Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Quyển 2 - Chương 7: Án mạng bình thường
Edit: Leo
“Hung thủ không phải quân Tây Bắc?” Khi mọi người còn đang khiếp sợ với phỏng đoán của Mộ Thanh, chỉ một mình Nguyên Tu tỏ vẻ vui mừng.
“Đúng thế.” Mộ Thanh nhìn vẻ vui mừng nơi đáy mắt của Nguyên Tu, có chút không đành lòng, nhưng sự thật là sự thật, nên nói vẫn phải nói, nàng nhìn về phía Tri huyện Phụng Huyện nói, “Tri huyện đại nhân.”
Tri huyện Phụng huyện lúc này đã quỳ đến tê rần, nghe tiếng Mộ Thanh gọi hắn, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó vội vàng lên tiếng, “Có hạ quan!”
“Phiền Tri huyện đại nhân điều tra một chút, chủ quán, gã sai vặt của của khách điếm này, người hôm qua tới đưa rượu thịt, công sai từ huyện nha tới hỗ trợ, cùng với đầu bếp ngươi mời đến và nữ đầu bếp của quán, những người này có ai từng xuất thân từ dòng dõi thứ tộc sau đó sa sút, trong nhà hiện giờ làm công việc nặng nhọc, gia cảnh bần hàn. Người này cương trực, thân thể cường tráng, có thể biết chút ít võ công, sau giờ Tý đêm qua mới trở về nhà, quan trọng nhất chính là trong nhà hắn từng có người được trưng binh đến Tây Bắc, người chết ở trên chiến trường, xác chết hoặc y quan được đưa về an táng.”
Mộ Thanh gọi đến Phụng Huyện tri huyện, Nguyên Tu biết hung thủ có thể tra được, còn đang vì hung thủ không ở trong quân mà vui mừng, không ngờ nàng lại nhắc tới gia quyến của Liệt quân.(Liệt quân: chỉ những người lính đã hi sinh)
“Có ý gì?” Không phải Nguyên Tu nghe không hiểu, chỉ là khó mà tin được.
“Hung thủ là gia quyến của Liệt quân Tây Bắc.”
“Làm sao mà biết?”
“Dựa vào đôi quân ủng cũ kia.” Mộ Thanh nói, tuy nàng tòng quân không lâu, nhưng có một số việc vẫn phải biết, “Dân gian không thể phỏng chế quân ủng, lão binh thương binh khi hồi hương cũng không thể mang đồ trong quần về, chỉ có thi cốt của tướng sĩ chết trận sa trường được đưa về quê, hoặc cho dù không có thi cốt về, trong quân cũng sẽ đưa áo mũ về quê nhà an táng. Hung thủ đi quân ủng cũ của quân Tây Bắc, chỉ có thể là gia quyến của Liệt quân.”
Dân gian phỏng chế quân ủng sẽ bị luận tội mưu nghịch, tuy có khả năng sẽ bá tánh bởi vì kính ngưỡng quân Tây Bắc mà tự chế quân ủng giấu ở trong nhà, nhưng chuyện xúc phạm quốc pháp như thế, cho dù có gan làm, cũng sẽ chỉ dám cất giấu trong nhà không dám đi ra ngoài. Mà đế giày của đôi ủng kia bị mài mòn nhiều, hẳn là đi nhiều lần, không giống như là giấu ở nhà hoặc là mang trộm vài lần có thể mòn đến trình độ như vậy, bởi thế phỏng chế trong dân gian không có khả năng lớn. Lão binh thương binh khi rời quân hồi hương không được mang theo áo mũ giầy cũng là bởi vì ngan ngừa có người chế tác theo, giả mạo tướng sĩ biên quân, bởi vậy, giầy mà hung thủ đi có khả năng nhất chính là di vật của tướng sĩ bỏ mĩnh.
“Ta vốn cũng hoài nghi hung thủ là những thân binh đêm qua theo vào trong thành, có lẽ là ai đó có huynh đệ bằng hữu chết trận sa trường, bởi vậy trên đường hồi kinh mang theo áo mũ của thân hữu trong hành lý, khi hành hung khi cố ý mặc vào để báo thù, nhưng sau đó lại phát hiện thân binh trong quân không có đủ điều kiện gây án.”
“Lời này giải thích thế nào?” Quý Diên hỏi, lời nói mang ý châm biếm, “Không phải Anh Duệ tướng quân cố ý bao che đó chứ? Theo ta thấy, giống như ngươi nói, có người ban đêm mặc quần áo cũ trong quân tới khách điếm, phát hiện hộ vệ lười biếng say rượu, cho nên giết Lý đại nhân, việc này cũng rất có khả năng?”
Vừa dứt lời, Mộ Thanh chưa nói gì, ánh mắt rất có sát thương của Nguyên Tu đã bắn thẳng về phía Quý Diên!
Quý Diên rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện lỡ lời, không tim không phổi cười hai tiếng, nói: “Nguyên đại ca, tiểu đệ không phải có ý kia, thủ hạ của huynh tất nhiên không phải hung thủ, nhưng chưa biết chừng thủ hạ của tướng quân khác…… Khụ! Đúng không?”
“Đúng cái con mẹ ngươi!” Nguyên Tu tức giận rống lên một tiếng, Mộ Thanh cũng phải vì điều này mà ghé mắt, tuy rằng hắn không có tật xấu được nuông chiều giống như con cháu quý tộc, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân từ thế gia, cho dù hào sảng cũng không đầy miệng thô lỗ như hán tử trong quân, vẫn là lần đầu tiên Mộ Thanh nghe hắn nói không lựa lời như thế.
Quý Diên giương miệng, cằm giống như bị người ta tháo ra.
Nguyên Tu thấy Mộ Thanh nhìn mình, dưới sự xấu hổ bực mình nói với Quý Diên: “Anh Duệ nói luôn không sai, ngươi nghe là được rồi, đừng ngắt lời!”
Quý Diên: “……”
Mộ Thanh nói: “Đối với hung thủ mà nói, gây án chẳng qua chỉ là thời gian, cách thức, đường ra vào. Cách thức chúng ta đã biết, thời gian chúng ta có thể suy đoán. Nếu là quân Tây Bắc gây án, sẽ lựa chọn giờ nào vào khách điếm?”
“Một đêm dài. Quá sớm người trong khách điếm sẽ chưa ngủ, nếu gây ra bất cứ âm thanh nào, không chỉ kinh động tới hộ vệ, còn sẽ kinh động đến phòng bên cạnh, gã sai vặt ở sân sau, rất phiền toái! Hơn nữa nếu ra tay sớm, ở bên kia chúng ta cũng chưa ngủ, kiểm tra phòng dễ bị phát hiện.” Nguyên Tu đáp.
“Không sai. Nguyên nhân chính là bởi vì quân kỷ nghiêm minh, hung thủ không dám ra tay quá sớm, đồng dạng cũng không dám ở bên ngoài thời gian quá dài. Nhưng cách thức gây án của hung thủ lại rất mất thời gian, cắt lưỡi khâu miệng, giấu thi thể trong tuyết, mọi thứ đều tốn thời gian. Nếu chỉ vì hả giận, giết người cắt đầu là đủ rồi, cần gì mất công như thế? Hơn nữa hung khí cũng là một điểm đáng ngờ, nếu hung thủ là quân Tây Bắc, giết người dùng đao bổ củi có thể giải thích là vì che giấu thân phận, nhưng sân sau của khách điếm cũng có đao bổ củi, lấy ra tiện như thế, cần gì phải mang từ nơi khác tới? Chẳng phải càng tốn thời gian?”
Nguyên Tu nghe vậy suy nghĩ một lát, “Có lý! Nhưng cũng có thể hung thủ sợ lấy đao bổ củi từ sân sau của sẽ gặp một số việc ngoài ý muốn, cho nên đao lấy từ nơi khác đến? Ví dụ như đao bổ củi là lấy từ khách điếm bên kia của chúng ta.”
“Hắn dám ở sân sau đắp người tuyết còn sợ thời gian lấy thanh đao gặp chuyện gì sao? Hơn nữa lấy đao từ bên kia của chúng ta còn nguy hiểm lớn hơn, bởi vì hung thủ nếu muốn tiến vào khách điếm giết người, trước đó hắn sẽ không biết hộ vệ lại lười nhác say rượu, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết hộ vệ trước. Đã có biện pháp giải quyết hộ vệ, lấy đao chỉ là chuyện thuận tay, bên kia chúng ta đều là người một nhà, hắn không thể xuống tay với người của mình, mà chúng ta lại canh gác nghiêm ngặt, cơ hội ngược lại không lớn bằng bên này.”
Lúc này Nguyên Tu không nói gì nữa.
Mộ Thanh lại nói: “Mặt khác, hiện trường không phát hiện được đao gây án, chứng tỏ sau khi hung thủ gây án mang đi hoặc là che giấu rồi, đây lại là một chuyện lãng phí thời gian. Nếu hung thủ là người trong quân, dùng đao bổ củi gây án vì che dấu thân phận, như vậy nếu đao bổ củi không thể khiến thân phận hắn bại lộ, hắn cần gì mang đi? Giấu đi cũng được, mang đi nửa đường vứt cũng thế, đều là lãng phí thời giờ, cần gì làm điều thừa? Ném ở hiện trường là được rồi!”
Ánh mắt Nguyên Tu sắc bén, chậm rãi gật đầu.
Có lý!
“Cho nên, nếu hung thủ là người trong quân, cách thức gây án và thân phận không phù hợp, rất nhiều chỗ mâu thuẫn.”
Nguyên Tu nghe xong, khói mù trong mắt tan đi, lộ ra ánh sáng. Chỉ là ý mừng chưa ăn sâu, nhớ tới chuyện là người nhà của Liệt quân, lại trở nên ưu sầu. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: “Dựa vào đâu để khẳng định hung thủ là những người đã tới khách điếm? Ngoại trừ người trong quân, chẳng lẽ không có khả năng là những người khác trong thành thừa dịp hộ vệ ngủ rồi, nửa đêm tiến vào giết người sao?”
“Không có khả năng. Nếu là Đại tướng quân muốn giết một người, nửa đêm vào doanh trại địch, lại phát hiện không có người canh gác, ngươi sẽ như thế nào làm?” Mộ Thanh hỏi.
“Ta sẽ không vào!” Nguyên Tu không chút nghĩ ngợi nói, ngàn binh vạn tướng không đáng sợ, sợ nhất chính là không có canh gác, nhìn thế nào cũng thấy giống như có mai phục!
“Không sai. Nếu hung thủ cùng ý tưởng với ngươi, hắn cũng sẽ không tiến vào, như vậy vụ án sẽ không xảy ra. Nếu hắn muốn mạo hiểm mà vào khách điếm, như vậy làm sao hắn biết ngoại trừ đám hộ vệ say chết kia, sẽ không còn ai canh gác? Có đổi ca gác hay không? Cách hung thủ gây án thủ mất thời gian như thế, hắn sẽ không sợ gặp phải người đổi ca sao?”
“……”
“Nếu chúng ta đã tới Phụng huyện mấy ngày, như vậy ta sẽ suy đoán hung thủ có thể là từ bên ngoài khách điếm tiến vào, bởi vì mấy ngày thời gian đã đủ để hung thủ thăm dò mỗi đêm khách điếm an bài bao nhiêu người canh gác, hộ vệ mấy người một tổ, nơi nào có trạm gác, khi nào đổi gác. Nhưng ngay đêm chúng ta tới Phụng huyện đã xảy ra chuyện, hung thủ không thể nào biết mọi thứ rõ ràng như vậy, vậy chỉ còn người trong khách điếm. Chỉ có người trong khách điếm mới biết hộ vệ ở trong phòng bếp là hai đội, canh gác, đổi gác đều ở đó, ban đêm không có ai canh gác, cho nên mới dám gây án thời gian dài.” Mộ Thanh nói.
Vụ án này rất đơn giản, xem qua thi thể và hiện trường là nắm được. Nàng mất thời gian dài như vậy, chính là vì loại trừ nghi phạm, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm. Khi nhìn thấy cặp quân ủng cũ kia, nàng đã biết hung thủ là gia quyến của Liệt quân Tây Bắc, nhưng Việt Châu tiếp giáp với Cát Châu, Phụng huyện là huyện biên giới của Việt Châu, người trong thành được trưng binh đến Tây Bắc chắc chắn không ít, nếu dựa vào phương hướng này điều tra, số người phải tra sẽ rất nhiều, chắc chắn yêu cầu mấy ngày, hiệu suất quá thấp! Ngày Thánh giá trở về kinh đã định, không thể kéo dài lâu, cho nên nàng thẩm vấn một số người, để thu nhỏ phạm vi nghi phạm tới khách điếm này. Kể từ đó, hôm nay có thể điều tra ra hung thủ!
“Lẽ ra, người đưa rượu thịt đồ ăn tới khách điếm thời gian ngắn, không nên có hiềm nghi gây án, nhưng không bài trừ khả năng khi bọn họ tiến vào để ý trạm gác, cho nên cùng xếp vào nghi phạm điều tra một lượt, dù sao cũng chỉ vài người như vậy.” Mộ Thanh dứt lời, gọi một ly trà đến, trước khi uống trà nhớ tới một chuyện, nói với tri huyện Phụng Huyện: “À, đúng rồi, khách điếm không có kim chỉ, đao cũng là hung thủ tự mang đến, cho nên đêm qua sau khi hộ vệ say rượu hung thủ đã đi ra ngoài. Khi đó là sau giờ Tý, trong thành cấm đi lại ban đêm, đêm dài mọi người đều ngủ, hung thủ không thể đi mua đao, khả năng trèo tường vào nhà ai trộm kim chỉ cũng không lớn, mấy thứ này chỉ có thể lấy từ nhà, khi điều tra nhớ rõ hỏi láng giềng, đêm qua có nghe thấy cách vách có tiếng động gì không, cũng hỏi một chút người trong nhà, đêm qua nghi phạm có trở về hay không.”
Dứt lời, Mộ Thanh cúi đầu uống trà, cả sảnh không còn tiếng người, mỗi con mắt đều chỉ có một mục tiêu là nàng.
Từ khi nàng tới khách điếm chẳng qua mới chỉ một canh giờ, không chỉ động cơ, thời gian, mà cả con đường và hung khí đều đã điều tra xong, ngay cả gia thế của hung thủ đều vạch rõ, thậm chí phạm vi nghi phạm thu nhỏ chỉ còn lại người trong khách điếm!
Tri huyện Phụng Huyện ngây ngốc bất động, Mộ Thanh nhíu mày nói: “Sao còn không đi? Tri huyện đại nhân không muốn sớm ngày bắt hung thủ, trả lại Lý đại nhân một cái công đạo sao? Sao lại máu lạnh như thế?”
“Hạ quan không dám!” Tri huyện đầy đầu mồ hôi lạnh, biết rõ lời này tám phần là ám chỉ đám người Lưu Hoài, ngoài miệng vẫn vội xưng không dám.
“Vậy nhanh đi. Xin Tri huyện đại nhân ghi nhớ hai điểm —— thứ nhất, nhớ lấy tình nghĩa đồng bào, mau chóng bắt hung thủ! Thứ hai, nhớ lấy ngày định trở lại kinh thành, đây là chuyện lớn không thể trì hoãn. Xin đừng làm lỡ, đi thôi.” Mộ Thanh không nâng đầu nói.
Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu bật cười.
Tri huyện Phụng Huyện quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm mắng Lưu Hoài —— nhìn xem cái ngươi đắc tội ai, tiểu tướng quân này cơ trí không nói, còn là kẻ độc miệng! Các ngươi đắc tội, kéo ta xui xẻo!
Da mặt Lưu Hoài khẽ co rút, giống như bị người đánh.
Ánh mắt Quý Diên nhìn chằm chằm Mộ Thanh, nói: “Này, năng lực xử án như thế, vừa rồi nên lập kỳ hạn tra án trước mặt toàn bộ tướng lĩnh! Thắng không phải rất có mặt mũi?”
Người này không tim không phổi, vừa rồi còn rút kiếm tuyên bố phải quyết đấu giờ lại thay đổi thái độ, người nào không biết chuyện, còn tưởng rằng hắn và Mộ Thanh là anh em tốt.
Mộ Thanh kinh ngạc liếc nhìn Quý Diên: “Xin lỗi, ta lập kỳ hạn điều tra đều là những vụ án đặc biệt, án mạng đơn giản bình thường thế này mà phải lập kỳ hạn phá án, ngươi cảm thấy ta thắng sẽ có mặt mũi sao?”
Đơn giản? Bình thường?
Quý Diên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, lại nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Mộ Thanh, mới biết tiểu tử này không nói giỡn.
Lưu Hoài trắng mặt, vừa rồi Mộ Thanh không chịu lập kỳ hạn tra án, hắn còn tưởng rằng không đủ tự tin nên không dám đáp ứng, thì ra là ngại đơn giản quá?
“Ha ha!” Trong sảnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to, Hô Diên Hạo ngửa đầu cười vô cùng bừa bãi.
Trong núi Thanh Châu, vụ án hắn gây ra nàng phá như thế nào, hắn đại khái có thể tưởng tượng ra rồi.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau, Tri huyện Phụng Huyện nhân cơ hội cúi chào Thánh giá, rời khỏi đại đường.
Vừa mới ra khỏi cửa, lại đụng phải một người.
Người nọ mặc quần áo Tây Bắc quân, cúi đầu ảo não, thấy Tri huyện Phụng Huyện đi ra, vội bắt lấy tay áo, hỏi: “Án mạng tra như thế nào rồi?”
Tri huyện không dám chậm trễ, nói: “Anh Duệ tướng quân đã điều tra gần đến nơi, còn lại giao cho hạ quan đi làm.”
Thân binh kia vừa nghe thế, lộ ra vẻ hung ác, nói: “Tra gần đến nơi? Mau nói là tên khốn khiếp nào! Dám học ta nói giết người, chán sống rồi!”
Hả?
Tri huyện giương miệng, không hiểu rõ lắm.
Mành được xốc lên từ bên trong, Nguyên Tu bước nhanh ra, trầm giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Thân binh kia vừa thấy Nguyên Tu, hai hàng lông mày đang dựng ngược nhanh chóng cụp xuống, cúi đầu nói: “Đại tướng quân, là tôi làm chuyện ngu xuẩn.”
“Chuyện gì? Có chuyện nói thẳng! Rời khỏi biên quan sao lại dong dài thế!”
“Vâng.” Thân binh kia nói, “Tối hôm qua khi canh gác tôi có nói, thôn bọn tôi có một quy định, ba hoa khua môi múa mép sẽ bị cắt đầu lưỡi, khâu miệng lại! Lời này chỉ là thuận miệng nói, nhưng tối vừa rồi nghe nói, Lý đại nhân bị giết chết như vậy?”
Nguyên Tu sửng sốt, mành phía sau lại được xốc lên, Mộ Thanh đi ra, hỏi: “Vì sao ngươi nói những lời này?”
Thân binh kia biết rõ trong sảnh có Hô Diên Hạo cùng với quan viên nghị hòa trong triều, lại ưỡn ngực, cao giọng nói: “Tôi không nhìn nổi cảnh nghị hòa, khi canh gác nói mấy câu bực tức, nói người Hồ nên giết, đám cẩu quan chủ hòa trong triều cũng nên giết! Thôn bọn tôi có một quy định, ba hoa khua môi múa mép sẽ bị cắt đầu lưỡi, khâu miệng lại!”
Trong sảnh có những tiếng hít không khí, cũng không biết đám người Lưu Hoài là sợ hay là tức giận.
Mộ Thanh im lặng trong chốc lát, thấy Tri huyện Phụng Huyện còn chưa đi, nói: “Được rồi, hiện giờ rõ ràng hơn. Phạm vi của nghi phạm lại được rút nhỏ, ngoại trừ những đặc thù lúc trước, đêm qua hung thủ còn từng đến khách điếm Vĩnh Đức.”
