Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 34: Cái chết của Trịnh Hà My (phần 1)
Trong một căn phòng tối, Rin ngủ thiếp đi trong một mỏi khi mà dòng nước mắt đã khô trên bờ má. Tiếng lét két của cánh cửa chính vang lên, một tia sáng loé lên soi vào gương mặt cô.
Phía trước là Minh Trí đang đi tới cùng với ánh sang bên ngoài hoà cùng nhau như một thiên sứ lấp lánh, anh đến để cứu cô sao. Trong lòng Rin chợt loé lên một tia vui mừng nhưng rồi anh đi đến bên cô mà cứ mờ nhạt dần, mờ nhạt dần. Hai tay cô bị trói hai phía không thể nào đụng vào anh, cũng không thể chạy đến bên anh đến khi anh đã đi gần đến phía cô thì hình ảnh đó hoá hư không.
Rin hét lên: Không, đừng tan biến, làm ơn anh đừng tan biến mất sau đó liền tỉnh giấc mơ. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi, mở mắt ra thì căn phòng này không tối lắm nó cũng lập loè ánh sáng của chiếc đèn nhỏ phía trên đủ để cô thấy gương mặt của mình phía trước đang cười cợt nhã.
- Sao, mày nằm mơ Trần thiếu gia sẽ đến cứu mày sao? - Trịnh Thiên Kim cười lớn.
Cô ngước mắt lên nhìn Trịnh Thiên Kim không trả lời.
- Dù sao mày cũng sẽ chết, nên vị trí Trần phu nhân sẽ thuộc về tao. - Thiên Kim nói vẻ thách thức.
- Dù tôi có chết đi, Trần Minh Trí cũng sẽ không yêu cô. - Rin lạnh lùng thốt ra.
- Tao biết anh ấy yêu mày, nhưng mày không thấy từ gương mặt đến vóc dáng tao với mày hoàn toàn giống nhau sao. Mày nghĩ sao tao sẽ là Trịnh Hà My để đến với Minh Trí. - Thiên Kim hứng khởi nói.
Rin chợt cười lạnh, cô ta nghĩ Minh Trí yêu cô nên mới mang cô đi sao. Thật là một kẻ kém cỏi, suy nghĩ lại mình cũng có chút thông minh lanh lợi vì sao có một người chị em sinh đôi ngu ngốc như vậy.
- Haha, cô thật là thông minh. Vậy chúc cô thành công. - Rin cười lạnh
- Tất nhiên tao sẽ thành công, mày đứng trách tao và cha mẹ, chỉ trách mày ngày đó đã ra đời sau tao.
- Tôi không trách chị, cũng không trách bọn họ. Tôi chỉ hận các người không xem mạng sống của tôi ra gì, mang lời của một tên bói toán mà đành lòng vứt bỏ tôi, sau đó lại muốn mang về lấy đi mạng sống. Tôi hận các người. - Ri phẫn nộ khi nghĩ đến cha mẹ ruột của cô lại đối với cô như vậy.
- Haha, vậy mày cứ tiếp tục hận đi. - Thiên Kim cười lớn bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trịnh lão đang ngồi nói chuyện điện thoại, thấy Thiên Kim ra ngoài liền hỏi: Nó sao rồi, có chống cự gì không?
- Ta đã trói lại làm sao mà chống cự được cha, tại sao không tiễn nó ngay mà phải đợi gì nữa hả cha. - Trịnh Thiên Kim nôn nóng.
- Không được, phải đúng 12h đêm nay, nếu để nó sống qua 12h trưa mai thì xem như chúng ta sẽ mất hết tất cả/ - Trịnh lão trâm ngâm nói.
- Thật phiền phức. - Nói rồi Thiên Kim bức bối đi về phía Trịnh phu nhân đang sầu não. - Mẹ, sao trông mẹ không khoẻ vậy?
- Thiên Kim, chúng ta làm vậy với Hà My thật sự có quá đáng. - Trịnh phu nhân hai mắt rũ xuống mà nói.
- Mẹ, chúng ta đang bảo vệ gia đình này. Trịnh gia vẫn còn có con mà, mẹ không được vào phút cuối liền thay đổi cha sẽ tức giận. - Trịnh Thiên Kim tỏ ra đang bảo vệ gia đình.
- Nhưng nó là em gái con mà, vì sao con không một chút đau lòng. - Bà nhìn Thiên Kim mà đau lòng, hai đứa con gái giống nhau như đúc.
- Từ nhỏ đã không sống chung nên không thể có tình cảm được. Với lại đây là bảo vệ Trịnh gia chúng ta, con không thể làm khác được. - Trịnh Thiên Kim thờ ơ nói
- Nhưng dù sao…..
- Không nhưng gì nữa, mẹ nếu không vững tâm thì con sẽ đưa mẹ đi nơi khác để tránh hỏng chuyện của cha. - Thiên Kim kéo Trịnh phu nhân vào xe mình chạy vụt đi.
Cô gọi thông báo cho Trịnh lão rồi đưa Trịnh phu nhân đến một khách sạn thuộc quyền quản lí của Trịnh gia, nhưng nay Trịnh Kim đã thuộc về Royal nhưng dù sao cũng là chủ nhân cũ nên rất được giám đốc khác sạn ưu ái mời vào một phòng vip.
- Mẹ, mẹ cứ ở đây đến chiều mai con sẽ đến đón mẹ về. - Trịnh Thiên Kim đưa mẹ cô ta vào phòng đóng cửa lại và nói.
- Con không ở đây với mẹ sao? - Bà bây giờ như người mất hồn không thể nghĩ được gì thêm.
- Mẹ ở yên tại đây, con sẽ đến đón sớm. - Nói rồi Thiên Kim quay gót bỏ đi trong lòng an tâm sẹ không bị mẹ cô yếu lòng mà giữ lại một vật cản trước mắt.
……………………………………………………
5h chiều
Minh Trí hoàn thành xong công việc nhưng tròng đầu chỉ toàn hình ảnh của Rin. Trong lòng anh tràn đầy muộn phiền, tài xế đưa anh về biệt thự Trần gia. Vừa vào nhà, anh đi thẳng vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại, gương mặt lạnh lùng không một nét cảm xúc khiến mọi người trong nhà một phen sợ hãi.
Trần Hậu sau khi được lệnh ngưng bảo vệ Rin nhưng trong lòng một phen lo lắng vì anh biết sơ qua rằng Trịnh gia muốn làm hại cô nên vẫn cho người đi tìm cô. Anh vừa mới được nhận tin báo thấy xe của Thiên Kim lái vào một khách sạn liền vui mừng mà phóng xe bạt mạng đến khách sạn ấy.
Rin đứng mỏi nhừ cả chân nhưng bị trói với tư thế này làm cả thân cô mỏi rã rời, cô nhớ về Minh Trí về giấc mơ vừa rồi liền tràn nước mắt. Cô đã bỏ trốn khỏi anh ta, làm sao anh có thể đến cứu cô được, đau lòng mà nghĩ rằng anh ta không yêu cô và chắc gì đã biết được rằng cô đang ở nơi này.
7h tối
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng, cafe do người làm mang vào cũng không đụng tới một giọt. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, đôi mắt khẽ nheo lại trong lòng không thể nào chịu được cảm giác bức bối này.
Trần Hậu sau khi đến khách sạn nhưng không tìm được Rin. Thiên Kim đã căn dặn giám đốc không được phép cho ai biết mẹ cô tại đây để tránh bị làm phiền nên Trần Hậu không thu thập thêm tin tức gì. Thiên Kim sau khi rời khỏi khách sạn liền bỏ xe giữa đường, lẫn vào một trung tâm thương mại lớn đông đút là lản đi mất.
8h tối
Minh Trí đưa bàn tay rà chuột thay đổi màn hình máy tính. Trên màn hình bây giờ là một cô gái nhỏ nhắn có một nụ cười hiền lành, vâng đó chính là Rin. Anh mở điện thoại nhấn nút.
- Vâng thư Trần thiếu gia. - Đầu dây bên kia trả lời.
- Mau điều tra nhanh nhất Trịnh Đạt đang ở đâu. - Minh Trí lạnh lùng.
- Dạ.
Trần Hậu trấn thủ ngay trước khách sạn một phần theo dõi người ra vào nơi này, một phần chờ đợi tin tức của đàn em.
10h tối.
Điện thoại Minh Trí nhận được một tin nhắn. Anh liền chạy ra xe, vừa định mở cửa phía ghế tài xế sau đó chần chừ liền gọi tài xế lái xe đi.
Trần Hậu như ngồi trên đóng lửa nhưng vẫn không nhận được một tin tức gì.
Rin đói lã người, cả thân không còn sức lực nào trong một căn phòng thiếu ánh sáng. Bỗng đén bật sáng lên, Trịnh Đạt đi tới phía Rin lạnh lùng nhìn cô rồi nói.
- Đây là bữa ăn cuối cùng của con, mau ăn đi làm ma no còn hơn làm ma đói con gái.
- Ông còn gọi tôi là con gái, không thấy ngượng mồm. - Rin dùng chút sức lực giương mắt lên nhìn Trịnh Đạt.
- Hổn láo. - Trịnh Đạt nóng giận tát Rin.
- Sao ông không giết tôi đi, phải hành hạ tôi như vậy làm gì. - Rin yếu ớt mất hết sức lực mà nói.
- Yên tâm, ta sẽ mau đưa con đi thôi, không cần nóng vôi. - Ông quay sang nhìn hai tên phía sau nói. - Mau cởi trói cho nhị tiểu thư.
- Haha, nhị tiểu thư sao, sau khi nhận cái đại từ này tôi gặp biết bao nhiều bất hạnh. Nếu được tôi không bao giờ muốn làm con gái ruột của loài cầm thú như ông. - Rin tức giận nhưng không còn đủ sức để hét mà nói như thỏ thẻ.
Sau khi bọn chúng cởi trói, Rin ngã quỵ xuống nền nha không thể đứng dậy nỗi. Mâm cơn được dọn trước mặt nhưng dù cô đói đến như ngất xỉu cũng không còn tâm trí mà đụng tới.
- Con cứ từ từ mà ăn, ta ra ngoài. - Nói xong ông cùng bọn người của mình ra ngoài khoá chặt cửa lại.
11h tối.
Chiếc xe trên đường chạy bạt mạng, lạng lách hết mọi xe bỏ lại phía sau. Minh Trí vẫn cảm thấy xe còn chạy quá chậm mà hét: Mau chạy nhanh nhất cho tôi, cậu làm tài xế chuyên nghiệp loại gì mà chạy chậm như rùa vậy?
- Thiếu gia, chúng ta đã chạy vượt quá gấp đôi quy định rồi. Chạy nhanh hơn sẽ rất nguy hiểm. - Tài xế liền trả lời.
- Cậu mau chạy nhanh nhất cho tôi.
Chiếc xe cứ như vậy mà chạy nhanh dần tiên về một vùng ngoại thành xa xôi, hai bên đường tối đen khiến tài xế cũng xanh mặt mà phóng đi như bay.
Trần Hậu ngồi trên xe thấy Trịnh phu nhân bước ra trước cổng khách sạn với tình trạng vội vàng liền xuống xe đuổi theo.
- Trịnh phu nhân, mau nói tôi biết nhị tiểu thư đang ở nơi nào. - Trần Hậu vội vã kéo tay Trịnh phu nhân.
- Cậu… cậu là ai. Mau thả tôi ra. - Bị bất ngờ Trịnh phu nhân hoảng sợ.
- Tôi là tài xế của Trần Minh Trí thiếu gia, mau nói với tôi biết nhị tiểu thư ở đâu. Cô ấy đang rất nguy hiểm.- Trần Hậu nói không kịp thở.
- Hà my, đúng rồi là Hà My. Mau cứu lấy con gái tôi, mau cứu lấy nó. - Trịnh phu nhân hoảng loạn.
- Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi sẽ đến cứu Hà My. - Trần Hậu nhận ra sự hoảng loạn của bà liền hỏi tới.
- Đang ở địa chỉ xxx, tôi phải đến đó cứu con gái tôi. - Bà như người hoảng loạn.
- Được rồi. - Trần Hậu gọi một bảo vệ khách sạn nói. - Mau đưa phu nhân vào phòng nghĩ ngơi, bà ấy đang không được bình tĩnh. - Nói rồi lên xe phóng đi như bay
12h
Cánh cửa được mở ra, Rin ngồi đó sức lực trong người đã mất đi hoàn toàn. Cô bây giờ như một cái xác không hồn, Trịnh Đạt đi tới phía cô phía sau là Trịnh Thiên Kim.
- Cha, đã 12h rồi, mau ra tay đi. - Trịnh Thiên Kim thúc dục
- Con đừng nóng vội, trước khi chết phải để em con nói ra mong muốn của mình. - Nói rồi lão nhìn Rin nói. - Hà my, con còn mong muốn gì chưa thực hiện mau nói ta biết.
Rin không thể ngẩng mặt lên, cô chỉ có thể nói rời rạc vài chữ: Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời
Trịnh Đạt lặng người, trên tay cầm một khẩu súng đưa vào đầu Rin.
Phía trước là Minh Trí đang đi tới cùng với ánh sang bên ngoài hoà cùng nhau như một thiên sứ lấp lánh, anh đến để cứu cô sao. Trong lòng Rin chợt loé lên một tia vui mừng nhưng rồi anh đi đến bên cô mà cứ mờ nhạt dần, mờ nhạt dần. Hai tay cô bị trói hai phía không thể nào đụng vào anh, cũng không thể chạy đến bên anh đến khi anh đã đi gần đến phía cô thì hình ảnh đó hoá hư không.
Rin hét lên: Không, đừng tan biến, làm ơn anh đừng tan biến mất sau đó liền tỉnh giấc mơ. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi, mở mắt ra thì căn phòng này không tối lắm nó cũng lập loè ánh sáng của chiếc đèn nhỏ phía trên đủ để cô thấy gương mặt của mình phía trước đang cười cợt nhã.
- Sao, mày nằm mơ Trần thiếu gia sẽ đến cứu mày sao? - Trịnh Thiên Kim cười lớn.
Cô ngước mắt lên nhìn Trịnh Thiên Kim không trả lời.
- Dù sao mày cũng sẽ chết, nên vị trí Trần phu nhân sẽ thuộc về tao. - Thiên Kim nói vẻ thách thức.
- Dù tôi có chết đi, Trần Minh Trí cũng sẽ không yêu cô. - Rin lạnh lùng thốt ra.
- Tao biết anh ấy yêu mày, nhưng mày không thấy từ gương mặt đến vóc dáng tao với mày hoàn toàn giống nhau sao. Mày nghĩ sao tao sẽ là Trịnh Hà My để đến với Minh Trí. - Thiên Kim hứng khởi nói.
Rin chợt cười lạnh, cô ta nghĩ Minh Trí yêu cô nên mới mang cô đi sao. Thật là một kẻ kém cỏi, suy nghĩ lại mình cũng có chút thông minh lanh lợi vì sao có một người chị em sinh đôi ngu ngốc như vậy.
- Haha, cô thật là thông minh. Vậy chúc cô thành công. - Rin cười lạnh
- Tất nhiên tao sẽ thành công, mày đứng trách tao và cha mẹ, chỉ trách mày ngày đó đã ra đời sau tao.
- Tôi không trách chị, cũng không trách bọn họ. Tôi chỉ hận các người không xem mạng sống của tôi ra gì, mang lời của một tên bói toán mà đành lòng vứt bỏ tôi, sau đó lại muốn mang về lấy đi mạng sống. Tôi hận các người. - Ri phẫn nộ khi nghĩ đến cha mẹ ruột của cô lại đối với cô như vậy.
- Haha, vậy mày cứ tiếp tục hận đi. - Thiên Kim cười lớn bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trịnh lão đang ngồi nói chuyện điện thoại, thấy Thiên Kim ra ngoài liền hỏi: Nó sao rồi, có chống cự gì không?
- Ta đã trói lại làm sao mà chống cự được cha, tại sao không tiễn nó ngay mà phải đợi gì nữa hả cha. - Trịnh Thiên Kim nôn nóng.
- Không được, phải đúng 12h đêm nay, nếu để nó sống qua 12h trưa mai thì xem như chúng ta sẽ mất hết tất cả/ - Trịnh lão trâm ngâm nói.
- Thật phiền phức. - Nói rồi Thiên Kim bức bối đi về phía Trịnh phu nhân đang sầu não. - Mẹ, sao trông mẹ không khoẻ vậy?
- Thiên Kim, chúng ta làm vậy với Hà My thật sự có quá đáng. - Trịnh phu nhân hai mắt rũ xuống mà nói.
- Mẹ, chúng ta đang bảo vệ gia đình này. Trịnh gia vẫn còn có con mà, mẹ không được vào phút cuối liền thay đổi cha sẽ tức giận. - Trịnh Thiên Kim tỏ ra đang bảo vệ gia đình.
- Nhưng nó là em gái con mà, vì sao con không một chút đau lòng. - Bà nhìn Thiên Kim mà đau lòng, hai đứa con gái giống nhau như đúc.
- Từ nhỏ đã không sống chung nên không thể có tình cảm được. Với lại đây là bảo vệ Trịnh gia chúng ta, con không thể làm khác được. - Trịnh Thiên Kim thờ ơ nói
- Nhưng dù sao…..
- Không nhưng gì nữa, mẹ nếu không vững tâm thì con sẽ đưa mẹ đi nơi khác để tránh hỏng chuyện của cha. - Thiên Kim kéo Trịnh phu nhân vào xe mình chạy vụt đi.
Cô gọi thông báo cho Trịnh lão rồi đưa Trịnh phu nhân đến một khách sạn thuộc quyền quản lí của Trịnh gia, nhưng nay Trịnh Kim đã thuộc về Royal nhưng dù sao cũng là chủ nhân cũ nên rất được giám đốc khác sạn ưu ái mời vào một phòng vip.
- Mẹ, mẹ cứ ở đây đến chiều mai con sẽ đến đón mẹ về. - Trịnh Thiên Kim đưa mẹ cô ta vào phòng đóng cửa lại và nói.
- Con không ở đây với mẹ sao? - Bà bây giờ như người mất hồn không thể nghĩ được gì thêm.
- Mẹ ở yên tại đây, con sẽ đến đón sớm. - Nói rồi Thiên Kim quay gót bỏ đi trong lòng an tâm sẹ không bị mẹ cô yếu lòng mà giữ lại một vật cản trước mắt.
……………………………………………………
5h chiều
Minh Trí hoàn thành xong công việc nhưng tròng đầu chỉ toàn hình ảnh của Rin. Trong lòng anh tràn đầy muộn phiền, tài xế đưa anh về biệt thự Trần gia. Vừa vào nhà, anh đi thẳng vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại, gương mặt lạnh lùng không một nét cảm xúc khiến mọi người trong nhà một phen sợ hãi.
Trần Hậu sau khi được lệnh ngưng bảo vệ Rin nhưng trong lòng một phen lo lắng vì anh biết sơ qua rằng Trịnh gia muốn làm hại cô nên vẫn cho người đi tìm cô. Anh vừa mới được nhận tin báo thấy xe của Thiên Kim lái vào một khách sạn liền vui mừng mà phóng xe bạt mạng đến khách sạn ấy.
Rin đứng mỏi nhừ cả chân nhưng bị trói với tư thế này làm cả thân cô mỏi rã rời, cô nhớ về Minh Trí về giấc mơ vừa rồi liền tràn nước mắt. Cô đã bỏ trốn khỏi anh ta, làm sao anh có thể đến cứu cô được, đau lòng mà nghĩ rằng anh ta không yêu cô và chắc gì đã biết được rằng cô đang ở nơi này.
7h tối
Minh Trí ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng, cafe do người làm mang vào cũng không đụng tới một giọt. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, đôi mắt khẽ nheo lại trong lòng không thể nào chịu được cảm giác bức bối này.
Trần Hậu sau khi đến khách sạn nhưng không tìm được Rin. Thiên Kim đã căn dặn giám đốc không được phép cho ai biết mẹ cô tại đây để tránh bị làm phiền nên Trần Hậu không thu thập thêm tin tức gì. Thiên Kim sau khi rời khỏi khách sạn liền bỏ xe giữa đường, lẫn vào một trung tâm thương mại lớn đông đút là lản đi mất.
8h tối
Minh Trí đưa bàn tay rà chuột thay đổi màn hình máy tính. Trên màn hình bây giờ là một cô gái nhỏ nhắn có một nụ cười hiền lành, vâng đó chính là Rin. Anh mở điện thoại nhấn nút.
- Vâng thư Trần thiếu gia. - Đầu dây bên kia trả lời.
- Mau điều tra nhanh nhất Trịnh Đạt đang ở đâu. - Minh Trí lạnh lùng.
- Dạ.
Trần Hậu trấn thủ ngay trước khách sạn một phần theo dõi người ra vào nơi này, một phần chờ đợi tin tức của đàn em.
10h tối.
Điện thoại Minh Trí nhận được một tin nhắn. Anh liền chạy ra xe, vừa định mở cửa phía ghế tài xế sau đó chần chừ liền gọi tài xế lái xe đi.
Trần Hậu như ngồi trên đóng lửa nhưng vẫn không nhận được một tin tức gì.
Rin đói lã người, cả thân không còn sức lực nào trong một căn phòng thiếu ánh sáng. Bỗng đén bật sáng lên, Trịnh Đạt đi tới phía Rin lạnh lùng nhìn cô rồi nói.
- Đây là bữa ăn cuối cùng của con, mau ăn đi làm ma no còn hơn làm ma đói con gái.
- Ông còn gọi tôi là con gái, không thấy ngượng mồm. - Rin dùng chút sức lực giương mắt lên nhìn Trịnh Đạt.
- Hổn láo. - Trịnh Đạt nóng giận tát Rin.
- Sao ông không giết tôi đi, phải hành hạ tôi như vậy làm gì. - Rin yếu ớt mất hết sức lực mà nói.
- Yên tâm, ta sẽ mau đưa con đi thôi, không cần nóng vôi. - Ông quay sang nhìn hai tên phía sau nói. - Mau cởi trói cho nhị tiểu thư.
- Haha, nhị tiểu thư sao, sau khi nhận cái đại từ này tôi gặp biết bao nhiều bất hạnh. Nếu được tôi không bao giờ muốn làm con gái ruột của loài cầm thú như ông. - Rin tức giận nhưng không còn đủ sức để hét mà nói như thỏ thẻ.
Sau khi bọn chúng cởi trói, Rin ngã quỵ xuống nền nha không thể đứng dậy nỗi. Mâm cơn được dọn trước mặt nhưng dù cô đói đến như ngất xỉu cũng không còn tâm trí mà đụng tới.
- Con cứ từ từ mà ăn, ta ra ngoài. - Nói xong ông cùng bọn người của mình ra ngoài khoá chặt cửa lại.
11h tối.
Chiếc xe trên đường chạy bạt mạng, lạng lách hết mọi xe bỏ lại phía sau. Minh Trí vẫn cảm thấy xe còn chạy quá chậm mà hét: Mau chạy nhanh nhất cho tôi, cậu làm tài xế chuyên nghiệp loại gì mà chạy chậm như rùa vậy?
- Thiếu gia, chúng ta đã chạy vượt quá gấp đôi quy định rồi. Chạy nhanh hơn sẽ rất nguy hiểm. - Tài xế liền trả lời.
- Cậu mau chạy nhanh nhất cho tôi.
Chiếc xe cứ như vậy mà chạy nhanh dần tiên về một vùng ngoại thành xa xôi, hai bên đường tối đen khiến tài xế cũng xanh mặt mà phóng đi như bay.
Trần Hậu ngồi trên xe thấy Trịnh phu nhân bước ra trước cổng khách sạn với tình trạng vội vàng liền xuống xe đuổi theo.
- Trịnh phu nhân, mau nói tôi biết nhị tiểu thư đang ở nơi nào. - Trần Hậu vội vã kéo tay Trịnh phu nhân.
- Cậu… cậu là ai. Mau thả tôi ra. - Bị bất ngờ Trịnh phu nhân hoảng sợ.
- Tôi là tài xế của Trần Minh Trí thiếu gia, mau nói với tôi biết nhị tiểu thư ở đâu. Cô ấy đang rất nguy hiểm.- Trần Hậu nói không kịp thở.
- Hà my, đúng rồi là Hà My. Mau cứu lấy con gái tôi, mau cứu lấy nó. - Trịnh phu nhân hoảng loạn.
- Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi sẽ đến cứu Hà My. - Trần Hậu nhận ra sự hoảng loạn của bà liền hỏi tới.
- Đang ở địa chỉ xxx, tôi phải đến đó cứu con gái tôi. - Bà như người hoảng loạn.
- Được rồi. - Trần Hậu gọi một bảo vệ khách sạn nói. - Mau đưa phu nhân vào phòng nghĩ ngơi, bà ấy đang không được bình tĩnh. - Nói rồi lên xe phóng đi như bay
12h
Cánh cửa được mở ra, Rin ngồi đó sức lực trong người đã mất đi hoàn toàn. Cô bây giờ như một cái xác không hồn, Trịnh Đạt đi tới phía cô phía sau là Trịnh Thiên Kim.
- Cha, đã 12h rồi, mau ra tay đi. - Trịnh Thiên Kim thúc dục
- Con đừng nóng vội, trước khi chết phải để em con nói ra mong muốn của mình. - Nói rồi lão nhìn Rin nói. - Hà my, con còn mong muốn gì chưa thực hiện mau nói ta biết.
Rin không thể ngẩng mặt lên, cô chỉ có thể nói rời rạc vài chữ: Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời
Trịnh Đạt lặng người, trên tay cầm một khẩu súng đưa vào đầu Rin.
Bình luận truyện