Nhược Tuyết Và Thanh Tế

Chương 2



6

"Em cho rằng anh không biết sao? Bài đăng thử váy cưới trên WeChat của em là cố ý cho Vi Vi xem!Nhược Tuyết, em hãy giữ giới hạn. Em có biết bạn bè của em đã khiến cô ấy trầm cảm đến mức phải cắt mạch và phải nhập viện không? Vi Vi thua kém em về mọi mặt, cô ấy không xinh đẹp thông minh bằng em, cũng không có gia thế tốt bằng em. Hãy để cô ấy đi và đừng nhắm vào cô ấy, được không?”

Hắn từng câu từng chữ, mang theo oán giận, thất vọng, khinh bỉ ngữ khí, chỉ trích tôi "Sai".

Tôi có sai không?

Tôi chỉ đăng một cái vòng bạn bè.

Tôi chỉ yêu cầu hắn cắt đứt liên lạc với Chu Vi.

Nếu Chu Vi thực sự vô tội, cô ta đã không kết bạn với tôi bằng acc clone khi biết về ngày cưới của tôi với Hoắc Thừa Diệp.

Cô ta đúng là ngu ng..ốc, tự cho rằng chỉ dựa vào avatar và nick name là có thể giả mạo

Tôi đồng ý, chỉ vì bản thân tôi.

Nhìn vòng bạn bè mà cô ta cố tình khoe ra, tôi chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Một kẻ ng..ốc như vậy không xứng đáng là đối thủ của tôi.

Đối thủ của tôi chính là tôi, người vẫn đặt kỳ vọng vào Hoắc Thừa Diệp.

"Sao anh không hỏi cô ta tại sao cô ta có thể nhìn thấy vòng bạn bè của em?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, từ từ xoay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa bên trái.

"Cô ấy nói em cố ý kết bạn với cô ấy, cô ấy sợ làm phiền em nên đồng ý."

“Haha.” Tôi cười lớn, ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Anh tin cô ta không tin em chứ gì? Em là một người phụ nữ đã yêu bạn trai được 7 năm và chuẩn bị kết hôn. Bạn trai để cho em một mình thử áo cưới, dù buồn nhưng em vẫn kỳ vọng vào hôn nhân, em đăng lên Wechat sự chờ mong của mình. Có vấn đề gì không?"

Hắn sững sờ, ánh mắt hiện lên một chút tội lỗi.

"Đây là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp cho em. Nhưng giữa anh và Chu Vi thật sự không có chuyện gì xảy ra cả. Em phải tin anh."

Hắn trở lại bên giường, ngồi xổm xuống, nắm tay tôi với lòng thành kính và yêu thương.

“Tôi chỉ biết hiện tại anh vì cô ta mà phá hủy tình bạn giữa nhà họ Đại và nhà họ Hoắc.”

Mặt tô ikhông đổi sắc nhìn hắn.

Con ngươi màu nâu sẫm khẽ run, cơ mặt hắn căng thẳng.

"Nhược Tuyết, cô ấy không thể đe dọa bất cứ điều gì giữa chúng ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên, em chiếm cứ trong cuộc đời anh tất cả thanh xuân, tất cả dấu vết trưởng thành, tương lai chúng ta cũng phải cùng nhau cả đời. Còn Chu Vi cô ấy, cái gì cũng không có."

"Cô ấy khác với em, thứ cô ấy muốn rất đơn giản. Thứ cô ấy muốn chính là thứ cô ấy từng có, chính là anh. Anh..."

Tôi mỉm cười ngắt lời: “Không phải người em muốn là anh sao?”

“Làm sao có thể so sánh được?” Hắn tức giận xoa trán lắc đầu: “Cô ấy không cầu địa vị hay hôn nhân, cũng không quan tâm đ ến lợi nhuận! Cô ấy có tình yêu thuần khiết với anh, em có hiểu không? Nhược Tuyết, người em muốn là Hoắc Thừa Diệp, không phải anh."

“Thật sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Giống như hỏi hắn, nhưng cũng giống như hỏi chính mình.

Tất nhiên là không.

Cô gái tốt nàolại lãng phí bảy năm tuổi trẻ của mình cho một người đàn ông mình không yêu chứ?

Đám cưới thương mại, cũng không phải không có hắn là không thể.

Hắn không phải là người bạn thời thơ ấu duy nhất của tôi.

Tôi mỉm cười, mắt đỏ hoe.

Tôi và Hoắc Thừa Diệp biết nhau từ khi còn rất nhỏ.

Tôi hướng nội, quái gở, không thích hoàn cảnh đông người náo nhiệt.

Và hắn thì ngược lại.

Hắn hướng ngoại, kết bạn đông đảo, thích giao tiếp với người khác nhất, hắn cởi mở hài hước, là người chói mắt nhất trong đám bạn bè.

Khi còn đi học, có rất nhiều cô gái đã gửi quà và thư tình cho hắn.

Tôi luôn ghen tị với thái độ vui vẻ và hài hước của hắn, khi nhìn thấy hắn tỏa sáng giữa đám đông, tôi không khỏi tự hỏi liệu mình có thể hướng ngoại hơn hay không, có lẽ tôi luôn có thể đứng bên cạnh hắn.

Tết năm nhất đại học, hắn lái xe đưa tôi ra bờ biển bắn pháo hoa rực rỡ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, vành tai hắn đỏ lên, hai tay run nhẹ ôm hai vai tôi, cẩn thận từng li từng tí, thận trọng thổ lộ: "Nhược Tuyết, anh thích em đã lâu, hay là... hay là chúng ta ở bên nhau? Anh sẽ đối xử tốt với em, cả đời chỉ đối xử tốt với một mình em. Em có muốn hẹn hò với anh không?"

Sau khi tôi gật đầu, hắn hào hứng đi vòng quanh tôi, xông lên ôm lấy tôi.

Pháo hoa nở rộ trên biển, rực rỡ rồi vụt tắt.

Pháo hoa này đã đọng lại trong lòng tôi rất lâu rồi, có lẽ nó đã nổ xong từ lâu rồi.

“Anh nói đúng.” Tôi tỉnh táo lại: “Hai gia đình chúng ta có lợi ích chồng chéo nhau. Việc anh xé nát mối quan hệ giữa anh và tôi như thế này thực sự là không thuần tuý."

Tôi hất tay hắn ra và đứng dậy, mở cửa sổ hết mức có thể.

Mặt trời chiếu sáng khắp nơi, những bông hồng trong góc sân đã nở rộ.

"Hủy bỏ đám cưới, anh có thể cho cô ta mọi thứ anh muốn."

7

"Nhược Tuyết... đừng làm thế. Anh và Chu Vi đã nói rất rõ ràng, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới của chúng ta chứ đừng nói đến tương lai của chúng ta. Cho anh thêm một chút thời gian, trước hôn lễ anh sẽ làm hài lòng em, được không?"

Hoắc Thừa Diệp đi theo, ôm lấy tôi từ phía sau.

Hắn dùng tay giữ chặt eo tôi và ghé sát vào tai tôi.

Tôi nhìn chiếc ô tô màu đen ngoài sân.

Cửa ghế sau mở ra, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần tây cắt may khéo léo, chậm rãi bước ra ngoài.

Người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó và đưa ánh mắt xa xăm về phía tôi.

Tôi không đẩy Hoắc Thừa Diệp ra, nhếch khóe miệng lên: “Tôi có thể cho anh thời gian. Nhưng về phía bố mẹ tôi, anh phải xin lỗi và giải thích rõ ràng. Còn nữa, ra khỏi cửa chính, đừng trèo tường trèo cửa sổ nữa.”

Hắn chợt sững người, buông tay ra, ngập ngừng nói: "Bác trai bác gái bây giờ chắc là không muốn nhìn thấy anh. Nhược Tuyết, giúp anh giải thích với họ. chờ bọn họ hết giận, anh sẽ mang theo lễ vật đến nhà xin lỗi. Anh đi trước để không bị bọn họ phát hiện."

Vừa nói, hắn vừa trèo qua cửa sổ, trèo lên đường ống rồi nhảy xuống.

Sau đó, phía dưới truyền đến tiếng r3n rỉ.

"Aizza! Hoa hồng mọc ở đây từ khi nào?”

Tôi vịn bệ cửa sổ nhìn xuống, thấy hắn ngã xuống đầy xấu hổ trước mặt người lớn nhà Hoắc vừa bước vào sân, trên tay và mặt hắn có vài vết xước nhỏ do gai hoa hồng gây ra.

Tôi đưa mắt chào người lớn nhà họ Hoắc: "Chào hai bác”

"Chào anh Thanh Tế."

Vừa dứt lời, một ánh mắt rực lửa đã hướng về phía tôi.

Tôi đối mặt với anh không chút do dự, im lặng nhìn nhau.

Hoắc Thanh Tế mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ hơi hở, đôi mắt đen láy, yết hầu lăn lộn, để lộ xương quai hàm hoàn hảo.

Anh cong môi và gật đầu về phía tôi.

"Tiểu Nhược Tuyết, đã lâu không gặp."

Tôi mím môi và nhìn đi chỗ khác, cảm thấy miệng hơi khô.

8

Họ kéo Hoắc Thừa Diệp vào, người hầu trong nhà đến tìm tôi.

Tôi đứng ở hành lang tầng hai, vịn vào lan can nói: “Thừa Diệp vừa hứa với con là anh ấy sẽ giải quyết trước đám cưới.”

“Hãy tin tưởng anh ấy một lần.”

Sau khi gia đình họ Hoắc rời đi, bố mẹ tôi đã mắng mỏ tôi: “Cậu ta đã có người khác rồi, con còn muốn cưới sao?

"Con gái, nhà chúng ta không nhất thiết phải gả vào Hoắc gia. Cho dù chúng ta chọn người ở rể, không phải cũng tốt hơn cái tên Hoắc Thừa Diệp đó sao?"

Tôi mỉm cười trấn an họ: “Đây là lần cuối cùng của anh ấy. Nếu anh ấy vẫn làm điều này, sẽ hủy bỏ đám cưới."

Bố mẹ tôi liên tục thở dài vì nói mà tôi không nghe.

Ngày hôm sau mẹ Hoắc Thừa Diệp mời tôi đi ăn tối, hắn cũng ở đó.

Bà ấy nói, sau khi kết hôn, Hoắc Thừa Diệp nhất định sẽ hồi tâm.

Gia đình Hoắc không thể dung nạp Chu Vi, một người không phải là người tốt.

Tôi ngoan ngoãn vâng lời.

Hoắc Thừa Diệp lơ đãng đánh đổ tách trà: "Con đi vệ sinh."

Hắn hoảng sợ đứng dậy và bước ra ngoài với những bước đi hỗn loạn.

Tôi lấy cớ đi trang điểm lại, theo sát phía sau.

"Vi Vi, tại sao em lại tự tiện ra ngoài?”

"Vết thương của em lại bắt đầu chảy máu, nghe lời, trở về đi."

"Em không biết! Thừa Diệp, anh sắp kết hôn rồi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Anh không muốn ở bên em từng phút từng giây sao?"

"Đừng làm rộn, Nhược Tuyết và mẹ anh..." Giọng nói của Hoắc Thừa Diệp bị chặn lại, sau đó bên trong vang lên tiếng cạch cạch.

Một lúc sau, Chu Vi trầm giọng thở dài.

"Anh trở về muộn mười phút, họ sẽ không phát hiện cái gì, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

"Vi Vi..."

Chuyển động bên trong trở nên kỳ lạ.

Tôi không nói gì, khẽ xoa xoa lông mày, rồi quay người rời đi.

Trên đường trở về phòng riêng, một lực mạnh đã kéo tôi sang phòng riêng bên cạnh.

9

“Em lại làm gì nữa?”

Hoắc Thanh Tế chống đỡ tôi, giọng điệu kiềm chế.

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi ngửa cổ, nhìn vào trong mắt sương mù dày đặc của anh.

Tôi mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh?”

"Làm chuyện xằng bậy ở WC là em trai cùng cha khác mẹ của anh, cho dù em thật sự làm cái gì, cũng không liên luỵ tới anh."

"Nếu em có thể liên lụy đến tôi, vậy còn có thể khen em một câu có bản lĩnh."

Đôi mắt đen láy của anh hơi lóe lên, anh rút tay ra, sóng nhiệt trong mắt nhanh chóng tiêu tan.

“Đừng chơi quá mức.”

Tôi cảm thấy có lỗi trong giây lát, rồi chỉ nắm lấy cổ áo anh, trèo lên người anh: "Hay là anh nói cho em biết, cái gì gọi là quá mức? Chẳng lẽ em lãng phí bảy năm, bị người ta đánh gãy chân, không thể trả thù sao? Mà cũng đúng, anh có thể nhận trộm làm mẹ, chắc không biết cái gì gọi là nhục, lại càng không biết trả thù.."

Anh nắm lấy cổ tay tôi, nâng lên rồi hạ xuống rồi nhìn xuống.

"Trong mắt em, tôi là người như vậy sao? Tôi sợ em chơi quá mức, không dễ kết thúc."

“Anh có thể giúp em phải không?” Tôi nhướn mày và nhìn anh.

Anh hỏi ngược lại: "Dựa vào cái gì?”

Tôi tràn đầy tự tin: "Bởi vì anh thích em.”

“Thích em?” Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới với nụ cười nửa miệng, đôi lông mày lộ vẻ thắc mắc, “Nếu tôi giúp em, em sẽ cho tôi cái gì?”

Tôi kiễng chân hôn lên khóe miệng anh: “Người đàn ông của em còn có trái tim.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đen sáng của anh phản chiếu khuôn mặt tôi, mỉm cười hỏi: “Muốn không?”

Âm cuối còn chưa dứt, anh đột nhiên cúi người ngăn chặn giọng của tôi.

Đôi tay khỏe mạnh ôm chặt eo tôi, lòng bàn tay nóng rát, giọng nói lạnh lùng thì thầm bên tai tôi: “Tôi đã cảnh cáo em rồi. Đừng gây sự với tôi."

Sau đó, anh buông tay và nhanh chóng đẩy tôi ra ngoài

Cửa phòng riêng bị đóng lại, tôi có thể đứng vững, đối diện một đôi nam nữ đi tới.

"Chị Nhược Tuyết?"

"Nhược Tuyết?"

"..." Tôi dừng lại, ánh mắt không khỏi rơi vào Hoắc Thừa Diệp.

Chỉ vài phút thôi là xong?

Quả nhiên là kim khâu quấy phân, quấy cũng quấy không được.

Tôi cười thầm trong lòng, nhưng lại mím môi cay đắng: "Hoắc Thừa Diệp, đây là cách xử lý mà anh đã hứa sao?"

"Nhược Tuyết, anh..."

Không đợi Hoắc Thừa Diệp mở miệng, một đôi CP đang quay video đã giơ thiết bị lên. Ống kính trực tiếp trên mạng nhắm ngay Hoắc Thừa Diệp và Chu Vi.

"Mau nhìn mau nhìn! Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh chính là hai người này!"

"Nhà vệ sinh là nơi công cộng, không phải nơi cá biệt để người bại hoại đạo đức làm việc riêng!"

"Các bạn thân mến, chúng ta phải nghiêm khắc chỉ trích, trừng phạt những người có hành vi đồi bại và vô đạo đức như vậy!"

"Hôm nay, hãy để tôi dẫn đường cho mọi người!"

10

Cặp CP nổi tiếng trên mạng này là tôi tìm tới. Tôi yêu cầu họ chụp ảnh tất cả cách trang trí trong nhà hàng, bao gồm cả những đồ trang trí đặc biệt trong mỗi phòng vệ sinh.

Vì tiền nên họ làm rất tận tâm.

Hai người được chụp ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng có phản ứng, mỗi người đều che mặt lại.

"Đừng chụp nữa! Có tin tôi kiện các người không?" Hoắc Thừa Diệp tức giận vung tay, tức giận hét lên.

Hắn hét lên, che mặt và cố gắng kéo Chu Vi đi.

Nếu như chỉ làm cho bọn họ mất mặt, tôi sẽ không đến mức dùng tiền mời người nổi tiếng trên mạng đến đây.

Động tĩnh nơi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác.

Trong số đó có mẹ của Hoắc Thừa Diệp đang đợi ở phòng riêng.

Người nổi tiếng trên mạng bị đuổi ra ngoài và trò hề kết thúc, nhưng mười phút sau nó nhanh chóng leo lên hot search.

Tiêu đề “Con trai tập đoàn Hoắc thị cùng cô gái quan hệ tại nhà vệ sinh nam”, đứng ngay trên tin tức về hôn lễ giữa hai nhà họ Hoắc và nhà họ Đại.

Các con người nhân danh chính nghĩa đã đăng tài khoản của tôi lên mạng để vận động cho tôi và nhà họ Đại. Trận phong ba nho nhỏ này thậm chí còn có tác động đến thị trường chứng khoán của Tập đoàn Hoắc thị.

Là nạn nhân, thị trường chứng khoán của Đại thị thăng hoa nhờ sự đồng cảm của cư dân mạng.

Tôi ngồi ở phòng khách nhà họ Hoắc, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, muốn rơi chưa dứt. Không cần soi gương tôi cũng có thể biết, bộ dáng này của tôi, điềm đạm đáng yêu không mất đi sự quật cường, càng khiến người ta thông cảm hơn.

"Thằng khốn nạn! Thật là một thằng khốn nạn!”

"Đồ khốn nạn!"

Dây mây rơi xuống người Hoắc Thừa Diệp, hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, chịu đựng không dám lên tiếng.

Chu Vi nhào tới sau lưng hắn, ngăn cản dây mây của chú Hoắc.

Cô ta khóc lóc van xin: "Chú đừng đánh nữa, đều là lỗi của cháu, chú muốn đánh thì cứ đánh cháu đi!"

"Là do cháu, là cháu bám theo Trình Diệp, do cháu yêu Trình Diệp đến mức không thể buông bỏ anh ấy!”

"Chị Nhược Tuyết, nếu chị thực sự không thể vượt qua được trở ngại này thì hãy trút nó lên người tôi! Chị có thể mắng tôi hoặc đánh tôi!

"Xin chú Hoắc đừng để đánh Trình Diệp nữa, nếu tiếp tục sẽ g..iết c..hết anh ấy mất!"

Tôi liếc mắt, nước mắt không cầm được từ khóe mắt chảy xuống.

Sau khi nhìn cô ta xong, tôi oán hận nhìn Hoắc Thừa Diệp, nhỏ giọng nói: “Mắng cũng được, đánh cũng được, đều không thay đổi được chuyện đã xảy ra. Tôi và anh ta đã không còn khả năng, chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến giao tình hai nhà, lại càng không ảnh hưởng đến công ty.”

Vừa dứt lời, sắc mặt chú Hoắc càng khó coi hơn lúc nãy.

Ông ấy trực tiếp sai người hầu kéo Chu Vi đi và đuổi cô ta ra ngoài.

“Thừa Diệp, Thừa Diệp!” Cô ta càng khóc to hơn, đưa tay ra ý muốn Hoắc Thừa Diệp kéo cô ta lại.

Tuy nhiên, Hoắc Thừa Diệp quỳ trên mặt đất, một ánh mắt cũng không nhìn qua.

Thấy vậy, mẹ Hoắc Thừa Diệp nắm tay tôi an ủi: "Gia đình chúng ta có lỗi với cháu. Lần này Tiểu Diệp thực sự đã đi quá xa! Chú Hoắc và dì nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích!"

"Cho dù Tiêu Diệp có bị đánh cho da tróc thịt bong thì cũng là tự mình gánh chịu, nó đáng bị như vậy!

“Nếu con mệt, dì sẽ giúp con về phòng nghỉ ngơi, được không?”

Tôi lắc đầu yếu ớt nói: "Chú Hoắc muốn dạy dỗ anh ấy, là chuyện nhà, con ở lại chỗ này không thích hợp. Dì, con cảm thấy ngột ngạt, con muốn về nhà."

Dì Hoắc muốn tiếp tục thuyết phục tôi nhưng bị chú Hoắc cắt ngang: "Nếu Nhược Tuyết muốn về nhà thì bảo tài xế đưa con bé về. Đừng nói con bé buồn bực, tôi cũng đau tim khi nhìn thấy tên khốn này!”

"Nhược Tuyết, về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé. Chuyện này chú nhất định sẽ đòi lại công lý cho con!"

Đúng như chú Hoắc nói, chú đã nhờ người gọi tài xế.

Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.

Lúc này, Hoắc Thanh Tế mở cửa đi vào.

“Bố, dì Hồng, con tiễn em ấy. Bị tủi thân như vậy, với tính tình của em ấy, dễ gây chuyện với mình trên xe.”

Anh đứng bên cửa với vóc dáng cao ráo, đôi bàn tay xương xẩu đặt trên tay nắm cửa, phía sau là ánh nắng chói chang.

Chú Hoắc nhìn anh vài giây, sau đó trầm ngâm gật đầu: “Không sao, con đưa con bé về đi, đừng quay lại vội, thay em trai con xin lỗi cho đàng hoàng.”

Vừa dứt lời, Hoắc Thừa Diệp giãy dụa: “Con sẽ tự chịu trách nhiệm về lỗi lầm mình gây ra!

“Nhược Tuyết, anh biết mình sai rồi. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không bao giờ gặp lại Chu Vi nữa. Xin hãy tha thứ cho anh, đừng rời đi, được không?"

Tôi không nhìn hắn, cúi đầu bước nhanh đến chỗ Hoắc Thanh Tế: “Được, mời anh Thanh Tế.”

"Ừm."

Hoắc Thanh Tế nhẹ nhàng đáp lại.

Dù không có mắt trên đỉnh đầu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự thích thú trong ánh mắt anh đang nhìn xuống tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện