Chương 2
Tim Lửa thấy một mảng lông vàng dập dờn, liền ngước lên thì thấy Hoa Vàng trườn ra khỏi nhà trẻ đằng sau thằng mèo mướp nhỏ đậm màu. Một con mèo con vàng hoe lủng lẳng nơi quai hàm của chị, và chị nhẹ nhàng đặt nó xuống đất cạnh bé Mâm Xôi. Ngay lập tức, Tim Lửa biết Hoa Vàng đã trông thấy phản ứng của anh, bởi vì chị mèo màu hoe quấn đuôi quanh đám con mình để bảo vệ chúng và ngước cằm lên, như thể thách thức Tim Lửa nói điều gì.
Tim Lửa cảm thấy hơi tội lỗi. Anh đang nghĩ gì vậy? Lạy bộ tộc Sao, anh là thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm cơ mà! Anh biết mình phải động viên Hoa Vàng rằng những đứa trẻ này sẽ được chăm sóc và tôn trọng như bất kỳ thành viên nào khác trong bộ tộc. "Lũ con của chị thật... mạnh khỏe," anh lắp bắp, nhưng lông anh xù lên khi thằng mèo mướp đậm ngước đôi mắt màu hổ phách của nó nhìn anh không chớp, đúng hình ảnh ánh mắt hăm dọa của Vuốt Cọp.
Tim Lửa cố tấn chân xuống nền đất cứng hầu chế ngự nỗi sợ hãi và giận dữ khiến móng vuốt anh tự động giương ra. Vuốt Cọp mới là kẻ phản bội bộ tộc Sấm, anh tự nhủ. Không phải đứa trẻ này.
"Đây là lần đầu tiên bé Hung ra khỏi nhà trẻ." Hoa Vàng meo với anh. Chị băn khoăn liếc nhìn xuống con mèo nhỏ.
"Chúng lớn nhanh ghê." Tim Lửa lầm bầm.
Hoa Vàng cúi xuống và liếm đầu từng đứa một, sau đó bước về phía Tim Lửa. "Tôi hiểu anh cảm thấy thế nào," chị lặng lẽ meo. "Đôi mắt anh luôn bộc lộ trái tim anh. Nhưng đây là các con tôi và tôi sẽ liều chết để bảo vệ chúng, nếu cần." Chị ngước nhìn sâu vào đôi mắt Tim Lửa và anh thấy cảm xúc mãnh liệt của chị tận đáy ánh mắt vàng ấy.
"Tôi lo sợ cho chúng, Tim Lửa," chị meo tiếp. "Bộ tộc sẽ không bao giờ tha thứ cho Vuốt Cọp – và họ làm vậy cũng phải. Nhưng bé Mâm Xôi và bé Hung chẳng làm gì sau cả, và tôi sẽ không để chúng bị trừng phạt vì Vuốt Cọp đâu. Thậm chí tôi sẽ không nói cho chúng biết cha chúng là ai, chỉ bảo rằng ông ấy là một chiến binh gan dạ và dũng mãnh."
Tim Lửa bỗng cảm thông cho chị mèo đau khổ này. "Chúng sẽ an toàn ở đây," anh hứa, nhưng đôi mắt hổ phách của bé Mâm Xôi vẫn khiến chân anh nhói lên rần rật khi Hoa Vàng quay đi.
Phía sau họ, Bão Trắng ép mình chui ra khỏi nhà trẻ. "Mặt Vện nghĩ là hai đứa con còn lại của cô ấy đã sẵn sàng cho việc huấn luyện," ông meo với Tim Lửa.
"Sao Xanh biết không?" Tim Lửa hỏi.
Bão Trắng lắc đầu. "Mặt Vện muốn tự chia sẻ tin tức này với Sao Xanh, nhưng nhiều ngày rồi bà chưa đến thăm nhà trẻ."
Tim Lửa nhíu mày. Tộc trưởng vốn thường quan tâm đến mọi khía cạnh của cuộc sống trong bộ tộc, đặc biệt là nhà trẻ. Mọi mèo đều biết rằng việc bộ tộc Sấm có những đứa trẻ khỏe mạnh, cứng cáp là quan trọng đến thế nào.
"Tôi nghĩ việc này cũng không có gì lạ," Bão Trắng tiếp. "Bà vẫn còn mệt sau trận chiến với bọn mèo phiến loạn."
"Tôi có nên đi báo với bà ngay không?" Tim Lửa hỏi.
"Ừ. Tin tốt lành có thể khiến bà vui lên." Bão Trắng nhận xét.
Thốt nhiên, Tim Lửa nhận ra là Bão Trắng cũng đang lo lắng về Sao Xanh như mình. "Đúng vậy," anh đồng ý. "Bộ tộc Sấm đã không có nhiều lính nhỏ như thế này trong nhiều mùa trăng rồi."
"À, nói mới nhớ," Bão Trắng meo, mắt ông đột nhiên quắc lên. "Chân Mây đâu? Tôi nghĩ nó đang săn mồi cho các mèo già."
Tim Lửa lúng túng né ánh mắt ông. "È, ờ, phải. Tôi không biết cái gì khiến nó lâu như vậy."
Bão Trắng giơ một cẳng chân trước lực lưỡng của mình lên và liếm. "Khu rừng không còn an toàn như nó đã an toàn một thời nữa," ông khẽ meo, như thể đọc được những suy nghĩ thấp thỏm của Tim Lửa. "Đừng quên bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối vẫn còn tức giận chuyện chúng ta chứa chấp Đuôi Gãy. Họ vẫn chưa biết Đuôi Gãy đã chết, và có thể sẽ lại tấn công chúng ta."
Đuôi Gãy từng là tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Hắn đã suýt tàn phá những bộ tộc khác trong rừng vì lòng tham xâm lấn lãnh thổ của hắn. Bộ tộc Sấm đã giúp tống khứ hắn khỏi bộ tộc khốn khổ của hắn, nhưng sau đó lại cho hắn nương náu như một tù binh mù và vô dụng – một quyết định nhân từ không được những kẻ thù trước kia của hắn hoan nghênh.
Tim Lửa biết Bão Trắng đang cảnh báo mình một cách tế nhị – dù ông chiến binh thậm chí không bảo Vuốt Cọp có thể còn ở quanh đây, nhưng sự thắc thỏm vì đã để chân Mây đi một mình khiến anh co vòi tự vệ. "Sáng nay ông cũng để chân Sáng đi săn một mình mà," anh vặn lại.
"Phải. Tôi bảo nó chỉ ở khe núi thôi và phải trở về trước lúc mặt trời lên cao." Giọng Bão Trắng từ tốn, nhưng ông ngừng liếm chân và nhìn Tim Lửa với vẻ lo lắng trong mắt. "Tôi hy vọng chân Mây đừng đi quá xa trại."
Tim Lửa ngoảnh đi và lầm bầm. "Tôi nên đi báo cho Sao Xanh biết là bọn trẻ đã sẵn sàng."
"Hay đấy," Bão Trắng trả lời. "Để tôi dắt chân Sáng ra ngoài tập luyện. Cô ấy săn tốt nhưng cần phải rèn thêm những kỹ năng chiến đấu."
Thầm nguyền rủa chân Mây, Tim Lửa bước về phía Bục Đá. Phía ngoài hang Sao Xanh, anh vội rửa ráy hai tai thật nhanh và gạt chân Mây ra khỏi đầu óc trước khi đánh tiếng qua đám địa y bao phủ lối vào. Một tiếng "Vào đi" nhỏ nhẹ từ bên trong vọng ra, và Tim Lửa từ từ bước vào.
Trong hang mát rượi, được hình thành do một dòng suối cổ xưa khoét vào đáy Bục Đá. Anh mặt trời len qua đám địa y khiến những bức tường sáng lên ấm áp. Sao Xanh đang ngồi thõng vai trong ổ của bà như một con vịt ủ rũ. Bộ lông xám dài của bà bẩn bết. Có lẽ những vết thương quá đau khiến bà không thể liếm kỹ được, Tim Lửa nghĩ. Đầu óc anh cố tránh nghĩ tới khả năng khác – rằng tộc trưởng không còn màng đến việc tự chăm sóc bản thân nữa.
Nhưng nỗi lo mà lúc nãy anh đọc thấy trong mắt Bão Trắng khiến anh nhói đau. Tim Lửa không khỏi để ý thấy Sao Xanh trông gầy đi như thế nào, chợt nhớ lại con chim mà bà đã bỏ dở cả nữa hồi tối qua – bà đã lặng lẽ trở về hang của mình thay vì ở lại để chia lưỡi với các chiến binh kỳ cựu, như bà từng hay làm.
Tộc trưởng bộ tộc ngước mắt lên khi Tim Lửa vào, và anh cảm thấy nhẹ người khi thấy bà có chút quan tâm trong ánh mắt.
"Tim Lửa." Bà chào, ngồi thẳng lại và ngước cằm lên. Bà giữ cho cái đầu to màu xám mang vẻ cao quý, đầy phẩm giá mà Tim Lửa đã ngưỡng mộ khi lần đầu tiên anh gặp bà trong rừng, gần ngôi nhà cũ Hai Chân của anh. Chính Sao Xanh đã mời anh gia nhập bộ tộc, và niềm tin của bà đối với anh đã nhanh chóng thiết lập một mối giao kết đặc biệt giữa họ.
"Sao Xanh," anh bắt đầu meo, kính trọng nghiêng đầu. "Hôm nay Bão Trắng đã đến nhà trẻ. Mặt Vện bảo với ông ấy rằng những đứa con của cô đã sẵn sàng bắt đầu quãng đời lính nhỏ của chúng."
Sao Xanh từ từ mở to mắt ra. "Vậy à?" Bà lầm bầm.
Tim Lửa đợi Sao Xanh bắt đầu ra những mệnh lệnh cho buổi lễ kết nạp lính nhỏ. Nhưng bà mèo chỉ nhìn anh trừng trừng.
"È... bà muốn ai làm mèo bảo trợ cho chúng?" Anh giục.
"Mèo bảo trợ." Sao Xanh ngao khều khào.
Bộ lông của Tim Lửa bắt đầu tê giật bồn chồn.
Đột nhiên, một tia nghiệt ngã lóe lên trong đôi mắt xanh da trời của bà. "Có mèo nào mà chúng ta có thể tin cậy giao phó việc huấn luyện những đứa trẻ ngây thơ này không?" Bà hỏi.
Tim Lửa e ngại, sốc đến độ không thể trả lời được. Mắt tộc trưởng lại sáng lên lần nữa. "Anh có thể nhận chúng được không?" Bà chất vấn. "Hay là Vằn Xám?"
Tim Lửa lắc đầu, cố đẩy lùi nỗi khiếp đảm vừa châm vào mình như rắn lục cắn. Lẽ nào Sao Xanh quên rằng Vằn Xám không còn là thành viên của bộ tộc Sấm nữa? "Tôi... tôi đã có chân Mây. Còn Vằn Xám..." Lời của anh trại đi. Anh vội hít một hơi thở ngắn rồi bắt đầu lại. "Thưa Sao Xanh, chiến binh duy nhất không thích hợp cho việc huấn luyện bọn trẻ này là Vuốt Cọp, và ông ta đã bị tống cổ đi rồi, bà có nhớ không? Bất cứ chiến binh bộ tộc Sấm nào cũng đều trở thành mèo bảo trợ tốt cho những đứa con của Mặt Vện." Anh tìm kiếm phản ứng trong vẻ mặt của Sao Xanh, nhưng bà cứ đang nhìn chong chong xuống nền hang, như không thấy gì. "Mặt Vện đang hy vọng sẽ sớm có một buổi lễ đặt tên," anh kiên nhẫn meo. "Đám con của cô ấy còn hơn cả mức sẵn sàng nữa. Chúng là bạn cùng lứa với chân Mây, trong khi cậu ta đã làm lính nhỏ được nửa mùa trăng rồi."
Tim Lửa nhoài người tới trước, muốn chắc chắn Sao Xanh trả lời. Cuối cùng bà gật đầu một cái dứt khoát và ngước mắt nhìn Tim Lửa. Thật nhẹ nhõm, anh thấy sự căng thẳng đã rời khỏi đôi vai bà. Và mặc dù ánh mắt bà dường như vẫn còn xa xăm và băng giá, nhưng giờ nó đã điềm tĩnh hơn. "Chúng ta sẽ có một buổi lễ đặt tên trước bữa ăn tối nay." Bà meo, như thể bà chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
"Vậy bà muốn ai làm bảo trợ cho chúng?" Tim Lửa thận trọng hỏi. Anh cảm thấy rợn thấu khắp đuôi khi Sao Xanh lại đờ ra và ánh mắt bà quét quanh hang một cách khắc khoải.
"Anh quyết định đi."
Câu trả lời của bà chỉ vừa đủ nghe, và Tim Lửa quyết định không ép bà thêm nữa. Anh nghiêng đầu và meo. "Vâng, thưa Sao Xanh," rồi lùi ra khỏi hang.
Anh ngồi trong bóng của Bục Đá một lúc để xâu chuỗi lại những suy nghĩ của mình. Sự phản bội của Vuốt Cọp đã khiến bà bị kinh động hơn là anh nhận thấy, đến mức bà không còn biết có thể tin vào các chiến binh của mình nữa hay không. Tim Lửa cúi đầu xuống liếm ngực một cái để tự trấn an mình. Sao Xanh sẽ vượt qua điều này thôi, anh tự nhủ. Đồng thời, anh cần phải che giấu nỗi lo âu của bà khỏi những mèo khác. Bộ tộc đã hoang mang rồi, như Bão Trắng nói, nếu thấy Sao Xanh thế này chỉ khiến họ thêm hoảng sợ mà thôi.
Tim Lửa thả lỏng cơ vai lại và bước về phía nhà trẻ. "Chào, Da Cây Liễu." Anh meo khi bước đến gần cô nữ miu. Cô mèo lông xám nhạt đang nằm nghiêng qua một bên ở phía ngoài những bụi mâm xôi dày đặc che chở nhà trẻ, tận hưởng cái ấm áp của mặt trời.
Cô ngước đầu lên khi Tim Lửa dừng lại cạnh bên cô. "Chào, Tim Lửa. Cuộc sống của một thủ lĩnh trợ tá thế nào?" Đôi mắt cô hơi tò mò, giọng cô thân thiện, không nhuốm chút thách thức nào."
"Tốt." Tim Lửa meo với cô. Chắc chắn sẽ tốt nếu như tôi không bị vướng cái thằng lính nhỏ của nợ đó, anh điên tiết nghĩ, hoặc nếu những mèo già không thấp thỏm về sự phẫn nộ của bộ tộc Sao, hoặc tộc trưởng đừng mệt mỏi đến mức không thể quyết định được mèo bảo trợ cho những đứa con của Mặt Vện.
"Rất mừng khi nghe vậy." Da Cây Liễu rù rừ. Cô vặn đầu lại và liếm lưng mình.
"Mặt Vện có ở đây không?" Tim Lửa hỏi.
"Bên trong ấy." Da Cây Liễu vừa liếm lông vừa meo.
"Cảm ơn." Tim Lửa bước vào trong bụi mâm xôi. Bên trong sáng một cách đáng kinh ngạc. Nắng mặt trời đã chiếu xuống qua những kẽ hở của những nhành cây quấn vào nhau, và Tim Lửa tự nhủ mình phải cho vá những lỗ hổng ấy lại trước khi những cơn gió lạnh của mùa lá rụng thổi đến.
"Chào, Mặt Vện," anh meo. "Tin tốt lành! Sao Xanh bảo lễ đặt tên cho các con của chị sẽ diễn ra vào tối nay đấy."
Mặt Vện đang nằm nghiêng qua một bên trong khi hai đứa con leo trèo lên người chị. "Tạ ơn bộ tộc Sao!" Chị lầm bầm khi đứa con nặng hơn, đứa lông đốm có những chấm nhỏ li ti, phóng khỏi sườn mẹ và phi thân vào con em nó. "Hai đứa này lớn quá, nhà trẻ không chứa nổi chúng rồi."
Lũ mèo con nhào lộn và lăn trúng lưng mẹ chúng thành một đám chân với đuôi nhùng nhằng. Mặt Vện nhẹ nhàng đẩy chúng xa khỏi mình và hỏi. "Anh có biết ai sẽ là mèo bảo trợ của chúng không?"
Tim Lửa đã chuẩn bị cho câu hỏi này. "Sao Xanh chưa quyết định," anh giải thích. "Chị có thích chiến binh nào hơn không?"
Mặt Vện ngạc nhiên. "Sao Xanh sẽ biết rõ nhất – bà sẽ quyết định."
Tim Lửa cũng như bất cứ mèo nào khác đều biết rằng theo truyền thống thì tộc trưởng bộ tộc sẽ chọn mèo bảo trợ. "Phải, chị nói đúng." Anh nặng nề meo.
Bộ lông của anh xù lên khi một cơn gió thổi mùi của thằng mèo mướp con Vuốt Cọp đến đệm khứu giác của anh. "Hoa Vàng đâu?" Anh hỏi Mặt Vện, giọng gay gắt hơn anh ngờ.
Mắt chị mở to. "Cô ấy dắt lũ trẻ đi thăm các mèo già rồi," chị trả lời. Chị nheo mắt với Tim Lửa. "Anh nhận ra Vuốt Cọp trong con trai của ông ta phải không?"
Tim Lửa gật đầu một cách bức bối.
"Nó có ánh nhìn của bố nó, nhưng chỉ thế thôi," Mặt Vện trấn an. "Nó rất hiền với những đứa khác, và chị nó chắc chắn sẽ luôn kìm kẹp nó!"
"Ừm, vậy thì tốt." Tim Lửa quay đi. "Tôi sẽ gặp chị tại buổi lễ nhé." Anh meo khi lùi trở ra lối vào nhà trẻ.
"Điều này có nghĩa là Sao Xanh sẽ quyết định khi nào thì buổi lễ diễn ra phải không?" Da Cây Liễu gọi với theo khi anh ra tới ngoài nhà trẻ.
"Phải." Anh trả lời.
"Ai sẽ là mèo bảo...?"
Nhưng Tim Lửa đã dấn bước đi trước khi có thể nghe nốt câu hỏi của Da Cây Liễu. Tin tức về buổi lễ đặt tên sẽ lan khắp trại như một đám cháy rừng, và mọi mèo đều muốn biết cùng một điều. Tim Lửa cần phải quyết định sớm, nhưng mũi anh vẫn tràn đầy mùi của bé Mâm Xôi, và tâm trí anh quay mòng mòng khi những suy nghĩ đen tối lại dang đôi cánh hiểm ác ra bao bọc lấy anh.
Theo bản năng, anh hướng đến hàng dương xỉ dẫn đến trảng trống của mèo lang y. Học trò của Nanh Vàng, Da Xỉ Than, hẳn là có ở đó. Do Vằn Xám đã đến sống với bộ tộc Sông, nên Da Xỉ Than là mèo bạn thân nhất của Tim Lửa. Anh biết cô mèo xám dịu dàng sẽ hiểu được những cảm xúc rối bời đang sục sôi trong tim anh.
Anh bước lẹ qua hàng dương xỉ mát rượi và tuôn vào trảng trống rực ánh mặt trời. Ở một đầu của nó có một tảng đá láng o đứng sừng sững, nứt ra từ trung tâm xuống phía dưới. Hốc đá ở giữa tảng đá đủ rộng cho Nanh Vàng làm hang và cất giữ các loại dược thảo của bà.
Tim Lửa vừa định gọi thì Da Xỉ Than khập khiễng chui ra khỏi khe nứt tối om của tảng đá. Như mọi khi, nỗi vui mừng gặp lại bạn của anh bị chựng lại bởi nỗi đau nhìn thấy cái chân vẹo đã ngăn cản cô trở thành chiến binh. Cô mèo trẻ đã bị thương nặng khi cô chạy trên đường Sấm Rền. Tim Lửa luôn dằn vặt, thấy mình có trách nhiệm bởi vì tai nạn xảy ra vào lúc Da Xỉ Than là lính nhỏ của anh. Nhưng khi cô nằm dưới sự chữa trị của Nanh Vàng, bà mèo lang y này đã bắt đầu dạy cô cách chăm sóc những mèo bệnh, rồi sau đó nhận cô làm học trò cách đây một mùa trăng rưỡi. Cuối cùng Da Xỉ Than đã tìm được chỗ đứng cho mình trong bộ tộc.
Một bó lá thuốc to xù đung đưa dưới quai hàm Da Xỉ Than khi cô bước tập tễnh vào trảng trống. Mặt cô nhúm nhíu lại lo lắng, và cô thậm chí còn không để ý thấy Tim Lửa đang đứng ở lối vào đường hầm. Cô thả mớ lá xuống mặt đất cháy nắng và bắt đầu dùng hai chân trước để chọn lựa lá một cách bứt rứt.
"Da Xỉ Than?" Anh meo.
Cô mèo nhỏ ngẩng lên, ngạc nhiên. "Tim Lửa! Thầy đang làm gì ở đây? Thầy bị bệnh à?"
Tim Lửa lắc đầu. "Không. Mọi thứ ổn cả chứ?"
Da Xỉ Than ngán ngẩm nhìn đống lá trước mặt mình, và Tim Lửa bước đến thúc mõm vào cô một cái. "Có chuyện gì vậy? Đừng ca cẩm với tôi là cô lại làm đổ mật chuột vào ổ của Nanh Vàng nữa đấy."
"Không phải!" Da Xỉ Than hậm hực đáp. Sau đó cô hạ mắt xuống. "Đáng lẽ em không nên đồng ý học làm mèo lang y. Em thật là một tai họa. Đáng lẽ em phải học được những dấu hiệu đó khi em tìm thấy con chim thối rữa chứ!"
Tim Lửa nhớ lại khoảnh khắc sau buổi lễ phong danh của mình. Da Xỉ Than đã chọn một con chim ác là từ đống mồi tươi để đem đến cho Sao Xanh, nhưng hóa ra, bên dưới lớp lông mềm của nó lúc nhúc giòi là giòi.
"Nanh Vàng có nghĩ đó là một điềm gở cho cô không?" Tim Lửa hỏi.
"Ừm, không." Da Xỉ Than thú nhận.
"Vậy thì cái gì khiến cô nghĩ cô không được định đoạt để là một mèo lang y, hả?" Anh cố không để tâm trí mình cứ bám riết lấy sự thật rằng con chim ác thối rữa ấy có thể là một điềm báo về một mèo khác – tộc trưởng của anh, Sao Xanh.
Da Xỉ Than giật đuôi thấy vọng. "Nanh Vàng bảo em trộn thuốc cao đắp cho bà. Chỉ là thứ thuốc đơn giản để làm sạch vết thương thôi. Đó là một trong những thứ đầu tiên bà dạy em, thế mà bây giờ em quên phéng mất phải trộn những loại lá nào rồi. Bà sẽ nghĩ em là đứa vô dụng cho coi!" Giọng cô rống hẳn lên và đôi mắt xanh da trời của cô trợn ngược, khổ sở.
"Cô không phải là đồ vô dụng, Nanh Vàng biết điều đó." Tim Lửa nói với cô một cách máy móc.
"Nhưng đó không phải là vụ ngớ ngẩn đầu tiên của em gần đây. Hôm qua em đã phải hỏi bà sự khác nhau giữa cây mao địa hoàng với hạt cây anh túc." Da Xỉ Than thậm chí còn gục đầu xuống thấp hơn. "Nanh Vàng bảo em là một thảm họa cho bộ tộc."
"Ôi dào, cô thừa biết Nanh Vàng như thế nào mà," Tim
Bình luận truyện