Nhật Ký Tình Nhân

Chương 463: Cuộc Sống Riêng Tư Của Cô Ta





Tục ngữ đã có câu, không có chuyện gì thì đừng đến điện Tam Bảo, đối với chuyện này quả nhiên là có đạo lý.

“Cái gì ở Vạn Đạt?” Tôi không muốn có vướng bận gì với cô ta, dù sao thì giữa chúng tôi cũng chưa từng có khúc mắc gì cả, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà lại có khúc mắc mới, vì vậy tôi cứ trực tiếp giả vờ không biết gì, rồi nói.
Tôi cứ tưởng rằng Nhạc Danh sẽ biết điều mà để cho tôi đi, ai ngờ cô ta lại bám riết không tha cho tôi, cô ta bước lên một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng giả bộ nữa, người rửa tay hôm trước chính là cô, còn nữa, người vào phòng bên cạnh phòng tôi cũng chính là cô đúng không?” “Tôi không biết, mời cô bỏ tay ra.

Tôi vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay cô ta.

“Nói mau, cô đừng giả bộ nữa!” Cô ta lại nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì!” Ngập ngừng một lúc, tôi liếc sang chiếc xe bên cạnh rồi trực tiếp đổi sang đề tài khác: “Tôi còn có việc, tôi phải đi rồi, chiếc xe này, nể tình cô là em gái của Lục Kính Đình nên tôi không so đo tính toán với cô nữa.” Nói xong, tôi đang định rời đi và không có ý định tiếp tục chủ đề vừa nãy với cô ta nữa, nhưng cô ta lại càng nắm chặt lấy cánh tay của tôi hơn.

“Cái gì gọi là cô không so đo tính toán với tôi?” Nhạc Danh cười khẩy: “Tại sao cô phải giấu, hay là cô định âm thầm nói với anh Lục?”
Tôi không ngờ rằng cô ta lại làm khó tôi như vậy, nghe cách nói của cô ta, cộng thêm việc cô ta nắm lấy tay tôi khiến tôi đau đớn, tôi bực bội quay đầu lại, chau mày nhìn cô ta: “Nhìn thấy với không nhìn thấy thì đều đã là sự thật rồi, cô ngăn cản tôi như thế này thì có tác dụng gì? Tôi đã nói rồi là tôi không nhìn thấy, điều này chứng tỏ là tôi sẽ không đi nói ra bên ngoài, còn nếu như cô cứ bắt ép tôi, nói tôi đã nhìn thấy, vậy thì có đi nói ra bên ngoài không là việc của tôi.”
Cho dù Lục Kính Đình đã nói anh ta chỉ vì muốn chịu trách nhiệm, tôi cũng cảm thấy cho dù Lục Kính Đình không có tình cảm gì với cô ta, thì cô ta chắc chắn cũng phải có chút tình cảm gì đó với Lục Kính Đình, hôm nay nhìn thấy bộ dạng nhất quyết không để cho tôi nói với Lục Kính Đình của cô ta, tôi liền cảm thấy trực giác của người phụ nữ quả là không sai.


“Cô nói cái gì, cô đã nhìn thấy hết rồi đúng không! Không được, cô không được nói! Cô không được nói ra ngoài, càng không được nói cho anh Lục biết.

Nghe xong lời tôi nói, Nhạc Danh bỗng nhiên kích động, có vẻ như cô ta vô cùng coi trọng Lục Kính Đình.

“Có nói cho anh ta hay không là chuyện của tôi, cô quản được không?” Tôi bị cô ta làm cho bực bội, liền phản bác lại cô ta.
Cô ta vừa nghe tôi nói như vậy lại càng kích động hơn, cô ta kéo tôi lại bên cạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi không cho phép cô nói ra! Cô không được phép nói ra, biết chưa! Cô là đồ đàn bà xấu xa, cô tưởng bây giờ cô đã mê hoặc được anh Lục thì có thể ở bên cạnh anh ấy nói này nói nọ sao? Cô tưởng thế là giỏi lắm sao? Tôi không tin cô có thể bình an ở bên cạnh anh ấy cả đời.
Vốn dĩ tôi đã bực bội lắm rồi, khi nghe cô ta mắng tôi như vậy, tôi liền tức giận quay người lại tát cô ta một cái: “Cô mắng ai là đồ đàn bà xấu xa hả? Cô chung chạ với ba người đàn ông hết lần này đến lần khác, mà lại còn dùng cái miệng thổi tha của cô mà mắng tôi à? Cho dù tôi không ở cạnh anh ta được cả đời, nhưng hiện tại người bên cạnh anh ta chính là tôi chứ không phải là cô, còn nữa, hai từ “anh Lục” đáng để cho cô gọi à? Tôi đã đồng ý chưa?” “Cô! Cô dám đánh tôi! A ha, cô tưởng anh Lục yêu cô lắm sao? Anh Lục chỉ muốn lợi dụng cô, trêu đùa cô mà thôi.” Nhạc Danh bị lời nói của tôi làm cho bốc hỏa, lại còn bị tôi tát cho một cái nên nói bừa, bàn tay ôm mặt cũng không ngừng run rẩy.

“Anh Lục mấy ngày nay đi Châu Úc đúng không? Anh ấy nói với cô là đi công tác đúng không? Tôi nói thật cho cô biết, anh Lục ở nước ngoài có người phụ nữ khác, mấy ngày nay anh ấy đi cùng với người phụ nữ đó kìa."
Nói xong, cô ta định giơ tay ra tát lại tôi, nhưng tôi đã chặn lấy tay của cô ta, không để cho cô ta đạt được mục đích, có điều lời cô ta nói cũng khiến cho tôi ngơ ngác một lúc: “Cô nói cái gì?”
Nhạc Danh thấy tôi có phản ứng với lời nói của cô ta, liền nhếch mép, không thèm quan tâm đến việc tát lại tôi một cái mà mở miệng nói: “Quả nhiên cô vẫn không biết, bây giờ tôi không có chứng cứ gì, nói rồi thì cô cũng sẽ không tin, có điều, trong tay tôi có một đoạn video, hiện tại tôi không mang theo, nếu như cô muốn biết rốt cuộc là chuyện gì thì chiều ngày mai tôi sẽ đứng đợi cô tại Vòng Eo Nhỏ.” “Anh ta có người phụ nữ khác hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi không muốn biết, cũng lười phải biết.” Tôi hất tay cô ta ra, quay người đi về phía chiếc xe.
Lần này Nhạc Danh không ngăn cản tôi, mà lại hét lên đằng sau lưng tôi: “Hai giờ chiều ngày mai, tôi chỉ đợi cô hai mươi phút, chuyện này liên quan đến sống chết của cô, cô suy nghĩ cho kỹ vào!”
Tôi không thèm để ý đến cô ta, cũng không quay đầu lại mà mở cửa xe rồi lên xe, không muốn nghe thấy tiếng cô ta hét ở bên ngoài: “Còn nữa, chuyện xảy ra ở Vạn Đạt ngày hôm đó, tôi không cho phép cô nói ra ngoài.

Cô ta dừng một lúc rồi lại nhếch mép: “Nghe nói cô còn có một người em trai là Tần Gia Kiệt, cậu ta sống ở Ngọc Tước Bình đúng không?”
Tôi vốn dĩ đã đóng cửa xe lại rồi, nhưng nghe thấy cô ta nhắc đến Tân Gia Kiệt, tôi lại không nhịn được mà mở cửa xe ra, nhìn về phía cô ta: “Cô muốn thế nào?” “Tôi không muốn thế nào cả, chỉ là vừa nãy có chút tò mò nên đã theo dõi cô đến nhà em trai cô mà thôi, rồi sau đó lại vừa hay nhìn thấy số nhà của Tân Gia Kiệt.

Nói đến đây, biểu cảm của Nhạc Danh đột nhiên thay đổi: “Nếu như anh Lục biết được chuyện xảy ra ở Vạn Đạt ngày hôm đó, thì tôi cũng không làm gì đâu, tôi chỉ mời Tân Gia Kiệt đến nhà tôi uống chén trà thôi.
Rõ ràng cô ta đang uy hiếp tôi, tôi nghĩ ngợi một lúc, nhớ lại lúc vừa đến, hình như có một chiếc xe màu trắng luôn đi theo tôi, lúc đó tôi lại không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là thuận đường mà thôi.
Bây giờ xem ra chiếc xe màu trắng đó chính là xe của Nhạc Danh.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi tự trách, lúc đó sao tôi không chú ý một chút, nếu tôi chú ý một chút thì đã không thành ra thế này rồi.
Tôi không sợ chết, thứ tôi sợ nhất chính là có người lấy người thân bên cạnh tôi ra để uy hiếp tôi.

“Chiêu này của cô quá độc ác.

Tôi mở cửa xe, trừng mắt nhìn Nhạc Danh, nghiến răng nói.

“Con người sống trong xã hội này phải biết nhìn xa trông rộng mới được.” Vừa nói, Nhạc Danh vừa nhưởng mày với tôi: “Thôi được rồi, không còn gì để nói nữa rồi, ngày mai tại Vòng Eo Nhỏ, không gặp không về nhé.

Nói xong, cô ta quay người đi về phía xe của mình, tiếng động cơ khởi động xe đập vào não tôi, cô ta lái xe đến cạnh xe tôi rồi mở cửa xe ra, hét lên: “Cô Tân này, tôi hy vọng xe của cô là do cô không cẩn thận làm hư khi đang lùi xe.” Nói xong, một tràng cười chói tai vang lên, tôi chau mày, cảm xúc hỗn độn, sao lại để cho cô ta nhắm vào Tân
Gia Kiệt được thế này...
Còn nữa, lời nói vừa nãy liên quan đến Lục Kính Đình của cô ta, rốt cuộc là thật hay là giả, ngày mai tại Vòng Eo Nhỏ, rốt cuộc tôi có nên đi hay không.

Tôi không biết tôi đã về đến nhà bằng cách nào, tóm lại trên đường đi, trong đầu tôi toàn là những lời nói lúc nãy của Nhạc Danh, cho đến khi tôi đút sữa cho An Hào xong, nằm trên giường, trong đầu lại lặp đi lặp lại câu nói là Lục Kính Đình đang lợi dụng tôi.
Còn về việc vì sao tôi lại không ngừng nghĩ đến câu nói đó là bởi vì, có lẽ điều này luôn là nỗi sợ hãi trong lòng tôi, và cũng là điều mà tôi sợ nhất trong chuyện tình cảm giữa tôi và Lục Kính Đình.
Tôi trùm chăn lên đầu, lắc qua lắc lại thật mạnh, chuyện này sao có thể xảy ra được, nhất định là Nhạc Danh cố ý nói như vậy để chia cắt tình cảm giữa hai chúng tôi, dù sao thì đối với Lục Kính Đình mà nói, tôi dường như không có điểm gì để anh ta lợi dụng, tôi chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng lên, gọi điện thoại cho Bốn, đã rất lâu rồi tôi chưa đi Hồng Tuyết Lâu rồi, có thể nói là từ lúc sinh An Hào thì đã không có ghé qua rồi.
Đầu tiên, tôi hỏi tình hình ở Hồng Tuyết Lâu một chút, Bốn nói mọi việc đều ổn, Lục Kính Đình vẫn luôn giúp đỡ lo liệu các thứ, rồi tôi nói một tiếng, bảo anh ta giúp tôi điều tra Nhạc Danh rốt cuộc đang làm gì ở nước ngoài.
Mặc dù Lục Kính Đình nói vì cứu anh ta mà Nhạc Danh đã biến thành người thực vật, khoảng thời gian tỉnh lại mới về nước, nhưng qua ba lần tiếp xúc với cô ta, tôi cảm thấy trạng thái của cô ta không hề giống với trạng thái của một người hôn mê đã lâu và vừa mới tỉnh lại.
Trạng thái bình thường phải là yếu ớt bệnh tật, nhưng cô ta không những không yếu ớt mà lại còn vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có cảm giác của người bị bệnh nặng mới hồi phục.
Vì vậy tôi cảm thấy, có thể cô ta giả vờ ngất.
Tôi bảo Bốn điều tra xong thì gọi điện thoại ngay cho tôi, vì thế hai giờ sáng, trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mơ, Bốn gọi điện thoại cho tôi, chứng minh suy đoán của tôi là đúng.

“Ở nước ngoài, cô ta rất nổi tiếng trong giới “làm tình một đêm”.

Bốn trực tiếp nói.


“Được, nói tiếp đi.
Qua lời nói của Bốn, tôi cũng đại khái hiểu được quá khứ của Nhạc Danh.

Cô ta đúng là có cứu Lục Kính Đình trong một lần tai nạn xe và bị xe đâm trúng rồi hôn mê một thời gian, nhưng cô ta không hề bị biến thành người thực vật, cũng càng không có chuyện cô ta nằm trên giường suốt mấy năm, cô ta đã tỉnh lại từ rất sớm, đã phục hồi và xuất viện rồi, chỉ có điều ở trong nước cô ta vẫn luôn giấu chuyện này, cô ta còn mua chuộc một bác sĩ để ngụy tạo việc cô trở thành người thực vật và nằm trên giường suốt mấy năm.
Còn nữa, trong khoảng thời gian đó, cô ta chơi rất vui vẻ trong giới "làm tình một đêm”, lợi dụng phí thuốc thang bệnh viện mỗi tháng mà Lục Kính Đình trả cho cô ta để lấy làm tiền tiêu xài, thậm chí còn bao nuôi mấy anh tiểu bạch thỏ và nổi tiếng từ vụ chơi sex cùng với sáu người đàn ông chỉ trong một đêm.
Còn về chuyện sau này vì sao cô ta lại đột nhiên về nước, Bốn nói không điều tra ra được gì cả.
Nghe xong, tâm trạng của tôi không thể bình tĩnh được, tôi sớm đã nghĩ đến Nhạc Danh ở nước ngoài nhất định là không sạch sẽ gì rồi, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, cô ta lại chơi bẩn như vậy.

“Được, vậy anh cứ tiếp tục điều tra việc vì sao cô ta lại đột nhiên về nước cho tôi.” Tôi gật đầu, nói.

"Vâng.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, thật không biết cái cô Nhạc Danh này rốt cuộc có lại lịch như thế nào, sao lại khó điều tra như vậy.
Cả đêm tôi không thể chợp mắt được, cho đến gần sáng sớm hôm sau mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy đã là hơn mười hai giờ của ngày hôm sau rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện