Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

Chương 6: Hài hòa về dỗ vợ



"Mất ông xã là việc nhỏ, không có con là việc lớn" - BY Nguyễn Thần.

Buổi tối Nguyễn Thần trằn trọc suy nghĩ rốt cuộc Triệu Thiên Cảnh đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên trở nên khác thường như vậy.

Chỉ tiếc rằng cho đến lúc trời hửng sáng, cô vẫn không có đầu mối.

Sáng dậy dưới mắt Nguyễn Thần lộ ra hai quầng thâm đen sì, tinh thần uể oải.

Hai người ngồi đối diện bên bàn, ăn cháo gạo kê hôm nay Triệu Thiên Cảnh nấu, trong lòng Nguyễn Thần đầy thắc mắc, cúi đầu ngây người thật lâu.

Thật ra cho dù bọn họ đã kết hôn, nhưng Triệu Thiên Cảnh vẫn có không gian riêng tư của anh, cô không nên can thiệp vào quá nhiều.

Suy nghĩ rõ ràng, Nguyễn Thần cũng buông thắc mắc trong lòng xuống, ăn xong bát cháo thì ra ngoài.

Triệu Thiên Cảnh nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, tâm tình thật phức tạp.

Nguyễn Thần từ đầu đến cuối vẫn không giận anh hôm qua thô lỗ, nóng nảy, lại càng không nhắc đến người đàn ông tối qua lái xe đưa cô đến dưới khu nhà là ai...

Đúng vậy, là một người đàn ông xa lạ.

Triệu Thiên Cảnh tối qua đứng trên ban công, nhìn thấy người đàn ông lái chiếc Land Rover đưa Nguyễn Thần về nhà, hai người bọn họ trước khi chia tay còn lưu luyến nắm tay không rời, tên đàn ông kia còn cúi đầu hôn cô.

Lúc ấy, trong lòng Triệu Thiên Cảnh kích động tới mức chỉ muốn xông đến trước mặt hai người, lớn tiếng chất vấn quan hệ của hai người bọn họ đến tột cùng là gì.

Nguyễn Thần cùng tên đàn ông kia bắt đầu qua lại từ lúc nào, hay là vẫn vấn vương mà không dứt được?

Triệu Thiên Cảnh chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, không biết dùng đến bao nhiêu cố gắng mới áp chế được lửa giận trong lòng, giả vờ như không có việc gì ngồi trong phòng khách chờ Nguyễn Thần về nhà.

Anh tin tưởng Nguyễn Thần không phải là loại phụ nữ thay đổi thất thường, nhưng buổi tối tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, lại không thể không nghi ngờ.

Triệu Cảnh Thiên rất mâu thuẫn, không dám đối mặt hỏi thẳng Nguyễn Thần, không muốn phá vỡ cuộc sống hòa thuận hiện tại của hai người.

Anh buồn bực kéo cà vạt trên cổ xuống, có lẽ là tự mình đã suy nghĩ quá nhiều...

"Cậu đúng là đã suy nghĩ nhiều quá rồi," Bạn tốt Tần Lam hút thuốc, liếc mắt nhìn vẻ mặt buồn bực của Triệu Thiên Cảnh, "Nguyễn Thần là người rất bảo thủ, cậu không phải cũng hiểu rất rõ ràng sao?"

Tần Lam còn nhớ rõ lúc trước xem mặt, anh ta trốn ở bàn bên cạnh nghe lén, câu tuyên bố "Quan hệ trước khi cưới là chuyện đáng xấu hổ" của Nguyễn Thần thiếu chút nữa làm cho anh ta sặc cà phê mà chết.

Triệu Thiên Cảnh đương nhiên là nhớ rõ lần gặp mặt đó, lúc ấy anh cũng vài lần không nhịn được mà bật cười.

Nguyễn Thần có lẽ không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng lại là cô gái thích hợp nhất để lấy làm vợ. Cô là người bảo thủ, cô hiểu chuyện, có nguyên tắc của riêng mình, tuyệt đối không thỏa hiệp, cũng sẽ không bắt buộc người khác làm theo ý muốn của cô, là người thích hợp để cùng chung sống.

"Con người thì sẽ thay đổi..." Triệu Thiên Cảnh nói sâu xa.

Tần Lam nở nụ cười, đẩy một ly rượu Whisky đến trước mặt Triệu Thiên Cảnh: "Đừng có bày bộ dáng oán phu ra đây, nếu đã lo lắng như vậy thì hỏi thẳng Nguyễn Thần. Hai vợ chồng còn có chuyện gì không thể nói?"

Triệu Thiên Cảnh đẩy ly thủy tinh ra: "Gần đây mình kiêng rượu."

"Cậu thật nghe lời Nguyễn Thần, chuẩn bị muốn có con sao?" Tần Lam vươn tay cầm lấy cái ly lắc nhẹ, cái ly trong suốt dưới ánh đèn trong quán bar lóe ra những tia sáng đẹp mắt.

Triệu Thiên Cảnh trầm mặc một hồi rồi ảo não nói: "Mình luôn cảm thấy, chờ cho đến lúc đứa con được sinh ra, Nguyễn Thần sẽ đá mình một cước văng ra ngoài."

Tần Lam phì cười: "Cậu nên sớm hiểu ra, Nguyễn Thần là vì muốn sinh con nên mới kết hôn."

Quả đúng là như vậy, khi xem mặt Nguyễn Thần đã nói rõ ràng cho anh biết.

Cô muốn có con, cho nên mới cần đến ông bố hợp pháp cho đứa nhỏ...

Triệu Thiên Cảnh buồn bực: "Thì đúng là như thế, cô ấy nhìn trúng cơ thể khỏe mạnh, không có sở thích có hại và di truyền dòng dõi tốt của mình."

Kết hôn còn chưa được một tháng đã muốn vụng trộm ở bên ngoài, chẳng lẽ Nguyễn Thần đã tìm được người khác thích hợp hơn để làm bố cho đứa con của cô ấy?

Ánh mắt của anh bắt đầu đánh giá cơ thể mình từ trên xuống dưới, mỗi tuần đều tập thể hình đều đặn...

Tần Lam không chịu nổi bộ dạng ai oán của bạn tốt, anh ta nhịn cười mà khuyên nhủ: "Nói thật, với điều kiện của Nguyễn Thần, ngoại trừ cậu ra, không có tên đàn ông nào khác có thể đáp ứng."

"Nói cũng phải." Triệu Thiên Cảnh im lặng gật đầu, dù thế nào đi nữa, anh cũng là người đàn ông thích hợp nhất với Nguyễn Thần.

Ông chủ Tần Lam của quán bar nào đó không bao giờ có suy nghĩ muốn làm bác sỹ tâm lý miễn phí cho bạn tốt vừa kết hôn, anh ta khoát tay đuổi người: "Nghĩ thông suốt rồi thì về nhà ôm vợ sinh con đi."

Triệu Thiên Cảnh ngồi ở quầy bar không chịu đi, ấp úng hồi lâu mới nói chuyện tối qua vì tức giận mà "cưỡng ép".

Tần Lam sửng sốt trừng mắt, bạn tốt nổi tiếng lý trí này của anh ta vậy mà lại có lúc kích động như vậy.

"Đừng kì kèo nữa, nhanh về nhà dỗ dành vợ cậu đi. Có người phụ nữ nào chịu được chuyện bị cưỡng ép, đây là phạm tội!"

Bị bạn tốt trách mắng, Triệu Thiên Cảnh chột dạ.

"Vậy phải dỗ dành như thế nào?"

Tần Lam biết Triệu Thiên Cảnh là IT trạch nam, trong đầu chỉ có các loại chương trình và số liệu, không hiểu làm thế nào để sống chung với người khác phái.

Đây cũng là lý do tại sao bản thân Triệu Thiên Cảnh điều kiện tốt như vậy, mà phải rơi vào cảnh xem mặt để kết hôn này.

Tần Lam ghé sát vào tai Triệu Thiên Cảnh thì thầm vài câu, anh liên tục gật đầu rồi vui vẻ mà rời đi.

Người phục vụ đứng sau quầy bar lau lại mấy cái ly, nhíu mày: "Ông chủ, anh lại nghĩ ra ý tưởng thối tha gì vậy?"

Tặng hoa và bánh ngọt, xem chừng nữ sinh trung học bây giờ cũng thấy chán ghét thực sự quá lạc hậu rồi!

Tần Lam ngồi uống Whisky, vô tình nhún vai: "Bà xã của cậu ấy không phải là người bình thường, tất nhiên không thể dùng cách bình thường được."

Về phần hiệu quả hay không, anh ta cũng không dám chắc chắn.

Buổi tối cửa hàng bán hoa đều đóng cửa, Triệu Thiên Cảnh đi hết mấy con phố, đầu ra đầy mồ hôi, cuối cùng mới tìm được một cửa hàng sắp đóng cửa mua một bó hoa có chín đoá hồng.

Chủ cửa hàng hoa cười nói bó hoa hồng này mang ý nghĩa là hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi, thế nên anh cũng không nhiều lời mà mua ngay bó hoa ấy.

Cửa hàng bánh ngọt cần phải đặt trước, những chiếc bánh ngọt được bày trong quầy đều được bán hết nên Triệu Thiên Cảnh chỉ có thể cầm lấy bó hoa, hứng chí đi về nhà.

***

Nguyễn Thần ra mở cửa, ngạc nhiên nhận lấy bó hoa hồng trên tay anh, vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Hôm nay không phải sinh nhật em, kết hôn cũng chưa được một năm..."

Hai người kết hôn còn chưa được một tháng cơ mà, ngay cả tròn tháng cũng không tính.

Chẳng lẽ là kỷ niệm ngày hai người quen nhau?

Nguyễn Thần không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lấy bình ra cắm hoa vào.

Triệu Thiên Cảnh ôm cô từ phía sau, muốn xin lỗi Nguyễn Thần, nhưng sợ nhắc lại chuyện này thì phá đi bầu không khí tốt đẹp hiện tại, cuối cùng anh lại nói ra một câu.

"...Em ăn cơm tối chưa?"

Nguyễn Thần nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ tối.

Triệu Thiên Cảnh nói buổi tối có hẹn, nên cô ăn tối một mình, lúc này không phải nên hỏi là ăn khuya sao?

Cô chẳng hiểu sao cả, cho đến trước lúc đi ngủ cũng chưa nghĩ ra.

Triệu Thiên Cảnh rốt cuộc là làm sao vậy?

Ở trong văn phòng, quan hệ của Nguyễn Thần và cô giáo Lương là tốt nhất, cô giáo Lương đã kết hôn được mấy năm, trong nhà cũng chưa có con, hoàn cảnh cũng tương tự như cô.

Qua ngày sinh nhật mấy hôm trước, quan hệ của hai người lại càng thêm thân thiết.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Nguyễn Thần đem vấn đề kìm nén đã lâu ra thỉnh giáo cô giáo Lương.

Cô giáo Lương nghiêm túc nghe xong, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Không có chuyện thì không nịnh bợ lấy lòng, không phải gian trá thì tức là vụng trộm! Đàn ông đột nhiên đối tốt với em, chắc chắn trong lòng có quái quỷ, có việc gạt em."

Nguyễn Thần ngẩn người, hoàn toàn không theo kịp tốc độ tư duy của của cô ta: "Gạt em chuyện gì?"

Cô giáo Lương nhìn xung quanh không có người, đến gần nhỏ giọng: "Ví dụ như giấu quỹ đen, ví dụ như... giấu tình nhân ở bên ngoài."

"Giấu tình nhân?"

Hai người bọn họ mới kết hôn chưa đến một tháng, Triệu Thiên Cảnh có cần thiết phải ở bên ngoài vụng trộm nhanh như vậy?

Nguyễn Thần tỏ vẻ nghi ngờ.

Cô giáo Lương dùng giọng điệu của người từng trải, tận tình khuyên bảo: "Đừng nhìn đàn ông thành thành thật thật, vụng trộm cùng hồ ly tinh ở bên ngoài, ngay cả chính mình cũng khó mà biết được."

Khi ông xã của cô giáo Lương ra ngoài xã giao liếc mắt đưa tình với người phục vụ trẻ tuổi, tuy rằng chưa kịp phát sinh ra chuyện gì đã bị cô giáo Lương chặt đứt, nhưng vướng mắc trong đầu đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.

Cô giáo Lương cười khổ: "Đàn ông có tiền liền hư hỏng, em phải chú ý một chút."

Chồng của Nguyễn Thần chỉ đi công tác cũng đã tùy tiện mua nước hoa số lượng có hạn tặng cho cô ấy, làm công ăn lương chắc chắn không phải thuộc tầng lớp bình thường.

Nghe cô giáo Lương nói xong, Nguyễn Thần im lặng.

Cô vẫn cho rằng cuộc sống hôn nhân có ít nhất ba năm tốt đẹp, nếu không được thì tệ lắm là một năm rưỡi, hóa ra là cô đã quá ngây thơ rồi.

Nghĩ lại đêm hôm đó Triệu Thiên Cảnh đột nhiên thô lỗ khác thường, ngày hôm sau lại lo lắng mua hoa tặng cô từ lúc hai người xem mặt cho đến lúc kết hôn, Nguyễn Thần chỉ nhận được bó hoa cô dâu mà anh tặng ở đêm tân hôn, nhưng vẫn là do Ngô Vận mua giúp.

Triệu Thiên Cảnh hiếm khi ra ngoài xã giao, mỗi đêm đều trở về nhà trước bảy giờ.

Bây giờ mới một tuần ngắn ngủi đã hai lần ra ngoài, chưa quá mười giờ tối cũng không về nhà...

Vì vậy Nguyễn Thần rối rắm.

Suy nghĩ cả buổi mới ra một quyết định.

Cô nên đẩy nhanh kế hoạch tạo người, tránh cho sau này nếu thật sự có lộ ra chuyện gì, đến lúc đó mất ông xã mà lại không có con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện