Nhu Giá
Chương 42
Ở Bắc địa, trời giá rét, các tướng sĩ mặc quân phục lạnh thấu xương, than củi cháy trong nồi tạo thành những ngọn lửa đỏ rực, thi thoảng còn có mấy tia lửa vẩy lên.
Đám người Uông Tăng quỳ trên đất ngoài doanh trướng, khi trông thấy vị thiếu tướng quân kia thì họ lại càng cảm thấy khiếp sợ hơn.
Thành Trường An vẫn có người gọi chàng là tiểu Hầu gia, nhưng trong quân Bắc địa, đã không còn người nào dám chọc ghẹo chàng là tiểu tướng quân nữa rồi.
Không ai dám nhìn thẳng vào sự sắc sảo của chàng.
Lúc mới đến, có không ít người trong quân coi chàng là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, mà nay, chàng từ trong núi xác biển máu đi ra, sớm đã trở thành thủ lĩnh tuyệt đối, nói một không nói hai từ trên xuống dưới toàn quân.
Cho dù là, người Uông Tăng từng gặp qua vô số người, thì khi nhìn thấy chàng, ông vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vị này không dễ lừa gạt chút nào.
Mái tóc dài buộc cao trên đầu Thích Nhung hơi loạn, lòng bàn chân giẫm lên cát nhiễm màu máu, áo choàng đỏ thắm vẫn một màu đỏ thắm, hoặc là vì đã dính máu khô và thịt nát nên không thể nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Chàng ném ngân thương [*] trong tay đi, bước qua trước mặt mọi người, vén rèm đi vào doanh trướng.
[*] Ngân thương là cây thương bạc.
Khi Thích Nhung xử lý công việc xong, Giản Khê để một hộp gỗ tử đàn lên, lúc Thích Nhung nhìn thấy hộp gỗ đó thì chàng lại hơi ngẩn ngơ, đương định giơ tay đụng vào, thì tay lại cứng đờ giữa không trung, cứ do dự mãi không thôi.
Vết máu loang lổ trên ngón tay đã khô, sẽ không để lại chút dấu vết nào trên giấy.
Thích Nhung do dự, nói: “… Giản Khê, ngươi nói xem… người ta có hôi hay không?”
Giản Khê: “Tiểu Hầu gia, ngài nên ngủ một giấc.”
Đôi mắt Thích Nhung đã khô cằn đến đỏ như màu máu, khi đặt trên gương mặt tuấn tú của chàng, đôi mắt ấy trông có vẻ lớn vô cùng, Thích Nhung giơ tay lau mặt, râu trên cằm khiến tay hơi rát.
“Đã bao lâu rồi ngài chưa chợp mắt? Nếu Thất cô nương biết, chắc chắn người sẽ lo lắng cho tiểu Hầu gia không thôi.”
“Ta sẽ không để nàng biết.” Thích Nhung do dự mà nhìn nhìn chiếc hộp, không nhịn được nên vẫn phải mở ra.
Chỉ mới đọc có mấy câu, vậy mà Thích Nhung kìm không được mà cong khóe môi lên.
Tim Giản Khê như được thả lỏng, hơn nửa tháng qua tiểu Hầu gia không giãn cơ mặt lấy một lần, cuối cùng bây giờ ngài cũng cười rồi.
“Hôm nay Vương đô đốc tặng một nhóm người tới…”
Tên Vương đô đốc này đúng là lòng gian không chết, lại đưa mỹ nhân và rượu ngọn đến chỗ tiểu Hầu gia.
Thích Nhung lạnh lùng nói: “Hắn muốn chết à?”
“Ta sẽ nói với hắn như vậy.”
Giản Khê thầm lắc đầu, nghĩ thầm, tâm tư của đám người kia uổng phí hết cả rồi, mưu toan lấy mỹ nhân để mượn sức chủ tử nhà mình làm gì, từ nhỏ đến lớn, trái tim tiểu Hầu gia nhà họ đã trao trọn cho một người mất rồi.
…
Thành Trường An cũng đã bắt đầu có tuyết rơi, Trần Nhu ở trong Trúc viên, các loại mai đỏ xung quanh khuê phòng nàng đã đến độ nở rộ.
Ngũ cô nương và Lục cô nương tới viện nàng ngắm mai ngắm tuyết.
Ngũ cô nương hứng thú bừng bừng, lôi kéo Trần Nhu cùng đi hái hoa mai tuyết, Trần Nhu đi theo nàng ấy ngắt tuyết, nhưng trong lòng lại ảo não không thôi.
Còn chưa được hái hoa mai tuyết cùng chàng bao giờ, mà giờ đây lại bị người khác nhanh chân tới chiếm chỗ trước rồi.
Hái tuyết xong, ba người cùng pha trà trong đình tuyết, Ngũ cô nương nhìn cảnh đẹp trong băng tuyết ngay trước mắt mình, hận không thể hứng lên làm thơ, chỉ là, trong bụng không có mấy phần văn chương, nhịn tới nhịn lui mà chỉ có thể nặn ra một câu: “Trời cao vạn dặm băng tuyết tới, hồng mai ngạo tuyết ánh giai nhân.”
Lục cô nương: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ vẫn nên im lặng một chút thì hơn.”
Cuối cùng thì Ngũ cô nương cũng chỉ đành từ bỏ chuyện làm thơ, lôi kéo Trần Nhu nói chuyện, Trần Nhu thấy nàng ấy không có hứng thú phẩm trà, bèn hỏi có muốn uống rượu không.
“Muội có một vò rượu mơ xanh, Ngũ tỷ tỷ có muốn nếm thử không?”
“Nếm chứ nếm chứ, Tiểu Thất, muội uống được không?”
“Được.” Trần Nhu cười một tiếng, bây giờ thể chất của nàng đã khá hơn một năm trước, rượu mơ xanh này còn là rượu do Hà đại phu tặng nàng nữa kìa, bà ấy nói là vào đông nàng có thể uống hai ngụm nhỏ để làm ấm cơ thể.
Rượu mơ xanh này ngọt ngọt, Trần Nhu và Ngũ cô nương uống được hai ly đã cảm thấy hơi say.
Hai má nàng đỏ hồng, trong cổ họng nóng cháy, như có một luồng khí nóng vọt lên, người cũng trở nên nhẹ bẫng, không thể nói là dễ chịu hay khó chịu.
Tiễn Ngũ cô nương và Lục cô nương đi xong thì Cẩm Họa khoác thêm cho nàng một chiếc áo khoác lông hồ ly trắng muốt như tuyết, mặt Trần Nhu mang ý cười, ôm bình nước nóng nhỏ về phòng.
Trong phòng nàng cầm bút viết: Nếu chàng còn không trở lại, Ngũ tỷ tỷ sẽ làm hết mấy chuyện phòng nhã với ta luôn đấy.
Trần Nhu hơi híp mắt lại, nghĩ đến, tình yêu, cờ, thơ, họa, rượu, hoa, trà…
Sau khi suy nghĩ kỹ càng lại, nàng xé luôn tờ giấy vừa viết.
Hôm nay Ngũ tỷ tỷ đã xin nàng, bảo nàng đừng nói quá nhiều về chuyện của nàng ấy cho tiểu Hầu gia nghe: “Tỷ sợ tiểu Hầu gia ghi hận tỷ, Tiểu Thất, muội chú ý một chút đi nhé, Thích tướng quân anh minh thần võ của chúng ta chính là thần tiễn thủ, nghe nói hắn… vèo vèo hai cái, hai tướng quân nước địch đã chết dưới mũi tên của hắn.”
Bá tánh thành Trường An cũng để ý đến chiến sự Bắc địa, không cần Trần Nhu phải cố ý hỏi thăm gì, nàng chỉ cần đi trên phố thôi là đã có thể nghe được rất nhiều chuyện có liên quan đến chàng từ miệng mấy thương nhân người Hồ.
Dẫu rằng đang ở niên đại như thế nào, thì mọi người đều thích nghe truyện về anh hùng.
Thích nghe chuyện xưa “Làm trai phải mang kiếm Ngô Câu, thu lại giang sơn năm chục châu”.
Mọi người nghe mấy câu chuyện đó vào tai thì sẽ thấy kích động, cũng như vậy, sẽ có mấy người không quan tâm mấy câu chuyện đó, giai nhân ngày ngày đêm đêm thả hồn theo tiếng trống trận tù và âm thầm nôn nóng, cũng không biết sau lưng có bao nhiêu câu chuyện cũ thê lương “Nắm xương vô định bên sông lạnh, người ở trong mơ vẫn nhắc thầm”.
Trần Nhu thích mùi vị khi uống rượu, tửu lượng của nàng không được tốt cho lắm, mỗi lần uống thì chỉ uống một ly rượu mơ xanh nho nhỏ, thế mà cũng đã đủ để nàng say chếnh choáng, đủ để thấy hơi chóng mặt.
Có lẽ không phải là nàng thích uống rượu, mà là thích nghĩ tới chàng trong trạng thái suy nghĩ bay bổng như thế này.
Đầu óc choáng váng, cơ thể lâng lâng, như thể là có thể thổi đi rất rất xa.
Vào thời điểm này, tất cả lý trí đều sẽ bị bỏ ra xa, chỉ còn lại tơ tình đếm mãi không hết, chỉ còn lại tơ tình khiến người ta trầm mê.
Trần Nhu ngồi trước cửa sổ phía Tây, nhìn trăng sáng nơi chân trời, nghĩ thầm, bọn họ tuy phân thành hai, nhưng lại cùng ngẩng đầu trông thấy ánh trăng trên trời, có lẽ ánh trăng chỗ nàng sẽ sáng ngời hơn một chút, còn chàng, chàng ở ngay dưới bầu trời đen nhánh, chỉ nhìn thấy mặt trăng cong cong màu xanh.
Trong lòng Trần Nhu cũng không quá lo cho chàng, nhưng vẫn quan tâm đến chiến báo biên quan từng giờ từng phút, nàng sai người liên tục quyên tặng một lượng lớn dược liệu, thóc gạo và áo bông.
Trừ chuyện đó ra thì nàng không thể giúp đỡ chàng trong chuyện gì nữa.
Bây giờ có nghe tin một mình chàng thâm nhập, tâm tình nàng cũng không còn nôn không nóng nữa, cứ nghĩ rằng, đó là hoa viên sau nhà vô cùng quen thuộc với chàng.
Sau đầu xuân, nàng còn nghe được tin tức đại thắng liên tục của chàng.
Tiểu bá vương thành Trường An Thích Nhung ngày nào, bây giờ đã là tiểu bá vương chặn lương trong mắt quân địch, bị chàng chỉ Đông đánh Tây, cắt đứt hết mọi con đường tiếp viện, Bắc Địch trải qua một mùa đông vô cùng chật vật và đau khổ.
Thích Nhung có dũng có mưu, chàng là người rất mâu thuẫn, chàng dễ xúc động, nhưng trong lúc xúc động, chàng vẫn giữ vững được sự bình tĩnh – một sự bình tĩnh khiến người ta phải khiếp sợ, chàng cực kỳ am hiểu chuyện nhẫn nại, chàng cũng là một thợ săn giỏi, đủ kiên nhẫn để tỉ mỉ giăng một cái lưới lớn.
Lưới lớn đã chế tạo xong, Thích Nhung dẫn quân, lấy thế dễ như trở bàn tay mà phá bảy thành của Yến Vân, ngàn dặm tập kích bất ngờ, đuổi theo quân địch đã bị đánh cho tơi bời.
Chính bản thân chàng đã là một bản đồ sống, cách chiến đấu vô cùng cấp tiến, tuổi trẻ khí thịnh, cơ thể khỏe mạnh, dứt khoát ép kẻ địch đến mức không có chỗ để mà thở dốc, vô số tướng lĩnh Bắc Địch chết dưới tay chàng, thủ cấp được chàng cột lại ngay lập tức, như xiên nho vậy, lúc chạy lên còn lúc lắc, rải đầy máu đỏ tươi trên nền đất.
Sau đó, vì xiên nho này quá rườm rà, thủ cấp của ai không quá quan trọng thì chàng sẽ không thu lại mà ném thẳng xuống đất.
Lúc chàng bắn tên, chàng có một niềm yêu thích độc đáo, đó là thích bắn vào cổ người khác.
Một kích phải giết cho bằng được.
Tướng lĩnh quân địch dưới tay chàng, không giết thì bắt sống.
Thích Nhung của năm mười bảy còn chưa tròn mười tám tuổi, đã giết đến uy danh hiển hách trên đất Yến Vân.
Lỗ tai của bá tánh thành Trường An nghe đến nỗi như chết lặng, rồi lại nghe đến nỗi như bị chai lì, không còn hơi sức đâu mà đếm xem có bao nhiêu xiên nho chết dưới tay tiểu Hầu gia.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một người nhàm chán như vậy, như là Ngũ cô nương Trần gia vậy.
Lúc mới đầu nàng ấy còn cảm thấy Thích tiểu Hầu gia oai hùng không ai bì nổi, sau khi bắt đầu đếm số đầu người, chỉ trong chốc lát thôi mà đã cảm thấy da đầu tê dại, bỗng cảm thấy tiểu Hầu gia này giết người như ngóe, tóm lại, lòng nàng ấy cũng bắt đầu thấy tê dại theo…
Muội muội Tiểu Thất nhu nhược mềm mại của nhà họ ơi, muội phải gả cho một sát thần như vậy thật ư?
“Trời ơi, Tiểu Thất, Thích tiểu Hầu gia đã không còn là quý công tử áo gấm cưỡi ngựa chạy qua phố, nuôi ưng đấu chó trong thành Trường An nữa rồi.”
“Ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của tiểu Hầu gia bây giờ.”
Trần Nhu tay chống cằm: “Tiên sinh kể chuyện trong trà lâu đã tả chàng như là Diêm Vương rồi, ba đầu sáu tay thì thôi không nói, vậy mà còn tả chàng có năm đôi mắt nữa cơ.”
Ngũ cô nương Trần Tĩnh: “… Năm đôi mắt à.”
“Đúng vậy, nghe nói là trời sinh năm đôi mắt, cho nên trăm mũi tên trong tay mới bắn ra mới không trật phát nào.”
Vẻ mặt của Ngũ cô nương nghiêm trọng, nàng ấy nhìn về phía Trần Nhu, nói: “Tiểu Thất, tỷ rất lo cho muội.”
“Tỷ sợ muội nhìn thấy tiểu, tiểu… Thích tiểu tướng quân, e là Thất muội muội sẽ bị dọa đến nỗi mềm hết cả chân, bây giờ hắn giết người đơn giản như muội uống nước vậy, tỷ nghe nói người trở về từ chiến trường, giết người quá nhiều nên trên người sẽ có thêm rất nhiều sát khí.”
“Có khi nào muội vừa nhìn thấy tiểu, Thích tiểu tướng quân, trước mắt muội sẽ tối sầm lại, rồi muội hôn mê bất tỉnh luôn không.”
Trần Nhu: “…”
Khinh thường nàng đến mức này luôn rồi à?
“Ngũ tỷ tỷ, tỷ cứ một câu tiểu, hẹp hòi [*] tướng quân, muội chỉ sợ người muốn xỉu sẽ là tỷ đấy.”
[*] Gốc là “小气” do Trần Tĩnh cứ ngắt chỗ tiểu vì quen miệng đọc tiểu Hầu gia nên bị chọc là gọi tướng quân keo kiệt chứ không phải Thích tiểu tướng quân.
Đám người Uông Tăng quỳ trên đất ngoài doanh trướng, khi trông thấy vị thiếu tướng quân kia thì họ lại càng cảm thấy khiếp sợ hơn.
Thành Trường An vẫn có người gọi chàng là tiểu Hầu gia, nhưng trong quân Bắc địa, đã không còn người nào dám chọc ghẹo chàng là tiểu tướng quân nữa rồi.
Không ai dám nhìn thẳng vào sự sắc sảo của chàng.
Lúc mới đến, có không ít người trong quân coi chàng là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, mà nay, chàng từ trong núi xác biển máu đi ra, sớm đã trở thành thủ lĩnh tuyệt đối, nói một không nói hai từ trên xuống dưới toàn quân.
Cho dù là, người Uông Tăng từng gặp qua vô số người, thì khi nhìn thấy chàng, ông vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vị này không dễ lừa gạt chút nào.
Mái tóc dài buộc cao trên đầu Thích Nhung hơi loạn, lòng bàn chân giẫm lên cát nhiễm màu máu, áo choàng đỏ thắm vẫn một màu đỏ thắm, hoặc là vì đã dính máu khô và thịt nát nên không thể nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Chàng ném ngân thương [*] trong tay đi, bước qua trước mặt mọi người, vén rèm đi vào doanh trướng.
[*] Ngân thương là cây thương bạc.
Khi Thích Nhung xử lý công việc xong, Giản Khê để một hộp gỗ tử đàn lên, lúc Thích Nhung nhìn thấy hộp gỗ đó thì chàng lại hơi ngẩn ngơ, đương định giơ tay đụng vào, thì tay lại cứng đờ giữa không trung, cứ do dự mãi không thôi.
Vết máu loang lổ trên ngón tay đã khô, sẽ không để lại chút dấu vết nào trên giấy.
Thích Nhung do dự, nói: “… Giản Khê, ngươi nói xem… người ta có hôi hay không?”
Giản Khê: “Tiểu Hầu gia, ngài nên ngủ một giấc.”
Đôi mắt Thích Nhung đã khô cằn đến đỏ như màu máu, khi đặt trên gương mặt tuấn tú của chàng, đôi mắt ấy trông có vẻ lớn vô cùng, Thích Nhung giơ tay lau mặt, râu trên cằm khiến tay hơi rát.
“Đã bao lâu rồi ngài chưa chợp mắt? Nếu Thất cô nương biết, chắc chắn người sẽ lo lắng cho tiểu Hầu gia không thôi.”
“Ta sẽ không để nàng biết.” Thích Nhung do dự mà nhìn nhìn chiếc hộp, không nhịn được nên vẫn phải mở ra.
Chỉ mới đọc có mấy câu, vậy mà Thích Nhung kìm không được mà cong khóe môi lên.
Tim Giản Khê như được thả lỏng, hơn nửa tháng qua tiểu Hầu gia không giãn cơ mặt lấy một lần, cuối cùng bây giờ ngài cũng cười rồi.
“Hôm nay Vương đô đốc tặng một nhóm người tới…”
Tên Vương đô đốc này đúng là lòng gian không chết, lại đưa mỹ nhân và rượu ngọn đến chỗ tiểu Hầu gia.
Thích Nhung lạnh lùng nói: “Hắn muốn chết à?”
“Ta sẽ nói với hắn như vậy.”
Giản Khê thầm lắc đầu, nghĩ thầm, tâm tư của đám người kia uổng phí hết cả rồi, mưu toan lấy mỹ nhân để mượn sức chủ tử nhà mình làm gì, từ nhỏ đến lớn, trái tim tiểu Hầu gia nhà họ đã trao trọn cho một người mất rồi.
…
Thành Trường An cũng đã bắt đầu có tuyết rơi, Trần Nhu ở trong Trúc viên, các loại mai đỏ xung quanh khuê phòng nàng đã đến độ nở rộ.
Ngũ cô nương và Lục cô nương tới viện nàng ngắm mai ngắm tuyết.
Ngũ cô nương hứng thú bừng bừng, lôi kéo Trần Nhu cùng đi hái hoa mai tuyết, Trần Nhu đi theo nàng ấy ngắt tuyết, nhưng trong lòng lại ảo não không thôi.
Còn chưa được hái hoa mai tuyết cùng chàng bao giờ, mà giờ đây lại bị người khác nhanh chân tới chiếm chỗ trước rồi.
Hái tuyết xong, ba người cùng pha trà trong đình tuyết, Ngũ cô nương nhìn cảnh đẹp trong băng tuyết ngay trước mắt mình, hận không thể hứng lên làm thơ, chỉ là, trong bụng không có mấy phần văn chương, nhịn tới nhịn lui mà chỉ có thể nặn ra một câu: “Trời cao vạn dặm băng tuyết tới, hồng mai ngạo tuyết ánh giai nhân.”
Lục cô nương: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ vẫn nên im lặng một chút thì hơn.”
Cuối cùng thì Ngũ cô nương cũng chỉ đành từ bỏ chuyện làm thơ, lôi kéo Trần Nhu nói chuyện, Trần Nhu thấy nàng ấy không có hứng thú phẩm trà, bèn hỏi có muốn uống rượu không.
“Muội có một vò rượu mơ xanh, Ngũ tỷ tỷ có muốn nếm thử không?”
“Nếm chứ nếm chứ, Tiểu Thất, muội uống được không?”
“Được.” Trần Nhu cười một tiếng, bây giờ thể chất của nàng đã khá hơn một năm trước, rượu mơ xanh này còn là rượu do Hà đại phu tặng nàng nữa kìa, bà ấy nói là vào đông nàng có thể uống hai ngụm nhỏ để làm ấm cơ thể.
Rượu mơ xanh này ngọt ngọt, Trần Nhu và Ngũ cô nương uống được hai ly đã cảm thấy hơi say.
Hai má nàng đỏ hồng, trong cổ họng nóng cháy, như có một luồng khí nóng vọt lên, người cũng trở nên nhẹ bẫng, không thể nói là dễ chịu hay khó chịu.
Tiễn Ngũ cô nương và Lục cô nương đi xong thì Cẩm Họa khoác thêm cho nàng một chiếc áo khoác lông hồ ly trắng muốt như tuyết, mặt Trần Nhu mang ý cười, ôm bình nước nóng nhỏ về phòng.
Trong phòng nàng cầm bút viết: Nếu chàng còn không trở lại, Ngũ tỷ tỷ sẽ làm hết mấy chuyện phòng nhã với ta luôn đấy.
Trần Nhu hơi híp mắt lại, nghĩ đến, tình yêu, cờ, thơ, họa, rượu, hoa, trà…
Sau khi suy nghĩ kỹ càng lại, nàng xé luôn tờ giấy vừa viết.
Hôm nay Ngũ tỷ tỷ đã xin nàng, bảo nàng đừng nói quá nhiều về chuyện của nàng ấy cho tiểu Hầu gia nghe: “Tỷ sợ tiểu Hầu gia ghi hận tỷ, Tiểu Thất, muội chú ý một chút đi nhé, Thích tướng quân anh minh thần võ của chúng ta chính là thần tiễn thủ, nghe nói hắn… vèo vèo hai cái, hai tướng quân nước địch đã chết dưới mũi tên của hắn.”
Bá tánh thành Trường An cũng để ý đến chiến sự Bắc địa, không cần Trần Nhu phải cố ý hỏi thăm gì, nàng chỉ cần đi trên phố thôi là đã có thể nghe được rất nhiều chuyện có liên quan đến chàng từ miệng mấy thương nhân người Hồ.
Dẫu rằng đang ở niên đại như thế nào, thì mọi người đều thích nghe truyện về anh hùng.
Thích nghe chuyện xưa “Làm trai phải mang kiếm Ngô Câu, thu lại giang sơn năm chục châu”.
Mọi người nghe mấy câu chuyện đó vào tai thì sẽ thấy kích động, cũng như vậy, sẽ có mấy người không quan tâm mấy câu chuyện đó, giai nhân ngày ngày đêm đêm thả hồn theo tiếng trống trận tù và âm thầm nôn nóng, cũng không biết sau lưng có bao nhiêu câu chuyện cũ thê lương “Nắm xương vô định bên sông lạnh, người ở trong mơ vẫn nhắc thầm”.
Trần Nhu thích mùi vị khi uống rượu, tửu lượng của nàng không được tốt cho lắm, mỗi lần uống thì chỉ uống một ly rượu mơ xanh nho nhỏ, thế mà cũng đã đủ để nàng say chếnh choáng, đủ để thấy hơi chóng mặt.
Có lẽ không phải là nàng thích uống rượu, mà là thích nghĩ tới chàng trong trạng thái suy nghĩ bay bổng như thế này.
Đầu óc choáng váng, cơ thể lâng lâng, như thể là có thể thổi đi rất rất xa.
Vào thời điểm này, tất cả lý trí đều sẽ bị bỏ ra xa, chỉ còn lại tơ tình đếm mãi không hết, chỉ còn lại tơ tình khiến người ta trầm mê.
Trần Nhu ngồi trước cửa sổ phía Tây, nhìn trăng sáng nơi chân trời, nghĩ thầm, bọn họ tuy phân thành hai, nhưng lại cùng ngẩng đầu trông thấy ánh trăng trên trời, có lẽ ánh trăng chỗ nàng sẽ sáng ngời hơn một chút, còn chàng, chàng ở ngay dưới bầu trời đen nhánh, chỉ nhìn thấy mặt trăng cong cong màu xanh.
Trong lòng Trần Nhu cũng không quá lo cho chàng, nhưng vẫn quan tâm đến chiến báo biên quan từng giờ từng phút, nàng sai người liên tục quyên tặng một lượng lớn dược liệu, thóc gạo và áo bông.
Trừ chuyện đó ra thì nàng không thể giúp đỡ chàng trong chuyện gì nữa.
Bây giờ có nghe tin một mình chàng thâm nhập, tâm tình nàng cũng không còn nôn không nóng nữa, cứ nghĩ rằng, đó là hoa viên sau nhà vô cùng quen thuộc với chàng.
Sau đầu xuân, nàng còn nghe được tin tức đại thắng liên tục của chàng.
Tiểu bá vương thành Trường An Thích Nhung ngày nào, bây giờ đã là tiểu bá vương chặn lương trong mắt quân địch, bị chàng chỉ Đông đánh Tây, cắt đứt hết mọi con đường tiếp viện, Bắc Địch trải qua một mùa đông vô cùng chật vật và đau khổ.
Thích Nhung có dũng có mưu, chàng là người rất mâu thuẫn, chàng dễ xúc động, nhưng trong lúc xúc động, chàng vẫn giữ vững được sự bình tĩnh – một sự bình tĩnh khiến người ta phải khiếp sợ, chàng cực kỳ am hiểu chuyện nhẫn nại, chàng cũng là một thợ săn giỏi, đủ kiên nhẫn để tỉ mỉ giăng một cái lưới lớn.
Lưới lớn đã chế tạo xong, Thích Nhung dẫn quân, lấy thế dễ như trở bàn tay mà phá bảy thành của Yến Vân, ngàn dặm tập kích bất ngờ, đuổi theo quân địch đã bị đánh cho tơi bời.
Chính bản thân chàng đã là một bản đồ sống, cách chiến đấu vô cùng cấp tiến, tuổi trẻ khí thịnh, cơ thể khỏe mạnh, dứt khoát ép kẻ địch đến mức không có chỗ để mà thở dốc, vô số tướng lĩnh Bắc Địch chết dưới tay chàng, thủ cấp được chàng cột lại ngay lập tức, như xiên nho vậy, lúc chạy lên còn lúc lắc, rải đầy máu đỏ tươi trên nền đất.
Sau đó, vì xiên nho này quá rườm rà, thủ cấp của ai không quá quan trọng thì chàng sẽ không thu lại mà ném thẳng xuống đất.
Lúc chàng bắn tên, chàng có một niềm yêu thích độc đáo, đó là thích bắn vào cổ người khác.
Một kích phải giết cho bằng được.
Tướng lĩnh quân địch dưới tay chàng, không giết thì bắt sống.
Thích Nhung của năm mười bảy còn chưa tròn mười tám tuổi, đã giết đến uy danh hiển hách trên đất Yến Vân.
Lỗ tai của bá tánh thành Trường An nghe đến nỗi như chết lặng, rồi lại nghe đến nỗi như bị chai lì, không còn hơi sức đâu mà đếm xem có bao nhiêu xiên nho chết dưới tay tiểu Hầu gia.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một người nhàm chán như vậy, như là Ngũ cô nương Trần gia vậy.
Lúc mới đầu nàng ấy còn cảm thấy Thích tiểu Hầu gia oai hùng không ai bì nổi, sau khi bắt đầu đếm số đầu người, chỉ trong chốc lát thôi mà đã cảm thấy da đầu tê dại, bỗng cảm thấy tiểu Hầu gia này giết người như ngóe, tóm lại, lòng nàng ấy cũng bắt đầu thấy tê dại theo…
Muội muội Tiểu Thất nhu nhược mềm mại của nhà họ ơi, muội phải gả cho một sát thần như vậy thật ư?
“Trời ơi, Tiểu Thất, Thích tiểu Hầu gia đã không còn là quý công tử áo gấm cưỡi ngựa chạy qua phố, nuôi ưng đấu chó trong thành Trường An nữa rồi.”
“Ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của tiểu Hầu gia bây giờ.”
Trần Nhu tay chống cằm: “Tiên sinh kể chuyện trong trà lâu đã tả chàng như là Diêm Vương rồi, ba đầu sáu tay thì thôi không nói, vậy mà còn tả chàng có năm đôi mắt nữa cơ.”
Ngũ cô nương Trần Tĩnh: “… Năm đôi mắt à.”
“Đúng vậy, nghe nói là trời sinh năm đôi mắt, cho nên trăm mũi tên trong tay mới bắn ra mới không trật phát nào.”
Vẻ mặt của Ngũ cô nương nghiêm trọng, nàng ấy nhìn về phía Trần Nhu, nói: “Tiểu Thất, tỷ rất lo cho muội.”
“Tỷ sợ muội nhìn thấy tiểu, tiểu… Thích tiểu tướng quân, e là Thất muội muội sẽ bị dọa đến nỗi mềm hết cả chân, bây giờ hắn giết người đơn giản như muội uống nước vậy, tỷ nghe nói người trở về từ chiến trường, giết người quá nhiều nên trên người sẽ có thêm rất nhiều sát khí.”
“Có khi nào muội vừa nhìn thấy tiểu, Thích tiểu tướng quân, trước mắt muội sẽ tối sầm lại, rồi muội hôn mê bất tỉnh luôn không.”
Trần Nhu: “…”
Khinh thường nàng đến mức này luôn rồi à?
“Ngũ tỷ tỷ, tỷ cứ một câu tiểu, hẹp hòi [*] tướng quân, muội chỉ sợ người muốn xỉu sẽ là tỷ đấy.”
[*] Gốc là “小气” do Trần Tĩnh cứ ngắt chỗ tiểu vì quen miệng đọc tiểu Hầu gia nên bị chọc là gọi tướng quân keo kiệt chứ không phải Thích tiểu tướng quân.
Bình luận truyện