Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 33: Thoát nạn



Cô nàng nào đó cúi đầu, tức tối thầm chửi rủa, nàng tốn công tốn sức là vì ai chứ? Rốt cuộc nàng trêu chọc vào ai mà đám phụ nữ chết tiệt này hôm nay cứ nhất định không chịu buông tha cho nàng? “Vị nương nương này nói thế là sai rồi. Hôm nay là yến mừng thọ của Hoàng thượng, mọi người vốn nên vui mừng mới đúng. Nương nương đánh giết nô tỳ cũng không sao, nhưng nếu thật sự làm như thế, thì sẽ rất xui xẻo, cũng sẽ lại ảnh hưởng đến Hoàng thượng! Nô tỳ thật sự muốn hỏi một câu, nương nương đang giấu diếm tâm tư gì vậy?!”

Câu nói này khiến người vừa định chèn ép lại không thể nói lên lời nữa, khuôn mặt tức giận đến biến sắc!

Đức phi lại lên tiếng: “Tiểu cung nữ nói cũng có lý, hôm nay quả thật không phải ngày để khiển trách. Chi bằng cứ giam nàng ta lại trước. Ngày mai sẽ xử lý sau!”

“Giam lại mai xử lý sau? Ý nương nương là, Hoàng thượng nhỏ mọn, không thể tha cho một cung nữ nho nhỏ như nô tỳ trong ngày vui hôm nay, còn phải giữ lại thù hận để đến mai mới xử lý sao?” Tô Cẩm Bình nghiến răng nghiến lợi đáp trả. Ngày mai xử lý, như vậy mà ả ta cũng nghĩ ra được!

“Hoàng thượng đương nhiên độ lượng không ai bằng. Nhưng hiện giờ chuyện hậu cung đều do bản cung phụ trách. Dù Hoàng thượng có nhân hậu, thì bản cung cũng phải trả lại công bằng cho mọi người trong hậu cung, cũng nhân tiện dùng chuyện này làm tấm gương cho mọi người, khiến mọi người hiểu được, trong cung này có quy củ rõ ràng, nếu ai phạm sai lầm ắt sẽ bị phạt, tuyệt đối không có trường hợp ngoại lệ!” Ả gằn từng chữ, không quên nhấn mạnh hai chữ “quy củ”.

Một bên nói về “tình”, một bên nói về “lý”. Đến lúc này, hai người đã không còn phân biệt được cao thấp!

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ nghe hai người chĩa mũi giáo vào nhau mà đấu võ mồm! Hoàng quý phi Tô Cẩm Thu và Hữu thừa tướng hoàn toàn đứng ngoài cuộc, giống như chuyện sống chết của Tô Cẩm Bình hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ vậy.

Chuyện này, nên phạt hay nên tha, câu hỏi này đang luẩn quẩn trong đầu Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Ngay lúc xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo vang lên từ ngoài cửa: “Sự độ lượng của Đông Lăng hoàng chỉ được như thế thôi sao?”

Tiếng nói này vang lên khiến môi Tô Cẩm Bình không khỏi cong lên, là giọng nói của người kia! Mấy ngày không gặp, thế mà hắn lại đi cầu xin giúp nàng?

Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa. Một người đàn ông áo trắng chậm rãi bước vào. Khoác trường bào màu trắng thuần khiết, nhìn hắn như tiên nhân trên trời, dung nhan tuyệt mỹ như tranh vẽ, sống mũi cao như hàm chứa khí chất của trời xanh, đôi môi mỏng hơi mím lại. Đôi mắt xám bạc như ánh trăng không có tiêu cự, lại đẹp như bầu trời đêm khiến người ta phải trầm luân!

Hắn vừa bước vào, khiến trăm hoa đều mất hết sắc màu, ảm đạm hẳn! Người này giống như bước ra từ trong bức hoạ, hoặc như tiên nhân vừa đạp lên ánh trăng mà bước xuống trần gian!

Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở, sợ phá vỡ mất tiên cảnh như ảo như mộng này, sợ làm kinh động đến vị tiên giáng trần kia!

Nhưng, chỉ ngẩn người giây lát, thì họ cũng đã nhận ra người này chính là Tam Hoàng tử Nam Nhạc, Bách Lý Kinh Hồng! Quả nhiên là đẹp đến điên đảo thế gian!

Điều khiến mọi người thán phục, không phải là vì dung mạo, mà là khí chất xuất trần toát ra từ người hắn! Thời khắc này, khi người vừa xuất hiện thì bọn họ dường như cũng đều biến thành những kẻ phàm phu tục tử, tầm thường đến không thể tả nổi!

Nhưng, toàn thân Hoàng Phủ Hoài Hàn toát ra khí phách “long tường cửu thiên*”, lại không hề chịu sự ảnh hưởng của hắn. Hắn nhìn người đang chậm rãi bước tới kia, lạnh lùng nói: “Tam Hoàng tử Nam Nhạc đến đây có việc gì không?”

*Rồng bay lên chín tầng trời.

Giọng nói này như sấm sét giữa trời không, khiến mọi người hồi hồn. Lúc này, ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng không còn là say mê nữa, mà là đầy vẻ thông cảm. Một tiên nhân như vậy mà lại bị mù, còn là con tin bị giam giữ, thật quá thảm thương, quá đáng tiếc!

Đôi môi mỏng hơi cong lên: “Ngày mừng thọ của Đông Lăng hoàng, nếu bản cung không đến thì chẳng phải là thất lễ sao?” Giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng lại êm tai như khúc nhạc tiên.

“Hoàng tử thật có lòng, mời ngồi!” Ngữ khí của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vô cùng lạnh lùng, khiến người ta không đoán ra được nỗi lòng của đế vương.

“Không cần, ta chỉ ghé qua một chút. Có điều, cung nữ này, Đông Lăng hoàng vẫn muốn trách phạt sao?” Hắn thản nhiên hỏi.

Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói nhiều như thế, hơn nữa, đều là vì cầu xin cho mình, khiến nàng có cảm giác được sủng ái mà kinh sợ!

“Nếu Tam Hoàng tử Nam Nhạc đã lên tiếng, mà trẫm còn cố tình trách phạt, vậy chẳng phải sẽ thành ‘chỉ độ lượng được đến thế’ đúng như Hoàng tử nói sao?” Tuy ngoài miệng hắn ta nói năng ôn hoà như vậy, nhưng đôi mắt lạnh thì nhìn chằm chằm vào mặt Bách Lý Kinh Hồng.

“Đa tạ đại ân đại đức của Hoàng thượng, kiếp sau nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp!” Tô Cẩm Bình lập tức đón lời, kiếp sau mới báo đáp, kiếp này thì không cần đâu nhỉ?

Vừa dứt lời, gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nảy mạnh lên, cô gái này đúng là biết tiếp lời! Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn nàng: “Lui ra đi, nếu còn có lần sau, trẫm…”

“Hoàng thượng, người yên tâm, tuyệt đối không có lần sau! Nô tỳ cáo lui!” Nói xong, nàng liền giả khờ giả dại, vui vẻ chạy ra cửa, nhìn thế nào cũng chỉ đúng là một cô bé không hiểu chuyện. Chúng đại thần cũng không khỏi thở phào một hơi vì cô nương “ngây thơ hồn nhiên” lại vô cùng tài năng kia.

Trong mắt Hoàng Phủ Dạ thoáng hiện lên vẻ thâm trầm. Bách Lý Kinh Hồng cầu xin cho nàng, chưa chắc đã là chuyện tốt!

Bách Lý Kinh Hồng lên tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đồng ý rồi, đám Đức phi dù có hậm hực cũng chỉ đành giấu đi, đây không chỉ là chuyện xử lý cung nữ, còn liên luỵ đến cả thể diện quốc gia.

“Chúc Đông Lăng hoàng sinh thần vui vẻ, cáo từ.” Hắn thản nhiên nói rồi chuẩn bị rời đi.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không ngăn lại: “Mời!”

Bách Lý Kinh Hồng lạnh lùng quay người, bước từng bước ra khỏi đại điện. Khi hình bóng của hắn khuất xa thật xa khỏi tầm mắt, mọi người mới hồi tỉnh. Chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng ảo vậy. Nếu không phải cung nữ kia bình an vô sự đi ra, có lẽ bọn họ sẽ thật sự nghĩ mình vừa nằm mơ!

Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi trên đài cao bỗng lên tiếng: “Đức phi, trẫm thấy gần đây nàng cũng mệt mỏi rồi, chuyện hậu cung, tạm thời giao cho Thục phi đi.”

“Hoàng thượng!” Nghe hắn nói vậy, Đức phi mềm người ngã xuống ghế, không còn nhìn thấy sự đoan trang, uy nghiêm vừa rồi nữa.

Thục phi sung sướng đứng dậy: “Thần thiếp tuân chỉ! Có thể chăm lo chuyện hậu cung giúp Hoàng hậu tỷ tỷ là vinh hạnh của thần thiếp!”

“Ừ!” Hắn lạnh lùng đáp, không thèm để ý đến nàng ta.

Mà lúc này, Dung tần vừa nãy nói giúp Đức phi, muốn trừng trị Tô Cẩm Bình cũng trắng bệch mặt mũi, chờ đế vương tuyên án. Đức phi đã bị tước quyền, chỉ sợ ả cũng khó tránh được kiếp này! Thế nhưng, lại không nghe thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nói thêm gì nữa!

Tiếng sáo trúc lại vang lên, khắp đại điện tràn ngập cảnh mừng vui thái bình.

Chỉ là, không ai có thể đoán ra được hành động của Hoàng Phủ Hoài Hàn là có ý gì, trừng phạt Đức phi, nhưng lại tha cho Dung tần. Lòng đế vương thật khó dò!!!



Vừa bước ra cửa điện, Bách Lý Kinh Hồng liền nghe thấy tiếng chọc ghẹo: “Không ngờ người như huynh cũng có lúc cầu xin hộ người khác!”

Hắn ngẩn người, không ngờ nàng vẫn còn chờ ngoài cửa: “Trả ơn.”

Chỉ hai chữ đã nói thẳng ra nguyên nhân, chẳng qua chỉ vì muốn đáp lại ân tình ngày ấy nàng giúp hắn ở vườn lê mà thôi.

“Huynh nên nói nhiều một chút đi!” Tâm trạng của Tô Cẩm Bình bây giờ cực kỳ tốt, cũng không thèm quan tâm vì sao hắn lại giúp mình. Dù sao cũng là giúp. Điều này cũng chứng minh rằng, ở cổ đại này, nàng lại có thêm một người bạn nữa, không còn một thân một mình!

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi bước về vườn lê, trong lòng hơi nghĩ ngợi, nói nhiều một chút? Vì sao?

“Người như trăng trên trời, giọng như khúc nhạc mây.” Nàng đi sau hắn, chậm rãi nói ra câu đó, thấy bước chân của hắn hơi khựng lại, nàng liền cười nói: “Giọng nói của huynh thật sự rất êm tai!” Dáng vẻ cũng tuấn tú! Nhưng câu này nàng lại giữ trong lòng, không nói ra.

Hắn dừng lại một chút, rồi lại như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Nàng nhanh chân bước tới, túm lấy tay hắn: “Hôm nay tâm trạng của ta không tệ! Đi nào, ta đưa huynh đến nơi này rất hay!” Nói xong, mặc kệ hắn giãy dụa, nàng vẫn mạnh mẽ kéo hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện