Nịch Ái

Chương 34: Lộng thương hài tử



Nếu như là trước đây Tá Dịch mà chủ động câu dẫn hắn như vậy, hắn đảm bảo sẽ mang người này ăn đến sạch xương, nhưng mà hiện tại y đang mang thai, nếu như hắn không cẩn thận nhất định sẽ làm bị thương cả hài tử và y. Lâm Nhất Phàm đẩy Tá Dịch một chút rồi xoay người muốn bước khỏi dục trì này:

"Dịch Nhi, yến tiệc sắp diễn ra rồi"

Tá Dịch đứng ở phía dưới nhìn theo bước chân của Lâm Nhất Phàm, trong lòng y cảm thấy rất khó chịu, y cũng chẳng biết mình lấy dũng khí từ đâu liền vội vã đuổi theo hắn. Tá Dịch từ phía sau vòng tay ôm lấy eo của Lâm Nhất Phàm, hai cơ thể vẫn còn ướt nước dính vào nhau, dĩ nhiên lúc này thì thân nhiệt của hai người cực kỳ nóng bỏng. Tá Dịch gấp gáp hôn xuống tấm lưng của Lâm Nhất Phàm, y khàn giọng nỉ non:

"Hoàng thượng, có phải người muốn tránh mặt ta hay không?"

Tá Dịch nghĩ rằng bởi vì mình không có hài tử cho nên đã làm cho Lâm Nhất Phàm thất vọng vì thế hắn mới đi tìm nữ tử dị quốc đi, Tá Dịch cũng muốn cùng hắn tạo hài tử, để cho hắn đừng đi tìm nữ nhân khác. Việc này không phải tự nhiên mà Tá Dịch nghĩ như thế, chuyện này chính là do Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh y tác động vào, Tiểu Phúc Tử nói chỉ cần y mang thai long chủng nhất định sẽ chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, y trước nay vẫn do dự chuyện này, nhưng mà lúc này đây quả thật là đã hạ quyết tâm rồi:

"Hoàng thượng, người quay lại nhìn ta có được không?"

Lâm Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, hắn đưa tay xuống dưới gỡ hai tay đang ôm trước bụng mình ra của Tá Dịch, sau đó đi về phía trước lấy áo choàng mỏng khoác lên người cho Tá Dịch, hắn vẫn là sợ y bị cảm lạnh:

"Dịch Nhi, cẩn thận cảm lạnh"

Tá Dịch nắm lấy tay của Lâm Nhất Phàm đặt ở bên cạnh mặt của mình, cái đầu nhỏ cũng tự động mà khẽ cử động trên bàn tay hắn:

"Hoàng thượng, người không muốn ta sao?"

Lâm Nhất Phàm yết hầu trơn trượt khẽ dịch chuyển, hắn hiện tại bị Tá Dịch làm cho dục vọng bức người rồi:

"Có, nhưng mà Đỗ thái y..."

Lâm Nhất Phàm còn chưa kịp nói xong lời nói Đỗ thái y dặn dò Tá Dịch thân thể suy nhược cần phải nghỉ ngơi, thì Tá Dịch đã lên tiếng cắt ngang lời hắn rồi:

"Hoàng thượng, ta không sao... người biết mà, có phải không?"

Tuy rằng trong dục trì nhiệt độ rất ấm, nhưng mà Tá Dịch hiện tại lại đi chân trần tiếp xúc với mặt đất, lúc này Thuận Thiên Quốc đang là mùa đông tuyết rơi vẫn dày đặc, nếu như để cho Tá Dịch tùy ý như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của y, ngay cả hài tử trong bụng cũng nguy hiểm, thân thể song nhi vốn dĩ rất dễ nhiễm bệnh. Lâm Nhất Phàm còn đang thất thần suy nghĩ thì Tá Dịch liền ngay lập tức tiến về phía hắn, hôn lấy cần cổ của hắn:

"Hoàng thượng, người thật sự không muốn ta sao?"

Lâm Nhất Phàm kết quả vẫn là không thoát khỏi sự dụ dỗ này, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn xuống đôi môi của Tá Dịch, bàn tay lần mò kéo xiêm y vừa mới được hắn khoác lên trên người Tá Dịch xuống. Lâm Nhất Phàm bắt đầu tiến tới thăm dò hậu huyệt giữa hai cánh mông của Tá Dịch, ngón tay có điểm gấp gáp đâm thẳng vào bên trong thân thể y, Tá Dịch ngay lập tức khẽ giật mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên rỉ:

"Ưm..."

Lâm Nhất Phàm một tay nhấc lên chân phải của Tá Dịch, một tay thăm dò hậu huyệt chật hẹp kia của y:

"Dịch Nhi, ngươi càng ngày càng không nghe lời"

Tá Dịch vòng tay ôm lấy cần cổ của Lâm Nhật Phảm nhỏ giọng nỉ non:

"Hoàng thượng, người có thích không?"

