Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 42: Ban đêm gió lớn . . .
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Lam Khanh ngước mắt nhìn cô, dừng một chút rồi nói ra một sự thật: “Thật ra thì em chỉ bị ảnh hưởng của Hứa Văn Cường thôi.”
Bị vạch trần rồi, Lạc Thủy chỉ đành lặng lẽ lướt qua: “Được rồi, em thừa nhận, mặc kệ là Châu Nhuận Phát hay là Huỳnh Hiểu Minh đóng, em đều rất thích.”
Thật ra Lạc Thủy không thích xem phim truyền hình, thời điểm ban đầu, lúc căn nhà nhỏ bé đang thịnh hành, chỉ coi phần mở đầu và kết thúc thì đã mất hết kiên nhẫn, càng không cần phải nhắc tới những bộ phim Hàn, trên căn bản là không xem một bộ nào hết. Nhưng cô lại cố tình xem mỗi tập phim của từng phiên bản bộ phim Bến Thượng Hải, mà còn xem hết sức chăm chú, thời kỳ sống đầu đường xó chợ, một Phùng Trình Trình mảnh mai nhu mì, một Hứa Văn Cường hăng hái, đã định ước cả đời ở bên sông Hoàng Phố, hay ở chỗ là không giống với khói lửa nhân gian, bất đắc dĩ ở giữa cừu hận của gia đình, cha mẹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy được gả làm vợ người khác.
Lam Khanh không sợ hãi, lên tiếng: “Đại khái người đi trước nắm quyền chủ động, anh thích bộ phim của Châu Nhuận Phát hơn.”
Trái lại, những lời này rất quen thuộc, giống y như đúc những lời Đốn họa thủy đã nói.
Phiên bản của Huỳnh Hiểu Minh ra mắt lúc Lạc Thủy học cấp ba, một tháng mới có thể về nhà một lần, không thể làm gì khác hơn nhờ Họa Thủy học ngoại trú thu phim truyền hình này vào MP4 cho cô, lúc đó cậu ta cũng đã nói một câu như vậy, hình như phần lớn đàn ông đều không thích Huỳnh Hiểu Minh.
Ngược lại, cô cũng không để bụng: “Từ trên người bọn họ nhìn thấy Hứa Văn Cường.”
Lam Khanh nói: “Có lẽ ông ta đã ảnh hưởng tới mấy đời người, mẹ anh cũng rất yêu thích ông ta, lúc đó tuyên truyền Bến Thượng Hải, ba anh bị nói đến nỗi choáng váng đầu óc, mỗi ngày đều chạy qua phòng anh để ngủ.”
Nghe thấy anh nhắc về gia đình của mình, Lạc Thủy cảm thấy thú vị, không khỏi hỏi thêm: “Vậy anh giống ai trong hai người?”
Lam Khanh nhăn nhó nói: “Giống Hứa Văn Cường có được không?”
Hình tượng đại thần cực kỳ to lớn ở trong suy nghĩ Lạc Thủy sụp đổ ầm ầm.
Lạc Thủy nhìn anh, giống như đang nhìn một người Giáp Ất Bính Đinh hết sức bình thường nào đó, một chút xíu gò bó lúc ban đầu đã biến mất không còn tung tích nào.
“Không được, không cần phải bắt chước thần tượng của em.”
Lam Khanh đặt đũa xuống, rút khăn giấy từ trong túi tiền ra, đưa cho cô: “Lớn lên nhìn giống mẹ anh, nhưng tính tình thì giống ba anh.”
Lạc Thủy đồng ý một tiếng, nhận lấy khăn giấy, xấu hổ một lúc, cô chưa bao giờ mang theo, vùi đầu tiếp tục ăn một cách thong thả ung dung, lại nói thầm ở trong lòng: khó trách dáng dấp anh lại dễ nhìn như vậy. [le/quy/don/quynh/le/2207] Ấn tượng của cô đối với cha mẹ không quá khắc sâu, thời gian chung đụng rất ít, hơn nữa cha me cô rất ân ái, hoàn toàn tạo thành một thế giới không có kẽ hở, cô không thể đặt chân vào được, điều đáng mừng ở đây là cô vẫn hiểu và tôn kính cha mẹ mình, không giống như trên TV hay tiểu thuyết, lớn lên một cách bình thường mà không có sự vặn vẹo hay khúc mắc ở trong lòng.
Nhưng mà một nhà ba người bọn họ đứng chung một chỗ thì người khác nhất định nhìn ra được.
Bởi vì ——
“Ba mẹ em cũng họ Lạc, mọi người đều có khuôn mặt rất giống nhau.”
Thật ra Lam Khanh ăn rất ít, phần lớn thời gian đều ngồi đó nhìn cô ăn, thật là một đứa bé dễ ăn, làm cho tâm tình của người khác cũng vui vẻ. Nghe được câu nói này bất ngờ bật cười: “Họ của chúng ta đều bắt đầu bằng chữ L, quả thật mọi người đều giống nhau.”
Lạc Thủy cũng vui vẻ, cảm thấy lời nói này mang lại một loại yên ổn trong kiếp sống này, mùi vị tốt đẹp của năm tháng bình yên, chỉ còn thiếu một xã hội đại đồng (Quỳnh: theo mình biết xã hội đại đồng trong sách Trung văn chính là mọi người chung sống hòa bình, không lo sợ trộm cắp, không tranh giành, giúp đỡ người già, yêu thương con nít, các bạn có thể tra thêm trên Google nha). Cô nhìn trong dĩa mình, lại nhìn ở phía dối diện, tức giận bất bình nói: “Tai sao anh lại ăn ít như vậy? Thức ăn ở căn tin trường bọn em không ngon hả?”
Lam Khanh mặt không chút thay đổi, nói rất nghiêm túc: “Quả thật so ra thì căn tin trường học bọn anh ăn ngon hơn.”
Lạc Thủy tiếp tục tức giận bất bình: “Thật sao? Dù sao thì em cũng chưa ăn qua, cho dù ngon dở mặn lạt thế nào cũng đều do anh nói thôi.”
Một giọng nam vang lên, tiếp tục dụ dỗ: “Lúc nào cũng đợi Lạc tiểu thư đại giá quang lâm.”
Lạc Thủy xúc cơm, cô đã ăn ba năm vẫn cảm thấy ngon, định lừa gạt ai hả? Đồ ăn của đại học Y vẫn luôn nổi tiếng từ trước tời giờ rồi: “Được.”
Ngày đó không biết Lạc Thủy lo sợ cái gì mà, cố gắng dẫn Lam Khanh lượn quanh những khu vực vắng vẻ, Lam Khanh thầm hiểu trong lòng, cũng không gấp gáp trong một lúc, từ trước tới nay sự kiên nhẫn của anh rất tốt, khi đã nhận định chuyện gì, thì càng thêm kiên trì, cố chấp tới chết.
Cuối cùng còn gặp được người quen, chính là Vương Tiểu Du đã lâu không xuất hiện trong phòng ký túc xá.
Đầu tiên, Vương Tiểu Du liếc mắt nhìn Lạc Thủy không xác định, sau đó bước thật nhanh tới chụp lấy bả vai Lạc Thủy, trực tiếp cùng cô bước lại gần bên cạnh trai đẹp: “Anh đẹp trai, học trường nào? Làm quen một chút đi.” Không phải cô ấy nói chắc chứ, quả thật trường học của bọn họ không có loại nam sinh mang khí chất này.
Lam Khanh không có kinh ngạc hay nghi ngờ chút nào, liếc mắt nhìn bàn tay đang dùng sức lôi kéo, quấy rầy Lạc Thủy, cười nhạt, nói hơi có vẻ mập mờ: “Xin chào, tôi là bạn của Lạc Thủy, đại học X, rất hân hạnh được biết cô.”
Lúc ban đầu, Vương Tiểu Du chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, cũng không có nghĩ sâu xa, nghe được anh nói là đại học X, hai mắt nhìn kỹ lại, sau đó thì há miệng thật lớn, nửa ngày mới lên tiếng, <dđ.lê.quý.đôn> vẫn là thử dò xét vì không xác định được: “Lam Khanh?”
Lam Khanh thản nhiên gật đầu.
Cuối cùng Lạc Thủy kéo bàn tay đang quấy rối ra, dùng sức đẩy Vương Tiểu Du đang ở trong trạng thái hoa si, muốn để cô ấy hoàn hồn, tránh nói ra những chuyện gì đó kinh người.
Vương Tiểu Du nhìn chằm chằm thẳng vào Lam Khanh, rồi đưa tay ra, nói với vẻ rất thành kính: “Đại thần, ký tên và chụp hình cùng nhau đi.”
Lạc Thủy rút bàn tay của Vương Tiểu Du trở về, lúng túng giới thiệu với Lam Khanh: “Bạn cùng phòng của em, Vương Tiểu Du.”
Lam Khanh nhìn ra Lạc Thủy đang lúng túng, chỉ gật đầu.
Lúc này, Vương Tiểu Du mới bình thường trở lại, nhìn qua Lạc Thủy, lại nhìn Lam Khanh, bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười hết sức buồn nôn: “Mình đi ăn cơm, hai người cứ tiếp tục.”
Lạc Thủy vừa lúng túng vừa buồn cười, còn muốn thay bạn cùng phòng cứu vãn một chút thể diện, nên nói: “Bình thường cô ấy không phải như vậy đâu.”
Lam Khanh hiểu rõ, nói: “Anh biết.”
Qua hai giây, còn nói thêm: “Lạc Thủy, tìm lúc thích hợp, anh mời bạn cùng phòng của em ăn cơm.”
Lam Khanh không cần ai dạy cũng hiểu rõ phải hối lộ những người thân cận nhất bên cạnh Lạc Thủy, thật ra thì anh cũng không biết đây là tục lệ thông thường, là tục lệ thông thường dành riêng cho những người yêu nhau, là thật mà, tác giả có thể làm chứng.
Lạc Thủy không hề chuẩn bị tâm lý, nghe được anh nói một câu khẳng định, chỉ theo bản năng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Quả nhiên, theo bản năng rất đáng sợ......
Lạc Thủy lẩm bẩm đây là đại thần theo phép lịch sự thôi.
Ừ, theo phép lịch sự.
Không được cao minh lắm khi nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nói xong lại muốn cắn đầu lưỡi mình, nói như vậy rõ ràng không muốn để cho người ta về.
Lỡ như anh bận chuyện gì thì sao?
Lỡ như anh không muốn ở cùng với cô thì sao?
Hoàn hảo đại thần nể tình: “Nếu như buổi chiều em không có giờ học, anh dẫn em tới một nơi.”
Lạc Thủy vội vàng gật đầu, sự thật chứng minh đại thần vẫn rất hiền lành.
Hình như bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, nhưng làm thế nào đều cảm thấy Lam Khanh của đại học X rất dễ bị người ta bắt cóc bán đi vậy, hình như cô không được dè dặt lắm, dù sao thì Lam Khanh cũng đã lái xe đi rồi.
Anh lái một chiếc xe Hồng Kỳ, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, (quynhle2207/lqd) nhưng lẩn trong dòng xe cộ tấp nập toàn xe ngoại quốc thì lại mang vẻ bắt mắt khác thường.
Lạc Thủy cũng là lần đầu tiên ngồi lên một chiếc xe Hồng Kỳ trong truyền thuyết, đây là một nhãn hiệu lâu đời của quốc gia, mặc dù từng đứng đầu về hiệu xe chuyên dụng của lãnh đạo quốc gia, nhưng hôm nay, rõ ràng không còn giống như lúc đầu nữa. Mang chút hiếu kỳ, nhìn quanh bốn phía, cấu tạo mát mẻ thông thoáng, không có cảm giác mềm mại to lớn của xe nước ngoài, ngược lại kết cấu chỗ ngồi rất phù hợp với thói quen của người Trung Quốc, cũng cứng cáp hơn một chút.
Lam Khanh giải thích: “Ba anh đặc biệt yêu thích hiệu xe này.”
Thì ra là như vậy.
Có mẹ thích Hứa Văn Cường, có ba thích Hồng Kỳ, phối hợp thế nào cũng cảm thấy buồn cười, Lạc Thủy cảm thấy rất trêu chọc: “À, vậy mẹ anh thích loại nào xe?”
Lam Khanh nói: “Thích nhất loại nào thì không biết, nhưng ghét nhất Hồng Kỳ là được rồi.”
Lạc Thủy nói: “Em thích loại xe thật lớn.”
Vừa lúc qua một chốt đèn xanh đèn đỏ, Lam Khanh đạp bộ ly hợp và thắng xe, khuôn mặt rực rõ cười với cô: “Sao? Xe taxi hả?”
Mắt Lạc Thủy lấp lánh có hồn: “Đúng vậy, xe đó lái mới đã.”
Lam Khanh nói: “Người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng không người lái.”
Chán nha, cô đâu có nhỏ như vậy đâu, dầu gì thì cũng được 1m6 mà. Giang Nam có cầu nhỏ, nước chảy, hiển nhiên người ta là con gái phương Nam, không thể so được với những cô gái phương Bắc cao gầy được tường đỏ ngói đất đen nuôi dưỡng rồi, thường thì sinh ra hơi nhỏ nhắn chút thôi. Đại khái là cô cũng đứng tới cằm của anh mà, hừ hừ, đâu có xê xích gì nhiều, Hồ Binh người ta và Hoàng Dịch cách nhau cả hai cái đầu cũng rất xứng đôi đó thôi, lúc chụp hình cưới đùa giỡn với nhau, còn phải đào hố để Hồ Binh đứng vào đấy. Lạc Thủy nhỏ giọng buồn buồn nói: “Tấm lòng em lớn là được rồi.” Sau đó lại càng không cam lòng, hỏi: “Anh cao bao nhiêu?”
Lam Khanh nhếch miệng lên, tâm tình cực kỳ tốt: “Em đoán đi.”
“Một mét tám mấy hả?”
“Đoán lại đi.”
Ặc, không phải một mét tám mấy, vậy chẳng lẽ cao tới một mét chín sao? Lạc Thủy hôn mê: “Không phải cao một mét chín chứ?”
Lam Khanh cười: “Thật ra thì anh chỉ cao một mét bảy mươi chín thôi.”
