Như Khói Như Cát

Chương 92: Đường dài khó đi



“Mấy cái xe này, tôi thấy là không cắt đuôi được dâu.”

Tài xế nặng nề thở ra một hơi, cực kỳ thẳng thắn mà nói: “Thật là cố chấp, theo đến tám con phố rồi.”

“Anh Vương nói tình trạng này tối thiểu sẽ kéo dài trong một tuần.” Tiểu Triệu nói chuyện với tài xế xong, liền tiếp tục giảng giải với hai trợ lý Alpha mới tới, “Đây là hòm thuốc, bình thường đều sẽ để ở trên đầu xe, cậu cần phải lấy thêm ít thuốc thông dụng từ đây bỏ vào túi mang theo bên người…”

Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên khẽ liếc ra bên ngoài cửa sổ một cái, rồi gửi tin nhắn cho Khúc Như Bình: Anh đến chưa?

Khúc Như Bình rất nhanh đã trả lời: Vẫn đang trên đường, có người theo đuôi.

Anh lại hỏi: Em thì sao?

Lục Yên Đinh: Phía bên em rất tốt. Đừng so tốc độ với bọn họ nhé, lái chầm chậm thôi, bị chụp cũng không sao đâu.

Khúc Như Bình: Được.

Sau khi nói chuyện với Khúc Như Bình xong, Lục Yên Đinh liền trả lời những tin nhắn đang oanh tạc mình của Thịnh Bội.

Thịnh Bội: Ca, tôi đã gọi cả một buổi sáng rồi anh để ý đến tôi một chút thôi mà ca?

Lục Yên Đinh: Tôi đang vội đi quay phim đây.

Thịnh Bội:!!!Đều là lúc nào rồi còn đi quay phim, hai người không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Mình thực sự là không thể tin được, là mình đã tác hợp cho cậu và Khúc Như Bình ư! Quan Nguyệt không tính là gì cả, mình là hồng nương của Thi Nhân mới đúng!

Lục Yên Đinh nở nụ cười, trả lời: Được rồi, hồng nương, hôm nào mời cậu uống rượu hỉ nhé.

Sau khi đến phim trường, Lục Yên Đinh vừa xuống xe đã bị một đống phóng viên vây đến. Cửa ra vào bình thường thông thuận lúc này lại bị vây bởi một đám người, vô số micro vội tranh lên trước như sợ bị rớt lại phía sau, hai trợ lý Alpha mới thuê đứng ở hai bên trái phải Lục Yên Đinh thay cậu chặn lại phóng viên, Tiểu Triệu thì lớn tiếng nói: “Tránh ra một chút! Tránh ra một chút!”

—— “Lục Yên Đinh, anh và Khúc Như Bình đã nhận giấy chứng nhận kết hôn vào lúc nào?”

—— “Lúc nào sẽ tổ chức lễ cưới? Đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Không có ai tham gia sao? Nếu như chưa tổ chức thì đã có dự định mời ai chưa?”

—— “Kết hôn có mời Thi Tiêm Hồng đi không?”

—— “Thi Tiêm Hồng có gửi lời chúc phúc cho hai người không”

—— “Hai người yêu nhau bao lâu thì kết hôn? Trên mạng nói hai người là kết hôn đột xuất có phải thật không?”

Thấy Lục Yên Đinh mặt không cảm xúc sải bước qua bọn họ, những phóng viên này ngôn từ càng ngày càng trở nên sắc bén:

“Xin hỏi anh cho là Khúc Như Bình có quên được Thi Tiêm Hồng không?”

“Anh cảm thấy mình dựa vào cái gì mà thắng được Thi Tiêm Hồng?”

“Vẫn luôn không trả lời là vì đối Thi Tiêm Hồng rất chú ý sao? Lục tiên sinh, mong anh hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi!”

“Bọn họ chia tay là bởi vì anh sao? Trên mạng có tin đồn khi hai người họ còn chưa chia tay, anh đã chen chân vào rồi, điều này có thật không?”

“Bộ phim mới này là dựa vào Khúc Như Bình tranh thủ cho anh sao? Anh ta đã cho anh bao nhiêu tài nguyên rồi, Lục tiên sinh?”





“Haizz, cuối cùng cũng qua rồi, chúng ta lần sau phải nói với đạo diễn Quách một tiếng mới được, để ông ấy cho chúng ta ngoại lệ có thể lái xe trực tiếp vào phim trường, nếu không sớm muộn cũng bị mấy người này làm nghẹn chết mất!” Tiểu Triệu chỉnh lại mái tóc rối bù, rồi kiểm tra cho Lục Yên Đinh trên dưới một lần, “Anh không có chuyện gì chứ anh Lục, tôi thấy anh bị đẩy đến mấy lần ấy.”

“Không có chuyện gì đâu.” Lục Yên Đinh không biết làm sao vuốt lại quần áo nhàu nhĩ của mình, cậu nhìn về phía hai người trợ lý, hỏi, “Các anh có phải là bị thương rồi không?”

“Có chút bầm, nhưng không sao đâu.” Một người trong đó đáp.

Người trong phim trường có thể ít hoặc nhiều, ánh mắt đều đang đánh giá bọn họ, có người còn chẳng e ngại gì còn dùng ánh mắt dò xét nhìn thẳng qua.

Tiểu Triệu cùng hai người trợ lý đi ở phía sau, cô thấp giọng oán giận: “Những phóng viên đó toàn đặt câu hỏi làm người ta tức mà… Lúc nãy tôi thật sự sợ anh Lục sẽ động thủ với bọn họ.”

Trợ lý thẳng A, thật thà nói: “Híc, sức chịu đựng của minh tinh tốt thật đấy.”

Tiểu Triệu lập tức nói: “Minh tinh cũng là người đấy!”

Thẳng A: “…Xem như tôi chưa nói gì nhé.”

Chỉ có Quách Khải cùng phó đạo diễn xem như không có chuyện gì, thấy Lục Yên Đinh đến, liền đi về phía cậu.

Quách Khải nói: “Đến rồi.”

Lục Yên Đinh ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi đến có hơi trễ.”

“Không sao, ” Quách Khải nắm bờ vai cậu, “Lần sau lái xe vào đi, tình huống đặc thù, cần được chăm sóc.”

Lục Yên Đinh cúi người nói với nhân viên công tác trong trường quay: “Xin lỗi vì tôi đã mang đến phiền toái cho mọi người, thật sự rất xin lỗi.”

Du Cảnh Dương đi lên trước vỗ vỗ Lục Yên Đinh, giải vây cho cậu: “Không sao cả đâu, có thể hiểu được mà.”

Cậu ta lại cười nói với Lục Yên Đinh: “Tân hôn hạnh phúc nhé, em làm sao còn kết hôn sớm hơn cả tôi vậy, Nhiêu Nhiêu.”

Lục Yên Đinh cười lên hai tiếng: “Ngại quá ca ca, chúc phúc cho em đi.”

Có câu chuyện vui này, không khí trường quay cũng thả lỏng được hơn một chút, Quách Khải cũng nói: “Không nghĩ bộ phim này lại quay nhanh như vậy, thế mà quay đến đoạn kết luôn rồi này.”

Lục Yên Đinh cảm nhận được có vô số ánh mắt đang nhằm vào khuôn mặt cậu, như là hận không thể nhìn thấu cậu không bằng. Cậu vờ như không biết, tận lực để chính mình biểu hiện ra ngoài thoải mái một chút.

Chỉ là trạng thái đóng phim của cậu vẫn là bị ảnh hưởng.

Cảnh diễn này đã quay bốn lần đều không qua, Quách Khải liền kéo cậu ra ngoài nói chuyện riêng. Lục Yên Đinh thấp thỏm, chính cậu cũng gấp, trời lạnh căm căm gương mặt đều nhẫn nhịn đến đỏ ửng.

“Vẫn rất khó, đúng không. Tôi biết cậu cũng thật khó khăn.”

Quách Khải vẫn như cũ, đốt một điếu thuốc lên, híp mắt cùng Lục Yên Đinh nói chuyện.

“Đang tân hôn vui vẻ, thời điểm hạnh phúc mà phải diễn cảnh này, khó đúng không, sau khi chia tay lại cố gắng níu kéo người khác, không vào được trạng thái cũng đúng thôi.” Quách Khải chỉ về phía chân trời đã trở nên trắng xoá, “Bên ngoài thì hò hét loạn cả lên, làm ảnh hưởng nhiều đến cậu như vậy, ai cũng có thể hiểu được thôi.”

“Không, tôi sẽ không mượn cớ. Là do tôi không điều chỉnh tốt thôi.” Lục Yên Đinh khoác trên mình áo phao lớn bằng lông vũ màu đen, cầm kịch bản nói.

“Tôi trước đây đã từng hợp tác với một diễn viên, quay chuyện đằng sau hậu trường của bộ phim điện ảnh kia, trong thời gian quay, Omega trong nhà cậu ấy ngoại tình, sau đó tra ra đứa con cũng không phải của cậu ấy. Đạo diễn đối với những tình huống như vậy, là ai cũng sẽ không từ chối, được tuyên truyền miễn phí mà đúng không. Vì vậy cậu không cần lúc nào cũng mang bộ dáng hổ thẹn đâu, so với sự quan tâm, trên đường đi có chút gập ghềnh cũng không sao cả.”

“Nói tiếp về cậu diễn viên kia nhé, quãng thời gian đó cậu ấy cũng không vào được trạng thái. Diễn viên vốn là một nhân vật công chúng, cậu thu được lương cao thì đồng thời cũng phải mang trên mình những nỗi khổ riêng.” Quách Khải hít một hơi thuốc, hai gò má xẹp xuống, lại thoải mái nhả ra, thoả mãn nói, “Làm diễn viên, thì phải không cần mặt mũi gì, đừng đem vấn đề của mình đặt nặng quá, coi như là ra ngoài mua vui cho mọi người đi, vài ba cái chuyện vặt vãnh, cho bọn họ nói một chút thì làm sao, đó là tiền kiếm về từ chỗ bọn họ đó, cậu phải phân biệt rõ ràng.”

Lục Yên Đinh gật gật đầu, không vào trạng thái lắm cười cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Quách.”

Quách Khải còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nặng nề vỗ cậu hai lần, nói: “Chính cậu tự điều chỉnh điều chỉnh đi, tôi cho cậu thời gian một ngày, qua ngày hôm nay còn quay không tốt nữa thì đừng trách tôi ở trước mặt cả đoàn mắng cậu đó nhé.”

“Vâng,” Lục Yên Đinh nghiêm túc nói, “Ngài cứ việc mắng ạ.”

“Tiểu tử cậu đúng là, luyện được chiêu này hả!” Quách Khải chỉ vào cậu cười cười.

Bọn họ quay phim tới chạng vạng, một cảnh cuối cùng coi như miễn cưỡng qua, Lục Yên Đinh cùng Quách Khải nói, ngày mai có thể lại tới quay một lần nữa, Quách Khải khoát tay một cái với cậu, ra hiệu cậu có thể đi.

Tài xế lái xe vào, Tiểu Triệu mở cửa cho Lục Yên Đinh, thấp giọng nói: “Bọn họ còn đang ở cửa.”

Lục Yên Đinh “ừ” một tiếng, rồi lên xe.

Tốc độ xe chầm chậm, khi đến cửa, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo rất lớn, đèn chớp như thể cực quang ban ngày không ngừng chớp nháy, cho dù đã cách tầng cửa sổ xe, cũng đủ để giày vò mắt người. Lục Yên Đinh có loại ảo giác, như thể mình bị lột hết quần áo ném vào trong tuyết mặc người xem xét chỉ trỏ, cậu dùng cánh tay che kín mắt lại, nghe được đủ loại câu hỏi xuyên thấu qua lớp thủy tinh hóa thành âm thanh dày đặc nhảy vào trong lỗ tai của cậu.

Tài xế văng tục: “Mẹ thế này thì sao mà qua được? Trực tiếp đứng ở đầu xe thế kia là không sợ chết sao!”

Anh ta không ngừng ấn còi, âm thanh chói tai hòa lẫn tiếng người không ngừng không nghỉ đan xen với nhau trong màn đếm vốn nên yên tĩnh, giống như đoạn nhạc nền hoang đường trong vở hài kịch, khiến Lục Yên Đinh có cảm giác như mình đang ở trong một giấc mộng.

Tiểu Triệu cầm áo khoác che trước mặt Lục Yên Đinh, gọi tài xế: “Lái đi! Anh cứ lái thẳng về phía trước! Cái tốc độ này không đâm chết người được đâu!”

Cánh cửa này bọn họ phải mất hai mươi phút mới qua được, rốt cuộc cũng toại nguyện mà rời đi.

Hai trợ lý Alpha thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã sớm biết công việc này không dễ dàng gì, nhưng đến lúc nhìn tận mắt cả hai vẫn thấy run sợ từ tận đáy lòng.

Làm minh tinh quả thật không dễ gì mà, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, thầm nghĩ.

“Không đi vòng được đâu, trước đây cửa phía Đông không có người nào nhưng bây giờ cũng đầy phóng viên ra rồi.” Tiểu Triệu vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Ngày mai phải tìm mấy người bảo vệ đứng sơ tán người ở cửa mới được, sao chuyện này đoàn phim không quản chứ? Ngoại trừ chúng ta những người khác nghe nói cũng bị chặn, đều hỏi về chuyện kết hôn, đoàn phim tốt xấu gì cũng phải quản đi chứ?”

Lục Yên Đinh nói: “Chúng ta ngày mai đến sớm hơn một chút vậy.”

“Đã sớm lắm rồi, bây giờ anh đều là trời vừa hừng đông đã đến. Huống chi anh nhìn tư thế của bọn họ xem, có khi anh đến vào lúc hai, ba giờ sáng thì bọn họ cũng có người ở đó ấy chứ.”

Lục Yên Đinh động viên Tiểu Triệu: “Không có chuyện gì đâu, cái gì mà nơi đầu sóng ngọn gió, thật ra đều là một trận nhiệt độ thôi qua quãng thời gian này là ổn thôi.”

Tiểu Triệu vẫn là mặt mày ủ rũ, cô gọi điện cho công ty thương lượng biện pháp giải quyết.

Về đến nơi ở, không có gì bất ngờ xảy ra cũng có một đống phóng viên đứng đó chầu trực sẵn, nhưng cũng may nơi này là khu dân cư cao cấp trị an tốt, ở cửa đã có mấy bảo vệ duy trì trật tự, bọn họ liền có thể thuận lợi đi vào.

Lúc Lục Yên Đinh về đến nơi, Khúc Như Bình đã ở nhà rồi.

Một khắc kia lúc nhìn thấy anh, Lục Yên Đinh bỗng nhiên sản sinh một loại tình cảm cực kỳ phức tạp, cậu rũ mắt xuống con ngươi không khống chế được chua xót trong đôi mắt, vì để che giấu chính mình, cậu đành cúi đầu xuống cởi giày.

Khúc Như Bình không bật đèn, anh nằm trên ghế sopha, nhìn về phía cậu.

Lục Yên Đinh cảm thấy được anh rất mệt mỏi, mệt mỏi nhưng lại rất ôn nhu.

Từ sáng tới tối chỉ có ít ỏi thời gian này, là thời gian để cho đôi phu phu mới cưới an yên bên nhau.

Khúc Như Bình mỉm cười với cậu: “Về rồi à.”

Đúng vậy, về rồi.

Lục Yên Đinh không thể nói ra lời, cậu cũng cười, chậm rãi đi tới, ngồi xuống: “Anh mệt à?”

Khúc Như Bình đưa mắt nhìn cậu trong phút chốc, kéo Lục Yên Đinh vào trong ngực mình.

Anh nói: “Ngày hôm nay em vất vả rồi.”

Anh đều biết cả.

Lục Yên Đinh suýt nữa đã cứ như vậy mà rơi lệ, cậu nắm chặt cánh tay, ý thức được đây là việc mà hai người bọn họ đang cùng phấn đấu, lời đồn đại thế nào cũng được, sóng to gió lớn đến đâu cũng được, đều là hai người họ sẽ cùng nhau gánh vác.

“Không vất vả,” Cậu dịu dàng nói, “Chồng vất vả hơn em mà.”

“Quen rồi nên thật ra anh không có cảm giác gì.” Khúc Như Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Quay phim thế nào rồi? Anh và em đối diễn một chút nhé.”

“Không cần đâu, thuận lợi lắm.” Lục Yên Đinh ngồi thẳng người dậy, kéo tay Khúc Như Bình, nói, “Đi tắm đi, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Khúc Như Bình khẽ cười với cậu, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Lục Yên Đinh nói: “Đạo diễn Khúc cổ họng cũng khàn rồi kìa, không sắm cái loa theo sao?”

Khúc Như Bình không để ý lắm cười nói: “Mười người đạo diễn thì chín người bị khàn.”

Anh không muốn dành cho mình chế độ đặc biệt, Lục Yên Đinh có thể đọc hiểu ý tứ của Khúc Như Bình.

Lục Yên Đinh lưu luyến nói: “Nhưng anh phải chăm sóc cho mình chứ.”

“Được rồi, ” Khúc Như Bình hôn một cái lên tay cậu, “Em cũng phải vậy nhé.”

Hai người họ cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, khó tránh khỏi đụng chạm, triền miên lên đến tận giường, làm được một nửa hai người đều thấy buồn ngủ, Lục Yên Đinh còn ngáp thẳng một cái, vì vậy hai người họ nhìn nhau chăm chú rồi bật cười.

“Thôi, ngủ đi.” Khúc Như Bình ôm cậu, cảm thán nói.

Trước khi Lục Yên Đinh ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cũng muốn hỏi Khúc Như Bình có trách cậu hay không, trách cậu đã từng lùi bước, đã từng nhát gan, không có thực hiện lời hứa của mình, không có giống như cậu đã từng dùng lời thề son sắt bảo đảm kiên quyết không rời đi mà yêu anh.

Lục Yên Đinh không thể hỏi ra, Khúc Như Bình giống như đã ngủ, tiếng hít thở cũng đều dần.

Lục Yên Đinh mở mắt ra, dè dặt tiến lên trước hôn Khúc Như Bình một cái.

Cậu siết chặt bàn tay ấm áp của Khúc Như Bình, âm thầm hạ quyết tâm.

Cậu vốn là dự định hoàn toàn không để ý đến chuyện trên mạng, cậu cho là chỉ cần không đọc thấy người khác nói cái gì thì cậu có thể giấu dũng khí mù quáng trong lòng đi hết con đường này.

Lúc này Lục Yên Đinh lại thay đổi chủ ý.

Cậu không thể trốn tránh được, cậu cần phải biết trên mạng đều đang nói cái gì, bắt đầu từ ngày mai, cậu quyết định mỗi ngày cho chính mình mười phút để tìm hiểu những tiếng nói trên mạng.

Đất trời điên đảo, sao trời rơi xuống. Phải biết được mưa từ đâu mà tới, cậu mới có thể che ô cho Khúc tiên sinh của cậu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện