Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 252: Xả hận (hạ)
Quyển 5 – Chương 251-2: Xả hận (hạ).
Tiểu Phúc Tử nghe lén ở một bên phì cười, rồi lẩm bẩm:
- Long tiểu tử! Hì hì!
Long Ưng quát:
- Còn không mau đi giúp bốn vị tỷ tỷ chuẩn bị bữa tối, ở đây làm gì!
Tiểu Phúc Tử bèn chuồn khỏi vương bảo.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Long Ưng, xem hắn có thể nghĩ ra cách khi không có cách gì hay không.
Long Ưng ung dung nói:
- Nói tình hình bình thường trước đã. Kẻ địch dùng lôi mộc và xe tông, vượt qua đoạn sông hộ thành bị san bằng đến tấn công. Chúng ta thì bắn tên và ném đá vào kẻ địch trên bờ tường, hoặc đổ dầu sôi xuống, đấu với kẻ địch đang leo lên tường. Trong tình huống này, khi thành bị phá, là lúc mà ta chết, bởi lẽ phần lớn số người chúng ta đã tử trận trong cuộc chiến thủ thành. Dù không có ai chết, cũng không đủ thực lực đấu với kẻ địch, chỉ có thể rút lui, đến tận khi lùi vào vương bảo, hoặc miễn cưỡng chống cự được một ngày, nửa ngày.
Vạn Nhận Vũ chán nản nói:
- Điều mà ngươi nói chính là điều mọi người đều lo lắng.
Long Ưng nói:
- Giờ đây Tông Mật Trí rất dè chừng chúng ta, và không dám dấn thân đến chiến đấu. Hơn nữa, vì quỷ tốt thương vong rất thê thảm, nên chỉ có thể phái binh sĩ thường tới, để tiêu hao chiến lực của chúng ta trước. Đây là chiến thuật giết thời gian, chỉ cần chúng ta sử dụng tốt hơn Tông Mật Trí, tiêu diệt từng đợt từng đợt địch, khiến sơn thành trở thành long đàm hổ huyệt, vào được mà không ra được, dù Tông Mật Trí cũng không làm gì được.
Bì La Các nói:
- Long huynh phân tích rất thấu đáo, nhưng phải làm thế nào?
Long Ưng nói:
- Dù là long đàm hổ huyệt, đều phải có một lối vào. Những nơi thoáng đãng đều không được coi là nơi hiểm yếu. Cửa vào của hổ huyệt chúng ta là cửa thành. Chỉ cần một ngày tường thành chưa đổ, thì hổ huyệt vẫn là hổ huyệt. Các vị có hiểu không?
Mịch Nan Thiên mừng rỡ nói:
- Ta ngày càng cảm thấy rằng, được kề vai sát cánh chiến đấu với Ưng gia, là một chuyện vui mừng, và càng cảm thấy may mắn rằng ta không đứng trong hàng ngũ địch. Muốn giữ được hổ huyệt, nhất định phải giữ được cổng thành. Muốn giữ được cổng thành, nhất định phải giữ được tường thành. Nếu chúng ta có thể giữ được tường thành, thì không cần phải buồn rầu vậy nữa. Mời Ưng gia chỉ điểm.
Long Ưng giơ tay ra đặt lên vai y, rồi bật cười:
- Ngươi đã từng nghe về việc xông vào long đàm hổ huyệt sẽ không có đường vào chưa? Ác long và hổ rất vui mừng vì có một miếng mồi ngon như ngươi đấy.
Mọi người cùng ngơ ngác, người tài trí cao cường như Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Bì La Các và Mịch Nan Thiên, đều không hiểu lắm. Những người khác thì không cần nói, nhưng vẫn biết rằng Long Ưng rất chắc chắn.
Long Ưng nói:
- Trước khi nước triều rút, chúng ta hãy ra khỏi thành tấn công vào đêm tối. Lợi dụng cầu đá và thế của tháp tên, giết được tên nào hay tên đó, giết được đôi nào hay đôi đó. Nhất định phải nắm thế chủ động. Đến khi Tông Mật Trí không chịu nổi, phái người tấn công tới đây, để hòng đoạt lại quyền khống chế cầu đá, đây sẽ là bước đầu thắng lợi của chúng ta.
Vạn Nhận Vũ không hiểu:
- Nhưng khi kẻ địch tấn công dồn dập tới, chuyện mà chúng ta lo lắng, vẫn không hề thay đổi.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là khác nhau rõ rệt rồi. Công cụ đánh thành của kẻ địch, bị tù binh đẩy vào nước, trôi theo dòng ra Nhĩ Hải từ lâu rồi. Muốn làm lại một loạt công cụ công thành, dù y có dồn hết sức người sức của, nếu không có mười ngày thì sao có thể thành công? Chúng ta làm đỡ cho chúng, tiến hành một trận đấu lớn. Có mời cũng phải mời chúng đánh vào đây, mượn các chướng ngại vật để tử thủ tầng thứ hai, cũng là phòng tuyến mà chúng ta đang đứng lên đây. Không ngừng tăng binh, tích lũy đến năm, sáu nghìn người, chúng ta sẽ đốt tầng thứ nhất, tiện thể biến tầng thứ nhất thành tro bụi. Sau đó thừa thế bảo vệ được cầu đá, là có thể chơi một hiệp với với Tông Mật Trí. Ha ha!
Đầu tiên mọi người chú tâm lắng nghe, rồi suy ngẫm cẩn thận. Đến cuối cùng họ như nín thở, sau đó vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, như tìm được một ốc đảo sau mười ngày thiếu nước và lương thực trong sa mạc, như tìm được một chiếc bè trong dòng nước lũ.
Dạ Tê Dã khen:
- Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt! Chiến thuật này đủ để khiến chúng ta cầm cự ít nhất mười ngày, nửa tháng, không chừng còn được dài hơn.
Mịch Nan Thiên nói:
- Ta không hề thấy lạ vì Ưng gia có thể nghĩ ra đối sách. Khi gió tây bắc thổi ở cửa thành, khói đặc cuốn vào trong tường, nhất định sẽ khiến nhiều người nghẹt thở chết. Chúng ta còn phải thêm chút củi, chút dầu cho những căn nhà ở tầng thứ nhất, khiến lửa bùng lên không dập nổi, trở thành một biển lửa ngay lập tức, đốt kẻ thù thành tro bụi.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười:
- Các vị đã nghe tới tên của “thiếu soái” Khấu Trọng chưa?
Cả Mịch Nan Thiên và những người khác đều trở nên kính cẩn, có thể thấy rằng tên tuổi Khấu Trọng vang khắp thiên hạ.
Phong Quá Đình nói:
- Các tộc người tái ngoại, dù là bạn hay địch, đều công nhận Long Ưng là một “thiếu soái” khác.
Mọi người hô hào, ý chí chiến đấu nâng cao đến đỉnh điểm.
Tiểu Phúc Tử nghe lén ở một bên phì cười, rồi lẩm bẩm:
- Long tiểu tử! Hì hì!
Long Ưng quát:
- Còn không mau đi giúp bốn vị tỷ tỷ chuẩn bị bữa tối, ở đây làm gì!
Tiểu Phúc Tử bèn chuồn khỏi vương bảo.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Long Ưng, xem hắn có thể nghĩ ra cách khi không có cách gì hay không.
Long Ưng ung dung nói:
- Nói tình hình bình thường trước đã. Kẻ địch dùng lôi mộc và xe tông, vượt qua đoạn sông hộ thành bị san bằng đến tấn công. Chúng ta thì bắn tên và ném đá vào kẻ địch trên bờ tường, hoặc đổ dầu sôi xuống, đấu với kẻ địch đang leo lên tường. Trong tình huống này, khi thành bị phá, là lúc mà ta chết, bởi lẽ phần lớn số người chúng ta đã tử trận trong cuộc chiến thủ thành. Dù không có ai chết, cũng không đủ thực lực đấu với kẻ địch, chỉ có thể rút lui, đến tận khi lùi vào vương bảo, hoặc miễn cưỡng chống cự được một ngày, nửa ngày.
Vạn Nhận Vũ chán nản nói:
- Điều mà ngươi nói chính là điều mọi người đều lo lắng.
Long Ưng nói:
- Giờ đây Tông Mật Trí rất dè chừng chúng ta, và không dám dấn thân đến chiến đấu. Hơn nữa, vì quỷ tốt thương vong rất thê thảm, nên chỉ có thể phái binh sĩ thường tới, để tiêu hao chiến lực của chúng ta trước. Đây là chiến thuật giết thời gian, chỉ cần chúng ta sử dụng tốt hơn Tông Mật Trí, tiêu diệt từng đợt từng đợt địch, khiến sơn thành trở thành long đàm hổ huyệt, vào được mà không ra được, dù Tông Mật Trí cũng không làm gì được.
Bì La Các nói:
- Long huynh phân tích rất thấu đáo, nhưng phải làm thế nào?
Long Ưng nói:
- Dù là long đàm hổ huyệt, đều phải có một lối vào. Những nơi thoáng đãng đều không được coi là nơi hiểm yếu. Cửa vào của hổ huyệt chúng ta là cửa thành. Chỉ cần một ngày tường thành chưa đổ, thì hổ huyệt vẫn là hổ huyệt. Các vị có hiểu không?
Mịch Nan Thiên mừng rỡ nói:
- Ta ngày càng cảm thấy rằng, được kề vai sát cánh chiến đấu với Ưng gia, là một chuyện vui mừng, và càng cảm thấy may mắn rằng ta không đứng trong hàng ngũ địch. Muốn giữ được hổ huyệt, nhất định phải giữ được cổng thành. Muốn giữ được cổng thành, nhất định phải giữ được tường thành. Nếu chúng ta có thể giữ được tường thành, thì không cần phải buồn rầu vậy nữa. Mời Ưng gia chỉ điểm.
Long Ưng giơ tay ra đặt lên vai y, rồi bật cười:
- Ngươi đã từng nghe về việc xông vào long đàm hổ huyệt sẽ không có đường vào chưa? Ác long và hổ rất vui mừng vì có một miếng mồi ngon như ngươi đấy.
Mọi người cùng ngơ ngác, người tài trí cao cường như Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Bì La Các và Mịch Nan Thiên, đều không hiểu lắm. Những người khác thì không cần nói, nhưng vẫn biết rằng Long Ưng rất chắc chắn.
Long Ưng nói:
- Trước khi nước triều rút, chúng ta hãy ra khỏi thành tấn công vào đêm tối. Lợi dụng cầu đá và thế của tháp tên, giết được tên nào hay tên đó, giết được đôi nào hay đôi đó. Nhất định phải nắm thế chủ động. Đến khi Tông Mật Trí không chịu nổi, phái người tấn công tới đây, để hòng đoạt lại quyền khống chế cầu đá, đây sẽ là bước đầu thắng lợi của chúng ta.
Vạn Nhận Vũ không hiểu:
- Nhưng khi kẻ địch tấn công dồn dập tới, chuyện mà chúng ta lo lắng, vẫn không hề thay đổi.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là khác nhau rõ rệt rồi. Công cụ đánh thành của kẻ địch, bị tù binh đẩy vào nước, trôi theo dòng ra Nhĩ Hải từ lâu rồi. Muốn làm lại một loạt công cụ công thành, dù y có dồn hết sức người sức của, nếu không có mười ngày thì sao có thể thành công? Chúng ta làm đỡ cho chúng, tiến hành một trận đấu lớn. Có mời cũng phải mời chúng đánh vào đây, mượn các chướng ngại vật để tử thủ tầng thứ hai, cũng là phòng tuyến mà chúng ta đang đứng lên đây. Không ngừng tăng binh, tích lũy đến năm, sáu nghìn người, chúng ta sẽ đốt tầng thứ nhất, tiện thể biến tầng thứ nhất thành tro bụi. Sau đó thừa thế bảo vệ được cầu đá, là có thể chơi một hiệp với với Tông Mật Trí. Ha ha!
Đầu tiên mọi người chú tâm lắng nghe, rồi suy ngẫm cẩn thận. Đến cuối cùng họ như nín thở, sau đó vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, như tìm được một ốc đảo sau mười ngày thiếu nước và lương thực trong sa mạc, như tìm được một chiếc bè trong dòng nước lũ.
Dạ Tê Dã khen:
- Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt! Chiến thuật này đủ để khiến chúng ta cầm cự ít nhất mười ngày, nửa tháng, không chừng còn được dài hơn.
Mịch Nan Thiên nói:
- Ta không hề thấy lạ vì Ưng gia có thể nghĩ ra đối sách. Khi gió tây bắc thổi ở cửa thành, khói đặc cuốn vào trong tường, nhất định sẽ khiến nhiều người nghẹt thở chết. Chúng ta còn phải thêm chút củi, chút dầu cho những căn nhà ở tầng thứ nhất, khiến lửa bùng lên không dập nổi, trở thành một biển lửa ngay lập tức, đốt kẻ thù thành tro bụi.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười:
- Các vị đã nghe tới tên của “thiếu soái” Khấu Trọng chưa?
Cả Mịch Nan Thiên và những người khác đều trở nên kính cẩn, có thể thấy rằng tên tuổi Khấu Trọng vang khắp thiên hạ.
Phong Quá Đình nói:
- Các tộc người tái ngoại, dù là bạn hay địch, đều công nhận Long Ưng là một “thiếu soái” khác.
Mọi người hô hào, ý chí chiến đấu nâng cao đến đỉnh điểm.
Bình luận truyện