Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 53-2: Tứ liên minh quốc tế tái (thất)



Nhìn động tác lưu loát như mây bay nước chảy của Lam Ảnh Nguyệt, Phượng Hiên thống khổ bưng kín ngực, gian nan mở miệng nói: "Hào phóng đến thế này sao?"

Cả cây Băng Linh Thảo như vậy, ít nhất cũng cũng trăm, một triệu vạn, vậy mà nha đầu kia lại giẫm nó dưới chân.

Dược tề sư ở chung quanh than khóc, một gốc Băng Linh Thảo như vậy có thể luyện chế được rất nhiều Hồi Linh đan cho đại sư, rốt cuộc thiếu nữ kia đến từ nơi nào mà có thể trong lúc tức giận giẫm nát một cây Băng Linh Thảo.

Ngược lại Lam Ảnh Nguyệt lại mặc kệ mọi người khiếp sợ thế nào, nàng vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, giống như dưới chân nàng không phải là Băng Linh Thảo vạn kin tệ, mà chỉ là một gốc cỏ dại thông thường.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là, từ khi Du Hồn chỉ giáo nàng về không gian lực, nàng phát hiện tốc độ tu luyện của mình dĩ nhiên lại nhanh hơn, ngũ quan trở nên dị thường linh mẫn, hơn nữa uy lực của pháp lực mạnh đến dọa người, trải qua trận chiến vừa rồi, nàng mơ hồ cảm thấy được bản thân mình sắp đột phá.

Vốn nàng nghĩ nếu đánh không lại sẽ dùng Nhiếp Hồn Thuật, nhưng mà hiện tại xem ra chưa cần dùng đến.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, một quái vật to lớn đột nhiên xuất hiện trên lôi đài, mọi người nhìn thấy chính là con mắt lục sắc chi chít ma mật chân khi (?????), không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

"Rết Mắt Lục của Vũ Văn Diệp đã đạt tới cửu giai." Phượng Hiên vừa mới thả lỏng được một chút lập tức lại căng cứng lên, bởi vì rõ rànghắn nhớ được, ma sủng của Lam Ảnh Nguyệt chỉ là một tiểu miêu chỉ biết ăn.

"Cho dù có nhiều linh thảo thế nào, nàng có thể đánh thắng được Rết Mắt Lục đạt tới cửu giai sao?" Người Ly Quốc vừa mới dập tắt hi vọng, nhìn thấy Rết Mắt Lục lập tức khí huyết lại sôi trào.

Một người nói: "Rết mắt lục, tiến lên hạ gục nàng."

" Đúng, hạ gục nàng." Một người phụ họa nói.(mị chém đấy chứ khoái thượng tê toái nàng là cái gì ta)

Đôi mắt bình tĩnh của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua đám người đang ầm ĩ phía dưới, Tiểu Long luôn yên tĩnh đứng trên vai Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên phát ra âm thanh: "Meo."

Lam Ảnh Nguyệt không cho phép Tiểu Long nói chuyện trước mặt công chúng, vì vậy mọi người chỉ nghe được một tiếng mèo kêu không một chút uy hiếp.

Nghe được tiếng mèo này, mọi người cười ra tiếng, Lam Ảnh Nguyệt muốn dùng tiểu miêu này đánh với Rết Mắt Lục sao? Chỉ sợ còn chưa đến gần đã bị nghiền nát rồi.

Nghe mọi người không chút kiêng nể gì cười nhạo mình, Tiểu Long nổi giận: "Mẫu thân, ta chán ghét bọn họ."

Lam Ảnh Nguyệt ôm Tiểu Long vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an nó, ngẩng đầu nhìn ma mật chi chết ở chân Rết Mắt Lục kia, môi mỏng hơi mím, nàng ghét nhất chính là những sinh vật nhiều chân thế này.

"Ngươi còn có di ngôn gì muốn nói, hiện tại nói ra đi, nếu không sẽ hết cơ hội." Vũ Văn Diệp lành lạnh nhếch khóe miệng, Rết Mắt Lục là ma thú mạnh nhất sau thần thú, hắn cũng không tin chỉ dựa vào tiểu miêu bình thường kia có thể đả bại hắn.

Nhìn bộ dáng không biết sợ của Vũ Văn Diệp kia, Lam Ảnh Nguyệt lại nở nụ cười: "Lời này, ta trả lại nguyên cho ngươi."

Nghe nàng nói vậy tất cả nở nụ cười, Phượng Hiên chảy mồ hôi lạnh ròng, đó là cửu giai ma thú đấy, cũng không phải là một con rết bình thường kia, Tiểu Dật có thể để tâm một chút hay không.

Rết Mắt Lục nhìn tiểu miêu trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, phát ra một tiếng hừ lạnh, ma mật trên chân bắt đầu phóng tới.

Tiểu Long từ trong lòng Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống đất, nhìn qua thì rất nhỏ bé, thậm chí chỉ lớn như một điểm trên đầu ngón chân của Rết Mắt Lục.

Mọi người cơ hồ có thể tưởng tượng ra tình cảnh tiểu miêu kia bị Rết Mắt Lục nghiền nát, một số ít thiếu nữ nhát gan còn nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp tình cảnh này.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm chân của Rết Mắt Lục chạm vào Tiểu Long, Tiểu Long lại đột nhiên tiêu thất tại chỗ.

Mọi người kinh ngạc nhìn tình cảnh này, không biết là ai hô to lên: "Nhìn kìa, tiểu miêu ở trên đầu Rết Mắt Lục."

"Ha ha ha." Phượng Hiên ngẩng đầu, nhìn tiểu gia hỏa tâm cao khí ngạo ngồi trên đỉnh đầu Rết Mắt Lục, cười nói: "Xem ra ta lo lắng vô ích rồi."

"Tiểu miêu này đi lên bằng đường nào vậy?" Một người nghi hoặc hỏi.(tất nhiên là bay lên rồi)

Một người lập tức nói: "Mặc kệ nó đi lên bằng phương pháp gì, toàn thân Rết Mắt Lục toàn là độc, tiểu miêu kia chạm vào nhất định phải chết."

Vũ Văn Diệp nhìn tiểu miêu đang xù lông trên đỉnh đầu của Rết Mắt Lục, mày nhíu lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Mắt Lục, giam cầm."

Rết Mắt Lục nhận được chỉ thị, ma mật chi chít trên chân nhanh chóng tụ lại, sương mù hắc hồng phun ra từ miệng nó, bao quanh lấy Tiểu Long, khóa trụ hoàn toàn Tiểu Long vào bên trong, sương mù kia chậm rãi hình thành một khối cầu, từ trên đỉnh đầu Rết Mắt Lục rớt xuống.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt An Nhã cùng mấy người cũng thay đổi, một lúc sau khối cầu kia cũng không có một chút phản ứng, An Nhã nhỏ giọng nói: "Nắm, không có việc gì chứ?"

Tần Ngọc lắc đầu, cho dù bọn họ có biết Nắm là Long, nhưng mà nó cũng chỉ là một ấu long, khó tránh khỏi sẽ có bất trắc.

"Ha ha ha." Vũ Văn Diệp phá lên cười, hắn thân là người mạnh nhất Ly Quốc, làm sao có thể bị một tiểu nha đầu mười bốn tuổi đả bại: "Lam Dật, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã có tu vi như thế khẳng định là ất giỏi, chỉ tiếc là ngươi chỉ có thể sống đến ngày hôm nay."

Nói xong, Vũ Văn Diệp cấp tốc niệm chú ngữ, hỏa cầu lập tức tụ trên đỉnh pháp trượng, xung quanh còn có chút sương mù màu đen, nhìn sương mù màu đen kia, ý cười trên mặt Lâm Khiêm lập tức cứng lại, hô lớn: "Có độc."

Còn chưa đợi hắn nói xong, quả cầu đã phóng đi rồi.

Trong nháy mắt hỏa diễm có sương mù màu đen kia từ bốn phương tám hướng bay về phía Lam Ảnh Nguyệt, mà ngay tại thời khắc mấu chốt, Lam Ảnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, giống như vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương khi mất Tiểu Long.

Ngay tại thời điểm mấy người Tần Ngọc định ra tay, một cỗ linh lực cường đại từ phía lôi đài khuếch tán ra, Lam Ảnh Nguyệt luôn cúi đầu chậm rãi nâng lên, ngón tay bắn ra một gốc cây băng hoa, thanh âm lạnh lùng nói: "Vạn lý đóng băng."

Trong nháy mắt, lấy Lam Ảnh Nguyệt làm trung tâm, băng nhọn từ dưới mặt đất mọc lên, lấy tốc độ sét đánh hướng về phía Vũ Văn Diệp, nơi băng lam đi qua hỏa diễm tắt lụi.

Đồng tử của Vũ Văn Diệp phóng đại, hắn nhanh chóng nhảy lên, cúi đầu nhìn chỗ vừa đứng đã chi chít những tảng băng sắc nhọn, ngay cả Rết Mắt Lục cũng bị đông cứng vào bên trong.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn băng trùy trong tay thiếu nữ.

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, quả cầu vừa mới rơi trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ, sau đó là tiểu trảo xù lông thò ra, tiếp đó cái lỗ nhỏ bị mở lớn ra, mọi người chỉ nhìn thấy Tiểu Long đang nhấm nuốt cầu thể đầy khí độc của Rết Mắt Lục, sau khi ăn xong còn sờ sờ cái bụng của bản thân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Meo" với Rết Mắt Lục

Rết Mắt Lục nghe Tiểu Long nói, trước không có phản ứng, sau đó trừng lớn hai mắt.

Sau đó trong lúc Tiểu Long còn đang khoa tay múa chân trong không trung, ánh mắt của Rết Mắt Lục tràn đầy kích động, Lam Ảnh Nguyệt nghe Tiểu Long nói, khóe miệng co rút, nâng tay đánh rớt băng trùy trên thân Rết Mắt Lục.

Tiểu Long lập tức để móng vuốt lên cái mũi trước mặt Rết MẮt Lục, Rết Mắt Lục nghe xong lập tức phá băng trùy, xoay người hướng về phía Vũ Văn Diệp đi đến, không chút do dự hộc ra một ngụm khí độc.

Vũ Văn Diệp hoảng sợ tránh độc khí, lại phát hiện Rết Mắt Lục bắt đầu điên cuồng công kích hắn, mặc kệ hắn có hạ mệnh lệnh gì đi chăng nữa cũng hoàn toàn không nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện