Như Là Yêu Thương

Chương 14



Dì Phượng dựa người vào ghế:

- -Em cũng đã thử rồi nhưng đành chịu ngồi từ sáng đến tối mỏi lưng lắm, em thua.

Tôi nói với mẹ:

- -Mẹ ơi, hè này cho con ra Huế học bà ngoại làm bánh nghe mẹ.

Mẹ cốc yêu vào đầu tôi:

- -Cô mà ngồi yên một chỗ thì trời sập mất.

Anh Trí cũng phụ họa:

- -Trời chưa sập, mấy hàng quà đã đưa đơn kiện vì ế, nào khô bò, bò bía, không có Ái Minh chắc họ phải dẹp tiệm mất.

Dì Phượng nhìn tôi nheo mắt:

- -Thêm vào đó, mấy hàng lò ngoài Huế bán đắt lắm. Trí biết không, năm kia Ái Minh ra Huế đập vỡ của bà ngoại mấy cái lò nướng bánh đó.

Ba mẹ cười to đến nỗi tôi không dám ngồi đó nữa, tôi chạy ra hiên không quên cầm theo hai cái bánh. Trong phòng khách, mọi người vẫn ngồi nói chuyện râm ran. Tôi nghe ba nói với mẹ:

- -À quên, anh chưa nói với em, hồi sáng nay chú Vinh có đến thăm anh.

Tiếng mẹ:

- -Ủa, nghe nói chú ấy vượt biên rồi mà.

- -Đâu có, lâu nay chú ấy về miền Tây làm ăn, khá lắm, bắt đầu từ bây giờ, chú ấy về ở đây hẳn để hùn hạp với bạn bè mở một khách sạn hay nhà hàng gì đó, đâu ở miệt Tân Cảng.

Tiếng mẹ reo lên:

- -Hay quá, vậy anh hỏi thử có chỗ nào cho Trí nó làm không, một chân tiếp viên chẳng hạn, nó giỏi ngoại ngữ chắc là thích hợp lắm đấy.

- -Em thì lúc nào cũng ào ào, chú ấy sẽ còn đến nhà thăm vợ chồng mình mà, vội gì.

Tôi đồng ý với ba, đúng là mẹ hay ào ào thật, mẹ luôn luôn muốn anh Trí phải đi làm, mà phải làm những chố có lương thật cao, dù mẹ đủ sức nuôi anh. Mẹ không bắt anh đóng góp đồng nào vào kinh tế gia đình cả, nhưng theo ý mẹ, có bằng cấp chưa đủ mà phải có công ăn việc làm ổn định, thu nhập cao, mới mong xây dựng được một tương lai tốt đẹp. Cũng theo ý mẹ, tương lai tốt đẹp đây là cưới được một cô vợ có của hồi môn. Không biết tự bao giờ, mẹ tỏ vẻ không ưa mấy con bạn nghèo của tôi. Thấy anh Trí có cảm tình với Bích, mẹ thường nói cha mẹ con Bích là giáo viên, cưới nó về chỉ có nước cạp đất mà ăn, rất may anh Trí không nghe câu nói đó. Tôi lại nghĩ đến chú Vinh, chà, mở được khách sạn là giàu phải biết, không biết dạo này chú còn mập không? Chú Vinh là người em kết nghĩa với ba, chú hay lại nhà chơi khi tôi còn bé tí, rồi chú đi học tập, khi chú về thì vợ chú đã theo người đàn ông khác, chú buồn lắm, chú hay đến nhà tâm sự với ba mẹ rồi cách đây ba bốn năm gì đó, tôi không gặp chú nữa, anh Trí nói chú đã vượt biên rồi...

Đêm dần khuya, tôi trở về phòng, dì Phượng đang ngủ say sưa trên giường tôi. Tôi đến bên cửa sổ, nhìn lên trời cao, những vì sao nhấp nháy như thầm hỏi tôi ngày mai thi rồi, cô bé có lo không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện