Nhu Tình Trong Anh

Chương 81: 81: Em Là Con Sam Biển




Căn phòng trong đêm tràn ngập hương vị nồng nhiệt, mùi hương hoan ái từ hai thân thể, âm thanh thiếu nữ r3n rỉ thật nhỏ cùng tiếng va chạm cơ thể lạch bạch.
Hạ Tình nằm gục xuống đệm, cô nằm úp mềm nhũng gục xuống, mặt xoay nghiêng há miệng hít thở không khí.

Tâm trí mơ hồ trong cõi mộng dục, người phía sau vẫn rất uy dũng luật động, đem thô dài cắm rút từ phía sau.
Cô không biết mình đã cùng anh hoạt động qua bao lâu, chỉ biết rằng cô đã ngất đi tỉnh lại vài lần, lúc này mơ mơ hồ hồ nằm hít thở, r3n rỉ cung không nổi.

Cô nằm buông thả mọi thứ trên người, mặc cho anh định đoạt, u hoa phía dưới trở thành một vũng lầy đầy dịch nhờn hoa trộn của cả hai.
Mỗi cái anh rút ra cắm vào đều kéo ra âm thanh nhớp nháp lạch bạch, Hạ Tình rùng người, theo cái cắm sâu của anh, mi tâm nhíu lại, bụng dưới bị rót đầy căng phìn lên.
Đầu óc cô quay cuồng, mụ mị trong cơn mê dục, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ướt mồ hôi bết lại, thân thể đỏ mần đầy vết hôn đỏ tím xen lẫn với những vết cắn in rõ dấu răng, lúc này, phía dưới bị cắm, anh hôn trên vai trần, há miệng cắn lấy da thịt trên bã vai nhỏ.
Anh ngấu nghiến cắn lên bã vai, in ra dấu răng còn chưa đủ thoả mãn, nghiến lấy nghiến để da thịt, Hạ Tình rùng mình.

Thở ra một âm vì đau, mày đẹp nhíu chặt kêu lên.
"A...!Đau...!Chồng ơi đau..."
Âm thanh ngọt ngạo lọt vào tai, đánh thức tâm trí của Phùng Thế Phong, anh vội nhã ra, hôn lên vết cắn kia một cách ôn nhu, âm thanh thật trầm.
"Anh xin lỗi..."
Đắm chìm trong hoan lạc cùng cô, anh vẫn chưa dám tin tưởng đây là hiện thực, mấy lần anh cứ ngỡ mình đang điên rồi, cứ ngỡ mình đang hoang tưởng vồ cắn lấy da thịt mềm mại để có thể cảm nhận rõ tồn tại của cô.
Đến khi cô kêu lên vì đau, giọng nói của cô lôi kéo anh về thực tại.
A...!Hôm nay anh không phải hoang tưởng nữa, đây là sự thật, cô thật sự đang nằm dưới thân anh.
Từng cái đâm đẩy cơ thể cô động đậy, Hạ Tình không thở nổi, há miệng hít lấy hít để không khí, tầm mắt mờ ảo nhìn rèm cửa sổ đằng xa.
Anh lui thân, thắt lưng luật động bất quy tắc cắm rút, đâm sâu vào u hoa kéo ra vô vàng những sợi chỉ bạc nhớt nhầy, thắt lưng vỗ vào hai mông đào lạch bạch, hai bên mông đào bị vỗ đến đỏ.
Cơn tuông trào oi bức ở bụng dưới, Hạ Tình dụi mặt vào đệm, hai tay nắm lấy ga đệm, nín lại hơi thở cùng cơ thể căn cứng rỉ ra một tiếng kiều mị.
"Ưm..."
Thân nhỏ run bần bật, u hoa nhuộm lên gậy to một lớp nước trong suốt bóng loáng, cô đổ gục xuống, mi mắt nặng trĩu khép lại, ngất đi lần nữa.
Phùng Thế Phong nắm chặt lấy hai bên mông đào ghì xuống, đem thân mình nhấp điên nhấp dại thật cuồng nhiệt, nhấp đến u hoa bấy ra vũng lầy đầy nước, dưới đệm ướt đẫm dịch nhờn làm sẫm đệm giường.
Anh cắm rút điên cuồng thêm nữa, thật sảng khoái hít thở sau đó rít lên một âm sảng khoái, bắn ra những dòng ấm nóng rót tràn cô bé nhỏ.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh rót vào cô tinh tươm của anh, rút ra to lớn đã ngoan ngoãn mềm xuống, mắt nhìn sản phẩm ướt đẫm thiếp say thật đẹp mắt.
Anh nằm xuống giường, đem cô mềm nhũng ôm vào lòng, bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nâng lên hôn lên mu bàn tay nhỏ bé thật nâng niu, anh cúi xuống hôn lên mái tóc ướt mồ hôi.
Cảm nhận em bé của anh thiếp sâu thở đều, trái tim rạo rực đến mức anh không thể ngừng cười, tay lại nâng lên mu bàn tay hôn thêm một lần nữa.
Ôm ấp cô trong lòng, thoả mãn nhắm mắt lại.
Hạ Tình ngủ mê đến tận buổi tối ngày hôm sau, bảy giờ tối, cô mới trở mình thật nhẹ, hai hàng mi run run mở ra.

Nhìn thấy đầu tiên là trần nhà, giường đã trống rỗng chỉ còn một mình cô.
Bỗng chốc không nhìn thấy anh khiến cho trái tim cô lo sợ, vội vàng bật dậy muốn tìm kiếm anh.

Bật dậy thật nhanh, cơn đau nhói ở bụng dưới và đau rát ở u hoa dồn lên đại não, Hạ Tình nhăn nhó vì đau đớn, hai tay ôm lấy bụng.
Giữa chân chảy ra chất đặc nhầy nhụa thấm xuống đệm giường, cô đau đến không dám thở mạnh, ngồi dậy liền khum người ôm chặt bụng.
Phùng Thế Phong từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô ôm bụng trông rất đau, anh vội vàng đi nhanh đến bên giường, ngồi xuống giường hai tay nắm lấy hai vai cô, dò hỏi.
"Em làm sao vậy?"
Nghe được giọng nói trầm ấm thật ôn nhu, Hạ Tình nâng mắt nhìn anh, vội vàng hai tay câu lấy cổ anh, mếu máo khóc như đứa trẻ lạc mẹ.
"Hức..."
"Đau lắm sao?" Tay anh đỡ lấy lưng nhỏ xoa xoa, nghe tiếng thổn thức nhỏ, tâm thức rối rít "Ngoan, anh đi chuẩn bị nước nóng cho em ngâm mình."
"Không..." Hạ Tình câu chặt cổ anh, mặt tựa lên vai anh hít lấy hít để mùi hương gỗ trầm.
Thân thể thì chỗ nào cũng đau hết, bụng đau nhói còn giữa chân thì rát buốt sưng phù, tay chân mỏi nhừ, nhưng đau đớn nhất chính là việc cô không nhìn thấy anh.

Vừa rồi khi thức dậy, cô không nhìn thấy anh, cô tưởng rằng anh lại biến mất...
Cho nên mới thật hoảng sợ, hai tay nhỏ câu lấy cổ anh, mếu máo chiếc mũi nghẹn lại sụt sịt.
"Anh đừng đi..."
Cô câu chặt cổ anh, nhất thời lo sợ không muốn anh rời khỏi tầm mắt, Phùng Thế Phong nghe thấy cô nói như thế, bạc môi nâng cao thành nụ cười, nhưng cô vẫn phải ngâm nước nóng để cơ thể tốt hơn.
"Ngoan, anh không có đi đâu cả, chỉ là đi chuẩn bị nước nóng cho em."
"Không..." Hạ Tình hít hít cái mũi, đôi tay ôm anh lộ ra điểm run "Không được đi..."
Phùng Thế Phong cười khẽ, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần, im lặng ôm cô, bàn tay vỗ về làn da lưng mềm mại.
Anh vỗ về, chờ đợi cô bình tĩnh lại.
Cô ôm anh thật lâu, đến khi cơn run rẩy của trái tim ngừng lại, chiếc mũi không còn sụt sịt nữa, cô mới nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn câu cổ anh bám lấy.
"Anh đi đâu vậy?"
Phùng Thế Phong vỗ vỗ lưng nhỏ, trả lời.
"Anh ra ngoài một chút, sao vậy? Không nhìn thấy anh nên lo lắng à?"
"Ư..." Cô thút thít nhỏ, hai tay nhẹ buông anh ra, nằm xuống giường xoay lưng về phía anh, co rúm người ôm lấy bụng, bộ dạng hờn dỗi.
"Anh chén sạch sẽ rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ, thức dậy lại không nhìn thấy anh, em còn tưởng là anh bỏ chạy rồi..."
Phùng Thế Phong phì cười, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi đứng dậy.
"Anh chuẩn bị nước nóng cho em, nằm nghỉ đi."
"Hự..."

Cô giờ đây ngoài nằm liệt trên giường thì có thể làm gì khác chứ, tay chân mỏi nhừ rồi, bụng dưới sau một đêm bị rót đầy căn cứng, giờ đây cô đến hít thở cũng thật khó chịu.
Hạ Tình dụi vào chăn đệm mềm mại, gương mặt nhăn nhăn vì khó chịu chợt mím ra nụ cười, hai gò má hồng hồng bắn ra mấy bông hoa.
Oa, vậy là dụ dỗ được anh rồi.
Phùng Thế Phong đi ra từ phòng tắm, bước đến bên giường ngủ, gối chân bước lên giường, kéo chăn ra, bế lấy thân thể mềm mại đem vào phòng tắm.
Thả cô ngồi vào bồn tắm nước nóng ngâm mình, anh xoay người trở ra gọi phụ vụ vào thay chăn đệm mới, sau đó trở vào, lấy sẵn kem vào bàn chải răng và cốc nước đem đến đưa cho cô.
Hạ Tình ngồi trong bồn nước nóng thư giãn tứ chi, cảm nhận nước nóng xoa dịu cơ thể, thật thoải mái thoả mãn híp mắt.
Nhận lấy bàn chải răng cùng cốc nước, Hạ Tình như đứa trẻ chải răng, chải thật kỹ lưỡng xong, cô húp một ngụm nước rồi nghiêng đầu sang bên ngoài bồn nước phun phì phèo ra, húp thêm ngụm nước nữa, ngửa mặt lên trở thổi ục ục rồi cúi xuống phun phì phèo.
"Xong rồi" Cô đặt bàn chải vào cốc nước rỗng đưa ngược lại cho anh, nét mặt anh thật bình thường nhưng lại mang ý cười, đặt cốc nước lên bồn rửa mặt, bước xoay trở lại nói.
"Anh gội đầu cho em."
"Ò" Hạ Tình dựa lưng vào bồn tắm sẵn sàng chờ đợi dịch vụ gội tóc của anh chồng.
Anh cười cười, chân bước đến, tay cầm ống tay áo xoắn lên, bỗng hành động xoắn tay áo ngừng lại, anh phù tay áo ngược xuống cổ tay.

Bước đến bên bồn tắm, kéo chiếc ghế ngồi xuống, mặc kệ tay áo dài cầm lấy vòi nước xịt lên mái tóc đen dài.
Bên ngoài phòng tắm, hai cô phục vụ đang bận rộn thay ga đệm và chăn bông mới, một cô phục hút bụi trên sàn.
Âm thanh giọng nói từ phòng tắm vang ra, các cô phục vụ vô tình nghe thấy đoạn hội thoại.
"Oa~ Thoải mái quá đi."
"Chồng ồ chồng ồ, mạnh xíu nữa."
"A a đúng rồi, đã quá đi."
"Ớ a, thoải mái quớ."
Ba cô phục vụ nghe thấy, một hình ảnh nhảy lên tâm trí, lập tức đỏ mặt, vội vội vàng vàng hoàn thành xong công việc thì ra ngoài.
Tắm gội xong, cô mặc áo tắm thật gọn gàng, đến tóc cũng được anh sấy khô, được anh bế ra ngoài, anh thả cô lên giường, cô lập tức chìm vào trong chăn bông một cách đầy thoả mãn.
Nằm xuống giường, thoả mãn đến mức hai mắt díp lại.
Phùng Thế Phong nói thật lãnh đạm.
"Không có được ngủ đấy, còn chưa ăn."
"Nhưng mà em muốn ngủ" Hai mắt cô dính lại rồi a, cô mệt lắm a, cần phải được ngủ.
Phùng Thế Phong ấn vào điện thoại bàn trên tủ bên giường, âm thanh ôn tồn nói qua điện thoại.
"Mang đồ ăn lên."
Hạ Tình nằm trong chăn bông, tay chân úm trong chăn bông chỉ lú cái đầu tròn ra ngoài, thư giãn như đang nằm trên mây, nhoe ra nụ cười díp mắt hạnh phúc nói.
"Em không ăn đâu, em chỉ muốn ngủ thôi."

Cô buồn ngủ lắm a, âm thanh dây dưa kéo thật dài.
"Mắt nhắm lại rồi, không mở ra nổi nữaaa."
Trông cô thoả mãn ghê chưa kìa, anh cười cười, nhưng cũng không thể không ăn gì.

Phục vụ mang đồ ăn lên, xe đẩy đồ ăn đẩy đến chỗ ngồi bên giường của Phùng Thế Phong, phục vụ đi ra ngoài, anh xoay đầu lại nhìn cô bé dính trong chăn yêu cầu.

"Ngồi dậy ăn một chút."
Hạ Tình nhắm mắt, giả điếc không nghe thấy, nhắm mắt giống như đã ngủ say.

"Anh bảo dậy ăn một chút, không thể để bụng rỗng như thế được."
Hạ Tình vẫn nhắm mắt, cái miệng mím mím cười cười, mắt vẫn nhắm chặt, miệng nói rất nhanh.

"Mất tín hiệu rồi, ngủ rồi, ngủ mất tiêu rồi."
Phùng Thế Phong nhìn cô làm trò, cô so với hồi trước thật là nhiều trò, nghịch ngợm hơn lúc trước rất nhiều.

Anh xoay người, hai tay luồng vào trong cánh tay nhấc cô ngồi dậy, Hạ Tình bị bế dậy, buộc phải mở mắt ra, môi xụ xuống, mặt mày bí xị.

"Em buồn ngủ."
Anh đặt chiếc gối nằm tựa lên đầu giường, để cô tựa lưng dựa lên gối, nửa nằm nửa ngồi tựa lên đầu giường.

Xoay người lại với xe đẩy đồ ăn, lấy ra đĩa thịt bò bít tết, thao tác rất thuần phục cắt nhỏ thịt bò, nĩa bạc sắn miếng thịt nhỏ xoay lại đưa đến miệng cô.

"Ăn đi, ăn một chút cũng được."
Hạ Tình ngửi thấy mùi đồ ăn, bào tử cũng sôi lên, há miệng cắn lấy thịt bò, nhắm mắt lại nhai nhai thức ăn, nuốt xuống đồ ăn liền thoả mãn nhoe miệng cười.

Anh cắt thịt rồi đút cho cô, Hạ Tình dựa vào giường, mắt nhắm miệng nhai hết miếng thịt này đến miếng thịt khác.

Cô mở mắt nhìn anh ngồi bên giường, thao tác cắt đồ ăn vô cùng thành thạo, góc nghiêng gương mặt cương nghị toác ra mị lực phong trần đầy cuốn hút.

Uầy, cắt thịt thôi mà có cần phải đẹp trai như thế không chứ.

Cô suy nghĩ trong bụng, nhìn bóng lưng vững chắc cũng anh.

Hạ Tình không tựa vào giường nữa, nhích nhích người đến gần anh, ngồi ôm lấy anh từ phía sau, mặt tựa lên bã vai rộng, hai tay vòng ra phía trước câu lấy bụng.


Âm thanh nghịch ngợm thật đáng yêu cười tươi.
"Hì hì, em là con sam biển nè."
Phùng Thế Phong cười mỉm, bạc môi nâng lên, đưa nĩa thịt hướng về gương mặt nhỏ trên vai mình, cô liền há miệng đớp lấy sau đó dụi vào vai anh, nhai nhai thịt.
"Con sam biển của anh là em nè" Nhai xong thịt, Hạ Tình lại nghịch ngợm nói.

Khoé môi Phùng Thế Phong càng cao hơn, cô nghiêng mặt nhìn thấy bạc môi nâng cao, miệng chúm chím chu ra hôn lên gò má của anh một cái chụt, rồi nhoe ra nụ cười hí hí.
Phùng Thế Phong cúi thấp mặt, hai vành tai có chút đỏ, anh thở phù ra, mắt tập trung vào cắt thịt đút cho cô, mặc cho cô làm trò, ăn hết thịt, Phùng Thế Phong kéo nhẹ lên ống tay áo, cầm lấy con tôm hùm to và chiếc kéo sắt bén bắt đầu cắt gỡ thịt.

Hạ Tình như con sam biển ôm lấy lưng anh, xong lại thật buồn ngủ, cô nhìn xuống đùi anh, lại bắt đầu nhít nhít mông chui xuống nằm trên đùi anh.

"Rồi a, em chỉ cần há miệng ra thôi nè, aaa" Cô gối đầu lên đùi anh, mắt nhắm lại há miệng chờ đồ ăn như người nằm chờ sung rụng.
Phùng Thế Phong cầm lấy một miếng tôm, nhìn cô nhỏ nhắm mắt há miệng chờ, bạc môi nâng lên nụ cười cưng chiều, đưa miếng tôm bỏ vào miệng cô.

Cô vẫn nhắm mắt, tôm lọt vào miệng liền nhai nhai.

"Ăn nhăn nhăn nhăn."
Cô nằm gối đầu như thế, mắt nhắm chặt miện há ra chờ đợi, còn anh thì lại bóc tôm bỏ vào miệng cô.

Ăn xong, Hạ Tình vẫn nằm trên đùi anh, hai mắt khép chặt, cô xoay người, ủi mặt vào bụng anh dụi dụi như con mèo nhỏ, âm thanh nhỏ khẽ nói trong mơ màng.
"Em buồn ngủ..."
Anh lau xong tay, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai nhỏ, vỗ dành sang tấm lưng.

"Ừ, em ngủ đi."
Cô dụi vào anh, mùi hương gỗ trầm thật dễ chịu, mí môi nâng ra nụ cười đáng yêu rồi thiếp đi, anh ngồi im như thế dỗ dành em bé của anh ngủ say, một chút cũng không động đậy, chỉ ngồi dỗ dành và ngắm nhìn người trong lòng say giấc.

Còn tiếp...
(P/s Nay chủ nhật mà tui bận, lên chương hơi trễ, mhu mhu, tối mai có tiếp nè.

Anh chị nhà tôi đáng yêu quá.

À, chi tiết lão Phùng chuẩn bị sắn tay áo để gội đầu cho chị bé mà dừng lại, anh ấy không muốn chị nhìn thấy mấy vết sẹo trên tay anh.

Hôm qua chị bé có trói anh bằng băng dính nhưng chị né trói luôn trên tay áo của anh nên không nhìn thấy được mấy vết sẹo.)
_ThanhDii.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện