Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
"Hít…" Những binh lính có mặt ở đây đều đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, ở sâu bên trong nội tâm đều cảm thấy lá gan nữ nhân trước mặt này thật sự đáng sợ.Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm giương nhẹ, một chút cũng không bởi vì lời này của Dạ Mị mà tức giận, hắn chậm rãi cười một tiếng, nói: "Nếu như ngươi nhất định phải đi, Diễm có lẽ sẽ không nhịn được mà giữ lại cơ thể ngươi để bồi bên người Diễm.
Dù sao làm bạn cũng không nhất thiết phải là người sống, ngược lại nếu làm bạn bên người ta là người chết thì Diễm vẫn như cũ cảm thấy rất thỏa mãn!"Dạ Mị nhìn chằm chằm vào tư thái ưu nhã như một con mèo Ba Tư của hắn, nhất thời không thể tưởng tượng nổi.Cuối cùng nàng hỏi một vấn đề mà nàng muốn hỏi từ lâu, giọng nói của nàng vẫn lãnh đạm như cũ: " Ngươi hiếu kỳ với ta như vậy, muốn hỏi nhiều như vậy.
Ngươi còn không cho ta đi nữa.
Bây giờ ngươi còn nói những lời buồn nôn này.
Ngươi nói thật đi, ngươi có phải vừa gặp ta là đã yêu rồi không?""Khụ…" Ngọc Vĩ bị sặc, nghiêng đầu sang chỗ khác, ho đến sắc mặt đỏ bừng.Mặt những binh lính ở đây đều ngu ngơ, nhìn Dạ Mị, nữ nhân này quả thực có dáng dấp rất đẹp, thần sắc băng lãnh, lại còn có sức hấp dẫn khiến cho người ta muốn chinh phục, nàng mặc một bộ áo da bó sát người dài đến mắt cá chân, bên hông buộc một chiếc dây ruy màu đen.
Mặc dù bọn hắn chưa thấy qua chất liệu này bao giờ, nhưng bộ quần áo này cũng không kỳ quái vì nó không hề khác mấy so với những trang phục cổ đại.Chỉ là, nàng… Dạng nữ nhân nào Điện hạ của bọn hắn mà chưa thấy qua? Sẽ đối với nàng vừa gặp đã yêu ư? Nàng có phải điên rồi hay không?!Bắc Thần Tà Diễm dừng lại khi nghe thấy lời đấy.Ánh mắt yêu mị quét qua người nàng, đột nhiên cười, một nụ cười vừa ưu nhã vừa cao quý như thần, ánh mắt càng thêm thâm ý: "Nếu như Diễm nói như vậy thì sao?"Dạ Mị nhíu mày, như vậy thì sao? Chẳng lẽ đây chính là sức quyến rũ của nàng ư? Nhưng trên thực tế, nam nhân ở trước mặt nàng này có mỹ mạo hoàn toàn ở trên nàng.Cho dù nàng rất tự tin đi nữa thì nam nhân này đột nhiên thừa nhận chuyện vừa gặp đã yêu nàng, nàng vẫn còn có chút không thể lý giải được.
Nhưng, trên người mình chắc là không có đồ gì đáng giá, khả năng lợi dụng mình cũng không lớn.Vậy liền tạm thời xem như là hắn vừa gặp đã yêu nàng rồi đi.Nàng dò xét từ trên xuống dưới hắn một lúc, lạnh giọng nói ra thái độ của mình: " Ta biết bản thân ta đẹp đến động lòng người, lãnh diễm vô song, giống như một đóa hoa Cao Lĩnh không thể với tới được, ta cũng hiểu rõ ta là một nữ nhân rất xuất sắc, người bình thường cũng không dám theo đuổi.
Ngươi có thể có dũng khí mà nói như vậy, ta vừa rất cảm động cũng vừa rất kinh ngạc.
Nhưng trước mắt, ta không hề có hứng thú với ngươi, ngươi còn không có gì khiến ta hạ thấp địa vị mà tiếp nhận mị lực của ngươi!"Mọi người:"…?"Bắc Thần Tà Diễm dường như có chút sửng sốt, hắn lần đầu tiên thấy nữ nhân có tự tin như này, nhìn dáng vẻ cùng giọng điệu của nàng có vẻ nghiêm túc, cũng không có một chút ý nói đùa nào, khóe miệng đang cười của hắn lại sâu hơn mấy phần.Thần sắc của hắn ưu nhã, giọng điệu ôn nhu, đôi mắt đang mỉm cười càng nhìn không ra nửa phần ác ý: "Vậy, cô nương, nàng có thể cho Diễm một cơ hội theo đuổi nàng không?"Ngọc Vĩ không dám tin quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Điện hạ nhà mình, Điện hạ lại muốn làm cái gì vậy? Ngài lại muốn tìm cách giày vò cô nương này rồi?Dạ Mị đánh giá từ trên xuống dưới hắn nửa ngày:" Ngươi sẽ không dễ dàng để cho ta đi đúng không?"Nàng đã nhìn ra nam nhân này là một ác ma.Mới vừa rồi tên Viên tướng quân ái quốc chi tâm cứ như vậy mà bị hắn mây trôi nước chảy mà bóp chết.
Hắn có thể làm ra chuyện tùy tiện giết chết một tướng lĩnh yêu nước hoặc là có thâm cừu đại hận với quốc gia của mình, hoặc là cái gì hắn cũng không để ý như vậy, có thể thấy được bản tính xấu xa, làm chuyện gì cũng đều tùy hứng của hắn."Một vị hoàng tử, có cừu hận với đất nước của mình thì khả năng là không lớn, thế thì bản thân hắn là một ác ma có khả năng là rất lớn.Chỉ cần một lúc, Dạ Mị liền biết rõ người đang đối mặt với mình là ai, xem ra muốn đi thật không dễ dàng gì, trông cậy vào dùng tính mạng của những binh lính này để uy hiếp hắn khả năng không hề lớn."Không sai, ta sẽ không dễ dàng để cho ngươi đi!"Hắn hời hợt chỉnh lại tay áo của mình, trả lời lại vấn đề của nàng, gió nhẹ bỗng nổi lên, khiến cho hắn nhìn còn đẹp hơn cả tranh vẽ.Hắn ôn nhu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nhưng mà, cô nương có thể nói ra điều kiện của nàng, làm thế nào mới có thể khiến nàng ở lại, cho Diễm một cơ hội theo đuổi cô nương được không?"Dáng vẻ tình ý liên miên này của hắn, lại còn là một mỹ nam tử đứng trước mặt nói ra những lời này, nếu cô nương nào mà không hiểu rõ hắn thì sẽ vui vẻ đến ngất đi.
Còn nếu hiểu rõ hắn thì sẽ bị dọa đến run người, suy nghĩ xem mình làm gì mà đắc tội đến hắn, cũng sợ hãi tương lai của mình.Mà Dạ Mị đối với biểu hiện của hắn lại không có bất kỳ cảm giác nào.Là thật lòng hay là giả ý, là thích nàng hay là muốn hại nàng, vậy cũng là chuyện của hắn, không hề có quan hệ gì với nàng.Vẻ mặt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như ma như tà của hắn, tay rút ra chiếc quạt bên hông mình.
Cây quạt này ôn nhuận như là bạch ngọc, chất liệu giống như làm từ miếng vải ngọc bích được dán vào nhau.Cây quạt trong tay nàng mang theo một chút sát khí ác liệt.Khóe miệng nàng nhàn nhạt giương lên, nhưng lại không có chút ý cười nào, chỉ có sự lạnh lùng tận sâu bên trong: " Trong vòng ba chiêu, ngươi có thể ở dưới tay ta không có một chút tổn thương nào, ta liền ở lại."Đám người không dám tin nhìn nàng, chỉ cảm thấy lá gan nữ nhân này quá lớn, đoán chừng nàng không muốn sống nữa.Trong số mười cao thủ vị trí đầu võ lâm, đều không ai dám tùy tiện một mình luận võ với Điện hạ.
Nàng vậy mà… Còn có ba chiêu này, sợ là một chiêu nàng liền mất mạng! Dù sao trong thiên hạ này, người có thể còn sống dưới một chiêu của Điện hạ không quá mười người.Bắc Thần Tà Diễm dường như không nghĩ tới nàng sẽ ra điều kiện như vậy.Hắn bỗng nhiên cười, tiếng cười dần cất lên, vừa ưu nhã dễ nghe lại vừa ôn nhu khiến người ta say mê.
Ánh mắt yêu mị của hắn khóa lại trên người nàng, hắn mỉm cười chậm rãi nói: "Được! Ba chiêu! Cô nương, mời!"Ba chiêu vừa vặn có thể thử một chút trước mặt nam nhân này, có thể là vì nàng tin coi như nàng không đả thương được hắn thì mình cũng không hề mất mạng.Ánh mắt nàng lạnh lẽo, không do dự nữa, cước bộ rất nhanh, đột nhiên tiếp cận!Gần khoảng nửa giây nàng đã đến trước mặt hắn!Chiếc quạt trong tay đột nhiên bổ nhanh về phía cổ của hắn.
Cây quạt này là một đồ vật trang trí, không ai có thể đoán ra được nó sẽ có lực sát thương như thế nào, nhưng nàng lại biết được!Hắn đứng tại chỗ, bước chân không có chút chuyển động nào.Thấy cây quạt gần cắt tới cổ mình, hắn chỉ hơi ngẩng đầu lên, bàn tay hắn bóp lấy phần gáy của Dạ Mị, tất cả mọi người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Dạ Mị, nhìn từ góc độ này, chỉ cần hắn dùng sức, nàng liền sẽ chết!Nhưng mà, Dạ Mị dường như đã sớm cảm giác được.Thân thể nàng bỗng nhiên nghiêng về phía trước, chân sau nâng lên một cách ưu mỹ, tránh đi tay của hắn, nàng nâng chân đá về phía cánh tay hắn với mức độ linh hoạt không thể tưởng tượng nổi!Đồng thời, ám khí giấu trong giày của nàng bị va đụng, đế giày bỗng nhiên lộ ra một thanh đao nhỏ chừng ngón cái, xẹt nhanh về phía hắn.Nàng lạnh giọng nhắc nhở: "Cẩn thận! Trên chân ta có đao"Nàng sau này cũng không muốn thắng khi người ta nói nàng sử dụng ám khí, thắng mà không có võ!Môi mỏng hắn nhàn nhạt giương lên, đột nhiên nắm lấy cái chân đang đá tới của nàng, nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn truyền đến mắt cá chân của nàng, Dạ Mị cười lạnh một tiếng, nàng đợi đến chính là giờ phút này!Nàng lạnh giọng phun ra một câu:"Ngàn hoa anh đào nở rộ!"Tiếp theo trong nháy mắt, quạt xếp trong nàng đột nhiên tách ra thành nửa biến thành vô số cánh hoa nhỏ!Nàng cầm lấy một nửa còn lại của cây quạt hoàn chỉnh, hung hăng quét về phía những mảnh nhỏ, xoay chuyển cánh hoa trong tay nàng, lực đạo rất tự nhiên công kích về phía hắn….
Bình luận truyện