Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 9: Kẻ gây họa tới…
Đang ngẫm nghĩ thì Lạc Thủy bị Tiết Diễm Yến đang nổ giận đùng đùng đập một gối cộng thêm với công phu sư tử gầm gọi tỉnh.
“Lạc Thủy!!!!! Bén lửa…!” (ý chị này đang nói chị 9 đang đỏ mặt)
“Hả? Cháy hả?” Lạc Thủy “vèo” một cái đứng lên.
Diễm Yến gõ đầu cô thật mạnh: “Là bén lửa, tớ thấy cậu đang bị tẩu hỏa nhập ma, ngồi trước máy tính lúc thì cười ngây dại lúc lại ngây người phát xuân.”
Khoa trương vậy sao? Nhìn dáng vẻ nổi giận của Diễm Yến cô cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Diễm Yến lia mắt lại phía cô: “Đốn đại soái chờ cậu dưới tầng.”
Đốn họa thủy? Kẻ gây họa đó đứng dưới tầng chỗ cô làm gì? Vì không muốn tạo ra cảnh giao thông bế tắc, Lạc Thủy quyết định vẫn phải đi xuống một chuyến.
Ngại ngùng, rất không nỡ mà gửi tin cho Nam Cửu Khanh: “Tôi có chút việc, thoát trước đây.”
Nam Cửu Khanh: “…”
Dấu chấm lửng là ý gì? Đại thần, tôi không thích chơi trò đuổi hình bắt chữ đâu, dù sao anh biết là được rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tôi rút lui trước, anh yểm hộ.”
Lạc Thủy đánh ra mấy chữ như tâm nguyện, thì ra được người yểm hộ dễ chịu như thế.
Cô xách túi, lấy di động trên giường xuống, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao xuống dưới tầng, lập tức thấy kẻ gây họa nào đó đang rảnh rang dựa cạnh cây. Hôm nay ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, xuyên qua khe hở giữa lá cây rơi xuống, lóng lánh trong suất như những mảnh kim cương.
Hơn nữa làn gió nhẹ lướt qua mấy lọn tóc, càng làm nổi bật lên ý cười trong đôi mắt phượng làm nó bay lên cùng tóc mai, làm những nữ sinh đi qua xì xào bàn tán thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại nhìn. Cái kẻ gây họa nào đó còn cười ấm áp nhẹ nhàng như làn gió, đúng lúc lộ ra hai lúm đồng tiền, vừa dễ thương vừa đáng yêu, càng dẫn tới những tiếng thét chói tai liên tục của đám nữ sinh.
Có lầm không vậy, ông trời lại có thể biến một nam sinh thành như vậy, OMG!
Lạc Thủy bỗng nhiên tức giận: “Có chuyện gì mà không gọi điện thoại?” Làm gì cứ đứng dưới phòng ngủ của các cô gây tai họa chứ, không biết hiện giờ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm rồi à.
Trái lại Đốn Cảnh Nhiên quá quen với Lạc Thủy như vậy: “Chị hai, tớ đã gọi cậu N cuộc rồi.”
Lạc Thủy vừa ra hiệu kẻ gây họa đi ra ngoài trường, vừa móc di động ra khỏi túi xách. Nhìn đến màn hình, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của kẻ gây họa: “Được rồi, là tôi không đúng.”
Đốn Cảnh Nhiên cười cười: “Không có gì.”
“Không có gì? Không có gì cậu tìm tôi làm gì?” Lạc Thủy chống nạnh.
Chị hai, cậu bị chập mạch à, thảo nào đã là cà chua ( Gái ế đến năm ba đại học thì được gọi là cà chua) rồi mà vẫn không tìm thấy bạn trai, tốt nhất cả đời này cậu cũng không gả đi được, Đốn Cảnh Nhiên suy nghĩ nham hiểm.
“Mời cậu đi ăn.”
Lạc Thủy hồ nghi: “Mời tôi đi ăn? Hồng nhan tri kỷ, hậu cung giai lệ của cậu đi đâu hết rồi?”
Đốn Cảnh Nhiên nhìn cô lạ lùng: “Không phải lần trước đã nói rồi sao, mời cậu ăn cơm.”
Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở căn-tin lần trước, hình như kẻ gây họa nào đó đã nói qua rồi. Kẻ gây họa tới bên này thấy lạ nước lạ cái, cô cũng chưa làm tròn trách nhiệm người địa phương, vốn dĩ nên mời hắn đi ăn mới phải.
“Tôi mời cậu, cậu chọn chỗ đi.”
Đốn Cảnh Nhiên cẩn thận nhìn cô, giống như đang xác định lời vừa nãy có phải do cô nói hay không: “Cậu chắc chứ?”
Cái gì gọi là cậu chắc chứ? Chẳng lẽ cô nhỏ mọn như vậy? Sờ ví tiền nhỏ, lại hơi lo không đủ: “Chắc chắn, nhưng cánh yến bào ngư, phòng đỏ cửa hàng Tây các loại thì miễn.”
“Không thành vấn đề.” Đốn Cảnh Nhiên cười rất có thâm ý (ý nghĩ sâu xa).
Nhất thời Lạc Thủy có cảm giác bị sụp bẫy, loại cảm giác này rất mạnh duy trì đến tận khi lên xe của kẻ gây họa. Xe hắn là loại xe đua mui trần cửa đơn màu đỏ. Quả nhiên người nào thì hợp với xe đấy, đủ táo bạo mà.
“Còn nhỏ tuổi, xa xỉ không chừng mực, lái cả Lamborghini*.” (này có ảnh ở dưới nhé ^^)
*Lamborghini: Automobili Lamborghini S.p.A., thường gọi tắt là Lamborghini, là nhà sản xuất xe hơi thể thao cao cấp của Ý, có trụ sở chính và xưởng sản xuất đặt tại Sant'Agata Bolognese, gần Bologna.
“Chị hai à, tớ ở khu Tây, đi xe buýt đến trường cũng phải mất hai tiếng, điên rồi sao?
Lạc Thủy bị giọng điệu “Cậu ngu à” của Đốn họa thủy kích thích đến tức giận: “Chị hai là để cậu gọi sao. Chú em bỉ ổi xa xỉ lãng phí còn dám kiếm cớ nữa.”
Bạn Đốn Cảnh Nhiên nghĩ đến mẹ đại nhân đã nói dù thời gian nào đi chăng nữa khi xưng hô với phụ nữ đều phải nói ít hơn tuổi thật của cô ấy. Vươn tay chọc chọc Lạc Thủy: “Em gái Lạc Thủy, tha thứ cho người chú bỉ ổi vô lương này đi, chú cũng đâu phải cố ý.”
Lạc Thủy khinh bỉ liếc nhìn hắn đang chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, lại vô tình nhìn đến đồng hồ tốc độ, con đường này giới hạn chỉ đi với vận tốc 50 km/h, vậy mà kẻ gây họa tăng mạnh đến chỗ 90 km/h, chắc là tính năng của xe quá tốt, vô cùng ổn định. Lúc trước thì không thấy gì, giờ nhìn thấy vậy cô bị dọa đến mức ngồi bật dậy. Nhìn Đốn họa thủy lần nữa, hình như trên mặt hắn có viết bốn chữ: Sát thủ đường cái.
Đốn Cảnh Nhiên bị cô nhìn chăm chú đến nỗi sởn gai ốc: “Sao vậy?”
“Cậu có bằng lái chứ?” Lái xe nhanh để trốn cảnh sát, không chừng cảnh sát đã chú ý đến bọn họ, đang đuổi ầm lên phía sau rồi.
Đốn Cảnh Nhiên vừa bực mình vừa buồncười, vì chuyện này sao? Vươn hai ngón tay kẹp giấy lái xe từ trong túi áo trên đưa cho cô.
Lạc Thủy cầm lấy xem, vậy mà đã có bằng được bốn năm rồi. Nhìn ngó thấy phía sau không có cảnh sát đuổi theo, cô mới an tâm, nhưng vẫn bắt hắn chạy theo tốc độ bình thường.
Xe rẽ năm rẽ bảy, công trình xung quanh càng ngày càng thưa thớt, từng dải đất màu xanh trải dài bát ngát, không khí trong lành xông vào mũi.
“Xe không vào được, xuống xi đi bộ thôi.” Đốn Cảnh Nhiên dừng xe lại.
Nhìn bãi cỏ làm thành một dải, màu xanh lá vui tươi thoải mái, hai người đi men theo đường nhỏ thăm thẳm được che trong bãi cỏ một hồi thì thấy một gian lầu trúc. Lầu trúc ba tầng, điều ngạc nhiên chính là lầu trúc được xây dựng trên hồ nhân tạo, hồ nước trong suốt thấy đáy, nuôi ít cá vàng, lúc thì chạy trốn lúc lại bất ngờ lao ra.
Lạc Thủy dùng chân nghĩ lại cũng biết chắc chắn ăn uống ở nơi này không tiện, nhưng chưa kịp chạy trốn đã bị phục vụ đứng ở cửa mời vào, trực tiếp dẫn họ tới vị trí gần cửa sổ, rất dễ nhận thấy kẻ gây họa là khách quen ở đây. Chỗ ngồi trong đại sảnh gần như đã hết, song rất ít nghe thấy tiếng nói, khách đến ăn giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Khe hở của những thanh trúc dưới chân hơi lớn, có thể nhìn rõ cá đang thoải mái bơi lội trong nước dưới chân, như còn có thể thường xuyên chạm tới bàn chân khách hàng. Từ cửa sổ nhìn ra là một guồng nước làm bằng trúc, nước trong hồ được dẫn lên guồng, rồi lại rơi xuống hồ nhỏ. Khi có gió thổi tới, ngẫu nhiên có mấy giọt mưa bụi bay vào.
Lạc Thủy cầm menu phục vụ đưa tới ra sức nhìn người nào đó ngồi đối diện cười với vẻ mặt rất ư là vô tội. Đồ ăn trên menu cũng đều là những món ăn bình thường trong gia đình, nhưng bên trên không có ô ghi giá. Cô trực tiếp gấp thực đơn lại: “Cậu chọn.”
Đốn Cảnh Nhiên cũng không khách khí, chọn thẳng một loạt đủ các loại.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Lạc Thủy bực no luôn rồi. Cái gì gọi là kẻ gây họa, đi cùng hắn tới giờ cũng không có chuyện tốt.
“Nếu cậu không ăn hết cho tôi, hừ hừ.” Lạc Thủy xiết chặt nắm đấm giơ lên đe dọa.
Đốn Cảnh Nhiên gắp một miếng bánh sầu riêng: “Yên tâm, hồng phấn tri kỉ của tớ còn xếp hàng chờ ở đó.”
“Tôi bảo cậu ăn hết, không phải gọi ruồi muỗi của cậu tới.”
Vừa nãy còn là hồng phấn tri kỷ, hậu cung giai lệ mà, làm sao bây giờ biến thành ruỗi muỗi rồi? Đốn Cảnh Nhiên hơi toát mồ hôi.
“Bớt giận, bớt giận.” Đốn Cảnh Nhiên gắp cho cô miếng cá hấp rượu. (có hình ở dưới)
Tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, làm sao cô lại có thể nhân tiện mà mời kẻ họa thủy này ăn cơm được chứ, thật là kẻ đầu gỗ mà, nhiều lần như vậy vẫn chưa lĩnh đủ à. Đều nói muốn gạt bỏ căm giận thì hãy ăn, thực tế chứng minh những lời này tuyệt đối chính xác.
Lạc Thủy bắt vùi đầu tận lực ăn. Ăn một hồi, cảm thấy có chỗ không đúng, giống như có một tấm lưới trùm trở lại người cô, mà cô chính là ruồi muỗi trong lưới kia, không có chỗ ẩn trốn. Quay đầu lại nhìn thấy một người, đàn ông. Nếu hỏi vì sao cô chỉ nhìn thấy duy nhất một người đàn ông, cô cũng không biết.
Đồ thể thao nhàn nhã đã đành lại còn là màu trắng khiến người phát bực nữa. Người rêu rao như Đốn họa thủy cũng không dám mặc thử một cách đơn giản như vậy, vậy mà mặc trên người người đàn ông kia, làm người ta nhớ tới các loại từ ngữ như“Bạch y hơn tuyết, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái*.” Con ngươi đen tuyền hơi có ý cười, cong lên như thoáng hiện ánh sáng lung linh của trăng non, thật sự là mày kiếm mắt sáng, ngay cả hạt nước nhỏ trên sợi tóc cũng đang rạng rỡ phát sáng. (* chỗ này tớ thấy để nó cổ cổ hay hơn, vì tìm từ hiện đại thay thế vào có vẻ không lột tả hết ý được)
Lạc Thủy sửng sốt, nhớ ngày nhỏ đọc《 Lạc Thần Phú 》trong đó có một câu: Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyểnnhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng*. Lúc đầu còn cảm thấy người như vậy chỉ có thể tồn tại trong《 Lạc Thần Phú 》, nhưng hiện tại cô đã tin.
*Trích Lạc Thần Phú:
Ta nói rằng:
Hình dáng của chàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu,
Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Đại khái người đàn ông trước mắt chính là ‘nhẹ nhàng như chim hồng bay, rực rõ như cúc mùa thu’.
“Này này, nhìn đàn ông cũng nhìn đến ngốc lăng ra vậy hả? Không đến mức đó chứ.” Đốn Cảnh Nhiên đẩy đẩy Lạc Thủy, theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy một người đàn ông, sửng sốt hai giây, nói thầm, không phải chỉ có ánh mắt đẹp hơn hắn một chút, cười đẹp hơn hắn một chút thôi sao, không chừng chính là đeo con ngươi đẹp đẽ cùng với khuôn mặt chỉnh sửa đấy chứ, nào có tự nhiên trong lành không ô nhiễm môi trường như hắn.
(Lời ngoài lề của tác giả: Tự mình đeo con ngươi đẹp đẽ, nhìn xem có ai làm như vậy chưa, có người làm như vậy chưa hả?)
“A, đâu có, tôi chỉ cảm thấy đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi thôi.” Cô lại có thể nhìn người ta chằm chằm như vậy, rất không lễ phép, thật muốn điên mà. Thật cẩn thận quay đầu nhìn lại lần nữa, người nọ vẫn còn ở dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng, yên tâm rồi.
Phim truyền hình tám giờ cô đã xem chán, lời thoại kinh điển cũng đã dùng tới. Không chịu nổi, Đốn Cảnh Nhiên buồn bực nhớ lại.
“Cũng đã ngốc lăng ra rồi, còn nói không được.” Đốn Cảnh Nhiên xì mũi khinh thường.
“Không là không! Cậu có hiểu không.”
“Không thì không, xem cậu kích động kìa.”
Lạc Thủy cũng thấy hình như mình có phần kích động quá mức. Lấy lòng nên gắp bánh sầu riêng cho Đốn Cảnh Nhiên. Cô thật không hiểu nổi cái mùi kỳ lạ đó ăn ngon lắm hay sao, lại gọi tận hai đĩa, muốn chết mà.”
“Lạc Thủy!!!!! Bén lửa…!” (ý chị này đang nói chị 9 đang đỏ mặt)
“Hả? Cháy hả?” Lạc Thủy “vèo” một cái đứng lên.
Diễm Yến gõ đầu cô thật mạnh: “Là bén lửa, tớ thấy cậu đang bị tẩu hỏa nhập ma, ngồi trước máy tính lúc thì cười ngây dại lúc lại ngây người phát xuân.”
Khoa trương vậy sao? Nhìn dáng vẻ nổi giận của Diễm Yến cô cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Diễm Yến lia mắt lại phía cô: “Đốn đại soái chờ cậu dưới tầng.”
Đốn họa thủy? Kẻ gây họa đó đứng dưới tầng chỗ cô làm gì? Vì không muốn tạo ra cảnh giao thông bế tắc, Lạc Thủy quyết định vẫn phải đi xuống một chuyến.
Ngại ngùng, rất không nỡ mà gửi tin cho Nam Cửu Khanh: “Tôi có chút việc, thoát trước đây.”
Nam Cửu Khanh: “…”
Dấu chấm lửng là ý gì? Đại thần, tôi không thích chơi trò đuổi hình bắt chữ đâu, dù sao anh biết là được rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tôi rút lui trước, anh yểm hộ.”
Lạc Thủy đánh ra mấy chữ như tâm nguyện, thì ra được người yểm hộ dễ chịu như thế.
Cô xách túi, lấy di động trên giường xuống, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao xuống dưới tầng, lập tức thấy kẻ gây họa nào đó đang rảnh rang dựa cạnh cây. Hôm nay ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, xuyên qua khe hở giữa lá cây rơi xuống, lóng lánh trong suất như những mảnh kim cương.
Hơn nữa làn gió nhẹ lướt qua mấy lọn tóc, càng làm nổi bật lên ý cười trong đôi mắt phượng làm nó bay lên cùng tóc mai, làm những nữ sinh đi qua xì xào bàn tán thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại nhìn. Cái kẻ gây họa nào đó còn cười ấm áp nhẹ nhàng như làn gió, đúng lúc lộ ra hai lúm đồng tiền, vừa dễ thương vừa đáng yêu, càng dẫn tới những tiếng thét chói tai liên tục của đám nữ sinh.
Có lầm không vậy, ông trời lại có thể biến một nam sinh thành như vậy, OMG!
Lạc Thủy bỗng nhiên tức giận: “Có chuyện gì mà không gọi điện thoại?” Làm gì cứ đứng dưới phòng ngủ của các cô gây tai họa chứ, không biết hiện giờ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm rồi à.
Trái lại Đốn Cảnh Nhiên quá quen với Lạc Thủy như vậy: “Chị hai, tớ đã gọi cậu N cuộc rồi.”
Lạc Thủy vừa ra hiệu kẻ gây họa đi ra ngoài trường, vừa móc di động ra khỏi túi xách. Nhìn đến màn hình, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của kẻ gây họa: “Được rồi, là tôi không đúng.”
Đốn Cảnh Nhiên cười cười: “Không có gì.”
“Không có gì? Không có gì cậu tìm tôi làm gì?” Lạc Thủy chống nạnh.
Chị hai, cậu bị chập mạch à, thảo nào đã là cà chua ( Gái ế đến năm ba đại học thì được gọi là cà chua) rồi mà vẫn không tìm thấy bạn trai, tốt nhất cả đời này cậu cũng không gả đi được, Đốn Cảnh Nhiên suy nghĩ nham hiểm.
“Mời cậu đi ăn.”
Lạc Thủy hồ nghi: “Mời tôi đi ăn? Hồng nhan tri kỷ, hậu cung giai lệ của cậu đi đâu hết rồi?”
Đốn Cảnh Nhiên nhìn cô lạ lùng: “Không phải lần trước đã nói rồi sao, mời cậu ăn cơm.”
Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở căn-tin lần trước, hình như kẻ gây họa nào đó đã nói qua rồi. Kẻ gây họa tới bên này thấy lạ nước lạ cái, cô cũng chưa làm tròn trách nhiệm người địa phương, vốn dĩ nên mời hắn đi ăn mới phải.
“Tôi mời cậu, cậu chọn chỗ đi.”
Đốn Cảnh Nhiên cẩn thận nhìn cô, giống như đang xác định lời vừa nãy có phải do cô nói hay không: “Cậu chắc chứ?”
Cái gì gọi là cậu chắc chứ? Chẳng lẽ cô nhỏ mọn như vậy? Sờ ví tiền nhỏ, lại hơi lo không đủ: “Chắc chắn, nhưng cánh yến bào ngư, phòng đỏ cửa hàng Tây các loại thì miễn.”
“Không thành vấn đề.” Đốn Cảnh Nhiên cười rất có thâm ý (ý nghĩ sâu xa).
Nhất thời Lạc Thủy có cảm giác bị sụp bẫy, loại cảm giác này rất mạnh duy trì đến tận khi lên xe của kẻ gây họa. Xe hắn là loại xe đua mui trần cửa đơn màu đỏ. Quả nhiên người nào thì hợp với xe đấy, đủ táo bạo mà.
“Còn nhỏ tuổi, xa xỉ không chừng mực, lái cả Lamborghini*.” (này có ảnh ở dưới nhé ^^)
*Lamborghini: Automobili Lamborghini S.p.A., thường gọi tắt là Lamborghini, là nhà sản xuất xe hơi thể thao cao cấp của Ý, có trụ sở chính và xưởng sản xuất đặt tại Sant'Agata Bolognese, gần Bologna.
“Chị hai à, tớ ở khu Tây, đi xe buýt đến trường cũng phải mất hai tiếng, điên rồi sao?
Lạc Thủy bị giọng điệu “Cậu ngu à” của Đốn họa thủy kích thích đến tức giận: “Chị hai là để cậu gọi sao. Chú em bỉ ổi xa xỉ lãng phí còn dám kiếm cớ nữa.”
Bạn Đốn Cảnh Nhiên nghĩ đến mẹ đại nhân đã nói dù thời gian nào đi chăng nữa khi xưng hô với phụ nữ đều phải nói ít hơn tuổi thật của cô ấy. Vươn tay chọc chọc Lạc Thủy: “Em gái Lạc Thủy, tha thứ cho người chú bỉ ổi vô lương này đi, chú cũng đâu phải cố ý.”
Lạc Thủy khinh bỉ liếc nhìn hắn đang chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, lại vô tình nhìn đến đồng hồ tốc độ, con đường này giới hạn chỉ đi với vận tốc 50 km/h, vậy mà kẻ gây họa tăng mạnh đến chỗ 90 km/h, chắc là tính năng của xe quá tốt, vô cùng ổn định. Lúc trước thì không thấy gì, giờ nhìn thấy vậy cô bị dọa đến mức ngồi bật dậy. Nhìn Đốn họa thủy lần nữa, hình như trên mặt hắn có viết bốn chữ: Sát thủ đường cái.
Đốn Cảnh Nhiên bị cô nhìn chăm chú đến nỗi sởn gai ốc: “Sao vậy?”
“Cậu có bằng lái chứ?” Lái xe nhanh để trốn cảnh sát, không chừng cảnh sát đã chú ý đến bọn họ, đang đuổi ầm lên phía sau rồi.
Đốn Cảnh Nhiên vừa bực mình vừa buồncười, vì chuyện này sao? Vươn hai ngón tay kẹp giấy lái xe từ trong túi áo trên đưa cho cô.
Lạc Thủy cầm lấy xem, vậy mà đã có bằng được bốn năm rồi. Nhìn ngó thấy phía sau không có cảnh sát đuổi theo, cô mới an tâm, nhưng vẫn bắt hắn chạy theo tốc độ bình thường.
Xe rẽ năm rẽ bảy, công trình xung quanh càng ngày càng thưa thớt, từng dải đất màu xanh trải dài bát ngát, không khí trong lành xông vào mũi.
“Xe không vào được, xuống xi đi bộ thôi.” Đốn Cảnh Nhiên dừng xe lại.
Nhìn bãi cỏ làm thành một dải, màu xanh lá vui tươi thoải mái, hai người đi men theo đường nhỏ thăm thẳm được che trong bãi cỏ một hồi thì thấy một gian lầu trúc. Lầu trúc ba tầng, điều ngạc nhiên chính là lầu trúc được xây dựng trên hồ nhân tạo, hồ nước trong suốt thấy đáy, nuôi ít cá vàng, lúc thì chạy trốn lúc lại bất ngờ lao ra.
Lạc Thủy dùng chân nghĩ lại cũng biết chắc chắn ăn uống ở nơi này không tiện, nhưng chưa kịp chạy trốn đã bị phục vụ đứng ở cửa mời vào, trực tiếp dẫn họ tới vị trí gần cửa sổ, rất dễ nhận thấy kẻ gây họa là khách quen ở đây. Chỗ ngồi trong đại sảnh gần như đã hết, song rất ít nghe thấy tiếng nói, khách đến ăn giơ tay nhấc chân đều tao nhã.
Khe hở của những thanh trúc dưới chân hơi lớn, có thể nhìn rõ cá đang thoải mái bơi lội trong nước dưới chân, như còn có thể thường xuyên chạm tới bàn chân khách hàng. Từ cửa sổ nhìn ra là một guồng nước làm bằng trúc, nước trong hồ được dẫn lên guồng, rồi lại rơi xuống hồ nhỏ. Khi có gió thổi tới, ngẫu nhiên có mấy giọt mưa bụi bay vào.
Lạc Thủy cầm menu phục vụ đưa tới ra sức nhìn người nào đó ngồi đối diện cười với vẻ mặt rất ư là vô tội. Đồ ăn trên menu cũng đều là những món ăn bình thường trong gia đình, nhưng bên trên không có ô ghi giá. Cô trực tiếp gấp thực đơn lại: “Cậu chọn.”
Đốn Cảnh Nhiên cũng không khách khí, chọn thẳng một loạt đủ các loại.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Lạc Thủy bực no luôn rồi. Cái gì gọi là kẻ gây họa, đi cùng hắn tới giờ cũng không có chuyện tốt.
“Nếu cậu không ăn hết cho tôi, hừ hừ.” Lạc Thủy xiết chặt nắm đấm giơ lên đe dọa.
Đốn Cảnh Nhiên gắp một miếng bánh sầu riêng: “Yên tâm, hồng phấn tri kỉ của tớ còn xếp hàng chờ ở đó.”
“Tôi bảo cậu ăn hết, không phải gọi ruồi muỗi của cậu tới.”
Vừa nãy còn là hồng phấn tri kỷ, hậu cung giai lệ mà, làm sao bây giờ biến thành ruỗi muỗi rồi? Đốn Cảnh Nhiên hơi toát mồ hôi.
“Bớt giận, bớt giận.” Đốn Cảnh Nhiên gắp cho cô miếng cá hấp rượu. (có hình ở dưới)
Tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, làm sao cô lại có thể nhân tiện mà mời kẻ họa thủy này ăn cơm được chứ, thật là kẻ đầu gỗ mà, nhiều lần như vậy vẫn chưa lĩnh đủ à. Đều nói muốn gạt bỏ căm giận thì hãy ăn, thực tế chứng minh những lời này tuyệt đối chính xác.
Lạc Thủy bắt vùi đầu tận lực ăn. Ăn một hồi, cảm thấy có chỗ không đúng, giống như có một tấm lưới trùm trở lại người cô, mà cô chính là ruồi muỗi trong lưới kia, không có chỗ ẩn trốn. Quay đầu lại nhìn thấy một người, đàn ông. Nếu hỏi vì sao cô chỉ nhìn thấy duy nhất một người đàn ông, cô cũng không biết.
Đồ thể thao nhàn nhã đã đành lại còn là màu trắng khiến người phát bực nữa. Người rêu rao như Đốn họa thủy cũng không dám mặc thử một cách đơn giản như vậy, vậy mà mặc trên người người đàn ông kia, làm người ta nhớ tới các loại từ ngữ như“Bạch y hơn tuyết, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái*.” Con ngươi đen tuyền hơi có ý cười, cong lên như thoáng hiện ánh sáng lung linh của trăng non, thật sự là mày kiếm mắt sáng, ngay cả hạt nước nhỏ trên sợi tóc cũng đang rạng rỡ phát sáng. (* chỗ này tớ thấy để nó cổ cổ hay hơn, vì tìm từ hiện đại thay thế vào có vẻ không lột tả hết ý được)
Lạc Thủy sửng sốt, nhớ ngày nhỏ đọc《 Lạc Thần Phú 》trong đó có một câu: Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyểnnhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng*. Lúc đầu còn cảm thấy người như vậy chỉ có thể tồn tại trong《 Lạc Thần Phú 》, nhưng hiện tại cô đã tin.
*Trích Lạc Thần Phú:
Ta nói rằng:
Hình dáng của chàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu,
Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Đại khái người đàn ông trước mắt chính là ‘nhẹ nhàng như chim hồng bay, rực rõ như cúc mùa thu’.
“Này này, nhìn đàn ông cũng nhìn đến ngốc lăng ra vậy hả? Không đến mức đó chứ.” Đốn Cảnh Nhiên đẩy đẩy Lạc Thủy, theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy một người đàn ông, sửng sốt hai giây, nói thầm, không phải chỉ có ánh mắt đẹp hơn hắn một chút, cười đẹp hơn hắn một chút thôi sao, không chừng chính là đeo con ngươi đẹp đẽ cùng với khuôn mặt chỉnh sửa đấy chứ, nào có tự nhiên trong lành không ô nhiễm môi trường như hắn.
(Lời ngoài lề của tác giả: Tự mình đeo con ngươi đẹp đẽ, nhìn xem có ai làm như vậy chưa, có người làm như vậy chưa hả?)
“A, đâu có, tôi chỉ cảm thấy đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi thôi.” Cô lại có thể nhìn người ta chằm chằm như vậy, rất không lễ phép, thật muốn điên mà. Thật cẩn thận quay đầu nhìn lại lần nữa, người nọ vẫn còn ở dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng, yên tâm rồi.
Phim truyền hình tám giờ cô đã xem chán, lời thoại kinh điển cũng đã dùng tới. Không chịu nổi, Đốn Cảnh Nhiên buồn bực nhớ lại.
“Cũng đã ngốc lăng ra rồi, còn nói không được.” Đốn Cảnh Nhiên xì mũi khinh thường.
“Không là không! Cậu có hiểu không.”
“Không thì không, xem cậu kích động kìa.”
Lạc Thủy cũng thấy hình như mình có phần kích động quá mức. Lấy lòng nên gắp bánh sầu riêng cho Đốn Cảnh Nhiên. Cô thật không hiểu nổi cái mùi kỳ lạ đó ăn ngon lắm hay sao, lại gọi tận hai đĩa, muốn chết mà.”
Bình luận truyện