Chương 4: Anh điên à?
Hôm sau, hắn đứng đợi cậu trước cửa nhà. Cậu cũng coi như hắn như không nghĩ không thèm quan tâm. Đầu xe cũng bị hắn chặn không lùi cũng không tiến. Cậu đành đi bộ:
"Lên xe".
Hắn lái xe đuổi theo cậu, nhưng cậu vẫn không quan tâm, đằng trước thẳng tiến.
Bực bội hắn kêu người bắt cậu lên xe
"Nè, anh làm trò gì vậy?"
"Đưa cậu đi làm".
"Không cần".
"..."
"Dừng xe". Cậu lớn tiếng nói to.
"Cậu không ngồi yên thì tôi đành tới tìm cô gái ngày hôm qua".
"Liên quan gì tới cổ".
Dù sao thì hắn cũng thuộc dạng nguy hiểm, nói là làm tốt nhất không nên làm liều tránh ảnh hưởng người xung quanh.
Tới nơi, hắn không quên đặt một cái hẹn cho cậu:
"Sau khi tan làm, tôi sẽ tới đón". Rồi chạy đi mất làm Minh cũng không kịp nói năng gì.
Tối đó, sau khi về nhà thay đồ Minh bước ra với chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày thể thao ra ngoài cùng hắn đến một nhà hàng sang trọng.
Hắn thấy vậy nên quay sang nói:
"Không phải ngạc nhiên, tôi bao nguyên cái nhà hàng hôm nay".
"Anh điên à?"
"Hả?"
"Tôi nói anh bị điên, anh nên để dành tâm ý này cho bạn gái của anh, không phải tôi".
Từ ngày gặp cậu tới giờ, hắn luôn bị cậu chửi, bị cậu lớn tiếng quát hắn cảm thấy rất bình thường ngược lại còn khá thích thú. Nhưng nếu là người khác thì đã sớm đi chầu ông bà rồi.
"Nhưng tôi chỉ muốn dành cho em".
Vừa nghe câu nói vừa rồi của hắn, Minh nghe như sét đánh ngang tai, không thể tin được, não như muốn ngừng hoạt động, mặt đỏ tía tai. Tự an ủi mình 'chỉ là nghe lầm..chỉ là nghe lầm..."
Minh tính chạy ra khỏi nhà hàng thì bị một đám người bên ngoài chặn lại. Hắn cũng ngồi yên đó không làm gì, đợi Minh ngồi lại vị trí cũ.
"Ăn xong rồi về được chưa?" Minh hỏi.
"Tôi thích em".
"Anh đừng có điên...".
"Ngay lần gặp đầu tôi đã có cảm giác với em rồi".
"Anh...anh muốn kiếm trai thì đi tìm người khác, tôi không phải đồng tính".
"Tôi phải sao?"
Hai người nói chuyện trong một không khí vô cùng lạnh lẽo, cảm giác này khiến người nghe phải khϊếp sợ, như sắp có chiến tranh, và nếu trận này đánh không thắng thì người bị trút giận sẽ là những tên đàn em của hắn.
"Tôi sẽ không ép...Trong vòng một tháng nếu tôi không làm em thích tôi sẽ bỏ cuộc, thế nào?"
Gương mặt gian của hắn thốt ra những lời này chẳng chút gì là đáng tin, thứ mà hắn thích có thể dễ dàng từ bỏ khi chưa đạt được sao.
Minh suy nghĩ một lúc thì cũng bất đắc dĩ đồng ý, người này không đơn giản, hắn đã nắm rõ lý lịch của cậu trong lòng bàn tay, nếu bây giờ gây chiến có thể những người quanh cậu ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Với lại cũng chỉ có một tháng.
Đúng như dự đoán của hắn, Minh đã đồng ý và việc của hắn bây giờ chính là khiến Minh thật sự yêu hắn.
NGÀY HÔM SAU
Hắn hẹn Minh đi ăn, lần này lại là một nhà hàng khác. Không lẽ hắn tính dẫn cậu đi ăn giáp các nhà hàng trong thành phố.
Như thường lệ hắn vẫn đến trước chờ cậu đến, không lâu sau thì hắn vào nhà vệ sinh.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đi vào, vì cậu ngồi quay vào trong nên không thấy bàn đối diện là ai mà chỉ nghe tiếng nói chuyện. Nghe một lúc thì thấy giọng những người này rất quen, quay ra phía sau xem thì thấy đó là ông nội và bạn ông.
Ông nội cậu đã cảm thấy nghi nghi với hình dáng đó và sợi dây chuyền đeo trên cổ do chính tay ông làm, được Minh đeo trên người từ nhỏ. Mãi khi Minh quay sang ông lập tức đứng phắt dậy.
Minh tính chạy thì bị ông nội gọi lại:
"Minh!" Ông lớn tiếng gọi.
Minh dừng chân :"Ông nội"
"Con đi đâu mấy năm nay vậy hả? Còn có biết mọi người lo cho con lắm không, ba con cho người tìm con khắp nơi cũng không có tin tức gì, con muốn hù chết mọi người hay sao mà bỏ đi không nói không rằng..hả". Ông xúc động nói mắt đầy ngấn lệ.
Minh cũng không khác gì, gặp lại ông sau bao năm thấy ông như vậy sao...
"Mau theo ông về, mẹ con vì con mà đổ bệnh, ba con thì ngày nào cũng đi tìm con. Con không thương ba mẹ sao".
"Loại người không biết xấu hổ vô liêm sỉ như ông ta không xứng đáng làm ba con". Minh nói trong sự tức giận nghĩ lại những chuyện đã qua.
Vừa dứt câu thì ăn ngay một cái tát từ ông.
"Cái thằng này...con dám ăn nói như vậy với ba con sao?"
"Nội...nội không biết đâu ông ta.......". Minh cố gắng kiềm chế cảm xúc, dặn lòng không được nói ra, nếu mọi người biết sẽ....
Giọt nước mắt bất lực không thể làm gì khác ngoài im lặng của Minh bắt đầu lăn xuống. Minh cố chạy tức tốc ra khỏi đó. Bước ra khỏi nhà hàng cảm xúc trong Minh bắt đầu trào dâng, nước mắt cứ túa ra mà không cách nào ngăn lại được.
Minh trước giờ luôn rất cứng rắn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, dù có chuyện gì cũng cố nuốt nước mắt vào trong. NHưng bản thân lại đang che giấu một bí mật không thể nói ra.
Nhưng cũng không thể làm gì, bởi cô ta đang giữ rất nhiều hình ảnh nɠɵạı ŧìиɦ của hai người. Nếu tung ra mẹ cậu sẽ không chịu nổi cú shock này, tập đoàn có thể cũng sẽ có ảnh hưởng. Cậu không muốn sự nghiệp mà nội cất công gầy dựng nên không còn.
Minh ngồi ngay xuống bên bậc thềm vỉa hè cúi mặt khóc nức nở, trời cũng đã khuya nên không gian cũng rất yên tĩnh.
Hùng Minh Khang từ lúc nội cậu nói chuyện với cậu hắn đã âm thầm quan sát,đến khi cậu bước ra, hắn cũng đuổi theo.
Chạy ra ngoài tìm thì thấy một thân ảnh ngồi sụt sụi, run run bên bậc thềm liền phóng tới tính hỏi nhưng lại thôi.
Đến gần mới phát hiện là cậu đang khóc,với công suất mất kiểm soát như chịu uất ức đã lâu, nay xả hết một lần. Biết cậu đã lâu lần đầu thấy cậu yếu đuối, chắc là gặp phải đả kích gì rất lớn. TRong lòng không ngừng đau xót, ngồi kế bên ôn nhu nhìn cậu.
Lát sau Minh dần lấy lại được bình tĩnh.
"Anh rảnh không?"
Nước mắt nước mũi tèm lem quay sang nhìn hắn khiến hắn cũng không khỏi buồn cười lại có phần đáng yêu.
"Với em anh luôn rảnh".
"Tôi muốn quên hết chuyện hôm nay".
Hắn hiểu ý, thay vì chở Minh về quán bar uống rượu thì hắn lại chở về nhà riêng của hắn. Nơi này không ôn ào, vả lại cũng không bị người khác dòm ngó người của hắn.
Rượu vừa tới, Minh đã uống lấy uống để hết chai này đến chai kia. Người bên cạnh cũng chỉ uống có vài ngụm. Lo ngắm người trước mặt. Bày ra vẻ mặt đau lòng:
"Em có chuyện gì vậy?"
Hắn giựt lấy chai rượu trên tay cậu mà hỏi.
Vì say bất giác cậu cũng không tự chủ mà khai hết:
"Chuyện gì?.......hừ.....ba tôi nɠɵạı ŧìиɦ với thư ký của ông ta, cách đây 4 năm tôi đã bắt gặp họ từ khách sạn đi ra...lên tới công ty tìm lại gặp hai người ở chung....còn bị ăn tát...hức...cái tát đó..hức...thật sự rất đau, ông ta chưa từng mắng tôi dù chỉ một câu, vậy mà...hức...vì cô ta....Gần đây tôi lại gặp họ. Tại sao 4 năm trước đã vậy.......4 năm sau cũng vậy. Cái nhà này bị ông ta phá nát rồi".
Bình luận truyện