Như Khói Như Cát
Chương 70: Đi casting (1)
Bộ phim 《Bắc Lâm Hàn》lần này cũng không dấy lên nhiều bọt sóng cho lắm.
So với dòng phim cổ trang tình yêu truyền thống giữa Alpha nam và nữ Omega, thì bộ phim nhà bên 《Lương Mạt Xuân Thu》với tuyến tình cảm nam nam BO rõ ràng là mới mẻ độc đáo hơn không ít, từ sau khi phát sóng liên tục lên hot search không ngừng, nhiệt độ lớn dần lên, giá trị con người của nam chính Nam Mộng Nhất cũng không ngừng tăng cao, nhiệt độ đã cao lại càng cao hơn rất có thể sẽ nhờ vào bộ phim này mà bước lên vị trí lưu lượng tuyến một.
Nếu tính theo lượng theo dõi trên weibo, sau khi 《Bắc Lâm Hàn》phát sóng một thời gian, trước mắt người nổi tiếng nhất lại là Đỗ Khang.
Lục Yên Đinh đối với cái tên này gần như không có ấn tượng gì, khi Vương Bàn Bàn nhắc đến việc này với cậu, Lục Yên Đinh còn phải lục lọi lại tất cả ký ức trong đầu mình, mới mơ hồ nhớ tới tên người này “mắc bệnh ngôi sao”, “không chuyên chú đóng phim” cùng vân vân các loại nhãn không tốt khác.
Cậu và Đỗ Khang cũng không có cảnh đối diễn, chỉ là đã từng chào hỏi qua ở trường quay, còn lại đều là nghe nói về cậu ta từ trong miệng người khác, chỉ là tất cả những lời đó đều không có ngoại lệ hầu như đều là những lời bình luận kém, nhưng những bình luận trên weibo lại tuyệt nhiên bất đồng:
@Hôm nay đã xem Khang Khang của chúng ta chưa:
Ôi mẹ ơi em không ngủ được rồi chị em ơi, mọi người mau vào xem Khang Khang của chúng ta đi này, đẹp trai mà vẫn đáng yêu là thế nào, sao! có thể! đẹp trai! thế chứ! Aaaa lúc nào có bầu chọn Alpha nam tạo hình cổ trang đẹp trai nhất hy vọng chị em nhớ vote cho Khang Khang nha!
@Công tử Đỗ Tiểu Khang:
Chị em trang đầu ơi, mau nhấn vào link này đi! Vote cho Đỗ Khang này! Chỉ cần bạn vote cho anh ấy, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!!
…
Mấy ngày sau, khi bảng bình chọn Alpha nam có tạo hình cổ trang đẹp trai nhất kết thúc, Đỗ Khang thế mà đã vượt qua nam thứ của bộ phim đang hot 《Lương Mạt Xuân Thu》, chỉ đứng sau một minh tinh tuyến một với thành tích nổi bật hơn mà giành được vị trí thứ hai.
Tuy rằng đây chỉ là một khúc nhạc dạo trên weibo, nhưng phải biết rằng số liệu của《Bắc Lâm Hàn》rất bình thường, mà vai của Đỗ Khang cũng không tính là vai chính nhưng anh ta lại nhận được sự chủ ý nhiều đến bất thường.
—— ”Thật mẹ nó đúng là biết làm marketing lắm, công ty bọn họ cũng là cam lòng dốc hết vốn liếng, mỗi ngày mua hot search tạo đề tài cho cậu ta mà,” Vương Bàn Bàn mỗi khi nói đến người này đều là căm giận không thôi, “Tìm được thuỷ quân chất lượng cũng được lắm, trước đây đám thuỷ quân này mỗi ngày đều lên hot search mắng người đếm cũng đếm không xuể, không hiểu như thế nào giờ đến phiên cậu ta lại đổi thành yêu thích như thế. Tôi cũng đã xem vai cậu ta diễn, cũng là một nhân vật rất được lòng khán giả đấy chứ, tôi nói với cậu nhé, thiệt thòi của chúng ta chính là ở điểm nhân vật kia của cậu, không đủ đáng thương. Tôi xem như cũng nhận ra rồi, trong phim nhân vật nào bị oan ức đáng thương càng nhiều, thì trong thực tế lại càng được nhiều người thương hơn!”
Anh ta nói xong liền nhìn Lục Yên Đinh, thấy cậu trước sau chỉ đeo băng bịt mắt dựa vào trên ghế ngồi không nhúc nhích, liền vỗ cậu một chút: “Được rồi, đừng ngủ nữa, sắp đến rồi.”
“Không ngủ đâu.” Lục Yên Đinh giọng khàn khàn trả lời, lúc cậu lôi băng bịt mắt xuống, híp mắt hỏi, “Đến đâu rồi?”
“Rẽ thêm một lần nữa là đến, ” Vương Bàn Bàn nhìn ra bên ngoài cửa xe, “Đệch, đến sớm tận một tiếng cơ à.”
“Đạo diễn Quách không thích người khác đến muộn đâu.”
“Tôi còn không thích người đến sớm đây, là do ông ta nhiều tật xấu thôi.”
“Được rồi, xém chút nữa ngay cả cơ hội đến sớm cũng không có đâu đấy.”
“Sao có thể chứ, ” Vương Bàn Bàn có chuẩn bị trước nói, “Anh Bàn của cậu có thể không giúp được cậu giành lấy cơ hội này sao? Buồn cười, anh Bàn đã hành tẩu giang hồ nhiều năm…”
Lục Yên Đinh cười cười: “Vâng, cảm ơn anh Vương.”
Tiểu Triệu từ ghế phó lái nghiêng đầu qua, nói: “Đến rồi các anh, mà có nhiều xe lắm.”
Địa điểm casting là một club cao cấp, xe của bọn họ mãi mới tìm được chỗ trống để đỗ, Vương Bàn Bàn thở dài nói: “Nhiều xe như vậy, người tới quả thật không ít mà.”
Lục Yên Đinh đi theo Vương Bàn Bàn, cậu đeo khẩu trang —— mặc dù trước đó cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng Vương Bàn Bàn vẫn bảo cậu đeo lên. Lúc này khoé mắt cậu liếc nhìn thấy có mấy tia sáng của máy ảnh loé lên, chắc là phóng viên, Lục Yên Đinh kéo thấp vành mũ xuống, thật ra đối với việc bị chụp mà nói cũng chỉ là chuyện vô bổ, với cậu thì cũng chỉ nhiều hơn một chút cảm giác an toàn mà thôi. Rất nhanh, tên của cậu sẽ được lên tin tức, nếu như sau này không thành công nhận được vai diễn này, tất cả mọi người sẽ biết đến cậu bị loại ——chỉ là cậu cũng chưa chắc đã đáng để được nhiều người nhớ đến như vậy.
Nghĩ đến đây, chiếc khẩu trang đã giúp Lục Yên Đinh che đậy khóe môi trào phúng mà câu dẫn.
Cậu đã rất lâu không trải qua loại cảm giác này.
Lục Yên Đinh và Vương Bàn Bàn cùng Tiểu Triệu ngồi trong phòng khách, xung quanh còn có vài khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ lại có điểm quen thuộc, có người cậu gọi được tên, cũng là một nam diễn viên Omega mấy năm gần đây phát triển tương đối tốt. Đúng, là diễn viên, mà không phải minh tinh.
Vậy mà giờ phút này, bọn họ đều giống như nhưng diễn viên vô danh, chen chúc trong cùng một phòng khách, cùng đợi nhân viên công tác thông báo đến lượt bọn họ đi thử vai.
Vương Bàn Bàn như là sợ Lục Yên Đinh bị khớp, vỗ vỗ bắp đùi cậu đến mấy lần, Lục Yên Đinh mỗi lần như thế đều là hơi khẽ nhấc tay lên, ra hiệu chính cậu không có chuyện gì.
Tiểu Triệu nhỏ giọng nói với Lục Yên Đinh: “Này có tính là ra oai phủ đầu không?”
Lục Yên Đinh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, song phương đều trong thoáng chốc dời đi ánh mắt mình, cậu nhẹ giọng nói với Tiểu Triệu: “Casting đều là như vậy mà.”
Người chung quanh đều trầm mặc không nói, diễn viên đang đọc kịch bản, có mấy người đại diện của các diễn viên khác cũng đến, ở bên cạnh thấp giọng nói gì đó, cũng có diễn viên chỉ dẫn theo trợ lý đến, còn có diễn viên lại chỉ đến một mình.
Vương Bàn Bàn đưa kịch bản cho cậu, Lục Yên Đinh nhận lấy, tùy ý lật vài trang.
Vương Bàn Bàn dặn hắn: “Đọc lại cho cẩn thận.”
Lục Yên Đinh có chút không yên lòng trả lời: “Vâng.”
Vương Bàn Bàn vẫn là không yên tâm nói: “Cậu đừng lo lắng quá, hít sâu vào.”
Lục Yên Đinh nở nụ cười: “Anh giống hệt phụ huynh đưa con đi thi ấy.”
Vương Bàn Bàn nói: “Tôi còn không phải thế à.”
Lục Yên Đinh không hiểu nên miêu tả cảm giác của mình như thế nào, trên thực tế, có thể là cậu hơi quá căng thẳng, ngược lại trở thành bình tĩnh hơn. Đối với nhân vật này, cậu thật sự muốn nhận được, mặc dù cậu không biểu hiện ra dục vọng này.
Trước đây cậu đã biết rõ, cơ hội casting này sẽ không đến phiên kiểu “minh tinh” như cậu, Quách Khải so với sư phụ của ông ta thì trẻ hơn, còn là đạo diễn mới được nhiều người nhìn vào, tính cách cũng khá là điên cuồng, căn bản loại hình tiểu minh tinh dựa vào cp mà nổi lên như cậu, sẽ không lọt vào mắt ông ta.
Chỉ là hiện tại cậu đã có cơ hội này, những chuyện không dám nghĩ đến trong quá khứ lập tức có chút mặt mày, điều này làm cho cậu bỗng nhiên có thêm càng nhiều khát vọng.
Mấy ngày trước, cậu đã từ chối lời đề nghị tìm thầy dạy diễn xuất của Vương Bàn Bàn.
Chỉ vì mấy ngày nay cùng cậu diễn thử có một người khác.
Mấy ngày gần đây công việc của cậu có hơi nhiều, chỉ buổi tối mới có thời gian, bình thường khi về đến nhà thì đêm đã khuya rồi, nhưng cậu vẫn sẽ lôi kéo Khúc Như Bình diễn thử với cậu, diễn với anh so với thầy giáo Vương Bàn Bàn tìm về còn tốt hơn rất nhiều.
Lần diễn thử đầu tiên, cậu có hơi lo lắng, năm lần bảy lượt nói với Khúc Như Bình: “Anh đừng giận mà, cũng đừng ghét bỏ em, có thể em diễn quả thật không tốt.”
Khúc Như Bình cười cười nói với cậu: “Sẽ không đâu, đêm nay em diễn cảnh khóc rất tuyệt.”
“Trời ạ, anh mau mau đừng xem tiếp bộ phim kia nữa đi.” Lục Yên Đinh rất đau đầu, mỗi lần về đến nhà, đều sẽ thấy Khúc Như Bình đang ngồi trước TV, mà trên TV đều đang phát đến đoạn bài hát cuối phim
《Bắc Lâm Hàn》.
Khúc Như Bình đại khái là đang cống hiến tỉ lệ người xem, ngọt ngào nhất mà cũng ngại ngùng nhất cho Lục Yên Đinh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lục Yên Đinh lấy thêm áo khoác nhung màu nâu nhạt từ trên giá treo quần áo, mặc vào, nói: “Đến đây đi, anh đã đồng ý với em rồi mà.”
Khúc Như Bình lật kịch bản, lật qua lật lại, tùy ý nói: “Nghe nói phải diễn thử hai cảnh, chúng ta hôm nay luyện cảnh nào?”
“Cảnh đầu đi anh, chính là đoạn cãi nhau ấy.” Lục Yên Đinh lật trang có cảnh đó ra, nói với anh, “Phần lớn mọi người sẽ không có cơ hội thử đến cảnh thứ hai đâu.”
“Theo lý là như thế, ” Khúc Như Bình chỉ vào những lời chú giải to to nhỏ nhỏ trên kịch bản, mỉm cười nói, “Rất nghiêm túc mà.”
“Thôi đừng chê cười em nữa, em xin anh đấy.”
“Tại sao em cứ không tin là anh đang thật lòng khen em nhỉ?” Khúc Như Bình bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, em tin.” Lục Yên Đinh thành khẩn nói, “Chúng ta bắt đầu đi, em chuẩn bị xong rồi.”
“Trước tiên, anh phải nói với em một chút chuyện.” Khúc Như Bình ngăn lại động tác của Lục Yên Đinh, kéo cậu ngồi xuống, “Anh còn quen một vài đạo diễn khác, trong tay bọn họ cũng có mấy bộ phim, em có hứng thú không?”
Lục Yên Đinh nghe thấy chuyện anh muốn nói, liền đứng ngồi không yên, đơn giản đứng lên hỏi: “Có đạo diễn Nguyễn Tuấn Huy không anh?”
“Ở đây thì không có, ” Khúc Như Bình chậm rãi cười nói, “Tâm lớn như vậy cơ à?”
Lục Yên Đinh vuốt tóc mình nói: “Không phải, em cũng biết là em không xứng, tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Em vẫn luôn rất thích phim của ông ấy, cho nên khi đồ đệ của ông ấy quay bộ phim điện ảnh này, em mới thật sự muốn thử một chút, anh không biết có thể đi casting bộ phim này với em là giấc mơ lớn đến thế nào đâu.”
Lục Yên Đinh nói mãi, rồi lại nghi ngờ hỏi, “Anh đang sợ em không được chọn thì sẽ thất vọng sao? Đây là đường lui anh chọn cho em à?”
“Không phải, ” Khúc Như Bình hai chân gác lên nhau, khẽ nghiêng thân người dựa vào trên ghế sopha, cầm kịch bản trong tay trầm ngâm nói, “Anh cũng không đề nghị em lần đầu khiêu chiến màn ảnh rộng đã diễn dạng nhân vật như vậy.”
Lục Yên Đinh hỏi: “Tại cảm thấy em sẽ huỷ hoại nhân vật này ư…?”
“Em trước tiên hãy nghe anh nói hết đã.” Khúc Như Bình nở nụ cười, giở hai trang kịch bản, như có điều suy tư. Lục Yên Đinh rất yêu thích dáng vẻ nghiêm túc già giặn này của anh.
“Chúng ta trước tiên hãy đặt ra giả thiết, nếu quả thật muốn em đến diễn nhân vật này, hơn nữa là trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc phải hoà nhập được với nhân vật, em nói cho anh biết, em định diễn thế nào?”
Lục Yên Đinh hơi sửng sốt một chút, căng thẳng giống như học sinh bị thầy giáo gọi lên bảng, cậu do dự nói: “Em… em không phải xuất thân từ chính quy, cũng không biết quá nhiều phương pháp, mỗi lần diễn một vai nào đó, chính là diễn cái gì thì tin cái đó, coi như chính mình trở thành nhân vật kia…”
“Vậy không được.” Khúc Như Bình như chặt đinh chém sắt chấm dứt bàn luận, anh nhẹ nhàng ném kịch bản lên trên bàn, “Nghe anh, đừng diễn vai này, đổi một nhân vật khác thoải mái hơn.”
Lục Yên Đinh vừa muốn lên tiếng, Khúc Như Bình lại nói: “Trước tiên đừng kích động, để anh nói với em lý do của anh.”
“Nhân vật này có tính chất bi kịch rất mạnh, đây là nguyên nhân mà anh phản đối. Nếu muốn diễn, em sẽ phải trả giá rất nhiều, đồng thời vô cùng có khả năng làm ơn mắc oán.”
Khúc Như Bình dùng giọng điệu lý tính cùng cậu phân tích nói, “Giai đoạn hiện này, quả thật em cần một nhân vật tốt, là một vai diễn có khả năng làm tăng lượng khán giả biết đến em. Anh đề cử em diễn một bộ phim thương mại tốt, mà không phải loại phim văn nghệ không khí nặng nề kén người xem như thế này, tuy rằng em là vì đạo diễn mà tới, nhưng bộ phim này là phim văn nghệ, thị trường của nó vốn là có hạn, phát huy có tốt hơn chăng nữa cũng sẽ không vượt quá phạm vi này, kém xa phim điện ảnh thương mại về mặt hiệu quả và lợi ích cao.”
Anh ấy đang khuyên tôi từ bỏ.
Lục Yên Đinh trong nháy mắt có ý nghĩ nói như thế là hơi bất công với cậu, mà cũng đại khái là bắt nguồn từ nội tâm âm u xấu xí tự ti cơ: Nếu như là Thi Tiêm Hồng diễn nhân vật này, anh ấy nhất định sẽ không nói những câu nói như thế.
Ý nghĩ này ở trong đầu cậu chỉ là thoáng qua, trong phút chốc cậu lại bắt đầu thấy hối hận, âm thầm bấm bấm lòng bàn tay của chính mình để cho bản thân tỉnh táo lắng nghe mỗi một chữ mà Khúc Như Bình nói ra.
“Bình thường mà nói, diễn viên theo dòng phim văn nghệ này chủ yếu có hai kiểu. Một kiểu là diễn viên đã công thành danh toại, danh tiếng và độ nhận biết của bọn họ đã đạt đến mức độ nhất định, diễn loại phim này chủ yếu là vì sở thích cá nhân, đồng thời đại đa số là có quen biết với đạo diễn.”
“Còn có một kiểu, là lớp diễn viên mới, khí chất thiên về u buồn, đóng phim cũng hơn nửa đều là loại hình này, độ nhận biết của bọn họ cũng không cao lắm, họ sẽ tự định nghĩa bản thân là diễn viên chứ không phải minh tinh.”
Khúc Như Bình đang nói lại im bặt, anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, ý tứ đã rất rõ ràng: Ở đây có hai kiểu người, mà Lục Yên Đinh cái nào cũng không phù hợp.
“Phim thương mại cũng giống như vậy, cũng có nhân vật tốt và đạo diễn tốt, đồng thời tầng lớp tính cách của nhân vật cũng không nhiều như vậy, quá trình diễn càng tự nhiên hơn, sẽ không phải quá mệt mỏi như thế.” Khúc Như Bình đã khuyên cậu như vậy.
Lục Yên Đinh khoanh tay đứng trước bàn nước, cậu cúi người xuống, cầm kịch bản lên lật ra xem hai trang.
Cậu không biết dáng vẻ mình lúc ấy có biết bao nhiêu quật cường, như ngọn cỏ nhỏ trải qua bao mưa to gió lớn vẫn không chịu uốn mình trước giông bão.
Móng tay cậu bấm vào trang giấy đến trắng nhợt, gắt gao mím chặt môi lại, rũ xuống đôi mắt tràn đầy không cam lòng cùng vô lực.
Cậu nhàn nhạt nói: “Nhưng em lại chỉ muốn diễn vai này.”
Trong ánh mắt cậu chiếu ra bóng ảnh Khúc Như Bình xa xôi không thể với tới, cậu bình ổn lại hô hấp thuật lại lời của mình: “Em chỉ muốn diễn thôi mà.”
So với dòng phim cổ trang tình yêu truyền thống giữa Alpha nam và nữ Omega, thì bộ phim nhà bên 《Lương Mạt Xuân Thu》với tuyến tình cảm nam nam BO rõ ràng là mới mẻ độc đáo hơn không ít, từ sau khi phát sóng liên tục lên hot search không ngừng, nhiệt độ lớn dần lên, giá trị con người của nam chính Nam Mộng Nhất cũng không ngừng tăng cao, nhiệt độ đã cao lại càng cao hơn rất có thể sẽ nhờ vào bộ phim này mà bước lên vị trí lưu lượng tuyến một.
Nếu tính theo lượng theo dõi trên weibo, sau khi 《Bắc Lâm Hàn》phát sóng một thời gian, trước mắt người nổi tiếng nhất lại là Đỗ Khang.
Lục Yên Đinh đối với cái tên này gần như không có ấn tượng gì, khi Vương Bàn Bàn nhắc đến việc này với cậu, Lục Yên Đinh còn phải lục lọi lại tất cả ký ức trong đầu mình, mới mơ hồ nhớ tới tên người này “mắc bệnh ngôi sao”, “không chuyên chú đóng phim” cùng vân vân các loại nhãn không tốt khác.
Cậu và Đỗ Khang cũng không có cảnh đối diễn, chỉ là đã từng chào hỏi qua ở trường quay, còn lại đều là nghe nói về cậu ta từ trong miệng người khác, chỉ là tất cả những lời đó đều không có ngoại lệ hầu như đều là những lời bình luận kém, nhưng những bình luận trên weibo lại tuyệt nhiên bất đồng:
@Hôm nay đã xem Khang Khang của chúng ta chưa:
Ôi mẹ ơi em không ngủ được rồi chị em ơi, mọi người mau vào xem Khang Khang của chúng ta đi này, đẹp trai mà vẫn đáng yêu là thế nào, sao! có thể! đẹp trai! thế chứ! Aaaa lúc nào có bầu chọn Alpha nam tạo hình cổ trang đẹp trai nhất hy vọng chị em nhớ vote cho Khang Khang nha!
@Công tử Đỗ Tiểu Khang:
Chị em trang đầu ơi, mau nhấn vào link này đi! Vote cho Đỗ Khang này! Chỉ cần bạn vote cho anh ấy, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!!
…
Mấy ngày sau, khi bảng bình chọn Alpha nam có tạo hình cổ trang đẹp trai nhất kết thúc, Đỗ Khang thế mà đã vượt qua nam thứ của bộ phim đang hot 《Lương Mạt Xuân Thu》, chỉ đứng sau một minh tinh tuyến một với thành tích nổi bật hơn mà giành được vị trí thứ hai.
Tuy rằng đây chỉ là một khúc nhạc dạo trên weibo, nhưng phải biết rằng số liệu của《Bắc Lâm Hàn》rất bình thường, mà vai của Đỗ Khang cũng không tính là vai chính nhưng anh ta lại nhận được sự chủ ý nhiều đến bất thường.
—— ”Thật mẹ nó đúng là biết làm marketing lắm, công ty bọn họ cũng là cam lòng dốc hết vốn liếng, mỗi ngày mua hot search tạo đề tài cho cậu ta mà,” Vương Bàn Bàn mỗi khi nói đến người này đều là căm giận không thôi, “Tìm được thuỷ quân chất lượng cũng được lắm, trước đây đám thuỷ quân này mỗi ngày đều lên hot search mắng người đếm cũng đếm không xuể, không hiểu như thế nào giờ đến phiên cậu ta lại đổi thành yêu thích như thế. Tôi cũng đã xem vai cậu ta diễn, cũng là một nhân vật rất được lòng khán giả đấy chứ, tôi nói với cậu nhé, thiệt thòi của chúng ta chính là ở điểm nhân vật kia của cậu, không đủ đáng thương. Tôi xem như cũng nhận ra rồi, trong phim nhân vật nào bị oan ức đáng thương càng nhiều, thì trong thực tế lại càng được nhiều người thương hơn!”
Anh ta nói xong liền nhìn Lục Yên Đinh, thấy cậu trước sau chỉ đeo băng bịt mắt dựa vào trên ghế ngồi không nhúc nhích, liền vỗ cậu một chút: “Được rồi, đừng ngủ nữa, sắp đến rồi.”
“Không ngủ đâu.” Lục Yên Đinh giọng khàn khàn trả lời, lúc cậu lôi băng bịt mắt xuống, híp mắt hỏi, “Đến đâu rồi?”
“Rẽ thêm một lần nữa là đến, ” Vương Bàn Bàn nhìn ra bên ngoài cửa xe, “Đệch, đến sớm tận một tiếng cơ à.”
“Đạo diễn Quách không thích người khác đến muộn đâu.”
“Tôi còn không thích người đến sớm đây, là do ông ta nhiều tật xấu thôi.”
“Được rồi, xém chút nữa ngay cả cơ hội đến sớm cũng không có đâu đấy.”
“Sao có thể chứ, ” Vương Bàn Bàn có chuẩn bị trước nói, “Anh Bàn của cậu có thể không giúp được cậu giành lấy cơ hội này sao? Buồn cười, anh Bàn đã hành tẩu giang hồ nhiều năm…”
Lục Yên Đinh cười cười: “Vâng, cảm ơn anh Vương.”
Tiểu Triệu từ ghế phó lái nghiêng đầu qua, nói: “Đến rồi các anh, mà có nhiều xe lắm.”
Địa điểm casting là một club cao cấp, xe của bọn họ mãi mới tìm được chỗ trống để đỗ, Vương Bàn Bàn thở dài nói: “Nhiều xe như vậy, người tới quả thật không ít mà.”
Lục Yên Đinh đi theo Vương Bàn Bàn, cậu đeo khẩu trang —— mặc dù trước đó cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng Vương Bàn Bàn vẫn bảo cậu đeo lên. Lúc này khoé mắt cậu liếc nhìn thấy có mấy tia sáng của máy ảnh loé lên, chắc là phóng viên, Lục Yên Đinh kéo thấp vành mũ xuống, thật ra đối với việc bị chụp mà nói cũng chỉ là chuyện vô bổ, với cậu thì cũng chỉ nhiều hơn một chút cảm giác an toàn mà thôi. Rất nhanh, tên của cậu sẽ được lên tin tức, nếu như sau này không thành công nhận được vai diễn này, tất cả mọi người sẽ biết đến cậu bị loại ——chỉ là cậu cũng chưa chắc đã đáng để được nhiều người nhớ đến như vậy.
Nghĩ đến đây, chiếc khẩu trang đã giúp Lục Yên Đinh che đậy khóe môi trào phúng mà câu dẫn.
Cậu đã rất lâu không trải qua loại cảm giác này.
Lục Yên Đinh và Vương Bàn Bàn cùng Tiểu Triệu ngồi trong phòng khách, xung quanh còn có vài khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ lại có điểm quen thuộc, có người cậu gọi được tên, cũng là một nam diễn viên Omega mấy năm gần đây phát triển tương đối tốt. Đúng, là diễn viên, mà không phải minh tinh.
Vậy mà giờ phút này, bọn họ đều giống như nhưng diễn viên vô danh, chen chúc trong cùng một phòng khách, cùng đợi nhân viên công tác thông báo đến lượt bọn họ đi thử vai.
Vương Bàn Bàn như là sợ Lục Yên Đinh bị khớp, vỗ vỗ bắp đùi cậu đến mấy lần, Lục Yên Đinh mỗi lần như thế đều là hơi khẽ nhấc tay lên, ra hiệu chính cậu không có chuyện gì.
Tiểu Triệu nhỏ giọng nói với Lục Yên Đinh: “Này có tính là ra oai phủ đầu không?”
Lục Yên Đinh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, song phương đều trong thoáng chốc dời đi ánh mắt mình, cậu nhẹ giọng nói với Tiểu Triệu: “Casting đều là như vậy mà.”
Người chung quanh đều trầm mặc không nói, diễn viên đang đọc kịch bản, có mấy người đại diện của các diễn viên khác cũng đến, ở bên cạnh thấp giọng nói gì đó, cũng có diễn viên chỉ dẫn theo trợ lý đến, còn có diễn viên lại chỉ đến một mình.
Vương Bàn Bàn đưa kịch bản cho cậu, Lục Yên Đinh nhận lấy, tùy ý lật vài trang.
Vương Bàn Bàn dặn hắn: “Đọc lại cho cẩn thận.”
Lục Yên Đinh có chút không yên lòng trả lời: “Vâng.”
Vương Bàn Bàn vẫn là không yên tâm nói: “Cậu đừng lo lắng quá, hít sâu vào.”
Lục Yên Đinh nở nụ cười: “Anh giống hệt phụ huynh đưa con đi thi ấy.”
Vương Bàn Bàn nói: “Tôi còn không phải thế à.”
Lục Yên Đinh không hiểu nên miêu tả cảm giác của mình như thế nào, trên thực tế, có thể là cậu hơi quá căng thẳng, ngược lại trở thành bình tĩnh hơn. Đối với nhân vật này, cậu thật sự muốn nhận được, mặc dù cậu không biểu hiện ra dục vọng này.
Trước đây cậu đã biết rõ, cơ hội casting này sẽ không đến phiên kiểu “minh tinh” như cậu, Quách Khải so với sư phụ của ông ta thì trẻ hơn, còn là đạo diễn mới được nhiều người nhìn vào, tính cách cũng khá là điên cuồng, căn bản loại hình tiểu minh tinh dựa vào cp mà nổi lên như cậu, sẽ không lọt vào mắt ông ta.
Chỉ là hiện tại cậu đã có cơ hội này, những chuyện không dám nghĩ đến trong quá khứ lập tức có chút mặt mày, điều này làm cho cậu bỗng nhiên có thêm càng nhiều khát vọng.
Mấy ngày trước, cậu đã từ chối lời đề nghị tìm thầy dạy diễn xuất của Vương Bàn Bàn.
Chỉ vì mấy ngày nay cùng cậu diễn thử có một người khác.
Mấy ngày gần đây công việc của cậu có hơi nhiều, chỉ buổi tối mới có thời gian, bình thường khi về đến nhà thì đêm đã khuya rồi, nhưng cậu vẫn sẽ lôi kéo Khúc Như Bình diễn thử với cậu, diễn với anh so với thầy giáo Vương Bàn Bàn tìm về còn tốt hơn rất nhiều.
Lần diễn thử đầu tiên, cậu có hơi lo lắng, năm lần bảy lượt nói với Khúc Như Bình: “Anh đừng giận mà, cũng đừng ghét bỏ em, có thể em diễn quả thật không tốt.”
Khúc Như Bình cười cười nói với cậu: “Sẽ không đâu, đêm nay em diễn cảnh khóc rất tuyệt.”
“Trời ạ, anh mau mau đừng xem tiếp bộ phim kia nữa đi.” Lục Yên Đinh rất đau đầu, mỗi lần về đến nhà, đều sẽ thấy Khúc Như Bình đang ngồi trước TV, mà trên TV đều đang phát đến đoạn bài hát cuối phim
《Bắc Lâm Hàn》.
Khúc Như Bình đại khái là đang cống hiến tỉ lệ người xem, ngọt ngào nhất mà cũng ngại ngùng nhất cho Lục Yên Đinh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lục Yên Đinh lấy thêm áo khoác nhung màu nâu nhạt từ trên giá treo quần áo, mặc vào, nói: “Đến đây đi, anh đã đồng ý với em rồi mà.”
Khúc Như Bình lật kịch bản, lật qua lật lại, tùy ý nói: “Nghe nói phải diễn thử hai cảnh, chúng ta hôm nay luyện cảnh nào?”
“Cảnh đầu đi anh, chính là đoạn cãi nhau ấy.” Lục Yên Đinh lật trang có cảnh đó ra, nói với anh, “Phần lớn mọi người sẽ không có cơ hội thử đến cảnh thứ hai đâu.”
“Theo lý là như thế, ” Khúc Như Bình chỉ vào những lời chú giải to to nhỏ nhỏ trên kịch bản, mỉm cười nói, “Rất nghiêm túc mà.”
“Thôi đừng chê cười em nữa, em xin anh đấy.”
“Tại sao em cứ không tin là anh đang thật lòng khen em nhỉ?” Khúc Như Bình bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, em tin.” Lục Yên Đinh thành khẩn nói, “Chúng ta bắt đầu đi, em chuẩn bị xong rồi.”
“Trước tiên, anh phải nói với em một chút chuyện.” Khúc Như Bình ngăn lại động tác của Lục Yên Đinh, kéo cậu ngồi xuống, “Anh còn quen một vài đạo diễn khác, trong tay bọn họ cũng có mấy bộ phim, em có hứng thú không?”
Lục Yên Đinh nghe thấy chuyện anh muốn nói, liền đứng ngồi không yên, đơn giản đứng lên hỏi: “Có đạo diễn Nguyễn Tuấn Huy không anh?”
“Ở đây thì không có, ” Khúc Như Bình chậm rãi cười nói, “Tâm lớn như vậy cơ à?”
Lục Yên Đinh vuốt tóc mình nói: “Không phải, em cũng biết là em không xứng, tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Em vẫn luôn rất thích phim của ông ấy, cho nên khi đồ đệ của ông ấy quay bộ phim điện ảnh này, em mới thật sự muốn thử một chút, anh không biết có thể đi casting bộ phim này với em là giấc mơ lớn đến thế nào đâu.”
Lục Yên Đinh nói mãi, rồi lại nghi ngờ hỏi, “Anh đang sợ em không được chọn thì sẽ thất vọng sao? Đây là đường lui anh chọn cho em à?”
“Không phải, ” Khúc Như Bình hai chân gác lên nhau, khẽ nghiêng thân người dựa vào trên ghế sopha, cầm kịch bản trong tay trầm ngâm nói, “Anh cũng không đề nghị em lần đầu khiêu chiến màn ảnh rộng đã diễn dạng nhân vật như vậy.”
Lục Yên Đinh hỏi: “Tại cảm thấy em sẽ huỷ hoại nhân vật này ư…?”
“Em trước tiên hãy nghe anh nói hết đã.” Khúc Như Bình nở nụ cười, giở hai trang kịch bản, như có điều suy tư. Lục Yên Đinh rất yêu thích dáng vẻ nghiêm túc già giặn này của anh.
“Chúng ta trước tiên hãy đặt ra giả thiết, nếu quả thật muốn em đến diễn nhân vật này, hơn nữa là trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc phải hoà nhập được với nhân vật, em nói cho anh biết, em định diễn thế nào?”
Lục Yên Đinh hơi sửng sốt một chút, căng thẳng giống như học sinh bị thầy giáo gọi lên bảng, cậu do dự nói: “Em… em không phải xuất thân từ chính quy, cũng không biết quá nhiều phương pháp, mỗi lần diễn một vai nào đó, chính là diễn cái gì thì tin cái đó, coi như chính mình trở thành nhân vật kia…”
“Vậy không được.” Khúc Như Bình như chặt đinh chém sắt chấm dứt bàn luận, anh nhẹ nhàng ném kịch bản lên trên bàn, “Nghe anh, đừng diễn vai này, đổi một nhân vật khác thoải mái hơn.”
Lục Yên Đinh vừa muốn lên tiếng, Khúc Như Bình lại nói: “Trước tiên đừng kích động, để anh nói với em lý do của anh.”
“Nhân vật này có tính chất bi kịch rất mạnh, đây là nguyên nhân mà anh phản đối. Nếu muốn diễn, em sẽ phải trả giá rất nhiều, đồng thời vô cùng có khả năng làm ơn mắc oán.”
Khúc Như Bình dùng giọng điệu lý tính cùng cậu phân tích nói, “Giai đoạn hiện này, quả thật em cần một nhân vật tốt, là một vai diễn có khả năng làm tăng lượng khán giả biết đến em. Anh đề cử em diễn một bộ phim thương mại tốt, mà không phải loại phim văn nghệ không khí nặng nề kén người xem như thế này, tuy rằng em là vì đạo diễn mà tới, nhưng bộ phim này là phim văn nghệ, thị trường của nó vốn là có hạn, phát huy có tốt hơn chăng nữa cũng sẽ không vượt quá phạm vi này, kém xa phim điện ảnh thương mại về mặt hiệu quả và lợi ích cao.”
Anh ấy đang khuyên tôi từ bỏ.
Lục Yên Đinh trong nháy mắt có ý nghĩ nói như thế là hơi bất công với cậu, mà cũng đại khái là bắt nguồn từ nội tâm âm u xấu xí tự ti cơ: Nếu như là Thi Tiêm Hồng diễn nhân vật này, anh ấy nhất định sẽ không nói những câu nói như thế.
Ý nghĩ này ở trong đầu cậu chỉ là thoáng qua, trong phút chốc cậu lại bắt đầu thấy hối hận, âm thầm bấm bấm lòng bàn tay của chính mình để cho bản thân tỉnh táo lắng nghe mỗi một chữ mà Khúc Như Bình nói ra.
“Bình thường mà nói, diễn viên theo dòng phim văn nghệ này chủ yếu có hai kiểu. Một kiểu là diễn viên đã công thành danh toại, danh tiếng và độ nhận biết của bọn họ đã đạt đến mức độ nhất định, diễn loại phim này chủ yếu là vì sở thích cá nhân, đồng thời đại đa số là có quen biết với đạo diễn.”
“Còn có một kiểu, là lớp diễn viên mới, khí chất thiên về u buồn, đóng phim cũng hơn nửa đều là loại hình này, độ nhận biết của bọn họ cũng không cao lắm, họ sẽ tự định nghĩa bản thân là diễn viên chứ không phải minh tinh.”
Khúc Như Bình đang nói lại im bặt, anh nhìn về phía Lục Yên Đinh, ý tứ đã rất rõ ràng: Ở đây có hai kiểu người, mà Lục Yên Đinh cái nào cũng không phù hợp.
“Phim thương mại cũng giống như vậy, cũng có nhân vật tốt và đạo diễn tốt, đồng thời tầng lớp tính cách của nhân vật cũng không nhiều như vậy, quá trình diễn càng tự nhiên hơn, sẽ không phải quá mệt mỏi như thế.” Khúc Như Bình đã khuyên cậu như vậy.
Lục Yên Đinh khoanh tay đứng trước bàn nước, cậu cúi người xuống, cầm kịch bản lên lật ra xem hai trang.
Cậu không biết dáng vẻ mình lúc ấy có biết bao nhiêu quật cường, như ngọn cỏ nhỏ trải qua bao mưa to gió lớn vẫn không chịu uốn mình trước giông bão.
Móng tay cậu bấm vào trang giấy đến trắng nhợt, gắt gao mím chặt môi lại, rũ xuống đôi mắt tràn đầy không cam lòng cùng vô lực.
Cậu nhàn nhạt nói: “Nhưng em lại chỉ muốn diễn vai này.”
Trong ánh mắt cậu chiếu ra bóng ảnh Khúc Như Bình xa xôi không thể với tới, cậu bình ổn lại hô hấp thuật lại lời của mình: “Em chỉ muốn diễn thôi mà.”
Bình luận truyện