Nhật Ký Tình Nhân

Chương 471: Rốt Cục Cũng Có Bia Đỡ Đan





"Khiến cho em biến mất?" Lục Kính Đình chỉ nhíu mày, khỏe mắt lộ ý cười nói.

"Ừ" Tôi gật đầu một cái, không tự chủ được mà cúi đầu, thật không dám nhìn anh ta, không biết tại sao, sau khi trải qua những chuyện của ngày hôm qua, tôi luôn cảm thấy trong lòng rất có lỗi.
Dù sao bởi vì tôi hiểu lầm mà ầm ĩ lâu như vậy, không biết đã làm trễ nãi bao nhiêu chuyện quan trọng.

"Đấy là vì để bảo vệ em." Lục Kính Đình mở miệng một cách yếu ớt, ôm tôi vào trong ngực thật chặt, cằm để trên đỉnh đầu của tôi.
Lần này tôi không có chống lại anh ta nữa, chẳng qua an tĩnh nằm ở trong ngực của anh ta, khôn khéo không nói lời nào.

"Anh sợ sau khi trải qua cái chuyện phụ nữ kia, ông Đinh sẽ bởi vì em là người yêu của anh mà gây bất lợi cho em, cho nên anh mới nói như vậy với anh ta."
Lục Kính Đình nói xong, kéo mặt của tôi, ép tôi đối mặt với anh ta, rơi xuống một nụ hôn ở trên tôi môi, cười một tiếng với tôi.
Nhìn anh ta cười, tôi chỉ cảm thấy nóng bừng cả mặt, tim đập thình thịch, tôi vẫn luôn cho là bản thân mình là bia đỡ đạn của người khác, Lục Kính Đình vì bảo vệ người phụ nữ khác nên mới cưng chiều tôi.

Nhưng không nghĩ tới, hết thảy những thứ này đều là do tôi hiểu lầm, người mà anh ta phải bảo vệ lại chính là tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng khốn kiếp, rõ ràng là người khác có có ý đồ xấu muốn khích bác lỵ giản, vậy mà tôi tin là thật, hơn nữa còn tìm chỗ chết, muốn ôm An Hào đi nước ngoài nữa.
Thế nhưng, cũng là do hoàn cảnh đặc biệt của ngày hôm qua, cho dù ai đi chăng nữa thì chính tai nghe được người bên gối muốn giết bản thân mình cũng không thể bình tĩnh được đúng không?

Tôi không nói gì nữa, vùi ở trong ngực của anh ta, nghe tiếng tim đập của anh ta, tim của anh ta đập rất có lực khiến tôi cảm thấy an ổn không thể tả xiết.
Người khi an ổn thì lại buồn ngủ, ngay lúc tôi đang mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe được âm thanh của Lục Kính Đình: “Bây giờ, em đã tin tưởng anh chưa?" "Ừm." Cơn buồn ngủ của tôi bị lời nói của anh ta xua tan hoàn toàn, lên tiếng đáp lại "Nếu tin tưởng anh, vậy thì có thể nói cho anh video trước đó là ai cho em xem được không?" Lục Kính Đình mặc dù cười, thế nhưng trong mắt anh ta mang đầy nghiêm túc.
Anh ta rốt cục vẫn muốn biết rõ cái vấn đề này là ai nói cho tôi, mà cái vấn đề này tôi vẫn không thể nào trả lời anh ta hết lần này đến lần khác.

"Thật sự không có ai, là tôi tình cờ thấy." Bất kể như thế nào, tôi vẫn sợ Tân Gia Kiệt bị uy hiếp, quyết định lừa gạt anh ta chuyện này.
Lục Kính Đình gật đầu một cái, ánh mắt nhìn tôi trở nên tối lại, nhưng cuối cùng vẫn nói câu: “Được rồi."
Nghe anh ta nói được rồi, nhưng tôi cảm thấy anh ta sẽ không phải thật sự được rồi như vậy, với sự hiểu biết của tôi với anh anh, anh ta nhất định sẽ âm thầm điều tra chuyện này.
Nếu để cho anh ta điều tra ra đây là lời của Nhạc Danh...!Nhạc Danh có thể gây bất lợi Tân Gia Kiệt hay không?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng ngẩng đầu: “Kính Đình...!em...!"Nói." Lục Kính Đình vốn đang suy nghĩ gì đó, nhưng khi nghe được âm thanh của tôi, lập tức cúi đầu nhìn về phía tôi.

"Tân Gia Kiệt muốn tìm một công việc, em không biết nên tìm một công việc gì đó cho an ổn." Tôi làm như thật sự cau mày, giả vờ như đột nhiên chợt nhớ ra, rồi nói.

"Ý của em là muốn anh sắp xếp cho cậu ta sao?" Lục Kính Đình dùng giọng nói hỏi thăm nói: "Anh cảm thấy ở Hồng Tuyết Lâu kiểm tra sổ sách, vừa ung dung lại vừa an toàn."
Tôi vội vàng lắc đầu một cái, cái nơi Hồng Tuyết Lâu đó thị phi lắm, tôi sẽ không để cho Tân Gia Kiệt đi đâu, nếu như nó bị người khác cố ý theo dõi, thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới, dễ vào miệng cọp hay sao? "Không được, nó không thích công việc an tĩnh như vậy đâu.

Nghĩ tới đây, tôi tùy tiện bịa một cái lý do rồi nói.

"Vậy em nghĩ như thế nào?" Lục Kính Đình ngồi dậy, nhìn đồng hồ một cái.

"Em muốn cho nó đi theo anh."
Thật ra thì khi tôi nói những lời này là có tâm tư riêng, nếu Tân Gia Kiệt đi theo Lục Kính Đình, coi như là dù Nhạc Danh biết Lục Kính Đình biết chuyện của cô, cũng không dám làm gì anh ta.

"Đi theo anh?" Lục Kính Đình kinh ngạc nói đến: “Ở bên người anh không quá ổn, với lại chân của cậu ta không quá tiện." "Có thể để cho nó ở trong kho kiểm điểm hàng hóa" Tôi thuận miệng nói, cho dù làm gì, chỉ cần để cho Tân Gia Kiệt đi theo Lục Kính Đình là có thể có được một cái ô dù bảo vệ vô hình.

"Kho kiểm điểm hàng hóa và Hồng Tuyết Lâu kiểm tra sổ sách trên bản chất hình như không có gì khác nhau mà?" Lục Kính Đình bỗng nhẹ nhàng nói: “Có phải cái người cho em xem cái video kia đang dùng Tân Gia Kiệt để uy hiếp em?"
Khi Lục Kính Đình nói ra, tôi sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra cả người, tôi quả nhiên vẫn không thể đánh giá thấp trình độ bén nhạy của Lục Kính Đình, chỉ mới mấy câu nói thôi anh ta đã nghi ngờ rồi, mà mấu chốt là nghi ngờ cũng rất chính xác.


"Không có." Theo bản năng tôi nói, vội vàng lắc đầu một cái.

"Là Nhạc Danh đúng không?" Còn chưa chờ tôi nói xong, Lục Kính Đình đã tiếp tục nói, âm thanh của anh ta không lớn không nhỏ, nhưng vừa khéo đập vào trái tim của tôi.

"Không.

Tôi đang chuẩn bị nói không phải liền bị Lục
Kính Đình cắt đứt.

"Dấu vết va chạm trên xe là chuyện gì xảy ra?" Lục Kính Đình ngồi ngay ngắn người lại, nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi sợ nhất là lúc nói dối có người nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy rất tội lỗi: "Đã quá lâu rồi em chưa chạy xe, là lúc em đi ra Vạn Đạt, vô tình đụng trúng, còn có "Tân Ái Phương, em đang sợ cái gì?" Lục Kính Đình lần nữa cắt đứt lời của tôi, âm thanh của anh ta lộ ra sự không nhịn được nồng nặc: “Có anh ở đây, em còn sợ Tân Gia Kiệt sẽ xảy ra chuyện sao?"
Ngay sau đó, Lục Kính Đình căn bản không cho tôi có cơ hội nói, tiếp tục: "Ngày đó em từ Vạn Đạt đi ra, trực tiếp đi đến nhà của Tần Gia Kiệt, sau khi đi ra khỏi nhà của cậu ta, Nhạc Danh lái xe đụng xe của em đúng không?"
Nghe lời nói của Lục Kính Đình trái tim tôi chùng xuống một chút, không nghĩ tới, anh ta đã biết rồi
Thật ra thì biết cũng đúng, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, tùy tiện tra máy giám sát một chút đã có thể biết chuyện rồi, vậy mà tôi lại có suy nghĩ muốn giấu.

"Cho nên là Nhạc Danh đúng không?" Lục Kính Đình nhìn cái phản ứng này của, hỏi thẳng.

"Em.


Tôi có chút do dự như cũ, mặc dù biết rằng giấu diểm không nổi nữa, nhưng tôi vẫn muốn giãy giụa một chút.

"Nói." Âm thanh của Lục Kính Đình không lớn, nhưng mang một tia uy tín, trực tiếp đi sâu vào trong tim của tôi, khiến cho tôi run rẩy mất tự nhiên.
Anh ta đã hỏi cái vấn đề này rồi thì tôi cũng chỉ có thể gật đầu: "Ngày hôm qua anh đã đi thăm dò rồi sao?" "Không, cái đêm hôm anh trở về từ Úc đã thăm dò rồi." Biểu cảm của Lục Kính Đình không có bất kì dao động nào, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

"Tại sao?" Tại sao anh tại lại đi thăm dò sớm như vậy.

"Ngay bản thân em cũng không cảm thấy hành động của mình rất kỳ quái sao? Ngâm bản thân mình trong nước lạnh, còn uống như vậy?" Lục Kính Đình nhíu mày, như thể đã sớm nhìn thấu dáng vẻ của tôi.
Nghe thấy lời nói của anh ta, lúc này tôi mới nhớ tới ngày đó tôi đã làm cái gì, đúng là phản ứng ngày hôm đó của tôi người nào cũng sẽ cảm thấy rất kì quái.

"Vậy anh có thể giả bộ làm như không biết hay không?" Tôi thận trọng nói, không dám nhìn anh ta.

"Ái Phương, là anh không cho em đủ cảm giác an toàn sao?" Lục Kính Đình không trả lời vấn đề của tôi, mà là hỏi tôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện