Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 96: Kế kỳ binh (thượng)
Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần Hoa Tú Mỹ lãnh đạm quan sát. Mặc dù từ đầu đến cuối nàng ta vẫn chưa nói câu nào nhưng chúng nhân đều bị sự kỳ dị của nàng làm cho sợ hãi. Tất cả nín hơi lắng nghe.
Đôi mắt đẹp mang nét buồn thê lương động lòng người chậm rãi lướt qua tất cả. Nàng như chẳng hề nghe thấy những lời của Vũ Tam Tư, cũng chẳng bận tâm đến kẻ vừa quen biết là Phong Quá Đình, hoàn toàn chẳng nhớ hắn ta là ai. Phong Quá Đình càng thấy kỳ quái, vì vậy chẳng ra chào hỏi nàng ta.
Cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào người vẫn ngồi im từ nãy đến giờ là Tiểu Ma Nữ, lúc này Tiểu Ma Nữ đang mở to đôi mắt đẹp, thần thái ngây thơ đánh giá mình.
Cuối cùng Hoa Tú Mỹ cũng mở miệng nói nói chuyện, từng câu từng chữ trau chuốt, nhẹ nhàng mà rằng:
- Tú Mỹ từng đứng trên lầu nhìn xuống, thấy một muội muội cưỡi ngựa như bay trên phố, chiếc váy dài thướt tha, một màu đỏ tung bay theo làn gió. Khi đó ta nghĩ, không biết muội muội xinh đẹp đó là con gái nhà ai, cũng không biết công tử nhà ai có được diễm phúc lọt vào mắt xanh của nàng. Hôm nay rốt cục Tú Mỹ cũng có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng với muội muội rồi.
Cuối cùng Long Ưng và mọi người cũng hiểu được tại sao nàng ta lại có mị lực phi phàm làm điên đảo chúng sinh như vậy. Mỗi lời nói của nàng ta tưởng như e dè nhút nhát, nhưng thực chất lại có thể phát huy mê lực của lời nói đến mức độ tinh tế, giống như lời nói phép thuật của Pháp sư, chỉ một vài câu nói mà ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Nàng đã vẽ ra trước mắt mọi người từng cảnh từng cảnh một, Tiểu Ma Nữ quất ngựa chạy như bay. Thanh âm trầm ấm, mềm mại vang lên như làm ngưng đọng thời gian, đưa tất cả mọi người chìm đắm vào một không gian đè nén ưu tư kỳ dị, giống như đang cùng thưởng thức thế giới chứa đầy ánh bình minh trong đôi mắt của nàng. Hơn nữa, hình như nàng ấy không hề hay biết những gì mà nàng ta có: Một giọng nói khiến người ta nghe hoài không thấy chán, không cần thêm gì nữa, chỉ thanh âm ấy thôi cũng đủ chinh phục lòng người rồi.
Với Vô Pháp Vô Thiên của Long Ưng mà nhất thời cũng lặng đi trước phong thần chấn nhiếp đặc biệt của nàng, đến nửa câu nói dí dỏm cũng không thể nào thốt được ra. Đồng thời nảy sinh trực giác. Người này tuyệt đối không hề đơn giản như cái thân phận danh kỹ bên ngoài của nàng ta. Lời nói cử chỉ của nàng xuất phát từ nội hàm được tu dưỡng rất cao, tuyệt đối không phải xuất thân gia cảnh tầm thường.
Hơn nữa điều khiến hắn cảnh giác nhất đó là, hắn không thể nắm được độ nông sâu của nàng. Lúc này, hắn tiến vào cảnh giới Ma cực.
Khuôn mặt Tiểu Ma Nữ chợt đỏ ửng, nàng ngại ngùng đáp lễ:
- Lần sau đi qua Phiêu Hương Lâu, ta sẽ giơ tay chào hỏi Hoa đại tiểu thư.
Tất cả mọi người nở nụ cười, không khí có phần thoải mái hơn.
Trên môi Hoa Tú Mỹ có nét cười nhưng đã khiến ngọc dung của nàng có sự thay đổi, hết sức thần kỳ, chỉ e là cao tăng ngồi thiền lâu ngày cũng phải bàng hoàng.
Hai mắt Long Ưng tản ra ma mang rực rỡ, nhìn nàng chằm chằm nói:
- Chẳng phải Hoa đại tiểu thư quen biết huynh đệ của Long Ưng ta sao? Tại sao nhìn thấy hắn lại tỏ vẻ như người dưng không quen biết?
Vũ Tam Tư cũng cảm thấy kỳ quái, xem nàng trả lời như thế nào.
Hoa Tú Mỹ liếc nhìn Long Ưng, nói:
- Ưng gia truy vấn, Tú Mỹ không dám không trả lời. Mỗi sớm bình minh thức giấc ta đều hi vọng có thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Còn về Phong công tử, chàng trước nay chưa hề cho ta cơ hội gặp mặt, chỉ ngồi ở phòng bên nghe ta đàn hát, nhưng ta thật sự coi chàng là tri âm của mình.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Làm sao Hoa đại tiểu thư biết được?
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi đã đến, nói với Vũ Tam Tư:
- Ngoại tân vừa rời khỏi Lầu Bát Phương.
Vũ Tam Tư lên tiếng xin cáo lui trước, dặn Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Hoa Tú Mỹ đến bàn của huynh đệ họ Trương còn mình thì vội vàng trở về tiền đường.
Khách mời nhanh chóng ngồi xuống, dàn nhạc tiến lên sân khấu, phân bố hai bên thềm đá ở cửa sau chủ đường. Những nữ hầu xinh đẹp đứng dọc lối dẫn vào nghênh đón các vị khách. Mọi người thấp giọng nói chuyện, không náo nhiệt như lúc trước nữa. Bầu không khí ẩn giấu sự khẩn trương và ánh mắt mong chờ.
Lý Đa Tộ nói nhỏ với Long Ưng:
- Ta từng nói chuyện tộc nhân trong đoàn, mặc dù đối phương không dám nói rõ, lại ám chỉ là thân bất do kỷ, chỉ vì chịu sự uy hiếp nên buộc phải tham gia đoàn này.
Trừ Vũ Thừa Xuyên, Long Ưng và ba người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tộc nhân? Ý của đại tướng quân là...
Lý Đa Tộ đáp:
- Tổ tiên ta vốn là người Mạt Hạt, theo Khả Đạt Chí của tộc Đột Quyết đến Trường An, lúc bấy giờ dưới sự trị vì của Cao Tổ. Bọn họ vốn thuộc quân Trường Lâm, may mắn là Khả Đạt Chí và thiếu soái Khấu Trọng có quan hệ thân thiết, tại Huyền Vũ Môn tránh được tai hoạ. Dưới sự hòa giải của thiếu soái, họ lại được ở lại Trường An, tiếp tục cống hiến vì nhà Đường. Ta là đời thứ ba, được Thánh Thượng trọng dụng, tích công thăng lên chức đại tướng quân, đối với ân đức của Lý Đường cùng Thiếu soái, gia tộc bọn ta suốt đời không quên.
Long Ưng và những người khác như hiểu ra, nếu không phải Võ Chiếu đặc cách dùng người, đánh vỡ môn phiệt lũng đoạn thì Lý Đa Tộ cùng lắm là làm tên lính quèn, tuyệt đối không thể nào trở thành Đại Thống Lĩnh của Vũ Lâm quân. Hai vị đại tướng lĩnh, một người đã chết là người của Đông Bắc Bách Tể - Hắc Xỉ Thường Chi, còn người trước mặt Lý Đa Tộ là người Mạt Hạt, đúng là thành quả của chính sách dung hợp dân tộc của Đường Thái Tông Lý Thế Dân.
Khó trách Lý Đa Tộ rất bất mãn với chủ trương dốc hết quan hệ tốt với Người Đột Quyết của Võ Thừa tự.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Xem kìa! Nhân vật chính đến rồi!
Mọi người còn tưởng rằng ngoại tân đến, cũng không nghe thấy tiếng cổ nhạc. Nhìn sang thì thấy người tới với vẻ mặt hưng phấn, mang dáng vẻ "Thương quân" khiến người khác khiếp sợ, đó chính là Phù Quân Hầu, nhưng không hề thấy công chúa và những kẻ đi cùng hắn.
Long Ưng đứng dậy, thi lễ với Phù Quân Hầu. Hai anh em Trương thị nhìn Phù Quân Hầu cảm thấy khó hiểu. những người cùng bàn cũng không hiểu hắn đang làm gì.
Phù Quân Hầu mang sắc mặt khó hiểu, đi về ghế bọn họ. Hơn nghìn ánh mắt đều đổ dồn vào y. Cuối cùng thì hắn cũng dừng lại trước bàn, lần lượt thi lễ với từng người. Khi nhìn tới Tiểu Ma Nữ, ánh mắt sắc lạnh của y chợt sáng lên, nở nụ cười tràn ngập ánh dương và mị lực:
- Lâu ngày không gặp Địch tiểu thư, tiểu thư ngày càng xinh đẹp mê người. Không biết Quân Hầu ta có vinh hạnh được tiểu thư chỉ điểm hai chiêu không?
Vũ Thừa Xuyên và những người có mặt đều không vui. Người này thật sự là quá đáng, trong tình cảnh này, lại có Long Ưng đứng ngay cạnh mà dám ngang nhiên hẹn Tiểu Ma Nữ.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều biết hắn đang cố ý chọc tức Long Ưng để thực hiện mục đích.
Tiểu Ma Nữ lãnh đạm mà nói:
- Thương quân chọn sai thời điểm rồi! Bắt đầu từ ngày mai, bổn cô nương phong kiếm 100 ngày. Tất cả mọi chuyện đợi ta tái xuất giang hồ rồi tính.
Phù Quân Hầu chưa có cơ hội nói tiếp, Long Ưng bật cười khanh khách:
- Hiếm khi Phù Quân Hầu lại có hứng như vậy, vừa rồi Nghiệp quốc công cùng Hằng Quốc công đến tìm tiểu đệ nói chuyện, nói tối nay chỉ có thể đấu với người ngoài mà không được để nội bộ giao đấu. Tiểu đệ nói như vậy sao được, nhất định ta phải được lĩnh giáo thế thương kỹ của Phù huynh. Vì vậy ta nghĩ ra một cách, chính là sau nghĩ yến tiệc này kết thúc, tiểu đệ sẽ đích thân khiêu chiến với Phù huynh. Nếu như Thánh Thượng trách tội thì ta sẽ chịu hết trách nhiệm, Phù huynh không bị đưa ra ngọ môn chém đầu. Phù huynh tuyệt đối đừng mở miệng khiêu chiến trước, nếu không tiểu đệ sẽ dùng cớ thánh thượng có lệnh để từ chối, tránh sau đó thánh thượng bắt ngươi đi tế cờ, khi đó công chúa và Ngụy vương cũng không bảo vệ được ngươi. Ha ha...! Tiểu đệ hết thảy đều là là Phù huynh suy nghĩ.
Phù Quân Hầu vẫn giữ thái độ bình thản, dưới sự châm chọc khiêu khích không nể mặt của Long Ưng, sắc mặt hắn không thay đổi, lại còn hớn hở nói:
- Long huynh nghĩ thật chu đáo. Vậy thì Phù mỗ sẽ đợi để nhận sự ân sủng của huynh. Long huynh chớ khiến ta thất vọng đó.
Vạn Nhận Vũ dõi theo bóng lưng đang khuất xa của hắn, lạnh nói:
- Đêm nay để xem ta đối phó hắn như thế nào?
Long Ưng nói:
- Mục tiêu của hắn là ta, huynh sẽ không tra ra manh mối gì đâu, mà trận này lại không được hạ sát thủ, vậy nên hãy cứ để hắn cho tiểu đệ đi!
Tiểu Ma Nữ ghé sát vào hắn rỉ tai nói:
- Người ta thích thần thái của ngươi bây giờ.
Long Ưng quay đầu thấp giọng nói:
- Tiên nhi thật ngoan!
Tiểu Ma Nữ vui vẻ đáp lời:
- Đương nhiên ta không thể để chàng mất mặt trước đám cẩu bằng hữu của chàng được.
Bỗng nhiên tiếng cổ nhạc vang trời, tiếng chuông nhất loạt vang lên, cầm sắt hợp âm, tiêu sanh vang vọng trong mây.
Dẫn theo cả đám người tiến vào chính là Thái Bình Công Chúa cùng một nữ tử xinh đẹp, không cần phải nói cũng có thể đoán được cô ta chính là công chúa Ngưng Diễm của Đột Quyết. Nàng ta mặc một chiếc váy hồng, họa tiết trang trí là những bông hoa màu vàng, bên ngoài khoác chiếc áo cộc tay bó sát người, còn đi một đôi tất dài bó sát chân. Nàng đội chiếc mũ bông có thêu hoa, phía trước mũ có vành, sau có một mảnh vải, đầu bện bốn bím tóc đuôi sam, tai đeo dây chuyền.
Nàng ta đi lại thướt tha, mặc dù không thể sánh với Thái Bình công chúa nhưng lại thể hiện một nét đẹp khoẻ mạnh như ánh mặt trời, về điểm này thì Thái Bình không thể sánh được.
Ngưng Diễm mang theo một hương vị lãnh đạm và ngạo mạn, tuổi ước chừng 21 đến 22. Nàng ta có một thứ phong thái coi thường người khác, sắc mặt hờ hững nhưng ánh mắt sắc bén giống như có thể xem thông nhìn thấu bất cứ chuyện gì.
Vũ Tam Tư cùng Vũ Thừa Tự đứng song song sau hai nàng đó. Tiếp theo là gần tám mươi người thuộc đoàn ngoại tộc, nữ có nam có, lại thêm đệ tử Vũ thị, hơn trăm người khí thế dũng mãnh tiến vào yến hội.
Trong đoàn có hơn mười người là nữ, số còn lại đều là nam võ sĩ hùng dũng oai vệ, tất cả đều mặc quần áo theo kiểu của tộc mình.
Nhưng đáng tiếc Long Ưng không biết nhiều về ngoại tộc, nên không thể phân biệt bọn hắn đến từ dân tộc nào, nhưng lại được mở rộng tầm mắt.
Toàn thể mọi người đứng trang nghiêm vỗ tay hoan nghênh khách, dùng hết lễ nghĩa Thiên triều để đón tiếp.
Long Ưng thừa cơ, miệng ghé tai Tiểu Ma Nữ nói:
- Vừa rồi lúc cưỡi ngựa, ôm có thoải mái không?
Tiểu Ma Nữ nói:
- Thoải mái? Mấy lần thiếu chút nữa thì ném người ta xuống ngựa.
Long Ưng ý vị sâu xa nói:
- Thân thể Tiên Nhi cực kỳ thích!
Tiểu Ma Nữ mắng:
- Sắc quỷ đáng chết!
Lúc này ngoại tân đã ngồi vào vị trí, hai bàn chính ngồi đầy người, mỗi bàn mười hai người. Một bàn do Ngưng Diễm công chúa làm chủ, bàn kia do Thái Bình công chúa làm chủ, đệ tử Võ thị coi Võ Tam Tư cùng Võ Thừa Tự là người đứng đầu. Cách sắp xếp như vậy có thể thấy đệ tử Võ thị muốn nhân cơ hội này phô trương chuyện người thừa kế Đại Chu Triều chính thống.
Vạn Nhận Vũ thấp giọng nói:
- Ngồi ở bên cạnh Võ Thừa Tự đúng là Võ Duyên Tú.
Long Ưng để ý quan sát Võ Duyên Tú, quả nhiên dáng người to lớn, uy phong lẫm liệt, cũng không phải thế hệ bình thường. Khó trách có danh xưng "Tiểu Bá Vương Thần đô". Thử hỏi tại thần đô, ai dám đắc tội với đệ tử Võ thị?
Vũ Thừa Xuyên nói:
- Người ngồi ở ghế chủ phần lớn đều là đời sau của Ngụy vương cùng Lương vương. Đời sau của Nguỵ vương thường có thêm chữ Duyên như: Võ Duyên Tú, Võ Duyên Cơ..., của Lương vương thì có thêm chữ Sùng, ngồi cạnh hắn chính là Võ Sùng Huấn, ngoài ra cùng bàn còn có Võ Du Tự cùng Võ Du Ninh... Tất cả đều là những nhân vật có quyền vị.
Phong Quá Đình không có chút hứng thú nào với đệ tử họ Võ, ánh mắt y lướt qua người công chúa Ngưng Diễm, trầm giọng nói:
- Ngồi cách Ngưng Diễm hai ghế ngồi, người đàn ông hơn 30 tuổi ăn mặc theo kiểu Đột Quyết có khả năng chính là cao thủ tàng hình mà chúng ta muốn tìm.
Ánh mắt Long Ưng nhìn theo hướng đó, vừa vặn người nọ quay sang. Người ấy giả bộ như không nhìn bọn, ánh mắt rời khỏi người Long Ưng, giả như đang nhìn nơi khác.
Người nọ vóc dáng cao kỳ, ngồi vững như bàn thạch, đặc biệt nhất là chiếc mũi ưng, xương cung mày nổi lên, hốc mắt hõm xuống dưới, đôi mắt dài và mảnh. Bên trong con mắt như có thần mà lại không thần, lộ ra sự cao thâm khó dò.
Long Ưng chấn động nói:
- Đó là một cao thủ hết sức đáng sợ!
Tiếng cổ nhạc lại vang lên, Vũ Tam Tư lấy tư cách chủ nhân, đứng dậy phát biểu thông báo yến hội bắt đầu rồi.
Đôi mắt đẹp mang nét buồn thê lương động lòng người chậm rãi lướt qua tất cả. Nàng như chẳng hề nghe thấy những lời của Vũ Tam Tư, cũng chẳng bận tâm đến kẻ vừa quen biết là Phong Quá Đình, hoàn toàn chẳng nhớ hắn ta là ai. Phong Quá Đình càng thấy kỳ quái, vì vậy chẳng ra chào hỏi nàng ta.
Cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào người vẫn ngồi im từ nãy đến giờ là Tiểu Ma Nữ, lúc này Tiểu Ma Nữ đang mở to đôi mắt đẹp, thần thái ngây thơ đánh giá mình.
Cuối cùng Hoa Tú Mỹ cũng mở miệng nói nói chuyện, từng câu từng chữ trau chuốt, nhẹ nhàng mà rằng:
- Tú Mỹ từng đứng trên lầu nhìn xuống, thấy một muội muội cưỡi ngựa như bay trên phố, chiếc váy dài thướt tha, một màu đỏ tung bay theo làn gió. Khi đó ta nghĩ, không biết muội muội xinh đẹp đó là con gái nhà ai, cũng không biết công tử nhà ai có được diễm phúc lọt vào mắt xanh của nàng. Hôm nay rốt cục Tú Mỹ cũng có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng với muội muội rồi.
Cuối cùng Long Ưng và mọi người cũng hiểu được tại sao nàng ta lại có mị lực phi phàm làm điên đảo chúng sinh như vậy. Mỗi lời nói của nàng ta tưởng như e dè nhút nhát, nhưng thực chất lại có thể phát huy mê lực của lời nói đến mức độ tinh tế, giống như lời nói phép thuật của Pháp sư, chỉ một vài câu nói mà ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Nàng đã vẽ ra trước mắt mọi người từng cảnh từng cảnh một, Tiểu Ma Nữ quất ngựa chạy như bay. Thanh âm trầm ấm, mềm mại vang lên như làm ngưng đọng thời gian, đưa tất cả mọi người chìm đắm vào một không gian đè nén ưu tư kỳ dị, giống như đang cùng thưởng thức thế giới chứa đầy ánh bình minh trong đôi mắt của nàng. Hơn nữa, hình như nàng ấy không hề hay biết những gì mà nàng ta có: Một giọng nói khiến người ta nghe hoài không thấy chán, không cần thêm gì nữa, chỉ thanh âm ấy thôi cũng đủ chinh phục lòng người rồi.
Với Vô Pháp Vô Thiên của Long Ưng mà nhất thời cũng lặng đi trước phong thần chấn nhiếp đặc biệt của nàng, đến nửa câu nói dí dỏm cũng không thể nào thốt được ra. Đồng thời nảy sinh trực giác. Người này tuyệt đối không hề đơn giản như cái thân phận danh kỹ bên ngoài của nàng ta. Lời nói cử chỉ của nàng xuất phát từ nội hàm được tu dưỡng rất cao, tuyệt đối không phải xuất thân gia cảnh tầm thường.
Hơn nữa điều khiến hắn cảnh giác nhất đó là, hắn không thể nắm được độ nông sâu của nàng. Lúc này, hắn tiến vào cảnh giới Ma cực.
Khuôn mặt Tiểu Ma Nữ chợt đỏ ửng, nàng ngại ngùng đáp lễ:
- Lần sau đi qua Phiêu Hương Lâu, ta sẽ giơ tay chào hỏi Hoa đại tiểu thư.
Tất cả mọi người nở nụ cười, không khí có phần thoải mái hơn.
Trên môi Hoa Tú Mỹ có nét cười nhưng đã khiến ngọc dung của nàng có sự thay đổi, hết sức thần kỳ, chỉ e là cao tăng ngồi thiền lâu ngày cũng phải bàng hoàng.
Hai mắt Long Ưng tản ra ma mang rực rỡ, nhìn nàng chằm chằm nói:
- Chẳng phải Hoa đại tiểu thư quen biết huynh đệ của Long Ưng ta sao? Tại sao nhìn thấy hắn lại tỏ vẻ như người dưng không quen biết?
Vũ Tam Tư cũng cảm thấy kỳ quái, xem nàng trả lời như thế nào.
Hoa Tú Mỹ liếc nhìn Long Ưng, nói:
- Ưng gia truy vấn, Tú Mỹ không dám không trả lời. Mỗi sớm bình minh thức giấc ta đều hi vọng có thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Còn về Phong công tử, chàng trước nay chưa hề cho ta cơ hội gặp mặt, chỉ ngồi ở phòng bên nghe ta đàn hát, nhưng ta thật sự coi chàng là tri âm của mình.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Làm sao Hoa đại tiểu thư biết được?
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi đã đến, nói với Vũ Tam Tư:
- Ngoại tân vừa rời khỏi Lầu Bát Phương.
Vũ Tam Tư lên tiếng xin cáo lui trước, dặn Thượng Quan Uyển Nhi dẫn Hoa Tú Mỹ đến bàn của huynh đệ họ Trương còn mình thì vội vàng trở về tiền đường.
Khách mời nhanh chóng ngồi xuống, dàn nhạc tiến lên sân khấu, phân bố hai bên thềm đá ở cửa sau chủ đường. Những nữ hầu xinh đẹp đứng dọc lối dẫn vào nghênh đón các vị khách. Mọi người thấp giọng nói chuyện, không náo nhiệt như lúc trước nữa. Bầu không khí ẩn giấu sự khẩn trương và ánh mắt mong chờ.
Lý Đa Tộ nói nhỏ với Long Ưng:
- Ta từng nói chuyện tộc nhân trong đoàn, mặc dù đối phương không dám nói rõ, lại ám chỉ là thân bất do kỷ, chỉ vì chịu sự uy hiếp nên buộc phải tham gia đoàn này.
Trừ Vũ Thừa Xuyên, Long Ưng và ba người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tộc nhân? Ý của đại tướng quân là...
Lý Đa Tộ đáp:
- Tổ tiên ta vốn là người Mạt Hạt, theo Khả Đạt Chí của tộc Đột Quyết đến Trường An, lúc bấy giờ dưới sự trị vì của Cao Tổ. Bọn họ vốn thuộc quân Trường Lâm, may mắn là Khả Đạt Chí và thiếu soái Khấu Trọng có quan hệ thân thiết, tại Huyền Vũ Môn tránh được tai hoạ. Dưới sự hòa giải của thiếu soái, họ lại được ở lại Trường An, tiếp tục cống hiến vì nhà Đường. Ta là đời thứ ba, được Thánh Thượng trọng dụng, tích công thăng lên chức đại tướng quân, đối với ân đức của Lý Đường cùng Thiếu soái, gia tộc bọn ta suốt đời không quên.
Long Ưng và những người khác như hiểu ra, nếu không phải Võ Chiếu đặc cách dùng người, đánh vỡ môn phiệt lũng đoạn thì Lý Đa Tộ cùng lắm là làm tên lính quèn, tuyệt đối không thể nào trở thành Đại Thống Lĩnh của Vũ Lâm quân. Hai vị đại tướng lĩnh, một người đã chết là người của Đông Bắc Bách Tể - Hắc Xỉ Thường Chi, còn người trước mặt Lý Đa Tộ là người Mạt Hạt, đúng là thành quả của chính sách dung hợp dân tộc của Đường Thái Tông Lý Thế Dân.
Khó trách Lý Đa Tộ rất bất mãn với chủ trương dốc hết quan hệ tốt với Người Đột Quyết của Võ Thừa tự.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Xem kìa! Nhân vật chính đến rồi!
Mọi người còn tưởng rằng ngoại tân đến, cũng không nghe thấy tiếng cổ nhạc. Nhìn sang thì thấy người tới với vẻ mặt hưng phấn, mang dáng vẻ "Thương quân" khiến người khác khiếp sợ, đó chính là Phù Quân Hầu, nhưng không hề thấy công chúa và những kẻ đi cùng hắn.
Long Ưng đứng dậy, thi lễ với Phù Quân Hầu. Hai anh em Trương thị nhìn Phù Quân Hầu cảm thấy khó hiểu. những người cùng bàn cũng không hiểu hắn đang làm gì.
Phù Quân Hầu mang sắc mặt khó hiểu, đi về ghế bọn họ. Hơn nghìn ánh mắt đều đổ dồn vào y. Cuối cùng thì hắn cũng dừng lại trước bàn, lần lượt thi lễ với từng người. Khi nhìn tới Tiểu Ma Nữ, ánh mắt sắc lạnh của y chợt sáng lên, nở nụ cười tràn ngập ánh dương và mị lực:
- Lâu ngày không gặp Địch tiểu thư, tiểu thư ngày càng xinh đẹp mê người. Không biết Quân Hầu ta có vinh hạnh được tiểu thư chỉ điểm hai chiêu không?
Vũ Thừa Xuyên và những người có mặt đều không vui. Người này thật sự là quá đáng, trong tình cảnh này, lại có Long Ưng đứng ngay cạnh mà dám ngang nhiên hẹn Tiểu Ma Nữ.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều biết hắn đang cố ý chọc tức Long Ưng để thực hiện mục đích.
Tiểu Ma Nữ lãnh đạm mà nói:
- Thương quân chọn sai thời điểm rồi! Bắt đầu từ ngày mai, bổn cô nương phong kiếm 100 ngày. Tất cả mọi chuyện đợi ta tái xuất giang hồ rồi tính.
Phù Quân Hầu chưa có cơ hội nói tiếp, Long Ưng bật cười khanh khách:
- Hiếm khi Phù Quân Hầu lại có hứng như vậy, vừa rồi Nghiệp quốc công cùng Hằng Quốc công đến tìm tiểu đệ nói chuyện, nói tối nay chỉ có thể đấu với người ngoài mà không được để nội bộ giao đấu. Tiểu đệ nói như vậy sao được, nhất định ta phải được lĩnh giáo thế thương kỹ của Phù huynh. Vì vậy ta nghĩ ra một cách, chính là sau nghĩ yến tiệc này kết thúc, tiểu đệ sẽ đích thân khiêu chiến với Phù huynh. Nếu như Thánh Thượng trách tội thì ta sẽ chịu hết trách nhiệm, Phù huynh không bị đưa ra ngọ môn chém đầu. Phù huynh tuyệt đối đừng mở miệng khiêu chiến trước, nếu không tiểu đệ sẽ dùng cớ thánh thượng có lệnh để từ chối, tránh sau đó thánh thượng bắt ngươi đi tế cờ, khi đó công chúa và Ngụy vương cũng không bảo vệ được ngươi. Ha ha...! Tiểu đệ hết thảy đều là là Phù huynh suy nghĩ.
Phù Quân Hầu vẫn giữ thái độ bình thản, dưới sự châm chọc khiêu khích không nể mặt của Long Ưng, sắc mặt hắn không thay đổi, lại còn hớn hở nói:
- Long huynh nghĩ thật chu đáo. Vậy thì Phù mỗ sẽ đợi để nhận sự ân sủng của huynh. Long huynh chớ khiến ta thất vọng đó.
Vạn Nhận Vũ dõi theo bóng lưng đang khuất xa của hắn, lạnh nói:
- Đêm nay để xem ta đối phó hắn như thế nào?
Long Ưng nói:
- Mục tiêu của hắn là ta, huynh sẽ không tra ra manh mối gì đâu, mà trận này lại không được hạ sát thủ, vậy nên hãy cứ để hắn cho tiểu đệ đi!
Tiểu Ma Nữ ghé sát vào hắn rỉ tai nói:
- Người ta thích thần thái của ngươi bây giờ.
Long Ưng quay đầu thấp giọng nói:
- Tiên nhi thật ngoan!
Tiểu Ma Nữ vui vẻ đáp lời:
- Đương nhiên ta không thể để chàng mất mặt trước đám cẩu bằng hữu của chàng được.
Bỗng nhiên tiếng cổ nhạc vang trời, tiếng chuông nhất loạt vang lên, cầm sắt hợp âm, tiêu sanh vang vọng trong mây.
Dẫn theo cả đám người tiến vào chính là Thái Bình Công Chúa cùng một nữ tử xinh đẹp, không cần phải nói cũng có thể đoán được cô ta chính là công chúa Ngưng Diễm của Đột Quyết. Nàng ta mặc một chiếc váy hồng, họa tiết trang trí là những bông hoa màu vàng, bên ngoài khoác chiếc áo cộc tay bó sát người, còn đi một đôi tất dài bó sát chân. Nàng đội chiếc mũ bông có thêu hoa, phía trước mũ có vành, sau có một mảnh vải, đầu bện bốn bím tóc đuôi sam, tai đeo dây chuyền.
Nàng ta đi lại thướt tha, mặc dù không thể sánh với Thái Bình công chúa nhưng lại thể hiện một nét đẹp khoẻ mạnh như ánh mặt trời, về điểm này thì Thái Bình không thể sánh được.
Ngưng Diễm mang theo một hương vị lãnh đạm và ngạo mạn, tuổi ước chừng 21 đến 22. Nàng ta có một thứ phong thái coi thường người khác, sắc mặt hờ hững nhưng ánh mắt sắc bén giống như có thể xem thông nhìn thấu bất cứ chuyện gì.
Vũ Tam Tư cùng Vũ Thừa Tự đứng song song sau hai nàng đó. Tiếp theo là gần tám mươi người thuộc đoàn ngoại tộc, nữ có nam có, lại thêm đệ tử Vũ thị, hơn trăm người khí thế dũng mãnh tiến vào yến hội.
Trong đoàn có hơn mười người là nữ, số còn lại đều là nam võ sĩ hùng dũng oai vệ, tất cả đều mặc quần áo theo kiểu của tộc mình.
Nhưng đáng tiếc Long Ưng không biết nhiều về ngoại tộc, nên không thể phân biệt bọn hắn đến từ dân tộc nào, nhưng lại được mở rộng tầm mắt.
Toàn thể mọi người đứng trang nghiêm vỗ tay hoan nghênh khách, dùng hết lễ nghĩa Thiên triều để đón tiếp.
Long Ưng thừa cơ, miệng ghé tai Tiểu Ma Nữ nói:
- Vừa rồi lúc cưỡi ngựa, ôm có thoải mái không?
Tiểu Ma Nữ nói:
- Thoải mái? Mấy lần thiếu chút nữa thì ném người ta xuống ngựa.
Long Ưng ý vị sâu xa nói:
- Thân thể Tiên Nhi cực kỳ thích!
Tiểu Ma Nữ mắng:
- Sắc quỷ đáng chết!
Lúc này ngoại tân đã ngồi vào vị trí, hai bàn chính ngồi đầy người, mỗi bàn mười hai người. Một bàn do Ngưng Diễm công chúa làm chủ, bàn kia do Thái Bình công chúa làm chủ, đệ tử Võ thị coi Võ Tam Tư cùng Võ Thừa Tự là người đứng đầu. Cách sắp xếp như vậy có thể thấy đệ tử Võ thị muốn nhân cơ hội này phô trương chuyện người thừa kế Đại Chu Triều chính thống.
Vạn Nhận Vũ thấp giọng nói:
- Ngồi ở bên cạnh Võ Thừa Tự đúng là Võ Duyên Tú.
Long Ưng để ý quan sát Võ Duyên Tú, quả nhiên dáng người to lớn, uy phong lẫm liệt, cũng không phải thế hệ bình thường. Khó trách có danh xưng "Tiểu Bá Vương Thần đô". Thử hỏi tại thần đô, ai dám đắc tội với đệ tử Võ thị?
Vũ Thừa Xuyên nói:
- Người ngồi ở ghế chủ phần lớn đều là đời sau của Ngụy vương cùng Lương vương. Đời sau của Nguỵ vương thường có thêm chữ Duyên như: Võ Duyên Tú, Võ Duyên Cơ..., của Lương vương thì có thêm chữ Sùng, ngồi cạnh hắn chính là Võ Sùng Huấn, ngoài ra cùng bàn còn có Võ Du Tự cùng Võ Du Ninh... Tất cả đều là những nhân vật có quyền vị.
Phong Quá Đình không có chút hứng thú nào với đệ tử họ Võ, ánh mắt y lướt qua người công chúa Ngưng Diễm, trầm giọng nói:
- Ngồi cách Ngưng Diễm hai ghế ngồi, người đàn ông hơn 30 tuổi ăn mặc theo kiểu Đột Quyết có khả năng chính là cao thủ tàng hình mà chúng ta muốn tìm.
Ánh mắt Long Ưng nhìn theo hướng đó, vừa vặn người nọ quay sang. Người ấy giả bộ như không nhìn bọn, ánh mắt rời khỏi người Long Ưng, giả như đang nhìn nơi khác.
Người nọ vóc dáng cao kỳ, ngồi vững như bàn thạch, đặc biệt nhất là chiếc mũi ưng, xương cung mày nổi lên, hốc mắt hõm xuống dưới, đôi mắt dài và mảnh. Bên trong con mắt như có thần mà lại không thần, lộ ra sự cao thâm khó dò.
Long Ưng chấn động nói:
- Đó là một cao thủ hết sức đáng sợ!
Tiếng cổ nhạc lại vang lên, Vũ Tam Tư lấy tư cách chủ nhân, đứng dậy phát biểu thông báo yến hội bắt đầu rồi.
Bình luận truyện