Nhật Ký Tình Nhân

Chương 456: Rốt Cuộc Là Ai





“Như nhau cả thôi” Chu Phong n�
Lúc này tôi cũng mặc kệ cơn đau, chạy đến bên cầu, chỉ nhìn thấy nơi Đinh Thành rơi xuống nổi lên bọt khí, là bọt khí do Đinh Thành và Chu Phong đánh nhau mà tạo nên.

Bọn họ cách bờ ngày một xa, hướng đến giữa biển.
Hồng Liên có chút sụp đổ, liền nhằm hướng biển muốn nhảy xuống, tôi vội vàng giữ lại cô ấy mới bình tâm lại.

Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng nhìn tình hình lúc này, phân phó thắng Đen canh chừng bọn tôi, cởi áo khoác rồi lập tức nhảy xuống biển.

Bởi vì bọn họ đã cách bờ rất xa rồi, Lục Kính Đình bơi ra đó phải tốn một khoảng thời gian, hơn nữa do nguyên nhân trời tối, du thuyền cũng cần thêm dầu khởi động lại, đợi du thuyền khởi động rồi có lẽ không kịp nữa, nên Lục Kính Đình chỉ có thể tự mình nhảy xuống.
Nhưng, trong chính lúc bọn họ sắp bơi đến chỗ Đinh Thành và Chu Phong thì nhìn thấy Chu Phong không biết từ đầu rút ra một con dao gọt hoa quả, dưới ngọn đèn hải đăng hiện lên sáng lấp lánh.

“Đinh Thành, cẩn thận!” Đinh Thành không hề chú ý đến động tác của Chu Phong, tôi nhanh chóng hét lên, muốn anh ấy chuyển sự chú ý.
Đinh Thành nghe thấy tiếng của tôi mới nhìn về phía tay của Chu Phong, tuy rằng dao lóe lên một cái, nhưng do sức cản của nước, tốc độ di chuyển của Đinh Thành rất chậm, bị Chu Phong đâm một nhát trước ngực.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy tim hằng đi một nhịp, thở ra một luồng khí lạnh.


“Đinh Thành!” Giọng nói thê lương của Hồng Liên lần nữa lại vang lên bên tại tôi, cô ấy tranh loạn khỏi vòng tay của tôi, nhảy xuống biển, tôi nhất thời không phản ứng kịp, bị cô ấy đẩy ngã trên mặt đất.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống theo Hồng Liên.
Mước biển lạnh thấu xương, tôi rất lâu mới thích ứng được với nhiệt độ của nước, Hồng Liên vừa hay ở phía trước tôi đang chuẩn bị nhắm về phía Đinh Thành bơi đến, tôi kéo lấy cổ chân cô ấy.
Nghĩ vậy, ánh mắt tôi lại hướng về vị trí hai người họ đánh nhau lúc nãy.

Trong trí nhớ của tôi, màu sắc mặt biển ở đó tôi nhìn không rõ, nhưng so với màu sắc chỗ khác lại hoàn toàn khác biệt.
Đó không phải là máu chứ?
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà run lên, không đầu, chắc chắn không phải đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện