Như Khói Như Cát
Chương 43: Trò chuyện đêm khuya (2)
Lục Yên Đinh không biết nên làm thế nào, lắc đầu, nói: “Em sẽ không.”
Khiến ngữ khí nặng thêm, cậu lặp lại một lần nữa: “Em thật sự sẽ không như thế đâu.”
Trong ánh mắt của Khúc Như Bình, cậu nỗ lực miêu tả cảm giác của bản thân: “Ý anh là em sẽ thất vọng với lựa chọn của mình có đúng không? Hay ý anh nói rằng em sẽ tự ti? Em cảm thấy, những điều này cho dù có khả năng xảy ra, em cũng không cho là bản thân sẽ hối hận, điều em phải làm là khiến bản thân nỗ lực tiến bộ hơn, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái của bản thân hiện giờ chứ không phải là hối hận vì lựa chọn lúc này.”
Khúc Như Bình chỉ nhìn cậu, cực kỳ chậm rãi mà lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự không tỏ rõ ý kiến.
Lục Yên Đinh trong ánh mắt này của anh càng lúc càng trở nên bất an, cậu nhịn không được mà hỏi ngược lại: “Nhưng em cũng không phủ nhận đây là chuyện quan trọng nhất, hơn nữa so với em, thầy Khúc, anh hối hận rồi sao?”
Sắc mặt của cậu trắng bệch: “Là bởi vì tin tức tố, cho nên anh mới hôn em, là vì như thế phải không?”
Khúc Như Bình bật thốt lên: “Không phải.”
“Không phải…” Tay anh chống lên ghế xoay, rồi chậm rãi giơ lên đỡ lấy trán mình: “Cũng không phải chỉ là vì như vậy.”
Anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, nói một cách khẳng định: “Tôi phải thừa nhận, tôi quả thật có cảm tình với cậu.”
Câu nói này quả thực dữ dội, Lục Yên Đinh dường như ở trong mộng, vội vàng hỏi: “Thật ư?”
Khúc Như Bình khẽ thở dài: “Huống hồ tôi đã ở trong cái giới này lâu như thế, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu gặp phải, thế nhưng nếu đổi thành một người khác, tôi cũng sẽ không mất khống chế đến nước này.”
Lục Yên Đinh nghe thấy anh đem những từ “mất khống chế” bình tĩnh nói ra, đồng thời dùng ở trên người mình, điều này khiến cho cậu lại có chút không biết phải làm sao: “Vậy… vậy…”
“Tôi rất xin lỗi.” Khúc Như Bình đối với cậu thành khẩn xin lỗi, nói, “Là lỗi của tôi, không có gì để biện bạch cả. Tôi cũng không biết nên bù đắp thế nào, tôi…”
“Không phải, không cần.” Lục Yên Đinh vội vã nói, cậu giơ tay lên khoa tay múa chân, nói, “Anh không cần bù đắp, em không cho rằng đây là một sai lầm.”
Cậu dùng cổ họng yếu ớt, hỏi: “Anh thấy đây là một sai lầm sao?”
Khúc Như Bình ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra.
Anh ngồi xoay xoay nửa vòng chiếc ghế, rồi nói rằng: “Bởi vì sự chênh lệch của giới tính thứ ba, tôi đích thực có lẽ đã gây ra chuyện quá đáng với cậu, nên đó là một sai lầm. Nếu như lúc đó còn xảy ra tổn thương nào lớn hơn, cậu có thể kiện tôi ra tòa.”
Lục Yên Đinh nói: “Nhưng là anh mới vừa nói anh đối với em… Có cảm tình, em cũng… em…”
Khúc Như Bình đột nhiên nở nụ cười: “Cậu cũng?”
Trong phút chốc, Lục Yên Đinh cảm thấy Khúc Như Bình lại giống như một ác ma xinh đẹp, trong lòng đã có dự tính cả nhưng lại làm bộ không biết cái gì.
Lục Yên Đinh không có cách nào, cậu chỉ có thể tự để mình rơi vào bể trầm luân, cậu đơn giản hít một hơi thật sâu, nói: “Em đối với anh, đã không còn chỉ là chuyện có cảm tình đơn giản như thế.”
Cậu nói ra những câu này, giống hệt như đang hiến tế chính mình, vừa thành kính lại bi ai: “Em cảm thấy hình như em thật sự thích anh rồi, thầy Khúc à.”
Nói ra những câu này, khiến cho Lục Yên Đinh có cảm giác tự mình đang xé rách bản thân mình, dùng thân thể đẫm máu phơi bày trước mặt Khúc Như Bình, toàn thân cậu run rẩy, lại trong nỗi bất an mà dấy lên cảm giác mất bò mới lo làm chuồng: “Thế nhưng bây giờ vẫn còn chưa quá đậm sâu, vì vậy em cảm thấy có lẽ em vẫn có thể rút ra được…”
Cậu nói lời này nói đến cực kỳ đáng thương, nhưng lại cũng có tinh thần thấy chết không sờn.
Khúc Như Bình trước sau như một, vẫn không nói một lời nào mà chỉ nhìn Lục Yên Đinh, từ khi cậu bắt đầu tỏ tình, nụ cười của anh liền biến mất, Khúc Như Bình thỉnh thoảng gật đầu, ra hiệu chính mình vẫn còn đang nghe, đợi đến khi Lục Yên Đinh nói xong, anh lại gật đầu hai cái, hơi nhíu mày lại, phảng phất nghiêm túc hệt như đang thương nghị chuyện quốc gia đại sự.
Lục Yên Đinh mím chặt môi, co người lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nói: “Vì thế, vì thế nếu anh không thích em, hoặc nói là anh cảm thấy sẽ không thể thích em được, em sẽ không quấn lấy anh đâu, em…”
Ánh mắt của cậu ướt nhẹp, lại mang theo chút u mê: “Em sẽ nghĩ cách từ bỏ anh, sẽ không gây cho anh thêm phiền phức nữa.”
Bản thân Lục Yên Đinh cũng không nghĩ rằng bọn họ nhanh như vậy đã tiến triển đến bước này.
Lại giống như, đây là bước cuối cùng rồi.
Cậu nói xong cũng hối hận, cậu hối hận đã đến sớm như vậy.
Đi tìm Khúc Như Bình để làm gì, tại sao cậu không nghe lời của bác sĩ đợi đến sáng sớm mới đến tìm anh chứ? Dù cho chỉ nhiều hơn một buổi tối, thì cũng sẽ có được một đêm ngọt ngào, cậu sẽ ở trong tàn dư của nụ hôn kia tìm kiếm manh mối để đoán xem Khúc Như Bình có khả năng sẽ thích cậu hay không, sau đó sẽ vui vẻ, hạnh phúc mà trải qua một đêm tuyệt vời.
Ít nhất trong đêm ấy, cậu sẽ an toàn, thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, cậu vẫn có thể giả ngu sống trong giấc mộng đẹp đẽ mà mình tự thêu dệt, nhưng hiện tại cậu đã mất đi quyền lợi sở hữu những thứ này rồi.
Là chính cậu tự tay phá vỡ thế cân bằng, tự đẩy mình vào hoàn cảnh không còn một lựa chọn nào khác nữa.
Số mệnh của cậu, là từ chính tay cậu giao cho Khúc Như Bình, cậu vốn không có lý do oán giận, nhưng mà bây giờ cậu hối hận, thân thể cậu có chút cảm giác chột dạ, Lục Yên Đinh đứng ngồi không yên, tê hết cả da đầu, thậm chí còn có ý muốn khóc.
Khúc Như Bình rõ ràng còn chưa nói cái gì, nhưng cậu đã cảm thấy được nỗi tuyệt vọng, phảng phất giống như bản thân vừa bị phán tội tử hình, đã không còn bất kỳ khả năng kháng án nào nữa.
Khúc Như Bình nhìn cậu, mỗi khi anh dùng loại ánh mắt này nhìn cậu, Lục Yên Đinh đều sẽ cảm thấy anh biết tất cả mọi chuyện, anh nhìn ra được tất cả những tâm tình trên người cậu, cho nên anh là lẽ đương nhiên sẽ biết trên người Lục Yên Đinh có điểm nào tốt… Kể cả điểm nào xấu.
Lục Yên Đinh đầu hàng trong sự trầm mặc dài lâu của Khúc Như Bình, cậu cảm thấy bản thân cần phải tranh thủ cho chính mình vài điều gì đó: “Nhưng không phải anh mới vừa nói, anh nói…”
Mặt của cậu lại bắt đầu ửng hồng: “Anh nói đối với em có cảm tình, đúng không.”
Khúc Như Bình nhìn bộ dáng này của cậu, khẽ nở nụ cười, anh gật đầu: “Phải.”
Tâm tình của Lục Yên Đinh biểu hiện quá mức rõ ràng, trong ánh mắt của cậu như chứa đựng cả dải tinh hà: “Vậy có phải, có phải là cũng có thể, sau này anh sẽ thích em không?”
Cái cách hỏi này cực kỳ đáng yêu, Khúc Như Bình ý cười càng sâu, anh rũ mắt gật gật đầu: “Phải.”
Anh nở nụ cười.
Anh vẫn luôn cười.
Kiểu cười quen thuộc này, khiến Lục Yên Đinh từ từ khôi phục khí lực, cậu cười lên có vẻ giống tính trẻ con, sau đó khoé miệng cậu cong lên, đôi mắt toả sáng mà nhìn Khúc Như Bình: “Vậy, thầy Khúc có khả năng sẽ đón nhận em hay không?”
Ý cười của Khúc Như Bình liền nhạt đi, anh cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, chậm rãi nói: “Vừa nãy tôi nói như vậy là để cậu hiểu ra một số chuyện, bây giờ cậu quen biết tôi, thậm chí là thích tôi, đều không phải hoàn toàn là tôi chân thật nhất. Hơn nữa vốn dĩ con người tôi cũng có rất nhiều vấn đề, tôi không có cái năng lực có thể bảo đảm cậu sẽ không…”
Anh không tìm được từ ngữ nào để hình dung, chỉ có thể mở bàn tay ra đối Lục Yên Đinh gật gật đầu.
Lục Yên Đinh cũng vội vàng gật đầu theo anh, ra hiệu bản thân mình biết.
Cậu nói: “Em hiểu ý anh, thầy Khúc.”
“Nhưng mà, bất kể thế nào, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em đều sẽ có thể sẽ bị tổn thương, anh cũng vậy.”
So với Khúc Như Bình hàm súc đến thế, Lục Yên Đinh dùng từ lại rất lớn mật, “Anh đương nhiên có thể sẽ làm em thương tổn, em cũng giống vậy có thể sẽ thương tổn đến anh. Cho nên anh không cần để ý như vậy, bởi vì chúng ta là công bằng.”
Khúc Như Bình nghe cậu nói như thế, trước sau chỉ khẽ mỉm cười.
Cậu có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đôi mắt toả sáng mà nhìn Khúc Như Bình: “Em không sợ bị tổn thương.”
Khúc Như Bình nụ cười từ từ đọng lại.
Lúc Lục Yên Đinh nói những câu này có vẻ hơi thẹn thùng, động tác nhỏ của cậu bắt đầu tăng lên, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ khác, tay cũng không có chỗ để đặt: “Hơn nữa, hơn nữa em cảm thấy vui vẻ chắc sẽ càng nhiều hơn. Bởi vì em thật sự chính là… rất thích thầy Khúc, em cảm thấy, cảm thấy nếu chúng ta ở bên nhau, em thật sự sẽ sung sướng đến chết mất. Em sẽ phát điên mất…”
Cậu cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt nói: “Em thật sự rất thích anh, không phải tùy tiện nói đâu, thời điểm em phát hiện ra đã quá muộn rồi, bởi vì em nghĩ có lẽ đã từ rất lâu, rất lâu từ trước, em đã thích anh rồi.”
Nói tới đây, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khúc Như Bình một cái, Khúc Như Bình nhìn vào ánh mắt cậu, gật đầu, ra hiệu chính mình vẫn đang nghe.
Lục Yên Đinh gãi đầu một cái, xấu hổ đến mức nói không ra lời.
Khúc Như Bình trầm ngâm, ôn hòa nói: “Cậu không cần phải thẳng thắn như thế.”
Lục Yên Đinh sờ sờ mũi: “Em không biết nên nói như thế nào, em sợ anh cho rằng em còn có mục đích khác mới đối với anh nói như vậy, nhưng mà em thật sự nghiêm túc, em…”
“Tôi biết, ” Khúc Như Bình trầm ổn nói, “Tôi biết là cậu nghiêm túc, tôi chưa từng hoài nghi điều đó.”
Lục Yên Đinh nói mãi, đôi mắt cũng đỏ lên: “Vậy, vậy anh?”
Khúc Như Bình nhìn cậu chăm chú, thở dài: “Như vậy đi, hiện tại quá muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta qua một thời gian lại nói đến chuyện này, có được hay không?”
Lục Yên Đinh “Ồ” một tiếng, mân mê quần áo thấp giọng nói: “Đây là chiến lược trì hoãn từ chối.”
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Không phải.”
Anh nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cậu có thêm thời gian để cân nhắc chuyện này, mà không phải là bởi vì chúng ta đã xảy ra một ít sự tiếp xúc thân mật, mới đột nhiên khiến quan hệ tăng lên đến một giai đoạn khác.
Cậu trở về suy nghĩ cân nhắc lại cho thật kỹ, chờ cậu hiểu một cách đầy đủ rồi, lại tới tìm tôi, được không?”
Lục Yên Đinh có chút nôn nóng: “Em không phải bởi vì anh hôn em, em mới nói muốn cùng anh ở bên nhau đâu, em là…”
“Tôi biết, Yên Đinh.” Khúc Như Bình tiếp lời của cậu trầm ổn nói, “Tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi cũng không phải cảm thấy cậu tùy tiện, cũng không phải cảm thấy cậu hành sự lỗ mãng, mà chuyện này cần cậu phải bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút, kiên nhẫn mà suy nghĩ.”
“Tình yêu loại chuyện này phải suy nghĩ nhiều thứ lắm, đến tầm tuổi như tôi, đã không còn chỉ là chuyện yêu và được yêu đơn giản như thế nữa, chúng ta phải càng hiểu lẫn nhau hơn.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chúng ta còn chưa đến bước đấy. Vì thế cậu đừng vội vàng bắt đầu, cũng không cần phải quá để ý đến cảm giác của tôi, điều bây giờ cậu phải làm, chính là khiến bản thân bình tĩnh lại, thử hiểu về tôi nhiều hơn một chút, không chỉ là những điểm tốt của tôi, mà nhiều hơn cả, cậu nên chú ý đến những khuyết điểm của tôi, đợi đến khi cậu tự tin có thể chịu được những điều đó, cậu lại đến tìm tôi, được không?”
Thấy Lục Yên Đinh trước sau đều cúi đầu, Khúc Như Bình cười nói: “Dù sao nếu như chúng ta quen nhau, cuối cùng quy tụ lại đều hy vọng đến hôn nhân, không phải sao?”
Lục Yên Đinh cơ thể hơi nhúc nhích một chút, cậu nâng lên mắt, đôi mắt đo đỏ nhìn Khúc Như Bình.
Sau đó, cậu chậm rãi gật đầu.
Khúc Như Bình nhìn cậu một lát, khẽ mỉm cười: “Vậy, ngủ ngon nhé.”
Lục Yên Đinh lần đầu gặp người có thể đuổi khách đi bằng những lời lẽ êm tai như vậy, cậu khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ngủ ngon, thầy Khúc.”
Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh rời đi, mãi đến tận khi cửa phòng đóng lại.
Anh đang trầm tư, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.
Trên bàn đang đặt quyển sách 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》.
Khúc Như Bình cảm thấy chính mình tối hôm nay đại khái là sẽ không ngủ được, mà đêm này còn dài đằng đẵng là thế, vậy nên anh có đầy đủ thời gian để đọc lại quyển sách này một lần nữa.
Cầm lên quyển sách rõ ràng còn mới tinh, Khúc Như Bình vừa cười, vừa khe khẽ lắc đầu, đem quyển sách lật tới trang kế tiếp.
Khiến ngữ khí nặng thêm, cậu lặp lại một lần nữa: “Em thật sự sẽ không như thế đâu.”
Trong ánh mắt của Khúc Như Bình, cậu nỗ lực miêu tả cảm giác của bản thân: “Ý anh là em sẽ thất vọng với lựa chọn của mình có đúng không? Hay ý anh nói rằng em sẽ tự ti? Em cảm thấy, những điều này cho dù có khả năng xảy ra, em cũng không cho là bản thân sẽ hối hận, điều em phải làm là khiến bản thân nỗ lực tiến bộ hơn, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái của bản thân hiện giờ chứ không phải là hối hận vì lựa chọn lúc này.”
Khúc Như Bình chỉ nhìn cậu, cực kỳ chậm rãi mà lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự không tỏ rõ ý kiến.
Lục Yên Đinh trong ánh mắt này của anh càng lúc càng trở nên bất an, cậu nhịn không được mà hỏi ngược lại: “Nhưng em cũng không phủ nhận đây là chuyện quan trọng nhất, hơn nữa so với em, thầy Khúc, anh hối hận rồi sao?”
Sắc mặt của cậu trắng bệch: “Là bởi vì tin tức tố, cho nên anh mới hôn em, là vì như thế phải không?”
Khúc Như Bình bật thốt lên: “Không phải.”
“Không phải…” Tay anh chống lên ghế xoay, rồi chậm rãi giơ lên đỡ lấy trán mình: “Cũng không phải chỉ là vì như vậy.”
Anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, nói một cách khẳng định: “Tôi phải thừa nhận, tôi quả thật có cảm tình với cậu.”
Câu nói này quả thực dữ dội, Lục Yên Đinh dường như ở trong mộng, vội vàng hỏi: “Thật ư?”
Khúc Như Bình khẽ thở dài: “Huống hồ tôi đã ở trong cái giới này lâu như thế, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu gặp phải, thế nhưng nếu đổi thành một người khác, tôi cũng sẽ không mất khống chế đến nước này.”
Lục Yên Đinh nghe thấy anh đem những từ “mất khống chế” bình tĩnh nói ra, đồng thời dùng ở trên người mình, điều này khiến cho cậu lại có chút không biết phải làm sao: “Vậy… vậy…”
“Tôi rất xin lỗi.” Khúc Như Bình đối với cậu thành khẩn xin lỗi, nói, “Là lỗi của tôi, không có gì để biện bạch cả. Tôi cũng không biết nên bù đắp thế nào, tôi…”
“Không phải, không cần.” Lục Yên Đinh vội vã nói, cậu giơ tay lên khoa tay múa chân, nói, “Anh không cần bù đắp, em không cho rằng đây là một sai lầm.”
Cậu dùng cổ họng yếu ớt, hỏi: “Anh thấy đây là một sai lầm sao?”
Khúc Như Bình ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra.
Anh ngồi xoay xoay nửa vòng chiếc ghế, rồi nói rằng: “Bởi vì sự chênh lệch của giới tính thứ ba, tôi đích thực có lẽ đã gây ra chuyện quá đáng với cậu, nên đó là một sai lầm. Nếu như lúc đó còn xảy ra tổn thương nào lớn hơn, cậu có thể kiện tôi ra tòa.”
Lục Yên Đinh nói: “Nhưng là anh mới vừa nói anh đối với em… Có cảm tình, em cũng… em…”
Khúc Như Bình đột nhiên nở nụ cười: “Cậu cũng?”
Trong phút chốc, Lục Yên Đinh cảm thấy Khúc Như Bình lại giống như một ác ma xinh đẹp, trong lòng đã có dự tính cả nhưng lại làm bộ không biết cái gì.
Lục Yên Đinh không có cách nào, cậu chỉ có thể tự để mình rơi vào bể trầm luân, cậu đơn giản hít một hơi thật sâu, nói: “Em đối với anh, đã không còn chỉ là chuyện có cảm tình đơn giản như thế.”
Cậu nói ra những câu này, giống hệt như đang hiến tế chính mình, vừa thành kính lại bi ai: “Em cảm thấy hình như em thật sự thích anh rồi, thầy Khúc à.”
Nói ra những câu này, khiến cho Lục Yên Đinh có cảm giác tự mình đang xé rách bản thân mình, dùng thân thể đẫm máu phơi bày trước mặt Khúc Như Bình, toàn thân cậu run rẩy, lại trong nỗi bất an mà dấy lên cảm giác mất bò mới lo làm chuồng: “Thế nhưng bây giờ vẫn còn chưa quá đậm sâu, vì vậy em cảm thấy có lẽ em vẫn có thể rút ra được…”
Cậu nói lời này nói đến cực kỳ đáng thương, nhưng lại cũng có tinh thần thấy chết không sờn.
Khúc Như Bình trước sau như một, vẫn không nói một lời nào mà chỉ nhìn Lục Yên Đinh, từ khi cậu bắt đầu tỏ tình, nụ cười của anh liền biến mất, Khúc Như Bình thỉnh thoảng gật đầu, ra hiệu chính mình vẫn còn đang nghe, đợi đến khi Lục Yên Đinh nói xong, anh lại gật đầu hai cái, hơi nhíu mày lại, phảng phất nghiêm túc hệt như đang thương nghị chuyện quốc gia đại sự.
Lục Yên Đinh mím chặt môi, co người lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nói: “Vì thế, vì thế nếu anh không thích em, hoặc nói là anh cảm thấy sẽ không thể thích em được, em sẽ không quấn lấy anh đâu, em…”
Ánh mắt của cậu ướt nhẹp, lại mang theo chút u mê: “Em sẽ nghĩ cách từ bỏ anh, sẽ không gây cho anh thêm phiền phức nữa.”
Bản thân Lục Yên Đinh cũng không nghĩ rằng bọn họ nhanh như vậy đã tiến triển đến bước này.
Lại giống như, đây là bước cuối cùng rồi.
Cậu nói xong cũng hối hận, cậu hối hận đã đến sớm như vậy.
Đi tìm Khúc Như Bình để làm gì, tại sao cậu không nghe lời của bác sĩ đợi đến sáng sớm mới đến tìm anh chứ? Dù cho chỉ nhiều hơn một buổi tối, thì cũng sẽ có được một đêm ngọt ngào, cậu sẽ ở trong tàn dư của nụ hôn kia tìm kiếm manh mối để đoán xem Khúc Như Bình có khả năng sẽ thích cậu hay không, sau đó sẽ vui vẻ, hạnh phúc mà trải qua một đêm tuyệt vời.
Ít nhất trong đêm ấy, cậu sẽ an toàn, thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, cậu vẫn có thể giả ngu sống trong giấc mộng đẹp đẽ mà mình tự thêu dệt, nhưng hiện tại cậu đã mất đi quyền lợi sở hữu những thứ này rồi.
Là chính cậu tự tay phá vỡ thế cân bằng, tự đẩy mình vào hoàn cảnh không còn một lựa chọn nào khác nữa.
Số mệnh của cậu, là từ chính tay cậu giao cho Khúc Như Bình, cậu vốn không có lý do oán giận, nhưng mà bây giờ cậu hối hận, thân thể cậu có chút cảm giác chột dạ, Lục Yên Đinh đứng ngồi không yên, tê hết cả da đầu, thậm chí còn có ý muốn khóc.
Khúc Như Bình rõ ràng còn chưa nói cái gì, nhưng cậu đã cảm thấy được nỗi tuyệt vọng, phảng phất giống như bản thân vừa bị phán tội tử hình, đã không còn bất kỳ khả năng kháng án nào nữa.
Khúc Như Bình nhìn cậu, mỗi khi anh dùng loại ánh mắt này nhìn cậu, Lục Yên Đinh đều sẽ cảm thấy anh biết tất cả mọi chuyện, anh nhìn ra được tất cả những tâm tình trên người cậu, cho nên anh là lẽ đương nhiên sẽ biết trên người Lục Yên Đinh có điểm nào tốt… Kể cả điểm nào xấu.
Lục Yên Đinh đầu hàng trong sự trầm mặc dài lâu của Khúc Như Bình, cậu cảm thấy bản thân cần phải tranh thủ cho chính mình vài điều gì đó: “Nhưng không phải anh mới vừa nói, anh nói…”
Mặt của cậu lại bắt đầu ửng hồng: “Anh nói đối với em có cảm tình, đúng không.”
Khúc Như Bình nhìn bộ dáng này của cậu, khẽ nở nụ cười, anh gật đầu: “Phải.”
Tâm tình của Lục Yên Đinh biểu hiện quá mức rõ ràng, trong ánh mắt của cậu như chứa đựng cả dải tinh hà: “Vậy có phải, có phải là cũng có thể, sau này anh sẽ thích em không?”
Cái cách hỏi này cực kỳ đáng yêu, Khúc Như Bình ý cười càng sâu, anh rũ mắt gật gật đầu: “Phải.”
Anh nở nụ cười.
Anh vẫn luôn cười.
Kiểu cười quen thuộc này, khiến Lục Yên Đinh từ từ khôi phục khí lực, cậu cười lên có vẻ giống tính trẻ con, sau đó khoé miệng cậu cong lên, đôi mắt toả sáng mà nhìn Khúc Như Bình: “Vậy, thầy Khúc có khả năng sẽ đón nhận em hay không?”
Ý cười của Khúc Như Bình liền nhạt đi, anh cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, chậm rãi nói: “Vừa nãy tôi nói như vậy là để cậu hiểu ra một số chuyện, bây giờ cậu quen biết tôi, thậm chí là thích tôi, đều không phải hoàn toàn là tôi chân thật nhất. Hơn nữa vốn dĩ con người tôi cũng có rất nhiều vấn đề, tôi không có cái năng lực có thể bảo đảm cậu sẽ không…”
Anh không tìm được từ ngữ nào để hình dung, chỉ có thể mở bàn tay ra đối Lục Yên Đinh gật gật đầu.
Lục Yên Đinh cũng vội vàng gật đầu theo anh, ra hiệu bản thân mình biết.
Cậu nói: “Em hiểu ý anh, thầy Khúc.”
“Nhưng mà, bất kể thế nào, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em đều sẽ có thể sẽ bị tổn thương, anh cũng vậy.”
So với Khúc Như Bình hàm súc đến thế, Lục Yên Đinh dùng từ lại rất lớn mật, “Anh đương nhiên có thể sẽ làm em thương tổn, em cũng giống vậy có thể sẽ thương tổn đến anh. Cho nên anh không cần để ý như vậy, bởi vì chúng ta là công bằng.”
Khúc Như Bình nghe cậu nói như thế, trước sau chỉ khẽ mỉm cười.
Cậu có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đôi mắt toả sáng mà nhìn Khúc Như Bình: “Em không sợ bị tổn thương.”
Khúc Như Bình nụ cười từ từ đọng lại.
Lúc Lục Yên Đinh nói những câu này có vẻ hơi thẹn thùng, động tác nhỏ của cậu bắt đầu tăng lên, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ khác, tay cũng không có chỗ để đặt: “Hơn nữa, hơn nữa em cảm thấy vui vẻ chắc sẽ càng nhiều hơn. Bởi vì em thật sự chính là… rất thích thầy Khúc, em cảm thấy, cảm thấy nếu chúng ta ở bên nhau, em thật sự sẽ sung sướng đến chết mất. Em sẽ phát điên mất…”
Cậu cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt nói: “Em thật sự rất thích anh, không phải tùy tiện nói đâu, thời điểm em phát hiện ra đã quá muộn rồi, bởi vì em nghĩ có lẽ đã từ rất lâu, rất lâu từ trước, em đã thích anh rồi.”
Nói tới đây, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khúc Như Bình một cái, Khúc Như Bình nhìn vào ánh mắt cậu, gật đầu, ra hiệu chính mình vẫn đang nghe.
Lục Yên Đinh gãi đầu một cái, xấu hổ đến mức nói không ra lời.
Khúc Như Bình trầm ngâm, ôn hòa nói: “Cậu không cần phải thẳng thắn như thế.”
Lục Yên Đinh sờ sờ mũi: “Em không biết nên nói như thế nào, em sợ anh cho rằng em còn có mục đích khác mới đối với anh nói như vậy, nhưng mà em thật sự nghiêm túc, em…”
“Tôi biết, ” Khúc Như Bình trầm ổn nói, “Tôi biết là cậu nghiêm túc, tôi chưa từng hoài nghi điều đó.”
Lục Yên Đinh nói mãi, đôi mắt cũng đỏ lên: “Vậy, vậy anh?”
Khúc Như Bình nhìn cậu chăm chú, thở dài: “Như vậy đi, hiện tại quá muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta qua một thời gian lại nói đến chuyện này, có được hay không?”
Lục Yên Đinh “Ồ” một tiếng, mân mê quần áo thấp giọng nói: “Đây là chiến lược trì hoãn từ chối.”
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Không phải.”
Anh nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cậu có thêm thời gian để cân nhắc chuyện này, mà không phải là bởi vì chúng ta đã xảy ra một ít sự tiếp xúc thân mật, mới đột nhiên khiến quan hệ tăng lên đến một giai đoạn khác.
Cậu trở về suy nghĩ cân nhắc lại cho thật kỹ, chờ cậu hiểu một cách đầy đủ rồi, lại tới tìm tôi, được không?”
Lục Yên Đinh có chút nôn nóng: “Em không phải bởi vì anh hôn em, em mới nói muốn cùng anh ở bên nhau đâu, em là…”
“Tôi biết, Yên Đinh.” Khúc Như Bình tiếp lời của cậu trầm ổn nói, “Tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi cũng không phải cảm thấy cậu tùy tiện, cũng không phải cảm thấy cậu hành sự lỗ mãng, mà chuyện này cần cậu phải bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút, kiên nhẫn mà suy nghĩ.”
“Tình yêu loại chuyện này phải suy nghĩ nhiều thứ lắm, đến tầm tuổi như tôi, đã không còn chỉ là chuyện yêu và được yêu đơn giản như thế nữa, chúng ta phải càng hiểu lẫn nhau hơn.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chúng ta còn chưa đến bước đấy. Vì thế cậu đừng vội vàng bắt đầu, cũng không cần phải quá để ý đến cảm giác của tôi, điều bây giờ cậu phải làm, chính là khiến bản thân bình tĩnh lại, thử hiểu về tôi nhiều hơn một chút, không chỉ là những điểm tốt của tôi, mà nhiều hơn cả, cậu nên chú ý đến những khuyết điểm của tôi, đợi đến khi cậu tự tin có thể chịu được những điều đó, cậu lại đến tìm tôi, được không?”
Thấy Lục Yên Đinh trước sau đều cúi đầu, Khúc Như Bình cười nói: “Dù sao nếu như chúng ta quen nhau, cuối cùng quy tụ lại đều hy vọng đến hôn nhân, không phải sao?”
Lục Yên Đinh cơ thể hơi nhúc nhích một chút, cậu nâng lên mắt, đôi mắt đo đỏ nhìn Khúc Như Bình.
Sau đó, cậu chậm rãi gật đầu.
Khúc Như Bình nhìn cậu một lát, khẽ mỉm cười: “Vậy, ngủ ngon nhé.”
Lục Yên Đinh lần đầu gặp người có thể đuổi khách đi bằng những lời lẽ êm tai như vậy, cậu khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ngủ ngon, thầy Khúc.”
Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh rời đi, mãi đến tận khi cửa phòng đóng lại.
Anh đang trầm tư, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.
Trên bàn đang đặt quyển sách 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》.
Khúc Như Bình cảm thấy chính mình tối hôm nay đại khái là sẽ không ngủ được, mà đêm này còn dài đằng đẵng là thế, vậy nên anh có đầy đủ thời gian để đọc lại quyển sách này một lần nữa.
Cầm lên quyển sách rõ ràng còn mới tinh, Khúc Như Bình vừa cười, vừa khe khẽ lắc đầu, đem quyển sách lật tới trang kế tiếp.
Bình luận truyện