Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 281: Cuộc chiến số mệnh (1)
- Ngõa Thông bái kiến Ưng gia!
Long Ưng vui vẻ nói:
- Mọi người đều là huynh đệ kề vai chiến đấu, không cần đa lễ, ta cũng sẽ không khách khí. Ha ha!
Lại giới thiệu bọn Phong Quá Đình với người quen của hắn.
Ngõa Thông tuổi chừng ba mười lăm, ba mươi sáu, mặt đầy râu, dáng người mạnh mẽ hung hãn, thoạt nhìn là biết người vũ dũng, thân thủ không tầm thường.
Tiểu Phúc Tử nói:
- Thông đại ca là võ sĩ nổi danh của tộc Bạch chúng ta, có danh hiệu là “Nhĩ Hải Phi Ngư”, bơi lặn rất giỏi, là nhân vật nổi tiếng Nhĩ Tây Tập, cũng là tâm phúc số một của tộc trưởng.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tộc trưởng có phải là Ngụy Tử Kỳ? Ngõa huynh không theo tộc trưởng đến Điền Trì sao?
Ngõa Thông nói:
- Ban đầu ta theo tộc trưởng đến Điền Trì, lúc đi được nửa đường, nghe tin Nhĩ Tây Tập bị san bằng, trong lòng bi phẫn, không kìm lòng được phải quay lại, định liều mạng với bọn Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, giết được tên nào bớt đi tên ấy, bất kể mạng mình, mới biết các vị nỗ lực giữ một tòa thành trống, chỉ với hơn trăm người đối kháng với năm vạn đại quân của Tông Mật Trí.
Long Ưng nắm đầu vai y, đợi y bình tĩnh lại, nói:
- Không phải các ngươi đã rời khỏi Nhĩ Tây Tập trước khi nó bị tập kích sao? Làm cách nào có được tin tức Nhĩ Tây Tập bị san thành bình địa?
Ngõa Thông ngượng ngùng lau nước mắt, nói:
- Chúng tôi gồm hơn bảy ngàn người, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, còn có rất nhiều gia súc, đi rất chậm, các tộc nhân trốn được khỏi bình nguyên Nhĩ Tây, nhanh chóng đuổi kịp chúng tôi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Các ngươi đến Điền Trì, có mục đích đặc biệt gì không?
Ngõa Thông đáp:
- Chúng tôi muốn đến Vọng Thủy ở phía nam Điền Trì, là cứ địa của người Bạch ở Điền Trì, Đại lão Thái Phụng đương gia có quan hệ làm ăn, hy vọng ông ta nể tình đồng tộc, có thể dành cho chúng tôi một chốn nương thân ở đồng bằng Điền Nam.
Phong Quá Đình đang quan sát tình thế ngoài tường, trầm giọng nói:
- Cứu hỏa đấy!
Long Ưng quay lại liếc nhìn, quả nhiên có tiếng hắt nước, những ngọn lửa còn sót lại không nhiều, lần lượt bị dập tắt, khói trắng bốc lên, dọc theo rìa tầng dưới có nhiều bóng người lay động, nhưng bởi vì tầm mắt bị tấm chắn mũi tên to lớn của xe công thành cản trở, nên nhìn không được rõ lắm. Nhưng đôi tai hắn vô cùng thính nhạy, không cần nhìn cũng biết được tình hình điều động của đối phương.
Ngõa Thông nóí:
- Từ khi ta mười hai tuổi, đã theo cha đưa hàng tới Điền Trì, tới hôm nay đã qua lại Điền Trì hàng trăm lần.
Long Ưng nói:
- Đoàn người quý tộc lánh về Điền Trì đã thành miếng thịt béo cho bọn buôn người, sau khi đánh bại Tông Mật Trí, chúng tôi lập tức đến Điền Trì, Ngõa huynh có thể dẫn đường cho chúng tôi không?
Ngõa Thông biến sắc:
- Ưng gia muốn ta đi đâu, ta sẽ đi đó.
Lại sốt ruột nói:
- Đã nhiều ngày như vậy rồi, liệu tình hình có ổn không đây?
Long Ưng không biết nên an ủi y thế nào, nói:
- Chuyện nghĩ không ra cách, tạm thời không nghĩ nữa, trước tiên tập trung tinh thần đối phó với quân địch. Tông Mật Trí sắp tấn công tới rồi, các ngươi xuống đi.
Ngõa Thông và Tiểu Phúc Tử lui về phía sau, Long Ưng đi tới phía bên kia của Nguyệt Linh, nhìn nàng nói:
- Xin đại quỷ chủ xuất hiện chủ trì đại cục, thời điểm có tính quyết định đang ở trước mắt.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã thấy vậy, đều hiểu đối tượng mà Long Ưng nói chuyện, lại không phải là Nguyệt Linh, mà là một bộ phận nào đó, vô cùng bí ẩn và không thể lường được của Nguyệt Linh.
Không khí lập tức trở nên vô cùng khác thường.
Phía sau dãy xe công thành hơn năm trăm bước, gần hai trăm lính cầm thuẫn lao ra, đó là những tấm thuẫn to lớn, ba người mới khiêng nổi một cái, bày thành trận thế.
Tiếp đó là gần năm trăm cung tiễn thủ, xếp theo hàng ngang thành bốn nhóm, trong phút chốc, tình thế bắt đầu căng thẳng, đằng đằng sát khí.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Nguyệt Linh.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Nguyệt Linh như được bao phủ bởi một vầng hào quang thần thánh, đôi mắt như ngọc quý long lanh, lóe sáng những sắc màu khó thể hình dung được, nàng thản nhiên nói:
- Bảo tất cả mọi người lui ra sau núi đi, tiếp tục trấn giữ trên tường thành vương bảo.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Long Ưng không chút do dự đi tới một bên tường, nhìn Bì La Các và Trạch Cương đang chờ đợi, truyền lệnh của Nguyệt Linh vừa ban ra.
Phong Quá Đình nói:
- Trận “thuẫn ngăn tên” bắt đầu tiến về phía chúng ta đấy!
Long Ưng trở lại bên cạnh Nguyệt Linh, cảm giác trong lòng thật khác thường.
Hai đại quỷ chủ đối địch đang triển khai cuộc quyết đấu trực tiếp.
Nguyệt Linh nói:
- Toàn thể mọi người ngồi xuống!
Giọng nàng bình thản, như thể là chuyện không liên quan tới mình.
Mọi người theo lời nàng, lần lượt ngồi xuống bên tường.
Nguyệt Linh nói:
- Dùng vải ướt che miệng mũi lại.
Mười sáu chiến sĩ Ưng tộc vội mang vải tới, thấm nước ướt đẫm rồi bịt miệng mũi lại. Thân thể bọn Long Ưng bách độc không thể xâm nhập, cho nên không quan tâm đến chuyện phòng độc.
Bỗng chốc những tiếng “phựt phựt” vang lên, từng loạt, từng loạt mũi tên bắn ra, có mũi bắn vào tường, có mũi bay qua đỉnh đầu, cho thấy đối phương toàn là những cung tiễn thủ hạng nhất, bọn hắn khó có thể phản kích, ngay cả thò đầu quan sát cũng có thể bỏ mạng. Bốn hàng cung tiễn thủ nấp sau hàng thuẫn, luân phiên bắn ra, thật sự tạo thành sức uy hiếp rất lớn. Trong nhất thời, quân địch chiếm hết thượng phong, nắm quyền chủ động.
Có tiếng “ken két”...
Long Ưng vui vẻ nói:
- Mọi người đều là huynh đệ kề vai chiến đấu, không cần đa lễ, ta cũng sẽ không khách khí. Ha ha!
Lại giới thiệu bọn Phong Quá Đình với người quen của hắn.
Ngõa Thông tuổi chừng ba mười lăm, ba mươi sáu, mặt đầy râu, dáng người mạnh mẽ hung hãn, thoạt nhìn là biết người vũ dũng, thân thủ không tầm thường.
Tiểu Phúc Tử nói:
- Thông đại ca là võ sĩ nổi danh của tộc Bạch chúng ta, có danh hiệu là “Nhĩ Hải Phi Ngư”, bơi lặn rất giỏi, là nhân vật nổi tiếng Nhĩ Tây Tập, cũng là tâm phúc số một của tộc trưởng.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tộc trưởng có phải là Ngụy Tử Kỳ? Ngõa huynh không theo tộc trưởng đến Điền Trì sao?
Ngõa Thông nói:
- Ban đầu ta theo tộc trưởng đến Điền Trì, lúc đi được nửa đường, nghe tin Nhĩ Tây Tập bị san bằng, trong lòng bi phẫn, không kìm lòng được phải quay lại, định liều mạng với bọn Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, giết được tên nào bớt đi tên ấy, bất kể mạng mình, mới biết các vị nỗ lực giữ một tòa thành trống, chỉ với hơn trăm người đối kháng với năm vạn đại quân của Tông Mật Trí.
Long Ưng nắm đầu vai y, đợi y bình tĩnh lại, nói:
- Không phải các ngươi đã rời khỏi Nhĩ Tây Tập trước khi nó bị tập kích sao? Làm cách nào có được tin tức Nhĩ Tây Tập bị san thành bình địa?
Ngõa Thông ngượng ngùng lau nước mắt, nói:
- Chúng tôi gồm hơn bảy ngàn người, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, còn có rất nhiều gia súc, đi rất chậm, các tộc nhân trốn được khỏi bình nguyên Nhĩ Tây, nhanh chóng đuổi kịp chúng tôi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Các ngươi đến Điền Trì, có mục đích đặc biệt gì không?
Ngõa Thông đáp:
- Chúng tôi muốn đến Vọng Thủy ở phía nam Điền Trì, là cứ địa của người Bạch ở Điền Trì, Đại lão Thái Phụng đương gia có quan hệ làm ăn, hy vọng ông ta nể tình đồng tộc, có thể dành cho chúng tôi một chốn nương thân ở đồng bằng Điền Nam.
Phong Quá Đình đang quan sát tình thế ngoài tường, trầm giọng nói:
- Cứu hỏa đấy!
Long Ưng quay lại liếc nhìn, quả nhiên có tiếng hắt nước, những ngọn lửa còn sót lại không nhiều, lần lượt bị dập tắt, khói trắng bốc lên, dọc theo rìa tầng dưới có nhiều bóng người lay động, nhưng bởi vì tầm mắt bị tấm chắn mũi tên to lớn của xe công thành cản trở, nên nhìn không được rõ lắm. Nhưng đôi tai hắn vô cùng thính nhạy, không cần nhìn cũng biết được tình hình điều động của đối phương.
Ngõa Thông nóí:
- Từ khi ta mười hai tuổi, đã theo cha đưa hàng tới Điền Trì, tới hôm nay đã qua lại Điền Trì hàng trăm lần.
Long Ưng nói:
- Đoàn người quý tộc lánh về Điền Trì đã thành miếng thịt béo cho bọn buôn người, sau khi đánh bại Tông Mật Trí, chúng tôi lập tức đến Điền Trì, Ngõa huynh có thể dẫn đường cho chúng tôi không?
Ngõa Thông biến sắc:
- Ưng gia muốn ta đi đâu, ta sẽ đi đó.
Lại sốt ruột nói:
- Đã nhiều ngày như vậy rồi, liệu tình hình có ổn không đây?
Long Ưng không biết nên an ủi y thế nào, nói:
- Chuyện nghĩ không ra cách, tạm thời không nghĩ nữa, trước tiên tập trung tinh thần đối phó với quân địch. Tông Mật Trí sắp tấn công tới rồi, các ngươi xuống đi.
Ngõa Thông và Tiểu Phúc Tử lui về phía sau, Long Ưng đi tới phía bên kia của Nguyệt Linh, nhìn nàng nói:
- Xin đại quỷ chủ xuất hiện chủ trì đại cục, thời điểm có tính quyết định đang ở trước mắt.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã thấy vậy, đều hiểu đối tượng mà Long Ưng nói chuyện, lại không phải là Nguyệt Linh, mà là một bộ phận nào đó, vô cùng bí ẩn và không thể lường được của Nguyệt Linh.
Không khí lập tức trở nên vô cùng khác thường.
Phía sau dãy xe công thành hơn năm trăm bước, gần hai trăm lính cầm thuẫn lao ra, đó là những tấm thuẫn to lớn, ba người mới khiêng nổi một cái, bày thành trận thế.
Tiếp đó là gần năm trăm cung tiễn thủ, xếp theo hàng ngang thành bốn nhóm, trong phút chốc, tình thế bắt đầu căng thẳng, đằng đằng sát khí.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Nguyệt Linh.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Nguyệt Linh như được bao phủ bởi một vầng hào quang thần thánh, đôi mắt như ngọc quý long lanh, lóe sáng những sắc màu khó thể hình dung được, nàng thản nhiên nói:
- Bảo tất cả mọi người lui ra sau núi đi, tiếp tục trấn giữ trên tường thành vương bảo.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Long Ưng không chút do dự đi tới một bên tường, nhìn Bì La Các và Trạch Cương đang chờ đợi, truyền lệnh của Nguyệt Linh vừa ban ra.
Phong Quá Đình nói:
- Trận “thuẫn ngăn tên” bắt đầu tiến về phía chúng ta đấy!
Long Ưng trở lại bên cạnh Nguyệt Linh, cảm giác trong lòng thật khác thường.
Hai đại quỷ chủ đối địch đang triển khai cuộc quyết đấu trực tiếp.
Nguyệt Linh nói:
- Toàn thể mọi người ngồi xuống!
Giọng nàng bình thản, như thể là chuyện không liên quan tới mình.
Mọi người theo lời nàng, lần lượt ngồi xuống bên tường.
Nguyệt Linh nói:
- Dùng vải ướt che miệng mũi lại.
Mười sáu chiến sĩ Ưng tộc vội mang vải tới, thấm nước ướt đẫm rồi bịt miệng mũi lại. Thân thể bọn Long Ưng bách độc không thể xâm nhập, cho nên không quan tâm đến chuyện phòng độc.
Bỗng chốc những tiếng “phựt phựt” vang lên, từng loạt, từng loạt mũi tên bắn ra, có mũi bắn vào tường, có mũi bay qua đỉnh đầu, cho thấy đối phương toàn là những cung tiễn thủ hạng nhất, bọn hắn khó có thể phản kích, ngay cả thò đầu quan sát cũng có thể bỏ mạng. Bốn hàng cung tiễn thủ nấp sau hàng thuẫn, luân phiên bắn ra, thật sự tạo thành sức uy hiếp rất lớn. Trong nhất thời, quân địch chiếm hết thượng phong, nắm quyền chủ động.
Có tiếng “ken két”...
Bình luận truyện