Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Quyển 1 - Chương 12: Thiếu niên keo kiệt
Ba văn tiền, đánh cược ba ngàn lượng của ngươi.
Tất cả mọi âm thanh chung quanh chiếu bạc bỗng nhiên tắt hẳn, tất cả mọi người đều nghĩ tai mình có vấn đề rồi.
Hán tử là người đầu tiên phản ứng lại, trừng nhìn thiếu niên, “Ba văn tiền có thể cược với ba ngàn lượng?”
“Tại sao không thể?” Thiếu niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt lãnh đạm, “Cái gọi là đánh cược, chẳng qua chính là thắng dắt lưng bạc triệu, thua táng gia bại sản. Từ ba văn tiền có thể biến thành ba ngàn lượng, từ ba ngàn lượng cũng có thể không còn lại một đồng bạc trắng. Ta không cược một đồng bạc, ta cược ba văn.”
Ta cược ba văn...
Chung quanh chiếu bạc lại rơi vào một làn sóng tĩnh mịch khác, tất cả mọi người co rút khóe miệng.
Hán tử đã có loại xúc động máu nóng dồn thẳng lên não, “Ngươi cho là lão tử coi tiền như rác sao? Ngươi thắng, ba văn tiền đặt với ba ngàn lượng của lão tử! Lão tử thắng, sẽ chỉ thu về được ba văn?”
Sao ngươi không trực tiếp cược tay trắng luôn đi?
Mộ Thanh nhíu mày, “Ba văn tiền ngươi cũng phải thắng mới có thể lấy về được. Nếu ngươi không thể thắng, ta đặt cược ba văn tiền hay ba ngàn lượng, có gì khác nhau?”
Hán tử nghe vậy, trong lòng bốc lên lửa giận, “Hóa ra là tiểu tử ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng, cho nên đặt cược ba văn tiền vẫn là coi trọng lão tử?”
“Là ta coi trọng ba văn tiền kia.” Mộ Thanh vững vàng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt thành thực, “Với ta mà nói, ba văn tiền đủ mua ba cái bánh bao, ba bữa ấm no. Cho nên, ba văn tiền ta cũng không có ý định để ngươi thắng đi, của ta vẫn là của ta.”
“...”
Không khí bị chết đến mức không thể chết thêm, có người run rẩy khóe miệng, không biết vì sao lại muốn cười.
Khá khen cho câu của ta vẫn là của ta! Đủ khí phách! Nhưng, khí phách này chỉ vì ba văn tiền, thật không hiểu thiếu niên này khí phách hay là keo kiệt.
Hán tử tức giận đến nỗi cảm thấy khó thở, nắm tay kêu cót két. Tiểu tử này, thực sự là có bản lĩnh chọc người tức điên!
Quần chúng chung quanh thấy tình thế, không khỏi thay thiếu niên kia lau vài giọt mồ hôi. Hán tử nhìn qua cũng không phải kẻ dễ chọc, thân hình lưng hùm vai gấu thân của hắn gấp đôi thân thể của thiếu niên, ngay cả nắm tay so với mặt thiếu niên còn lớn hơn, nếu chọc giận hắn, tối nay sợ không ra được khỏi sòng bạc này!
Phanh!
Hán tử quả thực đập tay lên trên bàn, tiếng vang động cả đại đường, những khách của các chiếu bạc khác xoay người, quay đầu, mọi người ở trong đại đường đều quay mặt nhìn lại đây.
Giọng nói của hán tử như sấm: “Được! Tiểu tử ngươi có dũng khí! Dám miệt thị lão tử đến thế này, lão tử không cược với ngươi sao có thể xem như nam nhân? Có điều, tiền đặt cược đổi lại.”
Mộ Thanh nghe vậy, lông mày cũng lười động, chỉ nhìn hán tử, chờ hắn nói tiếp.
“Lão tử không cần ba văn tiền của ngươi, lão tử muốn một bàn tay!” Hán tử cười, râu quai nón vểnh lên có chút dữ tợn, ánh mắt nặng nề rơi xuống tay phải của Mộ Thanh, “Chính là bàn tay ngươi vừa buông ba văn tiền kia ra!”
Hắn đây là giận Mộ Thanh coi thường hắn, muốn phế đi bàn tay của nàng để trút giận.
Đại đường càng yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.
Cược thua trong sòng bạc, đừng nói chặt tay, ngay cả mất mạng cũng có, không gì ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính là có người dám ở sòng bạc Xuân Thu đặt cược loại chuyện này.
Ông chủ phía sau sòng bạc Xuân Thu chính là người của Ngụy gia! Ngụy gia chính là phú thương số một ở Giang Nam, có quan hệ rắc rối khó gỡ với phần lớn sĩ tộc ở tứ châu của Giang Nam, nghe nói vài năm gần đây ngay cả quan to trong triều đình ở Thịnh Kinh cũng có giao tình với Ngụy gia.
Ngụy gia giàu trấn áp một phương, thiếu chủ Ngụy Trác Chi cũng là người trong giang hồ, bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa, khinh công cũng là đệ nhất, tự nhận thứ hai không người dám xưng thứ nhất, người trong giang hồ gọi là Công Tử Ngụy.
Mấy năm nay hành tung của Công Tử Ngụy bất định, nhưng việc sòng bạc Xuân Thu dùng nữ hầu đón khách chính là chủ ý của hắn, sòng bạc này của hắn không nuôi hộ viện hay gã sai vặt. Phàm là sĩ tộc công tử, phú thương quyền quý tới đây, đều cho hắn vài phần mặt mũi, chớ nói đến những chuyện chặt tay giết người, cho dù là ẩu đả tầm thường cũng chưa từng xảy ra.
Hôm nay hán tử cùng thiếu niên này không biết là những kẻ lỗ mãng đến từ nơi nào, dám ở trong địa bàn của Công Tử Ngụy đặt cược thế này? Nếu thực sự máu nhiễm nơi đây, sợ rằng hôm nay ai cũng không rời đi nổi.
“Được!” Lúc này, một âm thanh lạnh nhạt truyền đến, Mộ Thanh đã gật đầu.
Nàng đáp ứng thoải mái, hán tử cũng phải liếc mắt nhìn một cái, “Tiểu tử ngươi cũng can đảm lắm! Có điều là phải nói trước, đến lúc đó đừng cầu xin tha thứ, lão tử sẽ không thủ hạ lưu tình!”
“Nguyện cược nguyện chịu thua, đến lúc đó ngươi cũng đừng cầm ngân phiếu mà không chịu buông.”
“Ngươi thắng lão tử rồi hãy nói!” Hán tử hừ lạnh một tiếng, cầm ngân phiếu vỗ lên bàn, bụp một tiếng, chấn động cả sảnh đường.
Ván bài... cứ như vậy mà được bố trí?
Trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi, một lát sau, lại bắt đầu ồn ào, khách nhân ở những bàn khác cũng tụ tập lại đây, kéo đến như thủy triều dâng cao.
Ở trong địa bàn của Công Tử Ngụy dám cược như thế này, vốn đã là hấp dẫn, mà ba văn tiền đánh cược ba ngàn lượng lại càng khiến người ta tò mò!
Náo nhiệt thế này, tối nay không xem, ngày sau không biết có người nào lá gan lớn thế này nữa hay không!
Khách xem nhanh chóng vây quanh chiếu bạc của ba người đến vài vòng, những người phía sau không thấy đều lên lầu hai, dựa vào lan can trông xuống.
Ván bạc này khiến cho nhóm nữ hầu trong đại đường hai mặt nhìn nhau, trong đó một nữ tử quần áo trang sức hoa mỹ hơn một chút cúi đầu cụp mắt lui về phía sau, lặng lẽ leo lên cầu thang lầu 3, dừng lại trước giữa một gian nhã phòng, cúi người khẽ giọng: “Công tử...”
*
Trong sảnh đường, hán tử đã kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Mộ Thanh,: “Ngươi muốn đánh cược như thế nào?”
“Đổ xúc xắc! Mở ba lượt, thắng hai thì thắng cả.”
“Đơn giản như vậy?” Hán tử hí mắt, cười lạnh một tiếng, “Nói thật cho ngươi biết, lão tử chưa biết đi đã học chơi xúc xắc! Tiểu tử ngươi chờ thua đi!”
“Ta còn chưa nói xong.” Mộ Thanh bổ sung nói, “Tuy rằng có thể mở ba lượt, nhưng không có số lần hạn chế. Có nghĩa là, khi ta không muốn mở sẽ không mở, khi ngươi không muốn mở cũng có quyền lợi không mở. Chỉ cần một trong hai người không muốn mở, ván đó coi như không tính, cho đến tận khi hai bên đồng ý mở mới tính. Như thế, mở ba lượt, hai lần thắng là thắng chung cuộc!”
Hán tử sửng sốt, quần chúng chung quanh cũng sửng sốt. Nhưng mọi người đều là những tay chơi sành nghề, phương pháp chơi như thế này có lợi ở chỗ nào, chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu được.
Đổ xúc xắc, chính là hình thức điển hình nhất ở sòng bạc. Ba con xúc xắc, một cái cốc để xúc. Phương pháp này là đơn giản nhất, khi mở cốc ra chỉ cần là người biết đếm sẽ biết được là lớn hay là nhỏ, là thắng hay là thua, bởi vậy không cần biết chơi bao lâu cũng không cảm cảm thấy nhàm chán, vĩnh viễn bị kích thích.
Phương pháp của thiếu niên cũng rất thú vị, hai bên có thể lựa chọn thời điểm có lợi với mình để mở cốc, tức là khi cho rằng mình chưa nắm chắc phần thắng, có khả năng thất bại, có thể không chọn mở cốc, như thế có thể tính toán chính xác hơn.
Nhưng phương pháp này có một điểm chết —— không thể gặp cao thủ!
Cao thủ đổ xúc xắc có thể nghe âm thanh mà phân biệt xúc xắc, hoặc là chỉ dựa vào xúc cảm có thể đổ ra theo ý mình muốn! Gặp cao thủ bực này, trừ phi không mở cốc, chỉ cần mở là thua, cho dù dây dưa bao nhiêu lần cũng vô dụng!
Thực không may, hán tử đối diện với thiếu niên chính là loại cao thủ này. Đêm nay hắn mới chỉ đến nơi này một canh giờ đã thắng năm sáu ngàn lượng, một lần cũng chưa thua!
Trừ phi thiếu niên này cũng là cao thủ, nếu không không có cơ hội thắng.
“Hừ! Phương pháp này cũng khá mới mẻ! Có điều, có dây dưa cũng vô dụng, lão tử sẽ cho ngươi biết, danh hào “đổ gia” của lão tử không phải đồn thổi!” Hán tử hừ hừ, nhìn tay Mộ Thanh, sát khí lộ rõ, “Tay ngươi, đêm nay lão tử nhất định phải chặt xuống!”
“Thắng ta, ngươi tự xưng là đổ gia cũng không muộn.” Mộ Thanh cũng hừ hừ, phương pháp của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây không hiểu thấu tinh túy trong đó.
Đây không phải tỷ thí về kỹ thuật đổ xúc xác, mà là chiến thuật tỷ thí tâm lý.
Ai có thể đem tâm lý của đối thủ đùa bỡn trong bàn tay, người đó thắng!
Thực không đúng dịp, nàng lại chính là tâm lý học gia.
Hơn nữa còn là vi biểu tình tâm lý học gia.
Tất cả mọi âm thanh chung quanh chiếu bạc bỗng nhiên tắt hẳn, tất cả mọi người đều nghĩ tai mình có vấn đề rồi.
Hán tử là người đầu tiên phản ứng lại, trừng nhìn thiếu niên, “Ba văn tiền có thể cược với ba ngàn lượng?”
“Tại sao không thể?” Thiếu niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt lãnh đạm, “Cái gọi là đánh cược, chẳng qua chính là thắng dắt lưng bạc triệu, thua táng gia bại sản. Từ ba văn tiền có thể biến thành ba ngàn lượng, từ ba ngàn lượng cũng có thể không còn lại một đồng bạc trắng. Ta không cược một đồng bạc, ta cược ba văn.”
Ta cược ba văn...
Chung quanh chiếu bạc lại rơi vào một làn sóng tĩnh mịch khác, tất cả mọi người co rút khóe miệng.
Hán tử đã có loại xúc động máu nóng dồn thẳng lên não, “Ngươi cho là lão tử coi tiền như rác sao? Ngươi thắng, ba văn tiền đặt với ba ngàn lượng của lão tử! Lão tử thắng, sẽ chỉ thu về được ba văn?”
Sao ngươi không trực tiếp cược tay trắng luôn đi?
Mộ Thanh nhíu mày, “Ba văn tiền ngươi cũng phải thắng mới có thể lấy về được. Nếu ngươi không thể thắng, ta đặt cược ba văn tiền hay ba ngàn lượng, có gì khác nhau?”
Hán tử nghe vậy, trong lòng bốc lên lửa giận, “Hóa ra là tiểu tử ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng, cho nên đặt cược ba văn tiền vẫn là coi trọng lão tử?”
“Là ta coi trọng ba văn tiền kia.” Mộ Thanh vững vàng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt thành thực, “Với ta mà nói, ba văn tiền đủ mua ba cái bánh bao, ba bữa ấm no. Cho nên, ba văn tiền ta cũng không có ý định để ngươi thắng đi, của ta vẫn là của ta.”
“...”
Không khí bị chết đến mức không thể chết thêm, có người run rẩy khóe miệng, không biết vì sao lại muốn cười.
Khá khen cho câu của ta vẫn là của ta! Đủ khí phách! Nhưng, khí phách này chỉ vì ba văn tiền, thật không hiểu thiếu niên này khí phách hay là keo kiệt.
Hán tử tức giận đến nỗi cảm thấy khó thở, nắm tay kêu cót két. Tiểu tử này, thực sự là có bản lĩnh chọc người tức điên!
Quần chúng chung quanh thấy tình thế, không khỏi thay thiếu niên kia lau vài giọt mồ hôi. Hán tử nhìn qua cũng không phải kẻ dễ chọc, thân hình lưng hùm vai gấu thân của hắn gấp đôi thân thể của thiếu niên, ngay cả nắm tay so với mặt thiếu niên còn lớn hơn, nếu chọc giận hắn, tối nay sợ không ra được khỏi sòng bạc này!
Phanh!
Hán tử quả thực đập tay lên trên bàn, tiếng vang động cả đại đường, những khách của các chiếu bạc khác xoay người, quay đầu, mọi người ở trong đại đường đều quay mặt nhìn lại đây.
Giọng nói của hán tử như sấm: “Được! Tiểu tử ngươi có dũng khí! Dám miệt thị lão tử đến thế này, lão tử không cược với ngươi sao có thể xem như nam nhân? Có điều, tiền đặt cược đổi lại.”
Mộ Thanh nghe vậy, lông mày cũng lười động, chỉ nhìn hán tử, chờ hắn nói tiếp.
“Lão tử không cần ba văn tiền của ngươi, lão tử muốn một bàn tay!” Hán tử cười, râu quai nón vểnh lên có chút dữ tợn, ánh mắt nặng nề rơi xuống tay phải của Mộ Thanh, “Chính là bàn tay ngươi vừa buông ba văn tiền kia ra!”
Hắn đây là giận Mộ Thanh coi thường hắn, muốn phế đi bàn tay của nàng để trút giận.
Đại đường càng yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.
Cược thua trong sòng bạc, đừng nói chặt tay, ngay cả mất mạng cũng có, không gì ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính là có người dám ở sòng bạc Xuân Thu đặt cược loại chuyện này.
Ông chủ phía sau sòng bạc Xuân Thu chính là người của Ngụy gia! Ngụy gia chính là phú thương số một ở Giang Nam, có quan hệ rắc rối khó gỡ với phần lớn sĩ tộc ở tứ châu của Giang Nam, nghe nói vài năm gần đây ngay cả quan to trong triều đình ở Thịnh Kinh cũng có giao tình với Ngụy gia.
Ngụy gia giàu trấn áp một phương, thiếu chủ Ngụy Trác Chi cũng là người trong giang hồ, bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa, khinh công cũng là đệ nhất, tự nhận thứ hai không người dám xưng thứ nhất, người trong giang hồ gọi là Công Tử Ngụy.
Mấy năm nay hành tung của Công Tử Ngụy bất định, nhưng việc sòng bạc Xuân Thu dùng nữ hầu đón khách chính là chủ ý của hắn, sòng bạc này của hắn không nuôi hộ viện hay gã sai vặt. Phàm là sĩ tộc công tử, phú thương quyền quý tới đây, đều cho hắn vài phần mặt mũi, chớ nói đến những chuyện chặt tay giết người, cho dù là ẩu đả tầm thường cũng chưa từng xảy ra.
Hôm nay hán tử cùng thiếu niên này không biết là những kẻ lỗ mãng đến từ nơi nào, dám ở trong địa bàn của Công Tử Ngụy đặt cược thế này? Nếu thực sự máu nhiễm nơi đây, sợ rằng hôm nay ai cũng không rời đi nổi.
“Được!” Lúc này, một âm thanh lạnh nhạt truyền đến, Mộ Thanh đã gật đầu.
Nàng đáp ứng thoải mái, hán tử cũng phải liếc mắt nhìn một cái, “Tiểu tử ngươi cũng can đảm lắm! Có điều là phải nói trước, đến lúc đó đừng cầu xin tha thứ, lão tử sẽ không thủ hạ lưu tình!”
“Nguyện cược nguyện chịu thua, đến lúc đó ngươi cũng đừng cầm ngân phiếu mà không chịu buông.”
“Ngươi thắng lão tử rồi hãy nói!” Hán tử hừ lạnh một tiếng, cầm ngân phiếu vỗ lên bàn, bụp một tiếng, chấn động cả sảnh đường.
Ván bài... cứ như vậy mà được bố trí?
Trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi, một lát sau, lại bắt đầu ồn ào, khách nhân ở những bàn khác cũng tụ tập lại đây, kéo đến như thủy triều dâng cao.
Ở trong địa bàn của Công Tử Ngụy dám cược như thế này, vốn đã là hấp dẫn, mà ba văn tiền đánh cược ba ngàn lượng lại càng khiến người ta tò mò!
Náo nhiệt thế này, tối nay không xem, ngày sau không biết có người nào lá gan lớn thế này nữa hay không!
Khách xem nhanh chóng vây quanh chiếu bạc của ba người đến vài vòng, những người phía sau không thấy đều lên lầu hai, dựa vào lan can trông xuống.
Ván bạc này khiến cho nhóm nữ hầu trong đại đường hai mặt nhìn nhau, trong đó một nữ tử quần áo trang sức hoa mỹ hơn một chút cúi đầu cụp mắt lui về phía sau, lặng lẽ leo lên cầu thang lầu 3, dừng lại trước giữa một gian nhã phòng, cúi người khẽ giọng: “Công tử...”
*
Trong sảnh đường, hán tử đã kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Mộ Thanh,: “Ngươi muốn đánh cược như thế nào?”
“Đổ xúc xắc! Mở ba lượt, thắng hai thì thắng cả.”
“Đơn giản như vậy?” Hán tử hí mắt, cười lạnh một tiếng, “Nói thật cho ngươi biết, lão tử chưa biết đi đã học chơi xúc xắc! Tiểu tử ngươi chờ thua đi!”
“Ta còn chưa nói xong.” Mộ Thanh bổ sung nói, “Tuy rằng có thể mở ba lượt, nhưng không có số lần hạn chế. Có nghĩa là, khi ta không muốn mở sẽ không mở, khi ngươi không muốn mở cũng có quyền lợi không mở. Chỉ cần một trong hai người không muốn mở, ván đó coi như không tính, cho đến tận khi hai bên đồng ý mở mới tính. Như thế, mở ba lượt, hai lần thắng là thắng chung cuộc!”
Hán tử sửng sốt, quần chúng chung quanh cũng sửng sốt. Nhưng mọi người đều là những tay chơi sành nghề, phương pháp chơi như thế này có lợi ở chỗ nào, chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu được.
Đổ xúc xắc, chính là hình thức điển hình nhất ở sòng bạc. Ba con xúc xắc, một cái cốc để xúc. Phương pháp này là đơn giản nhất, khi mở cốc ra chỉ cần là người biết đếm sẽ biết được là lớn hay là nhỏ, là thắng hay là thua, bởi vậy không cần biết chơi bao lâu cũng không cảm cảm thấy nhàm chán, vĩnh viễn bị kích thích.
Phương pháp của thiếu niên cũng rất thú vị, hai bên có thể lựa chọn thời điểm có lợi với mình để mở cốc, tức là khi cho rằng mình chưa nắm chắc phần thắng, có khả năng thất bại, có thể không chọn mở cốc, như thế có thể tính toán chính xác hơn.
Nhưng phương pháp này có một điểm chết —— không thể gặp cao thủ!
Cao thủ đổ xúc xắc có thể nghe âm thanh mà phân biệt xúc xắc, hoặc là chỉ dựa vào xúc cảm có thể đổ ra theo ý mình muốn! Gặp cao thủ bực này, trừ phi không mở cốc, chỉ cần mở là thua, cho dù dây dưa bao nhiêu lần cũng vô dụng!
Thực không may, hán tử đối diện với thiếu niên chính là loại cao thủ này. Đêm nay hắn mới chỉ đến nơi này một canh giờ đã thắng năm sáu ngàn lượng, một lần cũng chưa thua!
Trừ phi thiếu niên này cũng là cao thủ, nếu không không có cơ hội thắng.
“Hừ! Phương pháp này cũng khá mới mẻ! Có điều, có dây dưa cũng vô dụng, lão tử sẽ cho ngươi biết, danh hào “đổ gia” của lão tử không phải đồn thổi!” Hán tử hừ hừ, nhìn tay Mộ Thanh, sát khí lộ rõ, “Tay ngươi, đêm nay lão tử nhất định phải chặt xuống!”
“Thắng ta, ngươi tự xưng là đổ gia cũng không muộn.” Mộ Thanh cũng hừ hừ, phương pháp của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây không hiểu thấu tinh túy trong đó.
Đây không phải tỷ thí về kỹ thuật đổ xúc xác, mà là chiến thuật tỷ thí tâm lý.
Ai có thể đem tâm lý của đối thủ đùa bỡn trong bàn tay, người đó thắng!
Thực không đúng dịp, nàng lại chính là tâm lý học gia.
Hơn nữa còn là vi biểu tình tâm lý học gia.
Bình luận truyện