Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 231: Tiểu thần đồng
Từ sau khi tiểu Khôn Luân phá trứng mà ra, liền vẫn luôn ủ rủ rũ rũ mà ghé vào "địa bàn" của mình không nhúc nhích. Ban đầu Đinh Tiếu còn thực hưng phấn mà quanh con trai đổi tới đổi lui, kết quả sau một giờ, cậu liền chán: "Vì sao nó không động đậy? Đại Vu Đại Vu ngài xem Khôn Luân có phải có vấn đề gì hay không?"
Đại Vu kiên nhẫn giải thích: "Ấu tể mới vừa phá xác đều không quen thuộc với bên ngoài, hơn nữa phá xác cũng phải tốn sức, nó lúc này là đang nghỉ ngơi. Ngươi không cần làm ồn tới nó, hiện tại mau đi nấu sữa bò quan trọng hơn. Để lát nữa nó tỉnh là có sữa uống."
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, một tháng này hai quả trứng bảo bảo chẳng những không cần chăm sóc mà ngay cả cho ăn cũng không cần, thật sự khiến cậu còn chưa phản ứng được con trai sau khi phá xác phải uống sữa.
Nhưng việc nấu sữa bò này bị Khôn ca đoạt đi: "Em nghỉ ngơi, ta đi nấu."
Không cần bản thân đi làm càng tốt, Đinh Tiếu thừa nhận việc bản thân muốn làm nhất lúc này là nhìn con trai nhà mình tỉnh lại. Một nắm nho nhỏ thật sự giống như chú mèo nhỏ, còn không to bằng Bạch Đoàn Nhi lúc nhỏ đâu. Thật sự không phải thiếu chất chứ? Nhưng cậu không định hỏi Đại Vu, dù sao có mình ở đây, tương lai con trai chắc chắn được ăn đến cường tráng. Hắc hắc, thật đáng yêu, không hổ là con trai bảo bối nhà mình, nhỏ như vậy đã rất mê người! (Ngươi đủ!)
Nạp Nhất và Nạp Bối lúc này cũng đã không còn tâm tư làm việc khác, cũng giống như Đinh Tiếu, khẽ khàng đến gần mép giường, sợ đánh thức tiểu Khôn Luân, hai người cũng đều không nói gì. Tóm lại tình huống một vòng người vây quanh giường em bé vẫn như cũ không có gì thay đổi. Ngay cả Long Vương cũng ở nơi đó cẩn thận tính toán khả năng tiểu gia hỏa này trưởng thành có thể ở rể tại long hương hay không. Phải biết rằng cha nó thật sự rất cường đại, cái gì cũng có thể làm được. ( = =)
Tiểu Khôn Luân đang ngủ say đương nhiên là không biết đám người lớn đang não bổ cái gì, nhưng rất nhanh, nhóc liền thấy đói bụng, hai mắt tuy còn chưa mở được, nhưng nhóc biết dựa vào bản năng đi tìm cha mẹ của mình. Cho nên khi nhìn thấy tiểu Khôn Luân lắc lư lắc lư mà bò về phía mình, Đinh Tiếu trong lòng thỏa mãn đến mức tăng vọt!
Dù sao vẫn là ấu tể mới sinh chưa mở mắt, một cái đĩa nhỏ đựng sữa bò, tiểu Khôn Luân ăn đến mặt đều nhem nhuốc sữa, thoạt nhìn tuy có chút bẩn, nhưng ở trong mắt cha và ba người ta, đó chính là đáng yêu vô cùng.
Nhưng tiểu Khôn Luân vẫn có một việc khiến mọi người đều chấn kinh rồi, cư nhiên có thể ăn nhiều như vậy! Cái bụng nho nhỏ đại khái ăn được hai chén sữa bình thường, mới xem như im miệng. Kỳ thật nếu không phải ngay từ đầu lấy đĩa đi, tiểu gia hỏa bất mãn mà dùng móng vuốt nhỏ cào giường, Đinh Tiếu cũng không thể tiếp tục cho ăn. Lúc này thấy con trai ăn xong rồi trực tiếp ngửa cái bụng, thỏa mãn dùng móng vuốt nhỏ với với huơ huơ trong không trung, còn ngẫu nhiên vặn vặn cái mông nhỏ, cậu thật lo lắng đứa nhỏ ăn no quá bội thực.
Long Vương cảm thán: "Đúng là có thể ăn."
Khôn ca không vui: "Có thể ăn có sức lực!"
Đại Vu trừng mắt nhìn Long Vương một cái, Long Vương lập tức câm miệng, nhưng trong lòng vẫn còn khổ bức, kỳ thực ta chỉ là muốn khen mà thôi, có vấn đề gì đâu!
Cũng may ngày cũng trôi qua, mọi người ở đây vui đùa một thời gian cũng nên trở về đi ngủ nghỉ ngơi, nhưng trước khi đi, Đại Vu vẫn dặn dò Đinh Tiếu: "Đừng cho bảo bảo trúng gió, vừa rồi ăn nhiều như vậy chắc chắn nửa đêm sẽ bài xuất ra, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bảo bảo ướt hết người."
Tiễn mọi người đi, Đinh Tiếu mau chóng bế lên con trai, tiểu Khôn Luân cảm giác được ba ôm ấp, hạnh phúc mà "meo" một tiếng, còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm bàn tay Tiếu Tiếu, khiến cho Tiếu Tiếu kích động muốn chết: "Khôn Khôn Khôn, anh xem con trai liếm em!"
Khôn ôn nhu mà cười: "Ừ", nhưng sau đó hắn cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm một cái lên trên mặt Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu 囧: "Anh làm gì thế!"
Khôn trả lời: "Làm giống như con trai."
"Phốc!" Đinh Tiếu bị biểu tình của Khôn chọc cười: "Anh thật đúng là đủ ấu trĩ! Nói, tiểu dực hổ có thể tắm rửa không?" Mặt bảo bảo toàn sữa với nước dãi của Khôn, cứ cảm thấy quái quái.
Khôn lắc đầu: "Trước kia mẹ đều qua 10 ngày mới tắm rửa cho Ảnh và Thươn."
Đinh Tiếu thở dài: "Nếu là ở trong thôn thì tốt rồi. Mẹ và sư phụ đều biết chăm sóc tiểu ấu tể như thế nào, Đại Vu tuy cũng biết, nhưng y lại không am hiểu về tiểu Dực Hổ."
Khôn gật đầu: "Chờ trời ấm áp lên chúng ta liền trở về."
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em muốn về nhà ăn tết, nhưng không biết có đi được hay không, kỳ thực cũng không thể động đậy đến đứa nhỏ, cũng không biết tiểu nhị khi nào mới phá xác."
Từ hôm tiểu Khôn Luân phá xác tới này, Đinh Tiếu và Khôn liền trải qua cuộc sống ông bố bỉm sữa. Mười ngày đầu không thể tắm rửa, vì thế mỗi ngày Khôn đều phải liếm lông cho con trai, nhưng ấu tể giống đực dễ nuôi sống hơn ấu tể giống cái và ấu tể bán thú nhân rất nhiều. Đói bụng sẽ kêu, cho sữa liền ăn, ăn no xong xong đi tiểu tiện hay đại tiện cũng sẽ chọn một địa điểm cố định. Tuy địa điểm cố định này là cạnh giường của ba và cha nhóc. Nhưng tiểu Khôn Luân người ta rất yêu sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị bẩn, cho nên bẩn thì chỉ là bẩn giường của ba và cha nhóc mà thôi.
Đối với điều này Đinh Tiếu cười khổ không thôi, sau đó lại đem tã đã chuẩn bị lúc trước trải xuống dưới "nhà vệ sinh" của tiểu Khôn Luân, bên dưới lại trải một tấm da thú không thấm nước, lúc này mới xem như giải quyết xong vấn đề chăn đệm hàng ngày.
Bạch Đoàn Nhi rất thích tiểu chủ nhân mới sinh ra của mình, trước kia khi còn là trứng nó mỗi ngày đều nghe nghe ngửi ngửi, hiện tại tiểu chủ nhân ra đời, nó liền càng thêm ân cần. Ngay từ đầu Đinh Tiếu nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi tới đây, vẫn sẽ có chút lo lắng, dù sao hiện tại Bạch Đoàn Nhi chính là báo tuyết thành niên, con trai lại quá nhỏ, chắc chắn không đủ một ngụm của Bạch Đoàn Nhi. Nhưng khi Bạch Đoàn Nhi đứng trước mặt tiểu Khôn Luân, chỉ dùng khuôn mặt đi cọ cọ, ngay cả liếm cũng không liếm. Chỉ là loại cọ cọ này, thật sự khiến người cảm thấy phá lệ thân mật, phá lệ....manh!
"Bạch Đoàn Nhi có thể là đem con trai em trở thành anh em ruột đấy." Đinh Tiếu một bên xé thịt bò khô mình vừa làm xong cho Bạch Đoàn Nhi, một bên cười nói với Khôn.
Nhiều năm như vậy, Khôn đã quen đối xử với Bạch Đoàn Nhi như người một nhà, thật sự cũng là Bạch Đoàn Nhi quá thông minh, giống như những thứ bọn họ nói cho Bạch Đoàn Nhi nó đều hiểu, hơn nữa kỹ xảo đi săn của Bạch Đoàn Nhi là Khôn tự mình chỉ dạy, tự nhiên là có tình cảm không bình thường: "Em không phải vẫn luôn gọi nó là con trai báo tuyết sao!"
Đinh Tiếu cười xé một miếng thịt chà bông đưa tới miệng tiểu Khôn Luân: "Con trai, báo ca ca của con thích ăn nhất, con thì sao tiểu bảo bối?"
Vốn dĩ Đinh Tiếu chỉ muốn trêu đùa con trai một chút, không nghĩ tới tiểu Khôn Luân ngửi ngửi một cái, há miệng cắn lấy chà bông, điều này khiến Đinh Tiếu hoảng sợ: "Khôn! Anh xem!"
Khôn đầy mặt đắc ý: "Không có vấn đề gì, tiểu dực hổ mọc răng rất nhanh, vừa lúc làm đồ mài răng."
Đinh Tiếu hắc tuyến, mọc răng như này cũng sớm quá đi? Sớm như vậy đã mài?
"Vậy cũng không thể ăn đồ vật cứng như vậy chứ! Vạn nhất bị nghẹn thì phải làm sao!" Chỉ là cậu vừa vươn tay định đem miếng chà bông từ miệng Khôn Luân lôi ra, lại hoàn toàn không thể làm được.
"Hả?" Lại kéo một chút, tiểu Khôn Luân không vui, ba thật là hư, cho mình đồ vật thơm thơm để ăn, còn chưa ăn vào trong bụng cư nhiên muốn lấy đi! Hừ! Vì thế tiểu gia hỏa dùng đến chân, hai cái móng vuốt ôm lấy thịt chà bông, hai cái chân sau thì đẩy đẩy tay Đinh Tiếu, hơn nữa còn thahf công mà đem chà bông chiếm làm của riêng!
"Vật nhỏ! Cư nhiên dám đá ba con!" Đinh Tiếu kinh ngạc với sức lực của con trai, nhưng lại cảm thấy hành vi của bảo bảo thật sự là quá buồn cười.
"Khôn, anh khi còn nhỏ nhất định cũng không nghe lời."
Khôn sửng sốt một chút, sau đó vươn tay túm gáy tiểu Khôn Luân xách lên, thuận tiện đem thịt chà bông "đoạt" đi mất: "Không được đá ba biết chưa! Bằng không cha sẽ giáo huấn con!"
Đinh Tiếu nhanh chóng đứng lên ôm lấy con trai sau đó hất văng móng vuốt của Khôn: "Anh làm gì thế!!! Sao lại xách con trai như thế! Anh nghĩ nó là Bạch Đoàn Nhi hồi nhỏ à!"
Nhìn con trai đáng thương cuộn tròn trong lòng ngực mình, Đinh Tiếu rất tức giận.
Khôn gãi gãi đầu: "Tiểu ấu tể đều là như vậy, giống đực không yếu ớt như thế, em như vậy tương lai nó sẽ không nghe lời!"
Đinh Tiếu tiếp tục trừng mắt: "Nó còn chưa mở mắt đâu, anh cũng không cần sớm như vậy dạy dỗ đứa nhỏ! Hơn nữa, anh lấy miếng thịt của nó đi là được rồi, việc gì phải xách! Vạn nhất xách giãn da, sau khi biến thân có nếp nhăn thì phải làm sao!"
Khôn có chút vô ngữ, nhưng nhìn thấy bộ dáng trợn mắt thở phì phò của Đinh Tiếu, thật sự là quá đáng yêu: "Sẽ không, khi còn nhỏ cha cũng sẽ ngậm ta chạy khắp nơi, sẽ không có nếp nhăn, em xem." Nói xong đem mặt của mình sát lại, thuận tiện đem cổ cũng lộ ra.
Đinh Tiếu thật sự là không nhịn được liền bật cười: "Lăn sang một bên đi! Còn biết đùa giỡn nữa!"
Đối với vấn đề giáo dục con trai tạm thời bị hai người gác lại, nhưng nhị bảo bảo còn chưa phá xác cũng khiến hai người lo lắng không thôi. Cho dù Đại Vu nói có sớm hay muộn một chút cũng có khả năng, nhưng bảy ngày trôi qua, tiểu Khôn Luân đã mở mắt, nhị bảo bảo vẫn chưa có dấu hiệu phá xác. Đinh Tiếu lo lắng bảo bảo ở bên trong có thể bị bí bách hay không.
Đại Vu gõ đầu Đinh Tiếu một cái: "Bí cái gì mà bí! Muốn bí thì khi ở trong bụng ngươi liền bí đủ rồi rồi!"
Đinh Tiếu cũng biết mình não bổ quá mức, nhưng cậu thật sự rất sốt ruột mà.
"Nhưng mà ta thật sự rất lo lắng!" Vươn tay vuốt ve trứng bảo bảo, Đinh Tiếu mới biết được, làm cha mẹ, thật là quá không dễ dàng, một chút việc nhỏ xíu cũng phải lo lắng không chịu được.
Lúc này, tiểu Khôn Luân lăn lộn té nhào mà từ trên chăn bò lại đây, trực tiếp chạy tới chỗ em trai trứng, hai anh em giống như có cảm ứng, tiểu Khôn Luân vừa thấy em trai trứng liền hứng phấn xông tới.
Đinh Tiếu lúc ấy liền sợ hãi. "Khôn Luân! Con đừng đụng vào em trai!!"
Chính là Đại Vu ngăn cản cậu: "Trứng rất rắn chắc, lại rất nặng, Khôn Luân mới bao lớn chứ, lo lắng suông."
Nhưng hai người vừa mới dừng lại một chút, Khôn Luân đã đem trứng bảo bảo liền ôm lên, vì thế hai người trừng lớn đôi mắt mà nhìn, một con tiểu dực hổ đen tuyền chổng vó mà ôm lấy một quả trứng cơ hồ là to bằng người nó, bốn móng vuốt nhỏ còn "sờ" qua lại trên trứng, trong miệng tiểu lão hổ còn vui vẻ mà kêu "meo".
"Ông trời ơi! Con trai ngươi đây là sức lực gì vậy!" Mấu chốt là năng lực cân bằng này cũng thật tốt quá đi! Đại Vu thấy Đinh Tiếu bị dọa choáng váng, nhanh chóng thật cẩn thận mà đem trứng bảo bảo từ trong lòng ngực anh trai bé cứu vớt ra.
Lúc này Đinh Tiếu mới xem như thở dài một hơi, một phen nhấc lên tiểu Khôn Luân, nhẹ nhàng mà dùng tay vỗ vỗ lên mông con trai một cái: "Tiểu tử thúi, đó là em trai, không phải quả bóng!!"
Trong lòng ngực không còn em trai, Khôn Luân rất không vui, vì thế bắt đầu kêu gào không ngừng, loạng choạng thân thể trong lòng ngực Đinh Tiếu, còn đem cái đuôi nhỏ quật quật mu bàn tay Đinh Tiếu, còn quật đến "bụp bụp".
"Ai nha! Con còn dám lấy hạ phạm thượng! Thật là, cha con nói đúng, không giáo dục là không được!" Nói xong, Đinh Tiếu đem Khôn Luân đặt lên trên giường, giả vờ giả vịt mà trừng mắt tức giận: "Đó là em trai! Em trai còn chưa phá xác, rất nguy hiểm có biết không? Em trai không thể làm bóng chơi! Tiểu tử thúi, còn dám lấy đuôi quật ba nữa!" Thật đúng là rất đau!
Tiểu Khôn Luân bị bộ dáng hung dữ của ba dọa rồi "meo meo" hai tiếng, sau đó lắc lư tiến tới gần tay Đinh Tiếu, dùng đầu nhỏ cọ cọ tay ba.
Một chiêu này khiến cho Đinh Tiếu mềm hết cả lòng, thở dài, mau chóng ôm lấy con trai: "Ách, về sau không thể ôm em trai."
Đại Vu ở bên cạnh nhìn hai ba con ở chung, trong lòng thật là càng ngày càng hâm mộ, có phải nên sớm đáp ứng gia hỏa Ngao Đế kia một chút hay không, sau đó mình cũng có thể sinh ra một bảo bảo đáng yêu như vậy? Nhưng mà chuyện này y chưa tự hỏi được bao lâu, chợt lóe mà qua, sau đó y nghĩ tới một vấn đề khác: "Đinh Tiếu, Khôn nhà ngươi là trời sinh thần lực phải không?"
Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, cho nên hắn là thần đồng của bộ tộc, nghe mẹ bọn họ nói, Khôn lúc 5 tuổi đã có thể đi săn, tuy chỉ là khu an toàn, nhưng có thể một mình đem một con mồi nặng hơn hắn rất nhiều lôi về nhà."
Không hiểu sao Đại Vu lại hỏi như thế, nhưng sau khi mình trả lời xong, đột nhiên liên tưởng tới hành vi vừa rồi của Khôn Luân: "Đại Vu, ngài nói....có phải Khôn Luân cũng là trời sinh thần lực hay không!"
Đại Vu cười ha hả mà trả lời: "Có khả năng, hơn nữa ta cảm thấy tiểu Khôn Luân còn có khả năng lợi hại hơn cả ch nó nữa!"
Đại Vu kiên nhẫn giải thích: "Ấu tể mới vừa phá xác đều không quen thuộc với bên ngoài, hơn nữa phá xác cũng phải tốn sức, nó lúc này là đang nghỉ ngơi. Ngươi không cần làm ồn tới nó, hiện tại mau đi nấu sữa bò quan trọng hơn. Để lát nữa nó tỉnh là có sữa uống."
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, một tháng này hai quả trứng bảo bảo chẳng những không cần chăm sóc mà ngay cả cho ăn cũng không cần, thật sự khiến cậu còn chưa phản ứng được con trai sau khi phá xác phải uống sữa.
Nhưng việc nấu sữa bò này bị Khôn ca đoạt đi: "Em nghỉ ngơi, ta đi nấu."
Không cần bản thân đi làm càng tốt, Đinh Tiếu thừa nhận việc bản thân muốn làm nhất lúc này là nhìn con trai nhà mình tỉnh lại. Một nắm nho nhỏ thật sự giống như chú mèo nhỏ, còn không to bằng Bạch Đoàn Nhi lúc nhỏ đâu. Thật sự không phải thiếu chất chứ? Nhưng cậu không định hỏi Đại Vu, dù sao có mình ở đây, tương lai con trai chắc chắn được ăn đến cường tráng. Hắc hắc, thật đáng yêu, không hổ là con trai bảo bối nhà mình, nhỏ như vậy đã rất mê người! (Ngươi đủ!)
Nạp Nhất và Nạp Bối lúc này cũng đã không còn tâm tư làm việc khác, cũng giống như Đinh Tiếu, khẽ khàng đến gần mép giường, sợ đánh thức tiểu Khôn Luân, hai người cũng đều không nói gì. Tóm lại tình huống một vòng người vây quanh giường em bé vẫn như cũ không có gì thay đổi. Ngay cả Long Vương cũng ở nơi đó cẩn thận tính toán khả năng tiểu gia hỏa này trưởng thành có thể ở rể tại long hương hay không. Phải biết rằng cha nó thật sự rất cường đại, cái gì cũng có thể làm được. ( = =)
Tiểu Khôn Luân đang ngủ say đương nhiên là không biết đám người lớn đang não bổ cái gì, nhưng rất nhanh, nhóc liền thấy đói bụng, hai mắt tuy còn chưa mở được, nhưng nhóc biết dựa vào bản năng đi tìm cha mẹ của mình. Cho nên khi nhìn thấy tiểu Khôn Luân lắc lư lắc lư mà bò về phía mình, Đinh Tiếu trong lòng thỏa mãn đến mức tăng vọt!
Dù sao vẫn là ấu tể mới sinh chưa mở mắt, một cái đĩa nhỏ đựng sữa bò, tiểu Khôn Luân ăn đến mặt đều nhem nhuốc sữa, thoạt nhìn tuy có chút bẩn, nhưng ở trong mắt cha và ba người ta, đó chính là đáng yêu vô cùng.
Nhưng tiểu Khôn Luân vẫn có một việc khiến mọi người đều chấn kinh rồi, cư nhiên có thể ăn nhiều như vậy! Cái bụng nho nhỏ đại khái ăn được hai chén sữa bình thường, mới xem như im miệng. Kỳ thật nếu không phải ngay từ đầu lấy đĩa đi, tiểu gia hỏa bất mãn mà dùng móng vuốt nhỏ cào giường, Đinh Tiếu cũng không thể tiếp tục cho ăn. Lúc này thấy con trai ăn xong rồi trực tiếp ngửa cái bụng, thỏa mãn dùng móng vuốt nhỏ với với huơ huơ trong không trung, còn ngẫu nhiên vặn vặn cái mông nhỏ, cậu thật lo lắng đứa nhỏ ăn no quá bội thực.
Long Vương cảm thán: "Đúng là có thể ăn."
Khôn ca không vui: "Có thể ăn có sức lực!"
Đại Vu trừng mắt nhìn Long Vương một cái, Long Vương lập tức câm miệng, nhưng trong lòng vẫn còn khổ bức, kỳ thực ta chỉ là muốn khen mà thôi, có vấn đề gì đâu!
Cũng may ngày cũng trôi qua, mọi người ở đây vui đùa một thời gian cũng nên trở về đi ngủ nghỉ ngơi, nhưng trước khi đi, Đại Vu vẫn dặn dò Đinh Tiếu: "Đừng cho bảo bảo trúng gió, vừa rồi ăn nhiều như vậy chắc chắn nửa đêm sẽ bài xuất ra, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bảo bảo ướt hết người."
Tiễn mọi người đi, Đinh Tiếu mau chóng bế lên con trai, tiểu Khôn Luân cảm giác được ba ôm ấp, hạnh phúc mà "meo" một tiếng, còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm bàn tay Tiếu Tiếu, khiến cho Tiếu Tiếu kích động muốn chết: "Khôn Khôn Khôn, anh xem con trai liếm em!"
Khôn ôn nhu mà cười: "Ừ", nhưng sau đó hắn cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm một cái lên trên mặt Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu 囧: "Anh làm gì thế!"
Khôn trả lời: "Làm giống như con trai."
"Phốc!" Đinh Tiếu bị biểu tình của Khôn chọc cười: "Anh thật đúng là đủ ấu trĩ! Nói, tiểu dực hổ có thể tắm rửa không?" Mặt bảo bảo toàn sữa với nước dãi của Khôn, cứ cảm thấy quái quái.
Khôn lắc đầu: "Trước kia mẹ đều qua 10 ngày mới tắm rửa cho Ảnh và Thươn."
Đinh Tiếu thở dài: "Nếu là ở trong thôn thì tốt rồi. Mẹ và sư phụ đều biết chăm sóc tiểu ấu tể như thế nào, Đại Vu tuy cũng biết, nhưng y lại không am hiểu về tiểu Dực Hổ."
Khôn gật đầu: "Chờ trời ấm áp lên chúng ta liền trở về."
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em muốn về nhà ăn tết, nhưng không biết có đi được hay không, kỳ thực cũng không thể động đậy đến đứa nhỏ, cũng không biết tiểu nhị khi nào mới phá xác."
Từ hôm tiểu Khôn Luân phá xác tới này, Đinh Tiếu và Khôn liền trải qua cuộc sống ông bố bỉm sữa. Mười ngày đầu không thể tắm rửa, vì thế mỗi ngày Khôn đều phải liếm lông cho con trai, nhưng ấu tể giống đực dễ nuôi sống hơn ấu tể giống cái và ấu tể bán thú nhân rất nhiều. Đói bụng sẽ kêu, cho sữa liền ăn, ăn no xong xong đi tiểu tiện hay đại tiện cũng sẽ chọn một địa điểm cố định. Tuy địa điểm cố định này là cạnh giường của ba và cha nhóc. Nhưng tiểu Khôn Luân người ta rất yêu sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị bẩn, cho nên bẩn thì chỉ là bẩn giường của ba và cha nhóc mà thôi.
Đối với điều này Đinh Tiếu cười khổ không thôi, sau đó lại đem tã đã chuẩn bị lúc trước trải xuống dưới "nhà vệ sinh" của tiểu Khôn Luân, bên dưới lại trải một tấm da thú không thấm nước, lúc này mới xem như giải quyết xong vấn đề chăn đệm hàng ngày.
Bạch Đoàn Nhi rất thích tiểu chủ nhân mới sinh ra của mình, trước kia khi còn là trứng nó mỗi ngày đều nghe nghe ngửi ngửi, hiện tại tiểu chủ nhân ra đời, nó liền càng thêm ân cần. Ngay từ đầu Đinh Tiếu nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi tới đây, vẫn sẽ có chút lo lắng, dù sao hiện tại Bạch Đoàn Nhi chính là báo tuyết thành niên, con trai lại quá nhỏ, chắc chắn không đủ một ngụm của Bạch Đoàn Nhi. Nhưng khi Bạch Đoàn Nhi đứng trước mặt tiểu Khôn Luân, chỉ dùng khuôn mặt đi cọ cọ, ngay cả liếm cũng không liếm. Chỉ là loại cọ cọ này, thật sự khiến người cảm thấy phá lệ thân mật, phá lệ....manh!
"Bạch Đoàn Nhi có thể là đem con trai em trở thành anh em ruột đấy." Đinh Tiếu một bên xé thịt bò khô mình vừa làm xong cho Bạch Đoàn Nhi, một bên cười nói với Khôn.
Nhiều năm như vậy, Khôn đã quen đối xử với Bạch Đoàn Nhi như người một nhà, thật sự cũng là Bạch Đoàn Nhi quá thông minh, giống như những thứ bọn họ nói cho Bạch Đoàn Nhi nó đều hiểu, hơn nữa kỹ xảo đi săn của Bạch Đoàn Nhi là Khôn tự mình chỉ dạy, tự nhiên là có tình cảm không bình thường: "Em không phải vẫn luôn gọi nó là con trai báo tuyết sao!"
Đinh Tiếu cười xé một miếng thịt chà bông đưa tới miệng tiểu Khôn Luân: "Con trai, báo ca ca của con thích ăn nhất, con thì sao tiểu bảo bối?"
Vốn dĩ Đinh Tiếu chỉ muốn trêu đùa con trai một chút, không nghĩ tới tiểu Khôn Luân ngửi ngửi một cái, há miệng cắn lấy chà bông, điều này khiến Đinh Tiếu hoảng sợ: "Khôn! Anh xem!"
Khôn đầy mặt đắc ý: "Không có vấn đề gì, tiểu dực hổ mọc răng rất nhanh, vừa lúc làm đồ mài răng."
Đinh Tiếu hắc tuyến, mọc răng như này cũng sớm quá đi? Sớm như vậy đã mài?
"Vậy cũng không thể ăn đồ vật cứng như vậy chứ! Vạn nhất bị nghẹn thì phải làm sao!" Chỉ là cậu vừa vươn tay định đem miếng chà bông từ miệng Khôn Luân lôi ra, lại hoàn toàn không thể làm được.
"Hả?" Lại kéo một chút, tiểu Khôn Luân không vui, ba thật là hư, cho mình đồ vật thơm thơm để ăn, còn chưa ăn vào trong bụng cư nhiên muốn lấy đi! Hừ! Vì thế tiểu gia hỏa dùng đến chân, hai cái móng vuốt ôm lấy thịt chà bông, hai cái chân sau thì đẩy đẩy tay Đinh Tiếu, hơn nữa còn thahf công mà đem chà bông chiếm làm của riêng!
"Vật nhỏ! Cư nhiên dám đá ba con!" Đinh Tiếu kinh ngạc với sức lực của con trai, nhưng lại cảm thấy hành vi của bảo bảo thật sự là quá buồn cười.
"Khôn, anh khi còn nhỏ nhất định cũng không nghe lời."
Khôn sửng sốt một chút, sau đó vươn tay túm gáy tiểu Khôn Luân xách lên, thuận tiện đem thịt chà bông "đoạt" đi mất: "Không được đá ba biết chưa! Bằng không cha sẽ giáo huấn con!"
Đinh Tiếu nhanh chóng đứng lên ôm lấy con trai sau đó hất văng móng vuốt của Khôn: "Anh làm gì thế!!! Sao lại xách con trai như thế! Anh nghĩ nó là Bạch Đoàn Nhi hồi nhỏ à!"
Nhìn con trai đáng thương cuộn tròn trong lòng ngực mình, Đinh Tiếu rất tức giận.
Khôn gãi gãi đầu: "Tiểu ấu tể đều là như vậy, giống đực không yếu ớt như thế, em như vậy tương lai nó sẽ không nghe lời!"
Đinh Tiếu tiếp tục trừng mắt: "Nó còn chưa mở mắt đâu, anh cũng không cần sớm như vậy dạy dỗ đứa nhỏ! Hơn nữa, anh lấy miếng thịt của nó đi là được rồi, việc gì phải xách! Vạn nhất xách giãn da, sau khi biến thân có nếp nhăn thì phải làm sao!"
Khôn có chút vô ngữ, nhưng nhìn thấy bộ dáng trợn mắt thở phì phò của Đinh Tiếu, thật sự là quá đáng yêu: "Sẽ không, khi còn nhỏ cha cũng sẽ ngậm ta chạy khắp nơi, sẽ không có nếp nhăn, em xem." Nói xong đem mặt của mình sát lại, thuận tiện đem cổ cũng lộ ra.
Đinh Tiếu thật sự là không nhịn được liền bật cười: "Lăn sang một bên đi! Còn biết đùa giỡn nữa!"
Đối với vấn đề giáo dục con trai tạm thời bị hai người gác lại, nhưng nhị bảo bảo còn chưa phá xác cũng khiến hai người lo lắng không thôi. Cho dù Đại Vu nói có sớm hay muộn một chút cũng có khả năng, nhưng bảy ngày trôi qua, tiểu Khôn Luân đã mở mắt, nhị bảo bảo vẫn chưa có dấu hiệu phá xác. Đinh Tiếu lo lắng bảo bảo ở bên trong có thể bị bí bách hay không.
Đại Vu gõ đầu Đinh Tiếu một cái: "Bí cái gì mà bí! Muốn bí thì khi ở trong bụng ngươi liền bí đủ rồi rồi!"
Đinh Tiếu cũng biết mình não bổ quá mức, nhưng cậu thật sự rất sốt ruột mà.
"Nhưng mà ta thật sự rất lo lắng!" Vươn tay vuốt ve trứng bảo bảo, Đinh Tiếu mới biết được, làm cha mẹ, thật là quá không dễ dàng, một chút việc nhỏ xíu cũng phải lo lắng không chịu được.
Lúc này, tiểu Khôn Luân lăn lộn té nhào mà từ trên chăn bò lại đây, trực tiếp chạy tới chỗ em trai trứng, hai anh em giống như có cảm ứng, tiểu Khôn Luân vừa thấy em trai trứng liền hứng phấn xông tới.
Đinh Tiếu lúc ấy liền sợ hãi. "Khôn Luân! Con đừng đụng vào em trai!!"
Chính là Đại Vu ngăn cản cậu: "Trứng rất rắn chắc, lại rất nặng, Khôn Luân mới bao lớn chứ, lo lắng suông."
Nhưng hai người vừa mới dừng lại một chút, Khôn Luân đã đem trứng bảo bảo liền ôm lên, vì thế hai người trừng lớn đôi mắt mà nhìn, một con tiểu dực hổ đen tuyền chổng vó mà ôm lấy một quả trứng cơ hồ là to bằng người nó, bốn móng vuốt nhỏ còn "sờ" qua lại trên trứng, trong miệng tiểu lão hổ còn vui vẻ mà kêu "meo".
"Ông trời ơi! Con trai ngươi đây là sức lực gì vậy!" Mấu chốt là năng lực cân bằng này cũng thật tốt quá đi! Đại Vu thấy Đinh Tiếu bị dọa choáng váng, nhanh chóng thật cẩn thận mà đem trứng bảo bảo từ trong lòng ngực anh trai bé cứu vớt ra.
Lúc này Đinh Tiếu mới xem như thở dài một hơi, một phen nhấc lên tiểu Khôn Luân, nhẹ nhàng mà dùng tay vỗ vỗ lên mông con trai một cái: "Tiểu tử thúi, đó là em trai, không phải quả bóng!!"
Trong lòng ngực không còn em trai, Khôn Luân rất không vui, vì thế bắt đầu kêu gào không ngừng, loạng choạng thân thể trong lòng ngực Đinh Tiếu, còn đem cái đuôi nhỏ quật quật mu bàn tay Đinh Tiếu, còn quật đến "bụp bụp".
"Ai nha! Con còn dám lấy hạ phạm thượng! Thật là, cha con nói đúng, không giáo dục là không được!" Nói xong, Đinh Tiếu đem Khôn Luân đặt lên trên giường, giả vờ giả vịt mà trừng mắt tức giận: "Đó là em trai! Em trai còn chưa phá xác, rất nguy hiểm có biết không? Em trai không thể làm bóng chơi! Tiểu tử thúi, còn dám lấy đuôi quật ba nữa!" Thật đúng là rất đau!
Tiểu Khôn Luân bị bộ dáng hung dữ của ba dọa rồi "meo meo" hai tiếng, sau đó lắc lư tiến tới gần tay Đinh Tiếu, dùng đầu nhỏ cọ cọ tay ba.
Một chiêu này khiến cho Đinh Tiếu mềm hết cả lòng, thở dài, mau chóng ôm lấy con trai: "Ách, về sau không thể ôm em trai."
Đại Vu ở bên cạnh nhìn hai ba con ở chung, trong lòng thật là càng ngày càng hâm mộ, có phải nên sớm đáp ứng gia hỏa Ngao Đế kia một chút hay không, sau đó mình cũng có thể sinh ra một bảo bảo đáng yêu như vậy? Nhưng mà chuyện này y chưa tự hỏi được bao lâu, chợt lóe mà qua, sau đó y nghĩ tới một vấn đề khác: "Đinh Tiếu, Khôn nhà ngươi là trời sinh thần lực phải không?"
Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, cho nên hắn là thần đồng của bộ tộc, nghe mẹ bọn họ nói, Khôn lúc 5 tuổi đã có thể đi săn, tuy chỉ là khu an toàn, nhưng có thể một mình đem một con mồi nặng hơn hắn rất nhiều lôi về nhà."
Không hiểu sao Đại Vu lại hỏi như thế, nhưng sau khi mình trả lời xong, đột nhiên liên tưởng tới hành vi vừa rồi của Khôn Luân: "Đại Vu, ngài nói....có phải Khôn Luân cũng là trời sinh thần lực hay không!"
Đại Vu cười ha hả mà trả lời: "Có khả năng, hơn nữa ta cảm thấy tiểu Khôn Luân còn có khả năng lợi hại hơn cả ch nó nữa!"
Bình luận truyện