“Hung thủ không phải quân Tây Bắc?” Khi mọi người còn đang khiếp sợ với phỏng đoán của Mộ Thanh, chỉ một mình Nguyên Tu tỏ vẻ vui mừng.
“Đúng thế.” Mộ Thanh nhìn vẻ vui mừng nơi đáy mắt của Nguyên Tu, có chút không đành lòng, nhưng sự thật là sự thật, nên nói vẫn phải nói, nàng nhìn về phía Tri huyện Phụng Huyện nói, “Tri huyện đại nhân.”
Tri huyện Phụng huyện lúc này đã quỳ đến tê rần, nghe tiếng Mộ Thanh gọi hắn, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó vội vàng lên tiếng, “Có hạ quan!”
“Phiền Tri huyện đại nhân điều tra một chút, chủ quán, gã sai vặt của của khách điếm này, người hôm qua tới đưa rượu thịt, công sai từ huyện nha tới hỗ trợ, cùng với đầu bếp ngươi mời đến và nữ đầu bếp của quán, những người này có ai từng xuất thân từ dòng dõi thứ tộc sau đó sa sút, trong nhà hiện giờ làm công việc nặng nhọc, gia cảnh bần hàn. Người này cương trực, thân thể cường tráng, có thể biết chút ít võ công, sau giờ Tý đêm qua mới trở về nhà, quan trọng nhất chính là trong nhà hắn từng có người được trưng binh đến Tây Bắc, người chết ở trên chiến trường, xác chết hoặc y quan được đưa về an táng.”
Mộ Thanh gọi đến Phụng Huyện tri huyện, Nguyên Tu biết hung thủ có thể tra được, còn đang vì hung thủ không ở trong quân mà vui mừng, không ngờ nàng lại nhắc tới gia quyến của Liệt quân.(Liệt quân: chỉ những người lính đã hi sinh)
“Có ý gì?” Không phải Nguyên Tu nghe không hiểu, chỉ là khó mà tin được.
“Hung thủ là gia quyến của Liệt quân Tây Bắc.”
“Làm sao mà biết?”
“Dựa vào đôi quân ủng cũ kia.” Mộ Thanh nói, tuy nàng tòng quân không lâu, nhưng có một số việc vẫn phải biết, “Dân gian không thể phỏng chế quân ủng, lão binh thương binh khi hồi hương cũng không thể mang đồ trong quần về, chỉ có thi cốt của tướng sĩ chết trận sa trường được đưa về quê, hoặc cho dù không có thi cốt về, trong quân cũng sẽ đưa áo mũ về quê nhà an táng. Hung thủ đi quân ủng cũ của quân Tây Bắc, chỉ có thể là gia quyến của Liệt quân.”
Dân gian phỏng chế quân ủng sẽ bị luận tội mưu nghịch, tuy có khả năng sẽ bá tánh bởi vì kính ngưỡng quân Tây Bắc mà tự chế quân ủng giấu ở trong nhà, nhưng chuyện xúc phạm quốc pháp như thế, cho dù có gan làm, cũng sẽ chỉ dám cất giấu trong nhà không dám đi ra ngoài. Mà đế giày của đôi ủng kia bị mài mòn nhiều, hẳn là đi nhiều lần, không giống như là giấu ở nhà hoặc là mang trộm vài lần có thể mòn đến trình độ như vậy, bởi thế phỏng chế trong dân gian không có khả năng lớn. Lão binh thương binh khi rời quân hồi hương không được mang theo áo mũ giầy cũng là bởi vì ngan ngừa có người chế tác theo, giả mạo tướng sĩ biên quân, bởi vậy, giầy mà hung thủ đi có khả năng nhất chính là di vật của tướng sĩ bỏ mĩnh.
“Ta vốn cũng hoài nghi hung thủ là những thân binh đêm qua theo vào trong thành, có lẽ là ai đó có huynh đệ bằng hữu chết trận sa trường, bởi vậy trên đường hồi kinh mang theo áo mũ của thân hữu trong hành lý, khi hành hung khi cố ý mặc vào để báo thù, nhưng sau đó lại phát hiện thân binh trong quân không có đủ điều kiện gây án.”
“Lời này giải thích thế nào?” Quý Diên hỏi, lời nói mang ý châm biếm, “Không phải Anh Duệ tướng quân cố ý bao che đó chứ? Theo ta thấy, giống như ngươi nói, có người ban đêm mặc quần áo cũ trong quân tới khách điếm, phát hiện hộ vệ lười biếng say rượu, cho nên giết Lý đại nhân, việc này cũng rất có khả năng?”
Vừa dứt lời, Mộ Thanh chưa nói gì, ánh mắt rất có sát thương của Nguyên Tu đã bắn thẳng về phía Quý Diên!
Quý Diên rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện lỡ lời, không tim không phổi cười hai tiếng, nói: “Nguyên đại ca, tiểu đệ không phải có ý kia, thủ hạ của huynh tất nhiên không phải hung thủ, nhưng chưa biết chừng thủ hạ của tướng quân khác…… Khụ! Đúng không?”
“Đúng cái con mẹ ngươi!” Nguyên Tu tức giận rống lên một tiếng, Mộ Thanh cũng phải vì điều này mà ghé mắt, tuy rằng hắn không có tật xấu được nuông chiều giống như con cháu quý tộc, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân từ thế gia, cho dù hào sảng cũng không đầy miệng thô lỗ như hán tử trong quân, vẫn là lần đầu tiên Mộ Thanh nghe hắn nói không lựa lời như thế.
Quý Diên giương miệng, cằm giống như bị người ta tháo ra.
Nguyên Tu thấy Mộ Thanh nhìn mình, dưới sự xấu hổ bực mình nói với Quý Diên: “Anh Duệ nói luôn không sai, ngươi nghe là được rồi, đừng ngắt lời!”
Quý Diên: “……”
Mộ Thanh nói: “Đối với hung thủ mà nói, gây án chẳng qua chỉ là thời gian, cách thức, đường ra vào. Cách thức chúng ta đã biết, thời gian chúng ta có thể suy đoán. Nếu là quân Tây Bắc gây án, sẽ lựa chọn giờ nào vào khách điếm?”
“Một đêm dài. Quá sớm người trong khách điếm sẽ chưa ngủ, nếu gây ra bất cứ âm thanh nào, không chỉ kinh động tới hộ vệ, còn sẽ kinh động đến phòng bên cạnh, gã sai vặt ở sân sau, rất phiền toái! Hơn nữa nếu ra tay sớm, ở bên kia chúng ta cũng chưa ngủ, kiểm tra phòng dễ bị phát hiện.” Nguyên Tu đáp.
“Không sai. Nguyên nhân chính là bởi vì quân kỷ nghiêm minh, hung thủ không dám ra tay quá sớm, đồng dạng cũng không dám ở bên ngoài thời gian quá dài. Nhưng cách thức gây án của hung thủ lại rất mất thời gian, cắt lưỡi khâu miệng, giấu thi thể trong tuyết, mọi thứ đều tốn thời gian. Nếu chỉ vì hả giận, giết người cắt đầu là đủ rồi, cần gì mất công như thế? Hơn nữa hung khí cũng là một điểm đáng ngờ, nếu hung thủ là quân Tây Bắc, giết người dùng đao bổ củi có thể giải thích là vì che giấu thân phận, nhưng sân sau của khách điếm cũng có đao bổ củi, lấy ra tiện như thế, cần gì phải mang từ nơi khác tới? Chẳng phải càng tốn thời gian?”
Nguyên Tu nghe vậy suy nghĩ một lát, “Có lý! Nhưng cũng có thể hung thủ sợ lấy đao bổ củi từ sân sau của sẽ gặp một số việc ngoài ý muốn, cho nên đao lấy từ nơi khác đến? Ví dụ như đao bổ củi là lấy từ khách điếm bên kia của chúng ta.”
“Hắn dám ở sân sau đắp người tuyết còn sợ thời gian lấy thanh đao gặp chuyện gì sao? Hơn nữa lấy đao từ bên kia của chúng ta còn nguy hiểm lớn hơn, bởi vì hung thủ nếu muốn tiến vào khách điếm giết người, trước đó hắn sẽ không biết hộ vệ lại lười nhác say rượu, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết hộ vệ trước. Đã có biện pháp giải quyết hộ vệ, lấy đao chỉ là chuyện thuận tay, bên kia chúng ta đều là người một nhà, hắn không thể xuống tay với người của mình, mà chúng ta lại canh gác nghiêm ngặt, cơ hội ngược lại không lớn bằng bên này.”
Lúc này Nguyên Tu không nói gì nữa.
Mộ Thanh lại nói: “Mặt khác, hiện trường không phát hiện được đao gây án, chứng tỏ sau khi hung thủ gây án mang đi hoặc là che giấu rồi, đây lại là một chuyện lãng phí thời gian. Nếu hung thủ là người trong quân, dùng đao bổ củi gây án vì che dấu thân phận, như vậy nếu đao bổ củi không thể khiến thân phận hắn bại lộ, hắn cần gì mang đi? Giấu đi cũng được, mang đi nửa đường vứt cũng thế, đều là lãng phí thời giờ, cần gì làm điều thừa? Ném ở hiện trường là được rồi!”
Ánh mắt Nguyên Tu sắc bén, chậm rãi gật đầu.
Có lý!
“Cho nên, nếu hung thủ là người trong quân, cách thức gây án và thân phận không phù hợp, rất nhiều chỗ mâu thuẫn.”
Nguyên Tu nghe xong, khói mù trong mắt tan đi, lộ ra ánh sáng. Chỉ là ý mừng chưa ăn sâu, nhớ tới chuyện là người nhà của Liệt quân, lại trở nên ưu sầu. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: “Dựa vào đâu để khẳng định hung thủ là những người đã tới khách điếm? Ngoại trừ người trong quân, chẳng lẽ không có khả năng là những người khác trong thành thừa dịp hộ vệ ngủ rồi, nửa đêm tiến vào giết người sao?”
“Không có khả năng. Nếu là Đại tướng quân muốn giết một người, nửa đêm vào doanh trại địch, lại phát hiện không có người canh gác, ngươi sẽ như thế nào làm?” Mộ Thanh hỏi.
“Ta sẽ không vào!” Nguyên Tu không chút nghĩ ngợi nói, ngàn binh vạn tướng không đáng sợ, sợ nhất chính là không có canh gác, nhìn thế nào cũng thấy giống như có mai phục!
“Không sai. Nếu hung thủ cùng ý tưởng với ngươi, hắn cũng sẽ không tiến vào, như vậy vụ án sẽ không xảy ra. Nếu hắn muốn mạo hiểm mà vào khách điếm, như vậy làm sao hắn biết ngoại trừ đám hộ vệ say chết kia, sẽ không còn ai canh gác? Có đổi ca gác hay không? Cách hung thủ gây án thủ mất thời gian như thế, hắn sẽ không sợ gặp phải người đổi ca sao?”
“……”
“Nếu chúng ta đã tới Phụng huyện mấy ngày, như vậy ta sẽ suy đoán hung thủ có thể là từ bên ngoài khách điếm tiến vào, bởi vì mấy ngày thời gian đã đủ để hung thủ thăm dò mỗi đêm khách điếm an bài bao nhiêu người canh gác, hộ vệ mấy người một tổ, nơi nào có trạm gác, khi nào đổi gác. Nhưng ngay đêm chúng ta tới Phụng huyện đã xảy ra chuyện, hung thủ không thể nào biết mọi thứ rõ ràng như vậy, vậy chỉ còn người trong khách điếm. Chỉ có người trong khách điếm mới biết hộ vệ ở trong phòng bếp là hai đội, canh gác, đổi gác đều ở đó, ban đêm không có ai canh gác, cho nên mới dám gây án thời gian dài.” Mộ Thanh nói.
Vụ án này rất đơn giản, xem qua thi thể và hiện trường là nắm được. Nàng mất thời gian dài như vậy, chính là vì loại trừ nghi phạm, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm. Khi nhìn thấy cặp quân ủng cũ kia, nàng đã biết hung thủ là gia quyến của Liệt quân Tây Bắc, nhưng Việt Châu tiếp giáp với Cát Châu, Phụng huyện là huyện biên giới của Việt Châu, người trong thành được trưng binh đến Tây Bắc chắc chắn không ít, nếu dựa vào phương hướng này điều tra, số người phải tra sẽ rất nhiều, chắc chắn yêu cầu mấy ngày, hiệu suất quá thấp! Ngày Thánh giá trở về kinh đã định, không thể kéo dài lâu, cho nên nàng thẩm vấn một số người, để thu nhỏ phạm vi nghi phạm tới khách điếm này. Kể từ đó, hôm nay có thể điều tra ra hung thủ!
“Lẽ ra, người đưa rượu thịt đồ ăn tới khách điếm thời gian ngắn, không nên có hiềm nghi gây án, nhưng không bài trừ khả năng khi bọn họ tiến vào để ý trạm gác, cho nên cùng xếp vào nghi phạm điều tra một lượt, dù sao cũng chỉ vài người như vậy.” Mộ Thanh dứt lời, gọi một ly trà đến, trước khi uống trà nhớ tới một chuyện, nói với tri huyện Phụng Huyện: “À, đúng rồi, khách điếm không có kim chỉ, đao cũng là hung thủ tự mang đến, cho nên đêm qua sau khi hộ vệ say rượu hung thủ đã đi ra ngoài. Khi đó là sau giờ Tý, trong thành cấm đi lại ban đêm, đêm dài mọi người đều ngủ, hung thủ không thể đi mua đao, khả năng trèo tường vào nhà ai trộm kim chỉ cũng không lớn, mấy thứ này chỉ có thể lấy từ nhà, khi điều tra nhớ rõ hỏi láng giềng, đêm qua có nghe thấy cách vách có tiếng động gì không, cũng hỏi một chút người trong nhà, đêm qua nghi phạm có trở về hay không.”
Dứt lời, Mộ Thanh cúi đầu uống trà, cả sảnh không còn tiếng người, mỗi con mắt đều chỉ có một mục tiêu là nàng.
Từ khi nàng tới khách điếm chẳng qua mới chỉ một canh giờ, không chỉ động cơ, thời gian, mà cả con đường và hung khí đều đã điều tra xong, ngay cả gia thế của hung thủ đều vạch rõ, thậm chí phạm vi nghi phạm thu nhỏ chỉ còn lại người trong khách điếm!
Tri huyện Phụng Huyện ngây ngốc bất động, Mộ Thanh nhíu mày nói: “Sao còn không đi? Tri huyện đại nhân không muốn sớm ngày bắt hung thủ, trả lại Lý đại nhân một cái công đạo sao? Sao lại máu lạnh như thế?”
“Hạ quan không dám!” Tri huyện đầy đầu mồ hôi lạnh, biết rõ lời này tám phần là ám chỉ đám người Lưu Hoài, ngoài miệng vẫn vội xưng không dám.
“Vậy nhanh đi. Xin Tri huyện đại nhân ghi nhớ hai điểm —— thứ nhất, nhớ lấy tình nghĩa đồng bào, mau chóng bắt hung thủ! Thứ hai, nhớ lấy ngày định trở lại kinh thành, đây là chuyện lớn không thể trì hoãn. Xin đừng làm lỡ, đi thôi.” Mộ Thanh không nâng đầu nói.
Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu bật cười.
Tri huyện Phụng Huyện quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm mắng Lưu Hoài —— nhìn xem cái ngươi đắc tội ai, tiểu tướng quân này cơ trí không nói, còn là kẻ độc miệng! Các ngươi đắc tội, kéo ta xui xẻo!
Da mặt Lưu Hoài khẽ co rút, giống như bị người đánh.
Ánh mắt Quý Diên nhìn chằm chằm Mộ Thanh, nói: “Này, năng lực xử án như thế, vừa rồi nên lập kỳ hạn tra án trước mặt toàn bộ tướng lĩnh! Thắng không phải rất có mặt mũi?”
Người này không tim không phổi, vừa rồi còn rút kiếm tuyên bố phải quyết đấu giờ lại thay đổi thái độ, người nào không biết chuyện, còn tưởng rằng hắn và Mộ Thanh là anh em tốt.
Mộ Thanh kinh ngạc liếc nhìn Quý Diên: “Xin lỗi, ta lập kỳ hạn điều tra đều là những vụ án đặc biệt, án mạng đơn giản bình thường thế này mà phải lập kỳ hạn phá án, ngươi cảm thấy ta thắng sẽ có mặt mũi sao?”
Đơn giản? Bình thường?
Quý Diên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, lại nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Mộ Thanh, mới biết tiểu tử này không nói giỡn.
Lưu Hoài trắng mặt, vừa rồi Mộ Thanh không chịu lập kỳ hạn tra án, hắn còn tưởng rằng không đủ tự tin nên không dám đáp ứng, thì ra là ngại đơn giản quá?
“Ha ha!” Trong sảnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to, Hô Diên Hạo ngửa đầu cười vô cùng bừa bãi.
Trong núi Thanh Châu, vụ án hắn gây ra nàng phá như thế nào, hắn đại khái có thể tưởng tượng ra rồi.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau, Tri huyện Phụng Huyện nhân cơ hội cúi chào Thánh giá, rời khỏi đại đường.
Vừa mới ra khỏi cửa, lại đụng phải một người.
Người nọ mặc quần áo Tây Bắc quân, cúi đầu ảo não, thấy Tri huyện Phụng Huyện đi ra, vội bắt lấy tay áo, hỏi: “Án mạng tra như thế nào rồi?”
Tri huyện không dám chậm trễ, nói: “Anh Duệ tướng quân đã điều tra gần đến nơi, còn lại giao cho hạ quan đi làm.”
Thân binh kia vừa nghe thế, lộ ra vẻ hung ác, nói: “Tra gần đến nơi? Mau nói là tên khốn khiếp nào! Dám học ta nói giết người, chán sống rồi!”
Hả?
Tri huyện giương miệng, không hiểu rõ lắm.
Mành được xốc lên từ bên trong, Nguyên Tu bước nhanh ra, trầm giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Thân binh kia vừa thấy Nguyên Tu, hai hàng lông mày đang dựng ngược nhanh chóng cụp xuống, cúi đầu nói: “Đại tướng quân, là tôi làm chuyện ngu xuẩn.”
“Chuyện gì? Có chuyện nói thẳng! Rời khỏi biên quan sao lại dong dài thế!”
“Vâng.” Thân binh kia nói, “Tối hôm qua khi canh gác tôi có nói, thôn bọn tôi có một quy định, ba hoa khua môi múa mép sẽ bị cắt đầu lưỡi, khâu miệng lại! Lời này chỉ là thuận miệng nói, nhưng tối vừa rồi nghe nói, Lý đại nhân bị giết chết như vậy?”
Nguyên Tu sửng sốt, mành phía sau lại được xốc lên, Mộ Thanh đi ra, hỏi: “Vì sao ngươi nói những lời này?”
Thân binh kia biết rõ trong sảnh có Hô Diên Hạo cùng với quan viên nghị hòa trong triều, lại ưỡn ngực, cao giọng nói: “Tôi không nhìn nổi cảnh nghị hòa, khi canh gác nói mấy câu bực tức, nói người Hồ nên giết, đám cẩu quan chủ hòa trong triều cũng nên giết! Thôn bọn tôi có một quy định, ba hoa khua môi múa mép sẽ bị cắt đầu lưỡi, khâu miệng lại!”
Trong sảnh có những tiếng hít không khí, cũng không biết đám người Lưu Hoài là sợ hay là tức giận.
Mộ Thanh im lặng trong chốc lát, thấy Tri huyện Phụng Huyện còn chưa đi, nói: “Được rồi, hiện giờ rõ ràng hơn. Phạm vi của nghi phạm lại được rút nhỏ, ngoại trừ những đặc thù lúc trước, đêm qua hung thủ còn từng đến khách điếm Vĩnh Đức.”
Bình luận truyện