Có lẽ do vóc người cân xứng, lại hơi ốm, nhìn thấy có vẻ cao, cho nên mới cảm thấy anh như thế nào cũng phải cao một mét tám trở lên.:le..quy..don..quynh..le2207: Thật ra thì Lạc Thủy cũng không thích những người đàn ông quá cao lớn, chẳng phải nói trời sập xuống thì trúng những người cao, cho nên một mét bảy chín là vừa vặn.
Chỉ là ——
“Làm tròn số đi, vậy là một mét tám.” Lạc Thủy cho ra kết luận.
“Anh xác định anh chính là một con kia sói đội lốt cừu, mà em là con mồi của anh, chính là dê con trong miệng anh, anh quẳng mất bạn mình, một mình lưu lạc, chính là không muốn cùng người khác chia sẻ em......” Giọng nói thâm trầm khàn khàn của Đao Lang vang lên ở bên tai.
Không biết tại sao mà không khí trong xe có mùi vị quỷ dị.
Hai người đều không nói chuyện, không khí càng bị đè nén.
Đột nhiên Lạc Thủy cảm thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt liếc qua liếc lại, nhìn đến người nào đó muốn cười mà còn cố nhịn, có đủ các loại ẩn nhẫn rối rắm. Cửa xe đóng chặt, tiếng vang trong xe hiệu quả tốt hơn hay là nói lực xuyên thấu của giọng nói Đao Lang thật sự mạnh, trong mắt cô đều là hình ảnh sói đội lốt cừu, bực bội, hốt hoảng, luống cuống tay chân tìm cách kéo cửa kính xe xuống, cố gắng tìm cách để có thể lên tiếng. Rõ ràng đã tìm được nút mở cửa kính, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại không nhạy, vì vậy mọi cố gắng của cô đều vô dụng.
Lam Khanh ‘xì’ một tiếng, bật cười, ngón trỏ đè xuống nút mở toàn bộ cửa sổ, cửa sổ tự từ hạ xuống, cảnh giác nói: “Chắc là không muốn nhảy cửa sổ để trốn đâu hả?”
Lạc Thủy cực kỳ 囧, cà lăm trong thời khắc mấu chốt: “Không có...... Không có...... Em chỉ đang muốn...... Muốn hóng gió một chút.”
“Hả?” Âm điệu kéo dài, âm cuối cùng tràn đầy trêu chọc, Lam Khanh nhìn cô bồi hồi, giống như loại động vật đang đi vòng quan để xác định lãnh địa của mình.
Mặt của Lạc Thủy đỏ đến nỗi có thể nướng mực, ảo não lầu bầu: “Sao chứ, muốn đánh nhau có phải không?”
Lam Khanh không cẩn thận nghĩ tới một câu nói rất lâu rồi —— đánh là hôn mắng là yêu, mặt mày hớn hở: “Tới đi.”
Lạc Thủy hừ hừ: “Sợ anh sao?”
“Thật sự không sợ? Nhưng anh đang đi tới chỗ rừng núi hoang vắng.”
Lạc Thủy nhìn lại, xe đã sớm lái ra khỏi trung tâm thương mại, con đường lớn trống trải uốn éo theo hình chữ S, thỉnh thoảng thấy vài trạm xe buýt trên đường mới cảm thấy được hơi thở của khu dân cư. Đứa nhỏ này thật là lạc hậu mà, căn bản không ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn kỹ thì không khó nhận ra bọn họ đang đi đến khuôn viên trườn đại học, trên đường có rất nhiều bảng hướng dẫn.
Xe chạy vô cùng vững vàng, -quynh-le2207-lqd- cho dù có quẹo cua cũng không cảm thấy lắc lư, những hàng cây không biết tên ven đường cứ lần lượt lướt qua, Lạc Thủy không tự chủ nhắm mắt lại. Tối hôm qua không biết tại làm sao, lăn qua lộn lại, lật tới lật lui mà ngủ không ngon, mới sáng sớm tám giờ đã phải thức dậy bận rộn, rất buồn ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa thì thấy một mảnh ánh đèn lóe lên trong đêm tối, Lạc Thủy chưa kịp thích ứng mở trừng hai mắt: “Trời đã tối rồi hả? Tại sao anh không gọi em dậy?”
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra ba phần vô lại: “Ban đêm gió lớn, dễ làm hơn.”
Cô rất nghe lời đưa mắt nhìn xung quanh, cách đó không xa có mấy chiếc xe lưa thưa ngừng lại, ngẩng đầu lên chính là một trần nhà u tối, không khí không thông thoáng lắm, còn có thể ngửi được mùi xăng, đây rõ ràng là nhà đậu xe dưới tầng hầm rồi.
“Tới chưa?”
Lam Khanh bước từ trên xe xuống, mở cửa xe giúp cô: “Còn chưa tới nơi, đây chỉ là đổi trạm thôi.”
Lam Khanh ngước mắt nhìn cô, dừng một chút rồi nói ra một sự thật: “Thật ra thì em chỉ bị ảnh hưởng của Hứa Văn Cường thôi.”
Bị vạch trần rồi, Lạc Thủy chỉ đành lặng lẽ lướt qua: “Được rồi, em thừa nhận, mặc kệ là Châu Nhuận Phát hay là Huỳnh Hiểu Minh đóng, em đều rất thích.”
Thật ra Lạc Thủy không thích xem phim truyền hình, thời điểm ban đầu, lúc căn nhà nhỏ bé đang thịnh hành, chỉ coi phần mở đầu và kết thúc thì đã mất hết kiên nhẫn, càng không cần phải nhắc tới những bộ phim Hàn, trên căn bản là không xem một bộ nào hết. Nhưng cô lại cố tình xem mỗi tập phim của từng phiên bản bộ phim Bến Thượng Hải, mà còn xem hết sức chăm chú, thời kỳ sống đầu đường xó chợ, một Phùng Trình Trình mảnh mai nhu mì, một Hứa Văn Cường hăng hái, đã định ước cả đời ở bên sông Hoàng Phố, hay ở chỗ là không giống với khói lửa nhân gian, bất đắc dĩ ở giữa cừu hận của gia đình, cha mẹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy được gả làm vợ người khác.
Lam Khanh không sợ hãi, lên tiếng: “Đại khái người đi trước nắm quyền chủ động, anh thích bộ phim của Châu Nhuận Phát hơn.”
Trái lại, những lời này rất quen thuộc, giống y như đúc những lời Đốn họa thủy đã nói.
Phiên bản của Huỳnh Hiểu Minh ra mắt lúc Lạc Thủy học cấp ba, một tháng mới có thể về nhà một lần, không thể làm gì khác hơn nhờ Họa Thủy học ngoại trú thu phim truyền hình này vào MP4 cho cô, lúc đó cậu ta cũng đã nói một câu như vậy, hình như phần lớn đàn ông đều không thích Huỳnh Hiểu Minh.
Ngược lại, cô cũng không để bụng: “Từ trên người bọn họ nhìn thấy Hứa Văn Cường.”
Lam Khanh nói: “Có lẽ ông ta đã ảnh hưởng tới mấy đời người, mẹ anh cũng rất yêu thích ông ta, lúc đó tuyên truyền Bến Thượng Hải, ba anh bị nói đến nỗi choáng váng đầu óc, mỗi ngày đều chạy qua phòng anh để ngủ.”
Nghe thấy anh nhắc về gia đình của mình, Lạc Thủy cảm thấy thú vị, không khỏi hỏi thêm: “Vậy anh giống ai trong hai người?”
Lam Khanh nhăn nhó nói: “Giống Hứa Văn Cường có được không?”
Hình tượng đại thần cực kỳ to lớn ở trong suy nghĩ Lạc Thủy sụp đổ ầm ầm.
Lạc Thủy nhìn anh, giống như đang nhìn một người Giáp Ất Bính Đinh hết sức bình thường nào đó, một chút xíu gò bó lúc ban đầu đã biến mất không còn tung tích nào.
“Không được, không cần phải bắt chước thần tượng của em.”
Lam Khanh đặt đũa xuống, rút khăn giấy từ trong túi tiền ra, đưa cho cô: “Lớn lên nhìn giống mẹ anh, nhưng tính tình thì giống ba anh.”
Lạc Thủy đồng ý một tiếng, nhận lấy khăn giấy, xấu hổ một lúc, cô chưa bao giờ mang theo, vùi đầu tiếp tục ăn một cách thong thả ung dung, lại nói thầm ở trong lòng: khó trách dáng dấp anh lại dễ nhìn như vậy. [le/quy/don/quynh/le/2207] Ấn tượng của cô đối với cha mẹ không quá khắc sâu, thời gian chung đụng rất ít, hơn nữa cha me cô rất ân ái, hoàn toàn tạo thành một thế giới không có kẽ hở, cô không thể đặt chân vào được, điều đáng mừng ở đây là cô vẫn hiểu và tôn kính cha mẹ mình, không giống như trên TV hay tiểu thuyết, lớn lên một cách bình thường mà không có sự vặn vẹo hay khúc mắc ở trong lòng.
Nhưng mà một nhà ba người bọn họ đứng chung một chỗ thì người khác nhất định nhìn ra được.
Bởi vì ——
“Ba mẹ em cũng họ Lạc, mọi người đều có khuôn mặt rất giống nhau.”
Thật ra Lam Khanh ăn rất ít, phần lớn thời gian đều ngồi đó nhìn cô ăn, thật là một đứa bé dễ ăn, làm cho tâm tình của người khác cũng vui vẻ. Nghe được câu nói này bất ngờ bật cười: “Họ của chúng ta đều bắt đầu bằng chữ L, quả thật mọi người đều giống nhau.”
Lạc Thủy cũng vui vẻ, cảm thấy lời nói này mang lại một loại yên ổn trong kiếp sống này, mùi vị tốt đẹp của năm tháng bình yên, chỉ còn thiếu một xã hội đại đồng (Quỳnh: theo mình biết xã hội đại đồng trong sách Trung văn chính là mọi người chung sống hòa bình, không lo sợ trộm cắp, không tranh giành, giúp đỡ người già, yêu thương con nít, các bạn có thể tra thêm trên Google nha). Cô nhìn trong dĩa mình, lại nhìn ở phía dối diện, tức giận bất bình nói: “Tai sao anh lại ăn ít như vậy? Thức ăn ở căn tin trường bọn em không ngon hả?”
Lam Khanh mặt không chút thay đổi, nói rất nghiêm túc: “Quả thật so ra thì căn tin trường học bọn anh ăn ngon hơn.”
Lạc Thủy tiếp tục tức giận bất bình: “Thật sao? Dù sao thì em cũng chưa ăn qua, cho dù ngon dở mặn lạt thế nào cũng đều do anh nói thôi.”
Một giọng nam vang lên, tiếp tục dụ dỗ: “Lúc nào cũng đợi Lạc tiểu thư đại giá quang lâm.”
Lạc Thủy xúc cơm, cô đã ăn ba năm vẫn cảm thấy ngon, định lừa gạt ai hả? Đồ ăn của đại học Y vẫn luôn nổi tiếng từ trước tời giờ rồi: “Được.”
Ngày đó không biết Lạc Thủy lo sợ cái gì mà, cố gắng dẫn Lam Khanh lượn quanh những khu vực vắng vẻ, Lam Khanh thầm hiểu trong lòng, cũng không gấp gáp trong một lúc, từ trước tới nay sự kiên nhẫn của anh rất tốt, khi đã nhận định chuyện gì, thì càng thêm kiên trì, cố chấp tới chết.
Cuối cùng còn gặp được người quen, chính là Vương Tiểu Du đã lâu không xuất hiện trong phòng ký túc xá.
Đầu tiên, Vương Tiểu Du liếc mắt nhìn Lạc Thủy không xác định, sau đó bước thật nhanh tới chụp lấy bả vai Lạc Thủy, trực tiếp cùng cô bước lại gần bên cạnh trai đẹp: “Anh đẹp trai, học trường nào? Làm quen một chút đi.” Không phải cô ấy nói chắc chứ, quả thật trường học của bọn họ không có loại nam sinh mang khí chất này.
Lam Khanh không có kinh ngạc hay nghi ngờ chút nào, liếc mắt nhìn bàn tay đang dùng sức lôi kéo, quấy rầy Lạc Thủy, cười nhạt, nói hơi có vẻ mập mờ: “Xin chào, tôi là bạn của Lạc Thủy, đại học X, rất hân hạnh được biết cô.”
Lúc ban đầu, Vương Tiểu Du chỉ cảm thấy người này nhìn quen mắt, cũng không có nghĩ sâu xa, nghe được anh nói là đại học X, hai mắt nhìn kỹ lại, sau đó thì há miệng thật lớn, nửa ngày mới lên tiếng, <dđ.lê.quý.đôn> vẫn là thử dò xét vì không xác định được: “Lam Khanh?”
Lam Khanh thản nhiên gật đầu.
Cuối cùng Lạc Thủy kéo bàn tay đang quấy rối ra, dùng sức đẩy Vương Tiểu Du đang ở trong trạng thái hoa si, muốn để cô ấy hoàn hồn, tránh nói ra những chuyện gì đó kinh người.
Vương Tiểu Du nhìn chằm chằm thẳng vào Lam Khanh, rồi đưa tay ra, nói với vẻ rất thành kính: “Đại thần, ký tên và chụp hình cùng nhau đi.”
Lạc Thủy rút bàn tay của Vương Tiểu Du trở về, lúng túng giới thiệu với Lam Khanh: “Bạn cùng phòng của em, Vương Tiểu Du.”
Lam Khanh nhìn ra Lạc Thủy đang lúng túng, chỉ gật đầu.
Lúc này, Vương Tiểu Du mới bình thường trở lại, nhìn qua Lạc Thủy, lại nhìn Lam Khanh, bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười hết sức buồn nôn: “Mình đi ăn cơm, hai người cứ tiếp tục.”
Lạc Thủy vừa lúng túng vừa buồn cười, còn muốn thay bạn cùng phòng cứu vãn một chút thể diện, nên nói: “Bình thường cô ấy không phải như vậy đâu.”
Lam Khanh hiểu rõ, nói: “Anh biết.”
Qua hai giây, còn nói thêm: “Lạc Thủy, tìm lúc thích hợp, anh mời bạn cùng phòng của em ăn cơm.”
Lam Khanh không cần ai dạy cũng hiểu rõ phải hối lộ những người thân cận nhất bên cạnh Lạc Thủy, thật ra thì anh cũng không biết đây là tục lệ thông thường, là tục lệ thông thường dành riêng cho những người yêu nhau, là thật mà, tác giả có thể làm chứng.
Lạc Thủy không hề chuẩn bị tâm lý, nghe được anh nói một câu khẳng định, chỉ theo bản năng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Quả nhiên, theo bản năng rất đáng sợ......
Lạc Thủy lẩm bẩm đây là đại thần theo phép lịch sự thôi.
Ừ, theo phép lịch sự.
Không được cao minh lắm khi nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nói xong lại muốn cắn đầu lưỡi mình, nói như vậy rõ ràng không muốn để cho người ta về.
Lỡ như anh bận chuyện gì thì sao?
Lỡ như anh không muốn ở cùng với cô thì sao?
Hoàn hảo đại thần nể tình: “Nếu như buổi chiều em không có giờ học, anh dẫn em tới một nơi.”
Lạc Thủy vội vàng gật đầu, sự thật chứng minh đại thần vẫn rất hiền lành.
Hình như bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, nhưng làm thế nào đều cảm thấy Lam Khanh của đại học X rất dễ bị người ta bắt cóc bán đi vậy, hình như cô không được dè dặt lắm, dù sao thì Lam Khanh cũng đã lái xe đi rồi.
Anh lái một chiếc xe Hồng Kỳ, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, (quynhle2207/lqd) nhưng lẩn trong dòng xe cộ tấp nập toàn xe ngoại quốc thì lại mang vẻ bắt mắt khác thường.
Lạc Thủy cũng là lần đầu tiên ngồi lên một chiếc xe Hồng Kỳ trong truyền thuyết, đây là một nhãn hiệu lâu đời của quốc gia, mặc dù từng đứng đầu về hiệu xe chuyên dụng của lãnh đạo quốc gia, nhưng hôm nay, rõ ràng không còn giống như lúc đầu nữa. Mang chút hiếu kỳ, nhìn quanh bốn phía, cấu tạo mát mẻ thông thoáng, không có cảm giác mềm mại to lớn của xe nước ngoài, ngược lại kết cấu chỗ ngồi rất phù hợp với thói quen của người Trung Quốc, cũng cứng cáp hơn một chút.
Lam Khanh giải thích: “Ba anh đặc biệt yêu thích hiệu xe này.”
Thì ra là như vậy.
Có mẹ thích Hứa Văn Cường, có ba thích Hồng Kỳ, phối hợp thế nào cũng cảm thấy buồn cười, Lạc Thủy cảm thấy rất trêu chọc: “À, vậy mẹ anh thích loại nào xe?”
Lam Khanh nói: “Thích nhất loại nào thì không biết, nhưng ghét nhất Hồng Kỳ là được rồi.”
Lạc Thủy nói: “Em thích loại xe thật lớn.”
Vừa lúc qua một chốt đèn xanh đèn đỏ, Lam Khanh đạp bộ ly hợp và thắng xe, khuôn mặt rực rõ cười với cô: “Sao? Xe taxi hả?”
Mắt Lạc Thủy lấp lánh có hồn: “Đúng vậy, xe đó lái mới đã.”
Lam Khanh nói: “Người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng không người lái.”
Chán nha, cô đâu có nhỏ như vậy đâu, dầu gì thì cũng được 1m6 mà. Giang Nam có cầu nhỏ, nước chảy, hiển nhiên người ta là con gái phương Nam, không thể so được với những cô gái phương Bắc cao gầy được tường đỏ ngói đất đen nuôi dưỡng rồi, thường thì sinh ra hơi nhỏ nhắn chút thôi. Đại khái là cô cũng đứng tới cằm của anh mà, hừ hừ, đâu có xê xích gì nhiều, Hồ Binh người ta và Hoàng Dịch cách nhau cả hai cái đầu cũng rất xứng đôi đó thôi, lúc chụp hình cưới đùa giỡn với nhau, còn phải đào hố để Hồ Binh đứng vào đấy. Lạc Thủy nhỏ giọng buồn buồn nói: “Tấm lòng em lớn là được rồi.” Sau đó lại càng không cam lòng, hỏi: “Anh cao bao nhiêu?”
Lam Khanh nhếch miệng lên, tâm tình cực kỳ tốt: “Em đoán đi.”
“Một mét tám mấy hả?”
“Đoán lại đi.”
Ặc, không phải một mét tám mấy, vậy chẳng lẽ cao tới một mét chín sao? Lạc Thủy hôn mê: “Không phải cao một mét chín chứ?”
Lam Khanh cười: “Thật ra thì anh chỉ cao một mét bảy mươi chín thôi.”
Có lẽ do vóc người cân xứng, lại hơi ốm, nhìn thấy có vẻ cao, cho nên mới cảm thấy anh như thế nào cũng phải cao một mét tám trở lên.:le..quy..don..quynh..le2207: Thật ra thì Lạc Thủy cũng không thích những người đàn ông quá cao lớn, chẳng phải nói trời sập xuống thì trúng những người cao, cho nên một mét bảy chín là vừa vặn.
Chỉ là ——
“Làm tròn số đi, vậy là một mét tám.” Lạc Thủy cho ra kết luận.
“Anh xác định anh chính là một con kia sói đội lốt cừu, mà em là con mồi của anh, chính là dê con trong miệng anh, anh quẳng mất bạn mình, một mình lưu lạc, chính là không muốn cùng người khác chia sẻ em......” Giọng nói thâm trầm khàn khàn của Đao Lang vang lên ở bên tai.
Không biết tại sao mà không khí trong xe có mùi vị quỷ dị.
Hai người đều không nói chuyện, không khí càng bị đè nén.
Đột nhiên Lạc Thủy cảm thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt liếc qua liếc lại, nhìn đến người nào đó muốn cười mà còn cố nhịn, có đủ các loại ẩn nhẫn rối rắm. Cửa xe đóng chặt, tiếng vang trong xe hiệu quả tốt hơn hay là nói lực xuyên thấu của giọng nói Đao Lang thật sự mạnh, trong mắt cô đều là hình ảnh sói đội lốt cừu, bực bội, hốt hoảng, luống cuống tay chân tìm cách kéo cửa kính xe xuống, cố gắng tìm cách để có thể lên tiếng. Rõ ràng đã tìm được nút mở cửa kính, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại không nhạy, vì vậy mọi cố gắng của cô đều vô dụng.
Lam Khanh ‘xì’ một tiếng, bật cười, ngón trỏ đè xuống nút mở toàn bộ cửa sổ, cửa sổ tự từ hạ xuống, cảnh giác nói: “Chắc là không muốn nhảy cửa sổ để trốn đâu hả?”
Lạc Thủy cực kỳ 囧, cà lăm trong thời khắc mấu chốt: “Không có...... Không có...... Em chỉ đang muốn...... Muốn hóng gió một chút.”
“Hả?” Âm điệu kéo dài, âm cuối cùng tràn đầy trêu chọc, Lam Khanh nhìn cô bồi hồi, giống như loại động vật đang đi vòng quan để xác định lãnh địa của mình.
Mặt của Lạc Thủy đỏ đến nỗi có thể nướng mực, ảo não lầu bầu: “Sao chứ, muốn đánh nhau có phải không?”
Lam Khanh không cẩn thận nghĩ tới một câu nói rất lâu rồi —— đánh là hôn mắng là yêu, mặt mày hớn hở: “Tới đi.”
Lạc Thủy hừ hừ: “Sợ anh sao?”
“Thật sự không sợ? Nhưng anh đang đi tới chỗ rừng núi hoang vắng.”
Lạc Thủy nhìn lại, xe đã sớm lái ra khỏi trung tâm thương mại, con đường lớn trống trải uốn éo theo hình chữ S, thỉnh thoảng thấy vài trạm xe buýt trên đường mới cảm thấy được hơi thở của khu dân cư. Đứa nhỏ này thật là lạc hậu mà, căn bản không ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn kỹ thì không khó nhận ra bọn họ đang đi đến khuôn viên trườn đại học, trên đường có rất nhiều bảng hướng dẫn.
Xe chạy vô cùng vững vàng, -quynh-le2207-lqd- cho dù có quẹo cua cũng không cảm thấy lắc lư, những hàng cây không biết tên ven đường cứ lần lượt lướt qua, Lạc Thủy không tự chủ nhắm mắt lại. Tối hôm qua không biết tại làm sao, lăn qua lộn lại, lật tới lật lui mà ngủ không ngon, mới sáng sớm tám giờ đã phải thức dậy bận rộn, rất buồn ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa thì thấy một mảnh ánh đèn lóe lên trong đêm tối, Lạc Thủy chưa kịp thích ứng mở trừng hai mắt: “Trời đã tối rồi hả? Tại sao anh không gọi em dậy?”
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra ba phần vô lại: “Ban đêm gió lớn, dễ làm hơn.”
Cô rất nghe lời đưa mắt nhìn xung quanh, cách đó không xa có mấy chiếc xe lưa thưa ngừng lại, ngẩng đầu lên chính là một trần nhà u tối, không khí không thông thoáng lắm, còn có thể ngửi được mùi xăng, đây rõ ràng là nhà đậu xe dưới tầng hầm rồi.
“Tới chưa?”
Lam Khanh bước từ trên xe xuống, mở cửa xe giúp cô: “Còn chưa tới nơi, đây chỉ là đổi trạm thôi.”
Bình luận truyện