Chương 410
Anh biết đây nhất định tiệc hồng môn, nếu như anh còn mắc bẫy cô đến lần thứ hai sau khi đã nhìn thấu được vô số cạm bẫy của cô mà còn không đề phòng thì anh đừng làm Lục Hướng Bắc nữa!
Vì thế tuy cô thề với anh rồi nhưng anh vẫn bảo Thành Chân để ý đến mọi hành động của cô.
Thành Chân quả nhiên phát hiện cô đến hiệu thuốc, sau đó lại đến tìm nhân viên nhà hàng, mua chuộc người ta, muốn người ta cho thuốc xổ vào canh.
Những trò đùa này của cô chỉ làm anh cảm thấy buồn cười và đáng yêu nhưng việc làm anh thấy lạ là nhân viên phục vụ này cũng to gan quá rồi, lại dám chơi xấu khách hàng như vậy, không sợ khách hàng kiện sao? Không nói đến việc anh ta còn có thể tiếp tục làm nhân viên phục vụ nữa hay không mà ngay đến nhà hàng này cũng có khi sẽ gặp xui xẻo lớn ấy chứ!
Nhưng anh cũng chưa ngốc đến mức đó, biết rõ đây là bẫy lại còn nhảy vào, vì thế nếu cô có thể mua chuộc nhân viên cho thuốc thì anh cũng có thể uy hiếp đe dọa dụ dỗ, không gì là không dùng để nhân viên kia không cho thuốc vào, hơn nữa còn đảm bảo với nhân viên kia là anh nhất định sẽ vờ như là uống phải thuốc thật, sẽ không làm khó cậu ta.
Nhân viên phục vụ vốn đã lung lay, tuy không chống đỡ được cám dỗ tiền của Đồng Nhất Niệm nhưng vẫn lo lắng cho thuốc vào sẽ có chuyện, bây giờ lại có cơ hội để thỏa đáng cả hai bên thì sao cậu ta lại không đồng ý chứ? Vì thế cậu ta vui vẻ không cho thuốc nữa.
Vì thế canh mà Lục Hướng Bắc uống vào vốn không hề bị bỏ thuốc, hai ngày sau đó nghỉ phép cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Nếu như không cho Đồng Nhất Niệm một bài học thì chỉ sợ mấy trò đùa này sẽ còn tiếp diễn liên tục, có thể còn tăng cấp nữa.
Được rồi, thỉnh thoảng chơi đùa là giải trí, nhưng chơi quá phận thì anh cần phải chỉnh đốn cô ngay!
Tuy chắc chắn rằng với bản tính lương thiện của cô thì cô sẽ thấy áy náy nhưng không ngờ anh lại kiếm được nhiều phúc lợi như vậy, không chỉ được cô hỏi thăm, lại còn được ăn cháo cô nấu trong hai ngày liền, nên cũng không thể trách anh không kiềm chế được mà lại xin nghỉ thêm một ngày được.
Sau chuyện thuốc xổ này, quan hệ của hai người cũng có chút cải thiện, anh vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ nhưng cô thì ngoan ngoãn hơn nhiều, ít nhất không còn đối chọi với anh nữa, lại còn không hề để tâm việc anh lạnh lùng xa cách. Có lẽ vì cô đã quen với anh như vậy rồi, như vậy lại còn làm cô cảm thấy thoải mái nữa, có thể giúp cô coi anh như là vô hình, khi nào không muốn về nhà liền ôm một đống đồ ăn vặt tăng ca cùng anh, cô ăn đồ của cô, chơi game của cô, anh vốn ít nói cũng không hề cản trở cô. Cứ vậy thành quen, giống như là anh ở cùng với cô vậy, khi cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy mặt nghiêng đang nghiêm túc làm việc của anh, như vậy làm cô cảm thấy bản thân có người ở cùng, không cô đơn chút nào, cảm giác giống như buổi tối hôm sinh nhật mẹ nhỏ vậy.
Cảm giác này rất tuyệt, chung đụng cùng Lục Hướng Bắc cũng khá thoải mái đấy! Quan trọng nhất là ở cùng anh sẽ không bị ba cô mắng, dù đêm khuya không về nhà thì ba cô cũng hoàn toàn tin tưởng phẩm hạnh của Lục Hướng Bắc (ai ngờ biết mặt không biết lòng, về sau anh lại hoàn toàn chính là một tên lưu manh chính hiệu), không giống như khi cô và Di Đóa ra ngoài chơi bời, mỗi lần về muộn đều bị mắng, vì thế có một cái ô đảm bảo không cần về nhà, cô liền vui vẻ dùng thôi!
Dễ chịu, đây là kết luận cô đưa ra về mối quan hệ giữa họ. Có lẽ bởi vì có kết luận này nên khi anh đột ngột cầu hôn cô, cô đã mơ hồ mà nhận lời, bởi vì trong ấn tượng của cô, cuộc sống ở cùng với anh là một chuyện khá thanh thản dễ chịu, ai ngờ về sau lại có nhiều về sau vậy chứ?
Còn anh hoàn toàn không ngờ là chỉ vì nhất thời tham lam sự ấm áp của món cháo cô nấu mà đã để cô xông vào cuộc sống của anh, hơn nữa còn làm loạn cả thế giới của anh lên.
Không nói đến việc cô tùy tiện xông vào văn phòng của anh, coi nó như trốn không người ăn đồ ăn vặt, chơi game làm ảnh hưởng anh làm việc, không chỉ vậy dù cô không xuất hiện thì bóng dáng của cô vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu anh, dù ban ngày hay đêm khuya, dù là làm việc hay nghỉ ngơi thì mỗi cái nhăn mày, nụ cười của cô cũng đều ve vẩy trước mắt anh.
Anh vô cùng buồn phiền! Đã vậy Đồng Tri Hành lại còn tìm anh, nói với anh: "Hướng Bắc, nghe Niệm Niệm nói mấy tối nay con bé đều ở cùng với cậu à?"
Anh muốn to đầu luôn! Buổi tối ở cùng nhau sao? Đây là đang hỏi gì vậy chứ? Rõ ràng là có ý khác mà!
"Tổng giám đốc Đồng, Niệm Niệm chỉ là tăng ca cùng tôi thôi, chỉ là tăng thêm cơ hội học hỏi thôi!" Anh vội giải thích.
Nhưng ánh mắt của Đồng Tri Hành rõ ràng là đang nói, tôi hiểu, tôi hiểu.. tăng ca.. học hỏi thôi mà..
Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Đồng Tri Hành lại còn cổ vũ anh một cách lộ liễu: "Hướng Bắc à, thanh niên học tập lẫn nhau là tốt, tôi giao Niệm Niệm cho cậu đấy, câu biết đấy, tôi đánh giá cậu rất cao, thích cậu, vì thế cố gắng nhé! Đừng làm tôi thất vọng!" Ngữ khí đó chỉ thiếu nước nói cửa lớn nhà họ Đồng chúng tôi luôn mở cho cậu nữa thôi.
Khi Lục Hướng Bắc đi ra khỏi văn phòng làm việc của Đồng Tri Hành, tâm trạng rất nặng nề, không chỉ buồn phiền tình cảm của chính mình mà quan trọng hơn là tâm trạng này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của anh, tình cảm trai gái là đại kị trong công việc nằm vùng của anh! Nó làm anh phân tâm, làm anh không thể đưa ra phán đoán chính xác, làm anh mất ăn mất ngủ!
Anh lại nói buồn phiền của anh với cục trưởng Phùng, cục trưởng Phùng thở dài vỗ vai anh, muốn anh kiềm chế: "Trạng thái này của cậu làm cậu không còn thích hợp làm nằm vùng nữa rồi, nếu như không phải vì cậu đã ở trên con thuyền này không cách nào quay đầu thì tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu làm tiếp, cậu có biết rằng cậu có thể mất mạng bất cứ lúc nào không hả?"
"Cục trưởng Phùng, tôi nên làm gì đây?" Chuyện về lí luận anh tất nhiên là hiểu nhưng chuyện đã đến nước này rồi, anh cũng không thể khống chế được chuyện tình cảm này.
"Gợi ý duy nhất tôi có thể cho cậu là kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm. Những cái khác tôi thật sự không thể đưa ra được kiến nghị gì, vốn công việc nằm vùng này đã là đặc thù, cũng không có quy định chế độ cứng nhắc nào, cậu tự xem mà làm đi!"
Ý kiến của cục trưởng Phùng chẳng khác gì là chưa nói gì, anh vẫn như cũ chìm nổi trong cảm xúc mà Đồng Nhất Niệm mang lại, vẫn nhớ nhung cô, anh cũng muốn khống chế được tinh thần bản thân đang như ngựa muốn thoát khỏi dây cương này, nhưng dù anh đã cố gắng rồi nhưng vẫn không thể khống chế được. Anh cuối cùng đã hiểu được ý trong câu nói kia, tình yêu đến có ngăn cũng không ngăn nổi.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác lờ mờ với Như Kiều năm xưa.
Khi đó chỉ là cảm thấy Như Kiều tốt bụng, xinh đẹp, thích chơi cùng cô ấy, sau đó anh phát hiện anh trai cũng thích cô ấy thì anh liền bỏ đi Pháp xa xôi, khi đó cũng không cảm thấy đau lòng vì thất tình bao nhiêu, chỉ là hơi mát mát chút thôi, rất nhanh đã hồi phục rồi, loại cảm tình đó bản thân anh rất dễ dàng nắm bắt được.
Còn sức công kích của Đồng Nhất Niệm thì quá lớn, giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ vậy, cuốn anh vào trong đó không cách nào thoát thân được. Hơn nữa có rất nhiều lần khi cô ôm đồ ăn vặt chơi game trong văn phòng anh như chốn không người, anh đều có suy nghĩ muốn luôn luôn được cùng sánh vai bên cô yên ổn như vậy.
Trong sự hỗn loạn này lại còn có ngày hỗn loạn hơn nữa.
Đó là ngày cuối tuần, anh cùng ông Đồng chơi gôn xong sau đó cùng đến nhà họ Đồng ăn cơm, lại phát hiện nhà họ Đồng rất bừa bộn, không biết đã xảy ra tranh chấp gì nữa, chỉ thấy Đồng Nhất Niệm ôm di ảnh của mẹ khóc, cắn môi đáng thương đứng ở đó.
Ngón tay đang chảy máu, môi cũng bị cô cắn chảy máu, cánh môi mềm mại kia đã làm anh không chỉ một lần tưởng tượng đến việc hôn lên đó sẽ có cảm giác gì, vậy mà lúc này nó lại đang chảy máu.
Trái tim anh bỗng quặn đau, không nói nhiều đưa cô ra khỏi nhà họ Đồng.
Anh đưa cô đi bằng bó, đưa cô đi ăn vằn thắn sau đó lại đưa cô về chung cư. Trên đường cô đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta đau lòng, trong đôi mắt nước long lanh toàn là uất ức và sợ hãi.
Khi cô ngập ngừng nói ra uất ức của mình thì một khát vọng mãnh liệt muốn bảo vệ cô làm anh muốn ôm cô vào lòng.
Thì ra cô cả nhà giàu cao cao tại thượng như cô cũng là một đứa trẻ thiếu tình thương giống như anh.
Khoảnh khắc đó đầu anh như bị máu xông lên, khát khao cháy bỏng muốn cùng cô xây dựng một gia đình, cùng sưởi ấm cho nhau.
Hơn nữa như có ma sai quỷ khiến mà anh lại nói ra mấy lời này: Xin cô cho phép anh được cho cô một mái nhà.
Thật ra nói xong anh lại có chút hối hận, anh vừa rồi nhất định là trúng tà rồi mới nói vậy! Trong lòng thầm chờ đợi nhìn cô, mong cô đừng chấp nhận..
Nhưng không ngờ là sau khi cô ngây người nhìn anh vài giây rồi lại hỏi anh, có phải nhà anh chỉ có vằn thắn để ăn không.
Trái tim anh bỗng trở nên mềm mại như nước, trả lời cô, tất nhiên là không, lại còn gọi cô là cô bé ngốc, cô đúng là cô bé ngốc của anh.
Khoảnh khắc đó anh đã nói với bản thân, không có gì phải hối hận nữa! Cứ như vậy đi! Nếu đã lựa chọn rồi thì hãy dũng cảm đi tiếp, dù hậu quả như thế nào thì anh cũng sẽ gánh vác! Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ cô, sẽ không bao giờ từ bỏ thời thề lúc này của anh!
Thật ra, anh vẫn khinh bỉ bản thân mình, bởi vì sau khi cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, trong một góc nhỏ bí mật đáy lòng anh vẫn vang lên một giọng nói:"Đây có phải là cách trực tiếp đơn giản nhất đánh vào nội bộ Đồng thị không? Anh cuối cùng vẫn đi nước cờ này, không phải sao?
Cách nghĩ này rất bỉ ổi, chỉ hơi ngóc đầu dậy đã lập tức bị anh đè xuống! Sau đó chắc chắn và khẳng định nói với chính mình, anh yêu cô, anh thật sự yêu cô.
Anh lần đầu tiên không thích thân phận nằm vùng này. Nếu như anh không phải là nằm vùng thì anh có thể đường hoàng theo đuổi cô, đơn giản cầu hôn cô chứ không có nhiều rối ren phức tạp như thế này.
Nhưng dù anh có day dứt thế nào thì cuộc hôn nhân này đã chắc chắn rồi.
Ông Đồng là người vui vẻ nhất, đây là mối lương duyên tốt đẹp mà ông rất xem trọng, không phải sao?
Trưởng nữ của Đồng thị kết hôn, những lời chúc mừng tất nhiên là đến trước, tất cả những chuyện hình thức anh đều có thể đối phó rất tự nhiên, khách đến có nhiều người nổi tiếng, giới thượng lưu, tất nhiên cũng có người của giới chính trị, cục trưởng Phùng cũng nằm trong danh sách khách mời của Đồng Tri Hành, cục trưởng Phùng và Lục Hướng Bắc trao đổi bằng mắt trong hôn lễ, làm cho bầu không khí hạnh phúc tràn đầy này lại dâng lên chút cay đắng.
Đây còn chưa phải là chuyện tệ nhất, tệ nhất là động phòng hoa chúc, phải làm sao đây? Anh thậm chí còn chưa từng hôn cô nữa.
Bình luận truyện