Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 105: Ngày ba tháng ba lại đến



Hôm nay trên trời, Vương Mẫu sẽ mở hội bàn đào, các cô nương ở nhân gian cũng khoác lên người các bộ quần áo xinh đẹp, trên đầu cài những món trang sức mĩ lệ, ở trên vầng trán nõn nà còn đính một bông hoa nhỏ tinh xảo.

Tới thời đại triều Tống, các cô nương thì mặc những bộ trang phục đơn giản kín đáo hơn. Nhưng ngày ba tháng ba hôm nay, các cô nương trẻ tuổi, tất cả đều mặc trên người những bộ trang phục hoa lệ, không ngại phô bày ra cánh tay nõn nà cùng chiếc cổ có đường nét hoàn mỹ. Bởi vì hôm nay là ngày lễ của nữ nhân, là ngày các cô nương ước hội cùng tình lang, ra ngoại thành chơi tiết thanh minh.

Thời đại này, các thiếu nam thiếu nữ mặc dù không được nhiệt tình, bừa bãi như triều Đường, nhưng vẫn có thể tự do yêu đương.

Từ sáng tinh mơ, đã có rất nhiều các kiệu nữ, cùng với số lượng thiếu niên nam nữ càng ngày càng nhiều, đi qua các cửa ở thành Mi Châu, hướng ra ngoại thành nơi có những cảnh xuân vô cùng tươi đẹp. Bây giờ chính là tiết xuân, nước từ trên núi chảy xuống giống như một bức tranh sơn thủy, núi như hồ điệp, hoa cỏ tươi đẹp, làn gió ấm áp như rượu nồng khiến lòng người say mê .

Các nhóm thiếu niên tìm kiếm những nơi thích hợp để ngắm cảnh, thả diều, ném tú cầu, chơi trò rượt bắt… Cũng có một vài cặp đôi nam nữ sánh vai đi cùng nhau, tay trong tay đi dạo nơi rừng núi, đưa mắt ngắm nhìn những rừng hoa ở xa xa, hoặc là nỉ non nói chuyện, hoặc là liếc mắt đưa tình với nhau. Có đôi tựa như tình yêu dâng trào khó có thể kiềm nén được, đành tìm một chỗ có màn che tạo thành một nơi tạm thời có thế làm một số hành động thân mật, còn có những âm thanh yêu kiều, uyển chuyển vang lên không dứt… Đó cũng không phải là việc gì lạ.

Sau khi chơi đùa đã mệt thì lại ngồi xuống dưới gốc liễu, bên dưới tán cây bày ra chén đĩa, ăn uống thỏa thích. Các con buôn thì như bóng với hình với những nơi để vui chơi, bày bán các loại thức ăn tinh xảo cùng rượu… Cũng có người bày bán các loại đồ trang sức, bột nước son. Các thương buôn khôn khéo tự nhiên hiểu được đạo lý, trong ngày hôm nay đám đàn ông tất nhiên phải làm hết khả năng để đổi được nụ cười của mỹ nhân rồi.

….

Tại một nơi bằng phẳng hoa cỏ xanh tươi, nước chảy róc rách, một đám thanh thiếu niên đang ngồi xung quanh một mâm tiệc lớn.

Nhóm các cô gái ngồi túm năm tụm ba lại với nhau, có người cười duyên nhận hoa của bạn nam khác, có người dùng khăn thơm của mình lau mồ hôi cho bạn nam, có cặp đôi còn ngồi trên đùi nhau, nhu tình mật ý nói chuyện không thèm để ý đến ai.

Nhưng so với những thiếu niên cảm xúc dâng tràn khác, đám thiếu niên này lại kín đáo hơn rất nhiều. Nhất là hai nữ tử xuất chúng trong đó, chỉ ngồi im một chỗ không để ý đến ai, cũng không để ý đến những lời ong bướm của nhóm bên cạnh.

Hai thiếu nữ kia chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, một người mặc trang phục như tân nương, dung mạo thanh tú, trang nhã. Nữ tử còn lại thì để tóc mái, khuôn mặt như tranh vẽ, xinh đẹp vô cùng, khi cười lại để lộ khí chất thoát tục không thể nói bằng lời.

Cô gái này có đôi mắt đẹp sinh động, một nụ cười, một cái nhíu mày cũng khiến công tử phú quý bên cạnh xuân tâm nhộn nhạo, điên đảo thần hồn, đáng tiếc giai nhân đối với mọi người đều rất tốt, nhưng đối với y chỉ lạnh nhạt như không.

Thấy bộ dáng như thất lạc hồn phách của y, một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi mày rậm mắt to, bộ dáng tuấn lãng đứng bên cạnh, lấy tay vỗ vỗ quạt xếp nói:
- Lôi huynh, trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cần gì cứ phải tìm kiếm ở nhà của ta?

Công tử quyền quý kia quay đầu lại một bộ dạng si tình nói:
- Tử Chiêm, từ lúc hai năm trước gặp được Tiểu Muội, thì hết thảy mọi nữ tử khác trên đời này so với nàng cũng chỉ là dung hương tục phấn, cho dù hoa thơm cỏ lạ khắp nơi thì cũng có liên quan gì đến với ta đâu?

- Đúng là kẻ si tình mà.
Người được gọi Tử Chiêm hiển nhiên là Tô Thức, năm nay hai mươi tuổi. Sau tết âm lịch năm nay, y được Vương Phương vừa là ân sư vừa là nhạc phụ mình bản thưởng cho cái tên quot;Tử Chiêmquot;.

Cô nương mặc trang phục tân nương kia là vị nương tử mới cưới của y, cũng là Vương Phất - người Tô Thức đã thầm yêu nhiều năm.

….

Tô Thức thở dài nói :
- Ta đã sớm nói qua, tâm tư của muội muội ta đã bị người khác lấy mất rồi.

- Đúng là hai năm trước ngươi đã nói như vậy.
Vị công tử họ Lôi, gọi là Lôi Phương. Y là con trai của Tri châu Lôi Giản Phu ở Mi Châu, năm đó Lôi Tri châu từng làm Thái Thú ở quận khác, có qua lại với Tô Tuân, hai năm trước tới nhậm chức ở Mi Châu nên quan hệ hai bên càng thêm khắng khít. Cũng từ lần đó, Lôi Phương nhìn thấy Tiểu Muội đã làm y điên đảo tâm hồn đến bây giờ:
- Nhưng ta đã hỏi thăm qua, hôn ước giữa Tam Lang và Liễu gia vẫn chưa được giải trừ…

Nghe vậy nụ cười trên khuôn mặt Tô Thức cũng trở nên gượng gạo.

- Huống chi, hắn bây giờ còn là thiếu niên anh hùng dùng trí lấy Côn Luân quan, là đệ tử đắc ý của Âu Dương công, bạn vong niên của Địch Xu, ngay cả triều định hiện nay cũng đề lời tựa cho sách của hắn, là một nhân vật nổi trội!
Lôi Phương làm ra vẻ lo lắng cho bằng hữu nói:
- Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi, ngươi tưởng hắn vẫn còn là tên tiểu tử ngây ngốc ở huyện Mi Sơn sao?

- Không đâu,
Tô Thức lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu hắn.

- Vậy tại sao đã ba năm rồi mà hắn vẫn chưa quay về?
Lôi Phương nói một câu khiến Tô Thức cũng không biết làm sao trả lời.

- Lôi công tử cũng ra Xuyên dạo chơi à?
Từ đầu đến cuối Tô Tiểu Muội vẫn nghe hai người nói chuyện, cuối cùng cũng không nhịn được phải sẵng giọng hỏi:
- Trải qua muôn vàn khó khăn mới ra đi, lúc trước ai nói với ngươi là năm đó hắn sẽ trở về?

- Huynh nghe muội nói…
Lôi Phương nhất thời nóng nảy đang tính đáp lại một câu, nhưng ngừng lại hạ giọng chịu thua nói:
- Tiểu Muội, muội lúc trước có nói, khi nào hắn làm xong mọi việc sẽ trở về mà.

- Nếu Âu Dương công chịu nhận ngươi làm đồ đệ thì ngươi sẽ vội vã trở về sao?

- Huynh…

- Nếu triều đình giao đề lời tựa cho sách của ngươi, rồi thay ngươi xuất bản, ngươi cũng có thể vội vã trở về sao?

- Huynh…

- Nếu ngươi đi tới đâu cũng sẽ có người đón tiếp, đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy thì ngươi có vội vàng trở về không?

- Huynh…
Lôi Phương kìm nén nghẹn giọng nói:
- Nếu vì người trong lòng… Huynh sẽ làm.

- Ngươi…
Tiểu Muội khẽ cắn chặt môi, thần sắc buồn bã, cười lạnh nói:
- Nói mà không làm thì ai mà không nói được…

- Huynh nói thật lòng…
Cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Tô Thức vội vàng kéo Lôi Phương đi nói :
- Chúng ta qua bên kia uống rượu.

- Tử Chiêm, ngươi có tin ta không?

- Ta tin ngươi thì có ích gì, ngươi đâu có thích ta …

Cho đến khi Lôi Phương bị kéo đi, Tiểu Muội tức giận thấp giọng nói:
- Nhàm chán!

Vương Phất nắm nhẹ tay Tiểu Muội hỏi:
- Muội không sao chứ?

Tiểu Muội tức giận nói:
- Y nói thế nào ta cũng không quan tâm, nhưng nếu dám nói xấu Tam ca, ta sẽ không bao giờ đế ý tới y nữa.
Hai người tuy quan hệ là chị dâu em chồng, nhưng cũng là bạn với nhau nhiều năm nên cũng không cần phải giấu diếm chuyện gì.

“Trần Tam Lang thật sự có phúc. Có thể khiến cho muội muội tài mạo song toàn của mình xem trọng đến như vậy”, Vương Phát cảm thán trong lòng một chút rồi nói:
- Tháng sau là sinh nhật mười tám tuổi của muội đó…

- Ừ…
Tiểu Muội nghe được thần sắc có chút ảm đảm. Nàng vuốt cây trâm đang cài trên đầu, động tác này đã lặp đi lặp lại trong ba năm, đã sớm trở thành một thói quen.

Từ khi người đó rời đi đến nay đã tròn ba năm rồi…

- Gia đình bên kia , mọi người sẽ giúp đỡ muội khuyên giải.
Vương Phất thở dài dịu dàng nói:
- Nhưng muội cũng không thể cứ ngây ngốc chờ đợi như vậy.
Nàng muốn khuyên giải Tiểu Muội không nên cố chấp như thế.

Đối với việc Trần gia trì hoãn hôn sự, làm lỡ mất tuổi thanh xuân của con gái mình. Tô Tuân rất tức giận, thiếu điều muốn lập một khối bia để mọi người ai cũng biết được chuyện xấu của phụ tử Trần gia.

Nhưng vì bị Bát Nương giáo huấn nên ông cũng không dám ép buộc nữ nhi của mình, cho nên mới trì hoãn đến hiện tại. Tô Tuân rất phẫn hận chờ đợi Tiểu Muội đủ mười tám tuổi. Cho dù chỉ qua tuổi mười tám một ngày, Trần Tam Lang cũng đừng mong có thể gặp lại Tiểu Muội lần nữa.

Loại tình huống này, quan hệ cha và con gái hiển nhiên không đi đến đâu. Lúc trước từ bạn khuê phòng trở thành tẩu tử, Vương Phất cũng không phải là người giỏi khuyên nhủ nhưng bất đắc dĩ đành phải gánh vác chuyện này. Vương Phất đã nhiều lần khuyên can Tiểu Muội, không nên toàn tâm toàn ý đối với người khác như vậy, cũng nên vì mình một chút.

- Phải, tỷ nói đúng.
Tiểu Muội gật đầu nói:
- Hắn nếu không trở về…

- Nếu không trở về thì muội làm thế nào?

- Muội sẽ đi tìm hắn!
Trên khuôn mặt sinh đẹp của nàng đầy kiên quyết nói.

- Cần gì phải làm khổ chính mình như vậy.
Vương Phấtt khẽ thở dài nói:
- Là phận nữ nhi, chúng ta cũng nên vì bản thân mình một chút !

- Tẩu tử, đây là vì bản thân của muội!
Tiểu Muội ngẩng đầu, đôi mắt ánh sáng lên, nàng nói:
- Với phận nữ nhi chúng ta, chẳng lẽ còn có gì có thể quan trọng hơn người trong lòng của mình sao?

Vương Phất mãi cũng không biết nói gì, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói:
- Muội không sợ đến khi tìm được hắn, hắn đã thay lòng đổi dạ.

- Không thể,
Tiểu Muội cười rộ lên, một bộ dạng si mê nói:
- Hắn đã từng chính miệng nói muội cứ yên tâm ở đây, trừ khi…

- Trừ khi như thế nào?

- Trừ khi hắn quay về chính miệng nói với muội…
Nói đến đây Tiểu Muội cảm thấy mũi mình có chút chua xót, rơi lệ rồi quay sang khẽ đánh Vương Phất một cái nói:
- Đáng ghét, nhớ lại làm muội cảm thấy đau lòng nè.

- Ôi…
Vương Phất chỉ khẽ nắm lấy tay nàng rồi im lặng không nói thêm câu nào nữa.

……

Vào lúc xế chiều, nhóm thiếu niên nam nữ dạo chơi cả một buổi cũng đã thỏa mãn, từng nhóm lần lượt lảo đảo xiêu vẹo trở về nội thành. Trên thảm cỏ trong rừng núi, nơi nơi đều có trâm cài để quên, châu ngọc khắp nơi, tràn đầy xuân sắc.

Đám người Tiểu Muội đều ngồi xe đi đến, nhưng có không ít người uống rượu quá chén, nên muốn tản bộ một chút cho tỉnh rượu. Thấy đại tẩu đang ở bên dìu Tử Chiêm ca ca, vừa cao giọng ngâm thơ, vừa khoa chân múa tay rất vui vẻ. Còn Tử Do ca ca cùng nhị tẩu Sử thị ở bên cũng cười hì hì theo… Tính cách Tô Tuân cũng rất nôn nóng, muốn hai nhi tử cử hành hôn lễ cùng một lúc.

Cùng sách đôi với Tô Triệt là nữ nhi của biểu ca Tô Lão Tuyền, cũng là biểu tỷ của Tô Triệt. Là một người ôn nhu ân cần, rất hiểu biết lễ nghĩa, cả buổi cũng không nghe thấy hai phu thê họ nói chuyện, song tình ý lại vô cùng mãnh liệt.

Nhìn mọi người ai cũng có đôi có cặp, chỉ có mình cô đơn lẻ loi. Tiểu Muội không khỏi than nhẹ một tiếng, nhìn đám mây ngũ sắc đầy trời, dường như biến hóa thành gương mặt đáng ghét kia thì nàng chỉ hận không thể hung hăng cắn hắn một miếng.

- Tiểu Muội.
Lôi Phương mặt dày mày dạn đến bên cạnh nghiêm mặt nói:
- Đi nãy giờ cũng đã mệt rồi, lên xe ngồi nghỉ một chút đi.

- Yếu đuối…
Tiểu Muội ném cho y một ánh mắt khinh bỉ rồi xoay lưng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện