Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Quyển 1 - Chương 86-1: Biến cố! [1]
Ngày thứ hai sau khi nhóm năm người
Nguyên Tu từ quan thành lẻn vào đại mạc, Tây Bắc quân đã bắt đầu tiến
hành tập kích quấy rối đối với mười vạn liên quân của Nhung Nhân, Nguyệt Thị, Ô Na đóng quân trên thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.
Mới trước đó ba bộ liên quân này thất bại thảm hại, tổn thất năm vạn đại quân, trách nhiệm thất bại quy cho bộ tộc Địch Nhân khoanh tay đứng nhìn không chịu tới cứu, mười vạn đại quân còn lại tức giận với tộc Địch Nhân, trong ba bộ đã có người đề nghị rút quân đến đánh vương trướng của tộc Địch Nhân, lại sợ Tây Bắc quân ở phía sau bọc đánh, cho nên vẫn chưa dám hành động.
Ngũ Hồ trên thảo nguyên có hai bộ tộc mạnh nhất là Địch Nhân và Lặc Đan, Lặc Đan Vương bị Nguyên Tu phế bỏ một tay, trọng thương lui về Vương trướng, Địch Vương bệnh nặng, bốn vương tử tranh đoạt ngôi vị, đại quân cũng lui về Vương trướng, chỉ còn còn lại ba bộ liên quân canh giữ biên giới thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, mới trước đó chiến đấu thất bại, sĩ khí thương tổn nghiêm trọng, sau khi Tây Bắc quân bắt đầu tập kích quấy rối, số lần thất bại càng tăng lên, liên tục phải lui về sâu trong thảo nguyên.
Lặc Đan Vương một lòng muốn mượn tay Hô Diên Hạo để diệt tộc Địch Nhân, giúp Lặc Đan trở thành bá chủ thảo nguyên, Lặc Đan Vương không muốn hao phí binh lực cho nên không có tâm tư để ý chuyện Tây Bắc quân quấy rối ở biên giới thảo nguyên. Mười vạn liên quân Nhung Nhân, Nguyệt Thị, Ô Na không được Lặc Đan trợ giúp, chống cự yếu ớt năm ngày, rốt cục cũng lui quân, bỏ chạy tán loạn vào sâu trong thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.
Phó tướng của Tây Bắc quân – Phiêu Kị tướng quân Lỗ Đại cùng Tả tướng quân Vương Vệ Hải dẫn đại quân đuổi theo, đuổi suốt một ngày một đêm, trên đường đại quân chia thành hai đội, một đội do Lỗ Đại thống lĩnh đi về phía bộ tộc Địch Nhân, một đội do Vương Vệ Hải thống lĩnh đánh về hướng của Lặc Đan!
Lỗ Đại giục ngựa chạy nhanh, một con chim ưng bay đến đậu trên đầu vai hắn, nhưng chiến mã vẫn chưa ngừng, mật báo trong tay đã mở ra, hắn liếc mắt nhìn nhanh một cái, lập tức gọi một thân binh đến, “Bên kia đã bắt đầu đánh! Truyền quân lệnh của lão tử, toàn quân tăng tốc, sáng sớm ngày mai phải đến được hang ổ của thằng nhãi con Hô Diên Hạo!”
Thân binh kia lĩnh mệnh, xoay người rời đi, Lỗ Đại sờ mấy sợi râu mới mọc dài ra, đưa mắt nhìn phía nam của chân núi Tang Trác Thần.
Hành động lần này, đều là theo quân lệnh trước khi đi của Đại tướng quân. Đại tướng quân suy tính một khi Hô Diên Hạo khởi sự, tộc Địch Nhân chắc chắn sẽ loạn, tâm tư của Lặc Đan Vương đặt toàn bộ vào việc thôn tính Địch Nhân, sẽ không xen vào việc với Tây Bắc quân. Ba bộ liên quân còn lại mất đi sự tương trợ của Địch Nhân và Lặc Đan, cùng lắm chỉ có thể kiên trì năm ba ngày!
Thế cục hiện tại, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Đại tướng quân, chỉ là hai quân ở bên kia đã bắt đầu giao chiến, bên này bọn họ muốn đuổi tới còn phải mất một đêm!
“Gấp rút hành quân!” Lỗ Đại quát lớn một tiếng, đại quân ra roi thúc ngựa, ánh trăng rơi xuống thảo nguyên, gió cát đen cuồn cuộn.
Giờ phút này, Tây Bắc quân cách bộ tộc Địch Nhân hơn hai trăm hai mươi dặm!
Giờ phút này, một mảnh phía nam của núi Tang Trác Thần đã thành chiến trường, hơn mười vạn đại quân ở bên ngoài Vương trướng chém giết lẫn nhau, dần đi về phía nam thảo nguyên. Nguyên Tu và đám người Mộ Thanh vẫn không rời khỏi khu vực quanh Vương trướng, bọn họ bảo vệ ở chung quanh Tô Đan Lạp, hai quân giao chiến bên nào thắng bên nào bại bọn họ không quan tâm, mục tiêu của bọn họ là Tô Đan Lạp và Hô Diên Hạo.
Tô Đan Lạp bị thương một tay, được đám thân binh bảo hộ ở bên trong, thân binh của hắn phần lớn đã chết ở dưới trận mưa tên vừa rồi, chỉ còn lại hơn trăm người, cộng thêm thân binh Đột Cáp vương tử mang đến Vương trướng, bên người hắn còn không đến ngàn người. Trước khi đại quân Lặc Đan đến được Vương trướng đã bị kỵ binh của Địch Nhân ngăn đón giết, hai bên hỗn chiến, vòng chiến rất nhanh mở rộng đến ngoài thảo nguyên.
Hô Diên Hạo có hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, được phái đi bắt giữ trông coi dân chúng, nhưng vẫn có thể điều động bất cứ lúc nào. Tô Đan Lạp không có ai trợ giúp, dần rơi xuống thế yếu, năm người Nguyên Tu hóa trang thành binh lính Lặc Đan, tất nhiên phải giúp Tô Đan Lạp giết Hô Diên Hạo, chỉ khi Hô Diên Hạo chết, Địch quân như rắn mất đầu, nguy hiểm đêm nay của bọn họ mới có thể cởi bỏ.
Thân binh của Tô Đan Lạp chỉ lo che chở cho hắn, Nguyên Tu và bốn người Mộ Thanh xung phong liều chết xông ra bên ngoài, hắn ở Tây Bắc mười năm, tướng lĩnh của Ngũ Hồ đều đã thấy thân thủ của hắn, vì tránh để lộ thân phận, hắn chỉ có thể che giấu thực lực, Nguyệt Sát cũng như thế, bởi vậy năm người do Mộ Thanh cầm đầu xung phong liều chết xông ra ngoài.
Trong tay Mộ Thanh nắm nửa đoạn tên ngắn, trong quân Lặc Đan chỉ có nàng không cầm loan đao, hỗn chiến trong đám người khá là dễ thấy. Loan đao giết người, máu tươi tấc thước, tàn tên đâm người, chỉ thấy huyết hoa. Giống như lại nhớ tới đêm đó ở thôn Thượng Du, bốn phía là địch, chỉ có thể giết để mở đường sống!
Gió trên thảo nguyên đã không còn ngửi thấy mùi cỏ xanh nữa, quanh quẩn đầu mũi chỉ có mùi mồ hôi của hán tử trên thảo nguyên, cùng mùi máu tanh mỗi khi loan đao, mũi tên đâm vào rút ra.
Chiến tranh, không được do dự, nếu không sẽ thành hồn dưới đao của quân địch!
Con ngươi của thiếu niên sáng như sao, xuyên qua đám tinh binh của Hô Diên Hạo, nhanh nhẹn chẳng khác gì báo! Cơ bắp, mạch máu, thần kinh, không ai hiểu rõ hơn nàng nên cắt như thế nào cho chính xác, không có bất kỳ động tác thừa nào, ra tay là thấy máu, một bước phế một người!
Nguyệt Sát theo sát bên người nàng, binh khí độc môn của hắn không cần dùng. Khi biết phải xâm nhập doanh trại của địch trong lòng hắn thật ra có chút lo lắng, nguy hiểm đêm nay hắn đã sớm có thể đoán trước, nhưng hắn hoàn toàn không đoán trước được việc không phải dùng đến binh khí độc môn. Cho dù hắn từng giao thủ với Mộ Thanh, nhưng khi đó hắn bị ràng buộc, sơ ý để nàng làm bị thương, sau đó nàng lập tức rời khỏi ngõ nhỏ, hai người không so chiêu nhiều, đối với thân thủ của nàng, hắn không hiểu biết mấy, cho nên đêm nay hắn mới thực sự thấy được thực lực của nàng. Hắn là sát thủ, chuyên làm việc ám sát, động tác của nàng, hắn càng có thể nhìn ra chỗ tinh diệu hơn người khác!
Bộ công pháp này khá là chặt chẽ, không hề có hư chiêu phí sức, bất cứ động tác nào đều là phương pháp giết người chế địch!
Nguyên Tu ở một bên sườn khác của Mộ Thanh, một đao chém chết một kẻ địch, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh, ánh sáng trong con ngươi giống như ngân hà, tiểu tử này cũng được lắm! Khó trách trận chiến ở thôn Thượng Du có thể dựa vào bốn người mà giết cả trăm binh mã! Thân thể mặc dù đơn bạc, nhưng lại thắng ở công pháp tinh luyện! Bộ công pháp này hắn chưa từng gặp ở môn phái nào trên giang hồ, tiểu tử này lại là ngỗ tác, rốt cuộc thì học từ ai?
Ngụy Trác Chi đi ở cuối cùng của đội hình, thân thủ của Mộ Thanh hắn đã chứng kiến lần đầu tiên ở huyện Cổ Thủy, chỉ là khi đó nàng ra tay vẫn còn nhân nhượng rất nhiều, tối nay mới quả thực là một bước giết một người! Thế sự mài người, quả thế.
Mạnh Tam che chở ở phía sau Nguyên Tu, cũng là càng giết càng kinh ngạc, trận chiến trên thôn Thượng Du, hắn vốn tưởng rằng phần lớn là công lao của Lỗ tướng quân và Hùng quân hầu, đêm nay xem ra, hắn lại sai lầm rồi!
Năm người lấy Mộ Thanh là mũi nhọn, Nguyên Tu, Nguyệt Sát ở hai bên trái phải, Ngụy Trác Chi và Mạnh Tam ở đằng sau, trong chớp mắt đã nhanh chóng mở được một đường máu, đạp lên thi thể của địch, như một thanh kiếm sắc bén, đánh thẳng về phía Hô Diên Hạo!
Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã, ánh mắt chỉ dừng trên người Mộ Thanh, máu nhiễm đỏ ánh trăng, ánh trăng lại chiếu hồng con ngươi của nam tử, đôi con ngươi kia đỏ màu máu, tàn nhẫn thị huyết, mang ý đồ giết chóc hưng phấn. Hắn nâng tay, tinh binh bên người như nước tràn ra, chặn lại con đường sắp được khai thông kia.
Mộ Thanh đâm mũi tên vào huyệt cách rốn sáu tấc của tên lính đứng ngay trước mặt, người nọ đau đớn vô cùng, phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn tròn, chưa ngã xuống đất, người đã chết! Mộ Thanh nâng tay muốn rút mũi tên ra, lại thấy trong tay răng rắc vỡ vụn!
Tiếng răng rắc kia chìm nghỉm dưới tiếng binh đao bốn phía, Mộ Thanh không nghe thấy, nhưng bằng xúc cảm có thể biết mũi tên kia đã gãy! Nàng thiên về sử dụng những binh khí ngắn, mũi tên đối với nàng mà nói vẫn hơi dài chút, bởi vậy nàng đã chặt bớt đuôi tên đi, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến thân tên, chém giết gần trăm người, quả nhiên không chống đỡ được!
Thân tên nàng nắm đã rời rạc, xác nhận là tên đã gãy, đoạn thân tên gần phía mũi tên cắm sâu vào da thịt, nhổ ra không được, mà có nhổ ra được cũng không thể dùng giết người được nữa. Mộ Thanh quyết đoán buông đoạn tên kia ra, thừa dịp trước khi binh lính kia ngã xuống đoạt loan đao trong tay hắn, lập tức vung chém về người phía sau!
Tên lính kia vội vàng lui lại, tránh thoát!
“Hừ!” Sắc mặt Mộ Thanh trầm xuống, đây là lần đầu nàng thất thủ, quả nhiên không am hiểu binh khí không được!
Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã nhìn xuống, mày kiếm nhíu lại, tên lính kia cũng ngẩn người, Mộ Thanh lại không có thời gian lo lắng nhiều, nàng đi ở trước nhất, nếu bước đi giết địch bị loạn, trận hình phía sau cũng sẽ loạn. Nơi này không phải thôn Thượng Du với một hai trăm Mã phỉ, đêm nay bọn họ đối mặt là thiên quân vạn mã, nếu như năm người bị tách ra, khó bảo toàn không gặp bất trắc!
Không có thời gian suy nghĩ, Mộ Thanh ném loan đao trong tay đi, ống tay áo buông xuống, một vệt ánh sáng lạnh lóe lên, đâm thẳng về phía tên lính còn đang ngẩn người kia! Người nọ chỉ cảm thấy giữa ngực đau đớn, lập tức ngã xuống đất, không tỉnh lại nữa.
Hô Diên Hạo nhíu mi, phía trước người người nhốn nháo, lập tức có người xông lên thế vào vị trí của tên lính vừa ngã xuống đất, hình ảnh trước ngực tên lính đó bị đâm tạo ra vết máu loang lổ chỉ loáng qua tầm mắt hắn, rồi lại có người ngã xuống, thi thể bị thiếu niên đạp lên, thương ở nơi nào, binh khí gây thương tích ra sao, vẫn không thấy rõ ràng. Hắn nhìn thẳng tay thiếu niên, chỉ biết binh khí của hắn giấu trong đó, nhưng hắn che giấu ra giỏi, động tác lại nhanh nhẹn, góc độ ra tay xảo quyệt, binh khí kia hắn vẫn chưa thấy rõ ràng.
Mộ Thanh dựa vào bóng đêm và động tác nhanh nhẹn của mình mà đoán Hô Diên Hạo không thấy được binh khí trong tay. Nàng lại xung phong ở phía trước, đám binh lính Lặc Đan phía sau ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể có thời gian bận tâm đến binh khí của nàng, cho nên mới quyết đoán vứt bỏ loan đao.
Đao giải phẫu sử dụng so với đoản tên còn thuận tay hơn, tốc độ nàng càng lúc càng nhanh, một đao cắt đứt cơ chân của tên địch trước mặt, người nọ thình thịch ngã quỵ xuống. Nguyệt Sát liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng học Mộ Thanh chém một đao lên trên đùi tên binh lính phía trước, ánh mắt lạnh buốt, vị trí không sai chút nào! Binh lính kia ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi, ánh mắt Nguyệt Sát sáng ngời, ngoại trừ huyệt đạo, lần đầu tiên hắn biết còn có cách thức đánh như thế này!
Nguyên Tu một đao quét một đám người, cười lớn một tiếng, ý chí chiến đấu bừng bừng!
Thân thủ của Ngụy Trác Chi ở trên giang hồ mặc dù không được coi là hạng nhất, nhưng giết vài tên linh vẫn rất dễ dàng, trận hình năm người càng đánh càng hăng, phối hợp càng lúc càng chặt chẽ, mắt thấy một lần nữa Mộ Thanh sắp lao ra khỏi đám đông, chém giết đến trước người Hô Diên Hạo, Hô Diên Hạo bỗng nhiên giục ngựa chạy lại đây!
Chiến mã hí dài, một tiếng kinh ngạc cả cuộc chiến. Mộ Thanh ngẩng đầu, ngựa hí người hét, trong miệng vài tên binh lính trước mặt phun ra máu tươi, vó ngựa tàn nhẫn dẫm lên đám binh lính vừa ngã xuống, Hô Diên Hạo ngồi trên chiến mã vung loan đao, cắt qua đầu Mộ Thanh, ánh mắt Nguyên Tu và Nguyệt Sát phát lạnh, loan đao trong tay đồng thời ném đi, nhằm thẳng vào cổ tay Hô Diên Hạo!
Mộ Thanh lập tức cúi mình xuống, tránh đi móng ngựa trước mặt, rồi nhanh chóng chém một đao lên đùi ngựa!
Trên đùi ngựa bắn tung tóe máu, chiến mã sụp xuống, Hô Diên Hạo cũng nghiêng người xuống theo! Loan đao xẹt qua người Mộ Thanh, đao của Nguyên Tu và Nguyệt Sát phi cắm vào trước ngực hai gã thân binh đằng sau Hô Diên Hạo, hai người lập tức dùng tay không chế ngự kẻ địch ở bên cạnh, đoạt lấy loan đao trong tay bọn họ, lúc này, Hô Diên Hạo thả cương ngựa ra, lăn một vòng ngay tại chỗ, thoáng nhìn binh khí trong tay Mộ Thanh!
Bạc đao!
Bạc lại mỏng, cổ quái mà khéo léo, có thể dấu giếm, chưa nhìn thấy, đã chết người!
Đao này... thật quen mắt! Hắn đã nhìn thấy!
Ánh mắt Hô Diên Hạo thay đổi, Mộ Thanh chạy tới, khi mũi đao nhọn đâm xuống, trông thấy vẻ mặt của hắn, ánh mắt nàng cũng thay đổi theo! Hô Diên Hạo đá một cước đến trước ngực Mộ Thanh, Mộ Thanh nhanh nhẹn tránh ra, mũi đao thuận thế đâm về phía bắp đùi của Hô Diên Hạo!
Dưới đao phát ra keng một tiếng, ánh mắt Mộ Thanh trầm xuống, sắt!
Hô Diên Hạo lại dùng miếng sắt để bảo vệ đùi!
Trong lòng Mộ Thanh càng thêm âm trầm, một đòn không thành công, sẽ khó có cơ hội thứ hai, nàng xoay người nhanh chóng xử lý hai tên lính ở bên cạnh, đoạt lấy một con chiến mã, hô lớn với bốn người Nguyên Tu ở phía sau: “Đi!”
Bốn người Nguyên Tu biết thân phận đã bại lộ, Hô Diên Hạo ở trong phủ Đại tướng quân đã thấy Mộ Thanh khám nghiệm tử thi, vừa rồi không lấy được tính mạng của hắn, hắn hiển nhiên đã thấy binh khí trong tay Mộ Thanh. Năm người đang ở giữa doanh trại địch, Lặc Đan và Địch Nhân đều là địch, thân phận bại lộ chỉ có thể cầu thoát thân trước.
Chung quanh có mấy con chiến mã lẻ, bốn người Nguyên Tu đẩy lùi quân địch, phi thân lên ngựa, chạy ra phía ngoài bộ tộc Địch Nhân!
Sự việc đột ngột khiến Tô Đan Lạp sửng sốt, Hô Diên Hạo đứng dậy đoạt lấy một con ngựa, cười lớn một tiếng, “Ngu xuẩn! Dũng sĩ Lặc Đan lại là người Đại Hưng cũng không biết!”
Tô Đan Lạp vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn bóng dáng Hô Diên Hạo giục ngựa, trong khoảnh khắc người đã đi xa.
Địch quân và đại quân Lặc Đan đang hỗn chiến ở bên ngoài thảo nguyên, trong bộ tộc chỉ có hai vạn kỵ binh của Hô Diên Hạo, đám kỵ binh đang trông coi dân chúng, thấy có năm người cưỡi ngựa phi ra, Hô Diên Hạo ở phía sau đuổi theo, nhưng không thấy tên lệnh của hắn nên ai cũng không dám tự ý hành động, năm người Nguyên Tu một đường chạy thẳng ra khỏi bộ tộc Địch Nhân, hướng ra thảo nguyên, gió lại đưa tới mùi máu tanh cùng tiếng chém giết đinh tai nhức óc, Hô Diên Hạo nâng tay, một mũi tên lệnh bay lên không trung, tiếng chém giết bất chợt ngừng lại.
“Hướng này!” Nguyên Tu phi lên đằng trước Mộ Thanh dẫn đường, chuyển hướng ngựa, nhằm thẳng phía đông thảo nguyên.
Năm người không quay đầu, lại nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù phía sau, Hô Diên Hạo dẫn người đuổi theo!
Mới trước đó ba bộ liên quân này thất bại thảm hại, tổn thất năm vạn đại quân, trách nhiệm thất bại quy cho bộ tộc Địch Nhân khoanh tay đứng nhìn không chịu tới cứu, mười vạn đại quân còn lại tức giận với tộc Địch Nhân, trong ba bộ đã có người đề nghị rút quân đến đánh vương trướng của tộc Địch Nhân, lại sợ Tây Bắc quân ở phía sau bọc đánh, cho nên vẫn chưa dám hành động.
Ngũ Hồ trên thảo nguyên có hai bộ tộc mạnh nhất là Địch Nhân và Lặc Đan, Lặc Đan Vương bị Nguyên Tu phế bỏ một tay, trọng thương lui về Vương trướng, Địch Vương bệnh nặng, bốn vương tử tranh đoạt ngôi vị, đại quân cũng lui về Vương trướng, chỉ còn còn lại ba bộ liên quân canh giữ biên giới thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, mới trước đó chiến đấu thất bại, sĩ khí thương tổn nghiêm trọng, sau khi Tây Bắc quân bắt đầu tập kích quấy rối, số lần thất bại càng tăng lên, liên tục phải lui về sâu trong thảo nguyên.
Lặc Đan Vương một lòng muốn mượn tay Hô Diên Hạo để diệt tộc Địch Nhân, giúp Lặc Đan trở thành bá chủ thảo nguyên, Lặc Đan Vương không muốn hao phí binh lực cho nên không có tâm tư để ý chuyện Tây Bắc quân quấy rối ở biên giới thảo nguyên. Mười vạn liên quân Nhung Nhân, Nguyệt Thị, Ô Na không được Lặc Đan trợ giúp, chống cự yếu ớt năm ngày, rốt cục cũng lui quân, bỏ chạy tán loạn vào sâu trong thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.
Phó tướng của Tây Bắc quân – Phiêu Kị tướng quân Lỗ Đại cùng Tả tướng quân Vương Vệ Hải dẫn đại quân đuổi theo, đuổi suốt một ngày một đêm, trên đường đại quân chia thành hai đội, một đội do Lỗ Đại thống lĩnh đi về phía bộ tộc Địch Nhân, một đội do Vương Vệ Hải thống lĩnh đánh về hướng của Lặc Đan!
Lỗ Đại giục ngựa chạy nhanh, một con chim ưng bay đến đậu trên đầu vai hắn, nhưng chiến mã vẫn chưa ngừng, mật báo trong tay đã mở ra, hắn liếc mắt nhìn nhanh một cái, lập tức gọi một thân binh đến, “Bên kia đã bắt đầu đánh! Truyền quân lệnh của lão tử, toàn quân tăng tốc, sáng sớm ngày mai phải đến được hang ổ của thằng nhãi con Hô Diên Hạo!”
Thân binh kia lĩnh mệnh, xoay người rời đi, Lỗ Đại sờ mấy sợi râu mới mọc dài ra, đưa mắt nhìn phía nam của chân núi Tang Trác Thần.
Hành động lần này, đều là theo quân lệnh trước khi đi của Đại tướng quân. Đại tướng quân suy tính một khi Hô Diên Hạo khởi sự, tộc Địch Nhân chắc chắn sẽ loạn, tâm tư của Lặc Đan Vương đặt toàn bộ vào việc thôn tính Địch Nhân, sẽ không xen vào việc với Tây Bắc quân. Ba bộ liên quân còn lại mất đi sự tương trợ của Địch Nhân và Lặc Đan, cùng lắm chỉ có thể kiên trì năm ba ngày!
Thế cục hiện tại, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Đại tướng quân, chỉ là hai quân ở bên kia đã bắt đầu giao chiến, bên này bọn họ muốn đuổi tới còn phải mất một đêm!
“Gấp rút hành quân!” Lỗ Đại quát lớn một tiếng, đại quân ra roi thúc ngựa, ánh trăng rơi xuống thảo nguyên, gió cát đen cuồn cuộn.
Giờ phút này, Tây Bắc quân cách bộ tộc Địch Nhân hơn hai trăm hai mươi dặm!
Giờ phút này, một mảnh phía nam của núi Tang Trác Thần đã thành chiến trường, hơn mười vạn đại quân ở bên ngoài Vương trướng chém giết lẫn nhau, dần đi về phía nam thảo nguyên. Nguyên Tu và đám người Mộ Thanh vẫn không rời khỏi khu vực quanh Vương trướng, bọn họ bảo vệ ở chung quanh Tô Đan Lạp, hai quân giao chiến bên nào thắng bên nào bại bọn họ không quan tâm, mục tiêu của bọn họ là Tô Đan Lạp và Hô Diên Hạo.
Tô Đan Lạp bị thương một tay, được đám thân binh bảo hộ ở bên trong, thân binh của hắn phần lớn đã chết ở dưới trận mưa tên vừa rồi, chỉ còn lại hơn trăm người, cộng thêm thân binh Đột Cáp vương tử mang đến Vương trướng, bên người hắn còn không đến ngàn người. Trước khi đại quân Lặc Đan đến được Vương trướng đã bị kỵ binh của Địch Nhân ngăn đón giết, hai bên hỗn chiến, vòng chiến rất nhanh mở rộng đến ngoài thảo nguyên.
Hô Diên Hạo có hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, được phái đi bắt giữ trông coi dân chúng, nhưng vẫn có thể điều động bất cứ lúc nào. Tô Đan Lạp không có ai trợ giúp, dần rơi xuống thế yếu, năm người Nguyên Tu hóa trang thành binh lính Lặc Đan, tất nhiên phải giúp Tô Đan Lạp giết Hô Diên Hạo, chỉ khi Hô Diên Hạo chết, Địch quân như rắn mất đầu, nguy hiểm đêm nay của bọn họ mới có thể cởi bỏ.
Thân binh của Tô Đan Lạp chỉ lo che chở cho hắn, Nguyên Tu và bốn người Mộ Thanh xung phong liều chết xông ra bên ngoài, hắn ở Tây Bắc mười năm, tướng lĩnh của Ngũ Hồ đều đã thấy thân thủ của hắn, vì tránh để lộ thân phận, hắn chỉ có thể che giấu thực lực, Nguyệt Sát cũng như thế, bởi vậy năm người do Mộ Thanh cầm đầu xung phong liều chết xông ra ngoài.
Trong tay Mộ Thanh nắm nửa đoạn tên ngắn, trong quân Lặc Đan chỉ có nàng không cầm loan đao, hỗn chiến trong đám người khá là dễ thấy. Loan đao giết người, máu tươi tấc thước, tàn tên đâm người, chỉ thấy huyết hoa. Giống như lại nhớ tới đêm đó ở thôn Thượng Du, bốn phía là địch, chỉ có thể giết để mở đường sống!
Gió trên thảo nguyên đã không còn ngửi thấy mùi cỏ xanh nữa, quanh quẩn đầu mũi chỉ có mùi mồ hôi của hán tử trên thảo nguyên, cùng mùi máu tanh mỗi khi loan đao, mũi tên đâm vào rút ra.
Chiến tranh, không được do dự, nếu không sẽ thành hồn dưới đao của quân địch!
Con ngươi của thiếu niên sáng như sao, xuyên qua đám tinh binh của Hô Diên Hạo, nhanh nhẹn chẳng khác gì báo! Cơ bắp, mạch máu, thần kinh, không ai hiểu rõ hơn nàng nên cắt như thế nào cho chính xác, không có bất kỳ động tác thừa nào, ra tay là thấy máu, một bước phế một người!
Nguyệt Sát theo sát bên người nàng, binh khí độc môn của hắn không cần dùng. Khi biết phải xâm nhập doanh trại của địch trong lòng hắn thật ra có chút lo lắng, nguy hiểm đêm nay hắn đã sớm có thể đoán trước, nhưng hắn hoàn toàn không đoán trước được việc không phải dùng đến binh khí độc môn. Cho dù hắn từng giao thủ với Mộ Thanh, nhưng khi đó hắn bị ràng buộc, sơ ý để nàng làm bị thương, sau đó nàng lập tức rời khỏi ngõ nhỏ, hai người không so chiêu nhiều, đối với thân thủ của nàng, hắn không hiểu biết mấy, cho nên đêm nay hắn mới thực sự thấy được thực lực của nàng. Hắn là sát thủ, chuyên làm việc ám sát, động tác của nàng, hắn càng có thể nhìn ra chỗ tinh diệu hơn người khác!
Bộ công pháp này khá là chặt chẽ, không hề có hư chiêu phí sức, bất cứ động tác nào đều là phương pháp giết người chế địch!
Nguyên Tu ở một bên sườn khác của Mộ Thanh, một đao chém chết một kẻ địch, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh, ánh sáng trong con ngươi giống như ngân hà, tiểu tử này cũng được lắm! Khó trách trận chiến ở thôn Thượng Du có thể dựa vào bốn người mà giết cả trăm binh mã! Thân thể mặc dù đơn bạc, nhưng lại thắng ở công pháp tinh luyện! Bộ công pháp này hắn chưa từng gặp ở môn phái nào trên giang hồ, tiểu tử này lại là ngỗ tác, rốt cuộc thì học từ ai?
Ngụy Trác Chi đi ở cuối cùng của đội hình, thân thủ của Mộ Thanh hắn đã chứng kiến lần đầu tiên ở huyện Cổ Thủy, chỉ là khi đó nàng ra tay vẫn còn nhân nhượng rất nhiều, tối nay mới quả thực là một bước giết một người! Thế sự mài người, quả thế.
Mạnh Tam che chở ở phía sau Nguyên Tu, cũng là càng giết càng kinh ngạc, trận chiến trên thôn Thượng Du, hắn vốn tưởng rằng phần lớn là công lao của Lỗ tướng quân và Hùng quân hầu, đêm nay xem ra, hắn lại sai lầm rồi!
Năm người lấy Mộ Thanh là mũi nhọn, Nguyên Tu, Nguyệt Sát ở hai bên trái phải, Ngụy Trác Chi và Mạnh Tam ở đằng sau, trong chớp mắt đã nhanh chóng mở được một đường máu, đạp lên thi thể của địch, như một thanh kiếm sắc bén, đánh thẳng về phía Hô Diên Hạo!
Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã, ánh mắt chỉ dừng trên người Mộ Thanh, máu nhiễm đỏ ánh trăng, ánh trăng lại chiếu hồng con ngươi của nam tử, đôi con ngươi kia đỏ màu máu, tàn nhẫn thị huyết, mang ý đồ giết chóc hưng phấn. Hắn nâng tay, tinh binh bên người như nước tràn ra, chặn lại con đường sắp được khai thông kia.
Mộ Thanh đâm mũi tên vào huyệt cách rốn sáu tấc của tên lính đứng ngay trước mặt, người nọ đau đớn vô cùng, phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn tròn, chưa ngã xuống đất, người đã chết! Mộ Thanh nâng tay muốn rút mũi tên ra, lại thấy trong tay răng rắc vỡ vụn!
Tiếng răng rắc kia chìm nghỉm dưới tiếng binh đao bốn phía, Mộ Thanh không nghe thấy, nhưng bằng xúc cảm có thể biết mũi tên kia đã gãy! Nàng thiên về sử dụng những binh khí ngắn, mũi tên đối với nàng mà nói vẫn hơi dài chút, bởi vậy nàng đã chặt bớt đuôi tên đi, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến thân tên, chém giết gần trăm người, quả nhiên không chống đỡ được!
Thân tên nàng nắm đã rời rạc, xác nhận là tên đã gãy, đoạn thân tên gần phía mũi tên cắm sâu vào da thịt, nhổ ra không được, mà có nhổ ra được cũng không thể dùng giết người được nữa. Mộ Thanh quyết đoán buông đoạn tên kia ra, thừa dịp trước khi binh lính kia ngã xuống đoạt loan đao trong tay hắn, lập tức vung chém về người phía sau!
Tên lính kia vội vàng lui lại, tránh thoát!
“Hừ!” Sắc mặt Mộ Thanh trầm xuống, đây là lần đầu nàng thất thủ, quả nhiên không am hiểu binh khí không được!
Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã nhìn xuống, mày kiếm nhíu lại, tên lính kia cũng ngẩn người, Mộ Thanh lại không có thời gian lo lắng nhiều, nàng đi ở trước nhất, nếu bước đi giết địch bị loạn, trận hình phía sau cũng sẽ loạn. Nơi này không phải thôn Thượng Du với một hai trăm Mã phỉ, đêm nay bọn họ đối mặt là thiên quân vạn mã, nếu như năm người bị tách ra, khó bảo toàn không gặp bất trắc!
Không có thời gian suy nghĩ, Mộ Thanh ném loan đao trong tay đi, ống tay áo buông xuống, một vệt ánh sáng lạnh lóe lên, đâm thẳng về phía tên lính còn đang ngẩn người kia! Người nọ chỉ cảm thấy giữa ngực đau đớn, lập tức ngã xuống đất, không tỉnh lại nữa.
Hô Diên Hạo nhíu mi, phía trước người người nhốn nháo, lập tức có người xông lên thế vào vị trí của tên lính vừa ngã xuống đất, hình ảnh trước ngực tên lính đó bị đâm tạo ra vết máu loang lổ chỉ loáng qua tầm mắt hắn, rồi lại có người ngã xuống, thi thể bị thiếu niên đạp lên, thương ở nơi nào, binh khí gây thương tích ra sao, vẫn không thấy rõ ràng. Hắn nhìn thẳng tay thiếu niên, chỉ biết binh khí của hắn giấu trong đó, nhưng hắn che giấu ra giỏi, động tác lại nhanh nhẹn, góc độ ra tay xảo quyệt, binh khí kia hắn vẫn chưa thấy rõ ràng.
Mộ Thanh dựa vào bóng đêm và động tác nhanh nhẹn của mình mà đoán Hô Diên Hạo không thấy được binh khí trong tay. Nàng lại xung phong ở phía trước, đám binh lính Lặc Đan phía sau ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể có thời gian bận tâm đến binh khí của nàng, cho nên mới quyết đoán vứt bỏ loan đao.
Đao giải phẫu sử dụng so với đoản tên còn thuận tay hơn, tốc độ nàng càng lúc càng nhanh, một đao cắt đứt cơ chân của tên địch trước mặt, người nọ thình thịch ngã quỵ xuống. Nguyệt Sát liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng học Mộ Thanh chém một đao lên trên đùi tên binh lính phía trước, ánh mắt lạnh buốt, vị trí không sai chút nào! Binh lính kia ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi, ánh mắt Nguyệt Sát sáng ngời, ngoại trừ huyệt đạo, lần đầu tiên hắn biết còn có cách thức đánh như thế này!
Nguyên Tu một đao quét một đám người, cười lớn một tiếng, ý chí chiến đấu bừng bừng!
Thân thủ của Ngụy Trác Chi ở trên giang hồ mặc dù không được coi là hạng nhất, nhưng giết vài tên linh vẫn rất dễ dàng, trận hình năm người càng đánh càng hăng, phối hợp càng lúc càng chặt chẽ, mắt thấy một lần nữa Mộ Thanh sắp lao ra khỏi đám đông, chém giết đến trước người Hô Diên Hạo, Hô Diên Hạo bỗng nhiên giục ngựa chạy lại đây!
Chiến mã hí dài, một tiếng kinh ngạc cả cuộc chiến. Mộ Thanh ngẩng đầu, ngựa hí người hét, trong miệng vài tên binh lính trước mặt phun ra máu tươi, vó ngựa tàn nhẫn dẫm lên đám binh lính vừa ngã xuống, Hô Diên Hạo ngồi trên chiến mã vung loan đao, cắt qua đầu Mộ Thanh, ánh mắt Nguyên Tu và Nguyệt Sát phát lạnh, loan đao trong tay đồng thời ném đi, nhằm thẳng vào cổ tay Hô Diên Hạo!
Mộ Thanh lập tức cúi mình xuống, tránh đi móng ngựa trước mặt, rồi nhanh chóng chém một đao lên đùi ngựa!
Trên đùi ngựa bắn tung tóe máu, chiến mã sụp xuống, Hô Diên Hạo cũng nghiêng người xuống theo! Loan đao xẹt qua người Mộ Thanh, đao của Nguyên Tu và Nguyệt Sát phi cắm vào trước ngực hai gã thân binh đằng sau Hô Diên Hạo, hai người lập tức dùng tay không chế ngự kẻ địch ở bên cạnh, đoạt lấy loan đao trong tay bọn họ, lúc này, Hô Diên Hạo thả cương ngựa ra, lăn một vòng ngay tại chỗ, thoáng nhìn binh khí trong tay Mộ Thanh!
Bạc đao!
Bạc lại mỏng, cổ quái mà khéo léo, có thể dấu giếm, chưa nhìn thấy, đã chết người!
Đao này... thật quen mắt! Hắn đã nhìn thấy!
Ánh mắt Hô Diên Hạo thay đổi, Mộ Thanh chạy tới, khi mũi đao nhọn đâm xuống, trông thấy vẻ mặt của hắn, ánh mắt nàng cũng thay đổi theo! Hô Diên Hạo đá một cước đến trước ngực Mộ Thanh, Mộ Thanh nhanh nhẹn tránh ra, mũi đao thuận thế đâm về phía bắp đùi của Hô Diên Hạo!
Dưới đao phát ra keng một tiếng, ánh mắt Mộ Thanh trầm xuống, sắt!
Hô Diên Hạo lại dùng miếng sắt để bảo vệ đùi!
Trong lòng Mộ Thanh càng thêm âm trầm, một đòn không thành công, sẽ khó có cơ hội thứ hai, nàng xoay người nhanh chóng xử lý hai tên lính ở bên cạnh, đoạt lấy một con chiến mã, hô lớn với bốn người Nguyên Tu ở phía sau: “Đi!”
Bốn người Nguyên Tu biết thân phận đã bại lộ, Hô Diên Hạo ở trong phủ Đại tướng quân đã thấy Mộ Thanh khám nghiệm tử thi, vừa rồi không lấy được tính mạng của hắn, hắn hiển nhiên đã thấy binh khí trong tay Mộ Thanh. Năm người đang ở giữa doanh trại địch, Lặc Đan và Địch Nhân đều là địch, thân phận bại lộ chỉ có thể cầu thoát thân trước.
Chung quanh có mấy con chiến mã lẻ, bốn người Nguyên Tu đẩy lùi quân địch, phi thân lên ngựa, chạy ra phía ngoài bộ tộc Địch Nhân!
Sự việc đột ngột khiến Tô Đan Lạp sửng sốt, Hô Diên Hạo đứng dậy đoạt lấy một con ngựa, cười lớn một tiếng, “Ngu xuẩn! Dũng sĩ Lặc Đan lại là người Đại Hưng cũng không biết!”
Tô Đan Lạp vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nhìn bóng dáng Hô Diên Hạo giục ngựa, trong khoảnh khắc người đã đi xa.
Địch quân và đại quân Lặc Đan đang hỗn chiến ở bên ngoài thảo nguyên, trong bộ tộc chỉ có hai vạn kỵ binh của Hô Diên Hạo, đám kỵ binh đang trông coi dân chúng, thấy có năm người cưỡi ngựa phi ra, Hô Diên Hạo ở phía sau đuổi theo, nhưng không thấy tên lệnh của hắn nên ai cũng không dám tự ý hành động, năm người Nguyên Tu một đường chạy thẳng ra khỏi bộ tộc Địch Nhân, hướng ra thảo nguyên, gió lại đưa tới mùi máu tanh cùng tiếng chém giết đinh tai nhức óc, Hô Diên Hạo nâng tay, một mũi tên lệnh bay lên không trung, tiếng chém giết bất chợt ngừng lại.
“Hướng này!” Nguyên Tu phi lên đằng trước Mộ Thanh dẫn đường, chuyển hướng ngựa, nhằm thẳng phía đông thảo nguyên.
Năm người không quay đầu, lại nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù phía sau, Hô Diên Hạo dẫn người đuổi theo!
Bình luận truyện