Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 9: Hoàng thượng, tô cẩm bình điên rồi
“Tô Cẩm Bình, ngươi tỉnh lại đi, Hoàng thượng là người mà ngươi có thể trêu vào sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa bị giáo huấn đủ à?” Đêm qua muốn Hoàng thượng chú ý, đang làm Tài nhân bị biếm thành cung nữ. Hôm nay đã không biết hối cải, còn muốn đi quyến rũ Hoàng thượng, có phải ngay cả tính mạng cũng không cần nữa không?
“Hồng Phong cô cô, bà phải tin ta, chờ khi tới trước mặt Hoàng thượng, ta sẽ phô bày ra sự quyến rũ không ai sánh kịp của mình, Hoàng thượng sẽ nhanh chóng yêu thương ta sâu đậm, lúc đó là ta phát tài rồi! Còn nữa, bà yên tâm, ta là một người rất nghĩa khí, cho nên, dù ta phát tài, cũng sẽ không quên bà đâu!” Cô nàng nào đó vẫn không thèm quay lại, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng về phía trước, giống như thắng lợi đang ở ngay trước mặt vậy.
Cái gì? Nghe nàng nói xong, Hồng Phong lảo đảo, khó khăn lắm mới có thể đứng vững! Điên rồi! Chắc chắn là nàng điên rồi! Với sự hiểu biết của bà về Hoàng thượng, qua bao nhiêu năm nay, Hoàng thượng sẽ yêu nàng sao? Lại còn “yêu thương sâu đậm” nàng nữa? Đừng có đùa!
Không được, không được, bà rất thích cô nhóc này, bà phải nhanh chóng tới báo với Hoàng thượng, không chừng còn có thể giữ lại mạng cho nàng!
“Đệ nói, thân thủ của nàng còn nhanh hơn đệ?” Giọng nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh như băng, còn có một chút u ám.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười, chỉ mấy vết xanh tím trên mặt mình: “Hoàng huynh, cái này mà giả được sao? Từ trước đến giờ, thần đệ coi trọng nhất là dung mạo của mình, nếu không phải thực sự đánh không lại, đệ có thể để cho người ta đánh vào mặt mình à?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn càng lạnh hơn: “Nói vậy thì cô gái này rất nguy hiểm, để lại trong hoàng cung, sớm muộn gì cũng gây phiền phức!” Đôi mắt lạnh đã xuất hiện sát ý không che giấu được.
“Ôi, Hoàng huynh, từ từ đã!” Vội vàng ngăn cản xong, chính hắn cũng sửng sốt một chút. Từ từ à? Hắn muốn làm gì? Cô gái đó sống hay chết thì liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ hắn còn thực sự muốn làm bằng hữu với nàng hay sao?
“Sao vậy?” Giọng nói vẫn vô cùng lạnh lẽo, khiến người nghe lạnh đến cả tim.
Thầm đấu tranh một lúc, cuối cùng hắn vẫn không quản được miệng mình: “Hoàng huynh, buông tha cho nàng đi, thần đệ cảm thấy nàng không phải do Hữu tướng phái tới đâu!” Thứ khí chất lạnh lẽo đó, liệu sẽ để cho người khác khống chế hay sao?
“Lý do?”
Hắn do dự một chút, rồi lên tiếng rất vô trách nhiệm: “Trực giác!”
“Hừ!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh, bàn tay to khẽ gõ lên bàn, khuôn mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, không biết nghĩ ngợi gì. Đôi ngươi màu tím như có ánh sáng loé lên: “Dạ, đệ coi trọng cô gái đó sao?”
“Không phải!” Hắn vội vàng phủ nhận. Đùa gì thế, Hoàng Phủ Dạ hắn sao có thể coi trọng người con gái nào, chỉ là gặp dịp thì chơi, vui đùa một chút thôi.
“Không phải là tốt rồi. Cô gái đó là con gái của Tô Niệm Hoa, nhưng đệ lại cầu xin cho nàng lần nữa, khiến trẫm không thể không nhắc nhở đệ, làm việc gì cũng phải có chừng mực.” Giọng nói đã thể hiện sự bất mãn rõ ràng.
Hoàng Phủ Dạ nghe xong lời này cũng ngẩn người, hai ngày nay, hắn đã cầu xin thay nàng ba lần. Hoàng Phủ Dạ hắn chưa từng cầu xin vì ai bao giờ.
“Để quan sát thêm một thời gian ngắn nữa, nếu xác định là người do Hữu tướng phái đến, thì loại bỏ cũng được. Nếu không phải, người như vậy, nếu có thể phục vụ cho ta, thì cũng là một sự hỗ trợ lớn.” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt đã khôi phục sự trấn tĩnh, lẳng lặng như hồ nước, khó có thể thăm dò.
“Hoàng huynh, huynh đánh giá cao nàng rồi. Dù không phải là người Tô Niệm Hoa phái tới, thì cũng là con gái của Tô Niệm Hoa, chẳng lẽ có thể giúp huynh đối phó với cha ruột của mình sao?” Nghe Hoàng huynh nói lời này, hắn cảm thấy thoải mái hơn, ra vẻ phong lưu phất phất cây quạt, có điều, được khuôn mặt xanh tím vì ứ đọng máu làm nền, nhìn hắn không có chút khôi ngô phóng khoáng nào, mà cực kỳ buồn cười.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, chỉ cười mà không đáp. Nếu một chút bản lĩnh nhìn nhận người cũng không có, một chút thủ đoạn lung lạc lòng người cũng không, thì hắn ta làm gì có tư cách mà làm Hoàng đế. Cô gái kia, thân thủ quỷ dị, không phải người thường có được. Còn làm thế nào để nàng làm việc cho hắn, chuyện đó nói sau đi.
“Cốc! Cốc!” Có tiếng gõ cửa, giọng nói the thé của thái giám vang lên: “Hoàng thượng!”
“Chuyện gì?” Ánh mắt lạnh quét về phía cánh cửa đỏ.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có Hồng Phong cầu kiến!”
Hắn ta hơi nheo mắt: “Cho vào!” Không phải là cô nàng kia để lộ ra sơ hở gì chứ?
Chỉ chốc lát sau, Hồng Phong đã xuất hiện trong điện, kính cẩn quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng!” Bà phải nhanh chóng vượt trước đến đây, Tô Cẩm Bình còn phải mất một lúc nữa mới đến được.
“Có việc?” Câu này là Hoàng Phủ Dạ hỏi. Hắn hỏi cực nhanh, sự lo lắng cũng thể hiện rõ ràng. Hỏi xong, chính hắn cũng hơi giật mình, nhìn Hoàng huynh, thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng quét mắt nhìn hắn đầy thâm ý.
Hắn cúi đầu ho khan một tiếng, giấu đi cảm giác khác thường trong lòng.
“Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ muốn tới bẩm báo với Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình điên rồi. Nàng đang đi về phía ngự thư phòng này, nên nô tỳ cả gan khẩn cầu Hoàng thượng, nếu nàng có nói gì đó không nên nói, hoặc làm chuyện gì đó không nên làm, xin Hoàng thượng hãy xử phạt nhẹ tay!” Hồng Phong cúi đầu, vội vàng nói ra mục đích tới đây của mình.
“Điên rồi?” Hoàng Phủ Dạ kinh hãi, không phải đêm qua vẫn ổn sao?
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi nhíu mày, không phải là mấy người phụ nữ trong hậu cung hạ dược gì nàng chứ?
“Điên thì tới đây làm gì? Vì sao không ngăn nàng lại?”
Đến đây làm gì à? Vấn đề này… Khụ khụ, còn vì sao bà không ngăn cản, thì làm sao bà dám nói ra là vì bà bị mấy câu nói của Tô Cẩm Bình doạ cho ngẩn người, nên quên mất không ngăn? “Khởi bẩm Hoàng thượng, vì nàng đi quá nhanh, nô tỳ đuổi theo không kịp!” Trên trán bà đã bắt đầu toát mồ hôi.
Khuôn mặt lạnh lùng của đế vương như xuất hiện vết rạn nứt, cô gái đó, lúc không điên đã muốn cướp giấy bản với hắn, nếu điên rồi không biết còn có thể làm ra chuyện gì! Đang định phân phó Cấm vệ quân nếu thấy nàng thì lôi đi ngay, nhưng bỗng một tiếng ồn ào truyền từ cửa vào.
“Ngoài cửa ầm ĩ chuyện gì?” Giọng nói lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào.
Chỉ một giây sau, thái giám tổng quản kia liền tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ở ngoài cửa có một cung nữ, nói là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn gặp người. Nô tài không cho nàng vào, thì nàng lại nói nhất định phải vào. Không vào không được!”
“Hoang đường! Trẫm thấy các ngươi càng ngày càng không biết quy củ!” Hắn lạnh giọng quát, đầy tức giận! Cung nữ kia, chỉ e chính là Tô Cẩm Bình!!!
Tiểu Lâm Tử mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài sẽ sai người đuổi nàng đi!” Chỉ một cung nữ nho nhỏ làm sao có thể tuỳ tiện cầu kiến Hoàng thượng được, nhưng vì gã nghe nàng nói có chuyện “cực kỳ nghiêm trọng”, sợ thật sự có chuyện gì thì gã không chịu trách nhiệm nổi, nên mới ầm ĩ ngoài cửa một trận.
Tiểu Lâm Tử nói xong, không thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng, liền cúi người ra ngoài.
Tô Cẩm Bình chống eo đứng ở cửa, chờ thái giám vào bẩm báo đi ra. Vừa nhìn thấy Tiểu Lâm Tử, nàng rất tự tin hỏi: “Thế nào? Có phải Hoàng thượng bảo ngươi ra mời ta vào không?”
Khoé miệng Tiểu Lâm Tử co rút mạnh, cung nữ này đúng là quá ‘tự tin’! Mời nàng vào à? Gã không nghe nhầm chứ?
Gã xếp ngón tay thành hình lan hoa chỉ, giọng nói the thé cất lên: “Người đâu, lôi cung nữ coi trời bằng vung này xuống!”
Lôi xuống?! Tô Cẩm Bình không tin nổi, trợn trừng mắt! Có nhầm không? Nếu theo sự phát triển như trong tiểu thuyết, thì không phải là nữ chính xuyên không chạy tới tìm, sau đó sẽ là “Hoàng thượng tò mò, liền phái người mời nàng vào, sau đó nói chuyện một hồi, rồi Hoàng thượng yêu thương nàng sâu đậm” sao? Sao lại phát triển thành nàng tới đây, rồi cuối cùng bị “lôi xuống”???
“Hồng Phong cô cô, bà phải tin ta, chờ khi tới trước mặt Hoàng thượng, ta sẽ phô bày ra sự quyến rũ không ai sánh kịp của mình, Hoàng thượng sẽ nhanh chóng yêu thương ta sâu đậm, lúc đó là ta phát tài rồi! Còn nữa, bà yên tâm, ta là một người rất nghĩa khí, cho nên, dù ta phát tài, cũng sẽ không quên bà đâu!” Cô nàng nào đó vẫn không thèm quay lại, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng về phía trước, giống như thắng lợi đang ở ngay trước mặt vậy.
Cái gì? Nghe nàng nói xong, Hồng Phong lảo đảo, khó khăn lắm mới có thể đứng vững! Điên rồi! Chắc chắn là nàng điên rồi! Với sự hiểu biết của bà về Hoàng thượng, qua bao nhiêu năm nay, Hoàng thượng sẽ yêu nàng sao? Lại còn “yêu thương sâu đậm” nàng nữa? Đừng có đùa!
Không được, không được, bà rất thích cô nhóc này, bà phải nhanh chóng tới báo với Hoàng thượng, không chừng còn có thể giữ lại mạng cho nàng!
“Đệ nói, thân thủ của nàng còn nhanh hơn đệ?” Giọng nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh như băng, còn có một chút u ám.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười, chỉ mấy vết xanh tím trên mặt mình: “Hoàng huynh, cái này mà giả được sao? Từ trước đến giờ, thần đệ coi trọng nhất là dung mạo của mình, nếu không phải thực sự đánh không lại, đệ có thể để cho người ta đánh vào mặt mình à?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn càng lạnh hơn: “Nói vậy thì cô gái này rất nguy hiểm, để lại trong hoàng cung, sớm muộn gì cũng gây phiền phức!” Đôi mắt lạnh đã xuất hiện sát ý không che giấu được.
“Ôi, Hoàng huynh, từ từ đã!” Vội vàng ngăn cản xong, chính hắn cũng sửng sốt một chút. Từ từ à? Hắn muốn làm gì? Cô gái đó sống hay chết thì liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ hắn còn thực sự muốn làm bằng hữu với nàng hay sao?
“Sao vậy?” Giọng nói vẫn vô cùng lạnh lẽo, khiến người nghe lạnh đến cả tim.
Thầm đấu tranh một lúc, cuối cùng hắn vẫn không quản được miệng mình: “Hoàng huynh, buông tha cho nàng đi, thần đệ cảm thấy nàng không phải do Hữu tướng phái tới đâu!” Thứ khí chất lạnh lẽo đó, liệu sẽ để cho người khác khống chế hay sao?
“Lý do?”
Hắn do dự một chút, rồi lên tiếng rất vô trách nhiệm: “Trực giác!”
“Hừ!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh, bàn tay to khẽ gõ lên bàn, khuôn mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, không biết nghĩ ngợi gì. Đôi ngươi màu tím như có ánh sáng loé lên: “Dạ, đệ coi trọng cô gái đó sao?”
“Không phải!” Hắn vội vàng phủ nhận. Đùa gì thế, Hoàng Phủ Dạ hắn sao có thể coi trọng người con gái nào, chỉ là gặp dịp thì chơi, vui đùa một chút thôi.
“Không phải là tốt rồi. Cô gái đó là con gái của Tô Niệm Hoa, nhưng đệ lại cầu xin cho nàng lần nữa, khiến trẫm không thể không nhắc nhở đệ, làm việc gì cũng phải có chừng mực.” Giọng nói đã thể hiện sự bất mãn rõ ràng.
Hoàng Phủ Dạ nghe xong lời này cũng ngẩn người, hai ngày nay, hắn đã cầu xin thay nàng ba lần. Hoàng Phủ Dạ hắn chưa từng cầu xin vì ai bao giờ.
“Để quan sát thêm một thời gian ngắn nữa, nếu xác định là người do Hữu tướng phái đến, thì loại bỏ cũng được. Nếu không phải, người như vậy, nếu có thể phục vụ cho ta, thì cũng là một sự hỗ trợ lớn.” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt đã khôi phục sự trấn tĩnh, lẳng lặng như hồ nước, khó có thể thăm dò.
“Hoàng huynh, huynh đánh giá cao nàng rồi. Dù không phải là người Tô Niệm Hoa phái tới, thì cũng là con gái của Tô Niệm Hoa, chẳng lẽ có thể giúp huynh đối phó với cha ruột của mình sao?” Nghe Hoàng huynh nói lời này, hắn cảm thấy thoải mái hơn, ra vẻ phong lưu phất phất cây quạt, có điều, được khuôn mặt xanh tím vì ứ đọng máu làm nền, nhìn hắn không có chút khôi ngô phóng khoáng nào, mà cực kỳ buồn cười.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, chỉ cười mà không đáp. Nếu một chút bản lĩnh nhìn nhận người cũng không có, một chút thủ đoạn lung lạc lòng người cũng không, thì hắn ta làm gì có tư cách mà làm Hoàng đế. Cô gái kia, thân thủ quỷ dị, không phải người thường có được. Còn làm thế nào để nàng làm việc cho hắn, chuyện đó nói sau đi.
“Cốc! Cốc!” Có tiếng gõ cửa, giọng nói the thé của thái giám vang lên: “Hoàng thượng!”
“Chuyện gì?” Ánh mắt lạnh quét về phía cánh cửa đỏ.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có Hồng Phong cầu kiến!”
Hắn ta hơi nheo mắt: “Cho vào!” Không phải là cô nàng kia để lộ ra sơ hở gì chứ?
Chỉ chốc lát sau, Hồng Phong đã xuất hiện trong điện, kính cẩn quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng!” Bà phải nhanh chóng vượt trước đến đây, Tô Cẩm Bình còn phải mất một lúc nữa mới đến được.
“Có việc?” Câu này là Hoàng Phủ Dạ hỏi. Hắn hỏi cực nhanh, sự lo lắng cũng thể hiện rõ ràng. Hỏi xong, chính hắn cũng hơi giật mình, nhìn Hoàng huynh, thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng quét mắt nhìn hắn đầy thâm ý.
Hắn cúi đầu ho khan một tiếng, giấu đi cảm giác khác thường trong lòng.
“Hồi bẩm Vương gia, nô tỳ muốn tới bẩm báo với Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình điên rồi. Nàng đang đi về phía ngự thư phòng này, nên nô tỳ cả gan khẩn cầu Hoàng thượng, nếu nàng có nói gì đó không nên nói, hoặc làm chuyện gì đó không nên làm, xin Hoàng thượng hãy xử phạt nhẹ tay!” Hồng Phong cúi đầu, vội vàng nói ra mục đích tới đây của mình.
“Điên rồi?” Hoàng Phủ Dạ kinh hãi, không phải đêm qua vẫn ổn sao?
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi nhíu mày, không phải là mấy người phụ nữ trong hậu cung hạ dược gì nàng chứ?
“Điên thì tới đây làm gì? Vì sao không ngăn nàng lại?”
Đến đây làm gì à? Vấn đề này… Khụ khụ, còn vì sao bà không ngăn cản, thì làm sao bà dám nói ra là vì bà bị mấy câu nói của Tô Cẩm Bình doạ cho ngẩn người, nên quên mất không ngăn? “Khởi bẩm Hoàng thượng, vì nàng đi quá nhanh, nô tỳ đuổi theo không kịp!” Trên trán bà đã bắt đầu toát mồ hôi.
Khuôn mặt lạnh lùng của đế vương như xuất hiện vết rạn nứt, cô gái đó, lúc không điên đã muốn cướp giấy bản với hắn, nếu điên rồi không biết còn có thể làm ra chuyện gì! Đang định phân phó Cấm vệ quân nếu thấy nàng thì lôi đi ngay, nhưng bỗng một tiếng ồn ào truyền từ cửa vào.
“Ngoài cửa ầm ĩ chuyện gì?” Giọng nói lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào.
Chỉ một giây sau, thái giám tổng quản kia liền tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ở ngoài cửa có một cung nữ, nói là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn gặp người. Nô tài không cho nàng vào, thì nàng lại nói nhất định phải vào. Không vào không được!”
“Hoang đường! Trẫm thấy các ngươi càng ngày càng không biết quy củ!” Hắn lạnh giọng quát, đầy tức giận! Cung nữ kia, chỉ e chính là Tô Cẩm Bình!!!
Tiểu Lâm Tử mềm nhũn hai chân, quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài sẽ sai người đuổi nàng đi!” Chỉ một cung nữ nho nhỏ làm sao có thể tuỳ tiện cầu kiến Hoàng thượng được, nhưng vì gã nghe nàng nói có chuyện “cực kỳ nghiêm trọng”, sợ thật sự có chuyện gì thì gã không chịu trách nhiệm nổi, nên mới ầm ĩ ngoài cửa một trận.
Tiểu Lâm Tử nói xong, không thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng, liền cúi người ra ngoài.
Tô Cẩm Bình chống eo đứng ở cửa, chờ thái giám vào bẩm báo đi ra. Vừa nhìn thấy Tiểu Lâm Tử, nàng rất tự tin hỏi: “Thế nào? Có phải Hoàng thượng bảo ngươi ra mời ta vào không?”
Khoé miệng Tiểu Lâm Tử co rút mạnh, cung nữ này đúng là quá ‘tự tin’! Mời nàng vào à? Gã không nghe nhầm chứ?
Gã xếp ngón tay thành hình lan hoa chỉ, giọng nói the thé cất lên: “Người đâu, lôi cung nữ coi trời bằng vung này xuống!”
Lôi xuống?! Tô Cẩm Bình không tin nổi, trợn trừng mắt! Có nhầm không? Nếu theo sự phát triển như trong tiểu thuyết, thì không phải là nữ chính xuyên không chạy tới tìm, sau đó sẽ là “Hoàng thượng tò mò, liền phái người mời nàng vào, sau đó nói chuyện một hồi, rồi Hoàng thượng yêu thương nàng sâu đậm” sao? Sao lại phát triển thành nàng tới đây, rồi cuối cùng bị “lôi xuống”???
Bình luận truyện