rồi à..." Thạch Hỷ vừa xấu hổ vừa ngượng nghịu, cậu vừa mới bông đùa mấy câu với tiểu cung nữ nữa cơ.
"Ừ." Yên Quy vẫn kiệm lời như trước, dáng vẻ thơ ơ làm Thạch Hỷ bình tĩnh lại, im lặng không nhiều lời nữa.
Năm năm trước khi được xếp đến viện hoàng tử hầu hạ Thập tam hoàng tử, Thạch Hỷ đã biết vị chủ nhân có khả năng nghe siêu đỉnh rồi. Gió thổi lay cỏ cách mười trượng cũng nghe thấy, động tác bình thường không qua được tai người.
Theo năm tháng, thiên phú này cũng ngày càng mạnh, chủ tử cũng khó ngủ ngon theo.
Đây là viện hoàng tử, mỗi hoàng tử đều có nơi ở riêng nhưng ở gần nhau, đương nhiên sẽ không yên tĩnh. Sau năm điện hạ mười tuổi, mỗi tối Thạch Hỷ đều phải đóng chặt cửa sổ, nhét vải bông vào khe cửa, rồi phủ cả mấy lớp mành mới giúp ngài cố gắng chợp mắt.
Cũng bởi vậy mà Thạch Hỷ biết cơ thể điện hạ không yếu nhưng không thể xem như mạnh khỏe, thiếu hụt giấc ngủ quanh năm làm người điện hạ luôn trong trạng thái lạnh giá.
Nghĩ đến đây, Thạch Hỷ bỗng cảm thấy thiên phú này của chủ tử cũng chẳng làm người khác quá hâm mộ. Nếu không phải mỗi trưa được một mình về viện hoàng tử ngủ một giấc thật ngon, e rằng tình hình của điện hạ càng tệ hơn. Thái y trong cung này cũng sẽ không dốc hết sức giúp bọn cậu đâu.
Nếu chủ tử đã biết, vậy Thạch Hỷ đứng yên một bên.
Trên bàn vuông chỉ có ba món ăn, trong bát sứ là cơm tẻ trắng ngần, tất cả đều không phải của ngon vật lạ, đây là sự keo kiệt dành cho một hoàng tử. Yên Quy không để ý việc này, hắn thích ăn chậm nhai kỹ, vẻ mặt thong thả bình thản, tựa như không có cái gì có thể quấy nhiễu hắn.
Lúc dọn bàn, Thạch Hỷ lên tiếng một lần nữa, "Điện hạ, ngày mai Dung cô... Dung nhị công tử sẽ vào cung trở thành thư đồng của ngài, có cần chuẩn bị gì không ạ?"
Yên Quy chưa từng có thư đồng, Thạch Hỷ đắn đo nên mới hỏi.
"Không cần."
Chợt nhớ đến dáng vẻ thích ăn đồ ngọt của tiểu cô nương, Yên Quy lại bảo: "Chuẩn bị ít bánh kẹo mang theo."
Thạch Hỷ: "...?"
***
Ấu Ninh vẫn đang được người nhà phổ cập nghĩa của thư đồng, hệ thống cũng đang giải thích cùng.
Ý chỉ này của Thái hậu tất nhiên là hạnh phúc của hệ thống, nó đang lo không biết tiếp xúc nhiều với mục tiêu thế nào đây.
[Ấu Ấu, vào cung làm thư đồng không cần rời xa cha mẹ đâu.] Hệ thống dụ dỗ, [Chỉ là thêm một nơi vui chơi, còn ngày ngày gặp Thập tam ca ca, không phải rất vui à?]
Dung phu nhân lại nói khác, "Ấu Ấu đừng sợ, mẹ sẽ vào cung xin Thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban, ý chỉ này quá hồ đồ rồi."
Dung hầu im lặng, có vẻ đồng ý với lời của phu nhân.
Tiểu cô nương ngây ngốc được mẫu thân ôm trong lòng, bỗng chốc không biết nên nghe ai mới phải.
"Mẹ bình tĩnh đã, tại sao không hỏi qua ý kiến của Ấu Ấu?" Dung Vân Hạc thong dong, hơi cong môi ung dung vén tóc mai muội muội.
"Nó còn nhỏ, đâu hiểu những việc này?" Dung phu nhân phản ứng theo bản năng, đảo mắt qua chạm vào đôi mắt con gái thì dừng lại, dịu giọng hỏi, "Ấu Ấu có biết nghĩa là gì không, có muốn đi không?"
Ấu Ấu nhìn sang đại ca với vài phần mong chờ, "Nghĩa là ngày ngày được đi chơi với Thập tam ca ca ạ?"
Câu này làm mọi người bỗng phì cười, Dung Vân Hạc gật đầu, "Nói thế cũng đúng, Ấu Ấu rất thích vị Thập tam ca ca kia à?"
Trước mặt người nhà, tiểu cô nương hiểu không nên quá thân thiết với người ngoài, cô bé hết lắc lại gật, không biết trả lời sao, không biết làm gì hơn ngoài việc tròn mắt nhìn mọi người.
Dung Vân Hạc cũng đoán ra vài phần, Thập tam hoàng tử từng giúp muội muội, đương nhiên nó sẽ ỷ lại vào người ta hơn. Với cả, tính cách Thập tam hoàng tử không giống người thường, nhưng lại đối xử đặc biệt với nó. Ấu Ấu lớn thế này, có thiện cảm với hắn ta là việc bình thường.
Hàng vạn thông tin lướt qua trong chớp mắt, cuối cùng Dung Vân Hạc chỉ bảo: "Nếu Ấu Ấu muốn đi, vậy để cho nó đi chơi một chút cũng được."
Con trai con gái đã nói vậy, hai vợ chồng cũng cân nhắc kỹ lưỡng một phen, đành tạm nhận ý chỉ này.
Quyết định xong, tất nhiên việc Ấu Ninh làm thư đồng lập tức bắt đầu.
Hôm sau trời chưa sáng Ấu Ninh đã bị gọi dậy rửa mặt trong mơ màng, húp vài ngụm cháo nóng rồi đã bị tống lên xe ngựa, ôm ngay ngắn một túi đồ ăn vặt trong bọc.
Dung phu nhân lưu luyến mãi, nhìn mãi vào trong xe ngựa, dặn đi dặn lại, "Hạnh Nhi, phải chăm sóc cô nương cho tốt đấy, đừng để nó bị bắt nạt."
"Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã hiểu." Hạnh Nhi vâng nhẹ, hạ màn xe xuống, Dung phủ dần khuất mắt.
Bởi vì theo như thánh chỉ ghi, Ấu Ninh đã hoá trang thành bé trai búi tóc, mặc quần áo nhỏ màu xanh, đội thêm mũ nhung trên đỉnh đầu, chỉ hở ra khuôn mặt non nớt trắng hồng. Vì tuổi còn nhỏ, người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết khen là một bé trai kháu khỉnh thôi.
Bé trai kháu khỉnh vẫn chưa ngủ đủ, lên xe ngựa là nghiêng đầu, tiếng vó ngựa trở thành câu hát ru hay nhất.
Đến tận khi vào trong cung vẫn chưa có tỉnh hẳn.
Yên Quy nhìn tiểu thư đồng đang mơ màng, bước chân xiêu vẹo thì tâm trạng rất phức tạp.
Nói thâth là thật sự không hợp lắm.
Thạch Hỷ rất thông cảm cho chủ tử nhà mình. Bảo là đến làm thư đồng cho điện hạ, nhưng giờ xem, sao lại cảm thấy là cho điện hạ trông trẻ nhỉ...
Cậu khẽ liếc nhìn chủ tử dắt cô bé không để ngã trong cơn ngái ngủ, cậu bỗng run người, cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo phả ra từ người chủ tử.
Ấu Ninh hồn nhiên không hay, cô bé đi xiêu xiêu vẹo vẹo, chiếc mũ nhung rộng che khuất nửa tầm mắt mà không biết chỉnh lại. Ngỡ là được người khác dắt nên yên tâm, sau đó đôi mắt kia nhắm hờ, nửa tỉnh nửa mê nhìn khăn tay Hạnh Nhi vo viên.
Cô nương thế này làm thư đồng kiểu gì đây...
Lúc nhóm người đến Thái học đường, trời vẫn tờ mờ chưa sáng, các hoàng tử khác vẫn chưa đến.
"Giờ là giờ nào rồi?" Thạch Hỷ hỏi nhỏ tiểu cung nữ.
"Ba khắc nữa là giờ thìn." Tiểu cung nữ bận bịu dâng trà nóng, nhưng hôm nay lại nhiệt tình khác thường với Yên Quy.
Nhân lúc đổi đèn, tiểu cung nữ tự cho là không để lại dấu vết mà liếc trộm tiểu công tử gối đầu ngủ say trên đầu gối Yên Quy. Cũng nhìn lướt qua hôm nay bên cạnh Yên Quy có không ít cung nhân, lòng thầm nghĩ đúng là Hải Đường cô cô không lừa mình. Được Thái hậu nương nương coi trọng, lại được công tử Dung hầu làm bạn học, e là Thập tam điện hạ sẽ trở mình.
Sớm mùa thu mặt trời lên muộn, Yên Quy đọc xong một quyển sách, bầu trời mới chuyển hẳn màu. Tiểu tử ngủ trên đầu gối hắn cũng rên nhẹ hai tiếng, dụi mắt trong vô thức.
Cô bé ngồi dậy, "áo bông nhỏ" ấm áp bỗng nhiên rời khỏi làm ai đó bỗng không thoải mái, Yên Quy chuyển ánh mắt sang.
"Thập tam ca ca?" Tiểu cô nương có hơi ngờ vực muốn biết mình đang ở đâu.
Yên Quy đặt sách xuống nhìn ánh mắt cô bé dần dần nhìn rõ, hắn chỉ vào cái đệm bên cạnh, cất tiếng đáp, "Ngồi xuống."
Ấu Ninh ngồi ngoan xuống, chớp mắt hai cái, cái bụng lại reo không đúng lúc.
Âm thanh rất nhỏ nhưng với Yên Quy thì rất rõ ràng: "Chưa ăn sáng à?"
Tiểu cô nương trả lời thật thà, đôi mắt chuyển sang túi ăn vặt trong tay Hạnh Nhi rồi lại khẽ đảo mắt về mong chờ cực kỳ.
Hai người nhìn nhau một lúc, Yên Quy chuyển hướng trước, "Làm cho Dung công tử một ít bánh ngọt."
Ý hắn là để cho Ấu Ninh sang phòng ăn bên cạnh ăn nên chỉnh trang mũ áo. Còn hai khắc nữa, dư dả thời gian.
Tiếc thay tiểu cô nương không hiểu được lời ít ý nhiều của hắn, không có Hạnh Nhi phục vụ bên cạnh, Thái học đường yên tĩnh nhanh chóng có tiếng gặm cắn giòn giòn của sóc nhỏ.
Thành ra sau đó Yên Quy không đọc sách được, chẳng biết từ lúc nào mà hắn bắt đầu cầm kẹo bánh lên bón cho ai đó ăn rồi.
Trời sáng bảnh, các hoàng tử lũ lượt kéo đến Thái học đường đều vô tình nhìn ngó cái bàn này. Tất cả đều ngạc nhiên trước sự hợp tác của một lớn một nhỏ ở cái bàn ấy.
Giỏi đấy, dẫn cả trẻ con đến Thái học đường cơ.
Bình luận truyện