Lâm Nhất Phàm khàn giọng đáp:

"Không thích, thân thể của ngươi vốn rất dễ nhiễm bệnh, ngươi nếu như cứ không nghe lời như vậy nhất định sẽ đổ bệnh cho xem"

Tá Dịch đỏ bừng hai má, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm phần xinh đẹp kiều diễm, Tiểu Thuần Tử ngày hôm qua có dạy y nói vài lời lấy lòng Lâm Nhất Phàm, y khi đó nghe liền hận không thể chưa từng nghe thấy, nhưng mà lúc này từ chính miệng y lại phát ra những lời kia:

"Hoàng thượng, người không quan tâm ta... ta mới đổ bệnh"

Lâm Nhất Phàm híp mắt nhìn Tá Dịch:

"Ai dạy ngươi nói mấy lời này thế?"

Tá Dịch lắc đầu không lên tiếng, Lâm Nhất Phàm sợ chân trần chạm đất sẽ khiến cho Tá Dịch nhiễm bệnh phong hàn, chính vì thế lúc này hắn liền nhanh chóng đưa hai tay xuống đỡ mông của y lên, cự vật cứ như vậy thẳng tắp đâm sâu vào bên trong hậu huyệt đã sớm được mật hoa làm ướt đẫm bên ngoài kia:

"A... hoàng thượng..."

Lâm Nhất Phàm hết cách, này là chính Tá Dịch chủ động câu dẫn hắn trước, đến bây giờ hắn đã tiến vào rồi thì dĩ nhiên sẽ không rút lui. Tá Dịch cả người rung lắc đến đáng sợ, lực đạo của Lâm Nhất Phàm vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng khiến cho y cảm thấy một hồi trời đất cũng quay cuồng. Tá Dịch đưa tay bám lấy rèm lụa trắng treo ở xung quanh, y khẽ cong người gánh chịu từng đợt sóng kích tình mà Lâm Nhất Phàm mang lại.

Hậu huyệt so với hoa huy*t còn nhỏ hẹp hút chặt hơn, từng vách thịt ấm nóng liên tiếp bao lấy cự vật to lớn của Lâm Nhất Phàm, Tá Dịch cảm giác cự vật kia thật dài như muốn đâm tới điểm cực hạn của y, mỗi lần cự vậy đó chạm tới nơi sâu kín kia thì y liền mềm nhũn chân tay. Lâm Nhất Phàm đỡ lấy sống lưng Tá Dịch ngăn không cho thân thể mềm mại kia bị ngã xuống dưới thì nguy, hắn liên tục đâm tới, thân thể này đúng là bảo bối trời ban, nếu không phải y còn đang mang thai thì hắn nhất định sẽ trói y lại từ từ mà tra khảo trêu chọc y.

Tiếng da thịt va chạm mạnh liệt cùng tiếng kêu rên kiều mị của Tá Dịch, mọi âm thanh sống động này đều truyền ra bên ngoài khiến cho đám nô tài ở phía ngoài đợi hầu hạ cũng phải đỏ mặt tía tai. Tiểu Thuần Tử nghe được thanh âm truyền ra của chủ tử liền biết được hoàng hậu đã làm được, y trong lòng cũng vui mừng thay, y vui mừng cho hoàng hậu một phần là vì y là thái giám bên cạnh hoàng hậu, chủ tử đắc sủng thì nô tài như y đây ở trong cung cũng được thoải mái lây, một phần là vì y quả thật coi trọng Tá Dịch.

Suối tóc đen mềm vẫn còn ướt dính chặt lấy trước ngực, trên bả vai cùng sống lưng của Tá Dịch, khiến cho bộ dạng của y hiện tại vừa chật vật lại vừa câu nhân. Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên khóe mắt trái một lệ chí điểm vào thật đúng là cực phẩm tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khép hờ khi thì cắn lấy môi mỏng, khi thì lại há miệng muốn tìm lấy không khí xung quanh. Bộ dạng này của Tá Dịch làm cho Lâm Nhất Phàm khó chịu, hắn nãy giờ kiềm chế rất nhiều để không bạo phát lộng thương hài tử trong người y, nếu như hắn quả thật dùng hết sức lực chỉ sợ là sau một màn này phía dưới sẽ là một vũng máu đỏ tươi. Đời trước hắn chinh chiến sa trường không ít, sức khỏe cũng vì vậy mà luyện đến mạnh mẽ phi thường, tuy rằng đời này mới chỉ đích thân lâm trận một lần, nhưng sức khỏe của hắn hắn là người hiểu rõ nhất, chuyện lộng hỏng hài tử trong bụng Tá Dịch kia là chuyện có thể làm ra.

Lâm Nhất Phàm mang toàn bộ tinh khí tích tụ ba ngày này bắn ra bên trong hậu huyệt chật hẹp kia của Tá Dịch, Tá Dịch cả người mềm nhũn từ từ buông tay ra khỏi tấm lụa trắng kia. Lâm Nhất Phàm nhanh chóng tiếp lấy thân thể nhẹ như lông hồng kia của Tá Dịch, cẩn thận hôn xuống vầng trán của y rồi nói:

"Là ngươi tự mình tìm khổ"

Tá Dịch hơi thở phập phồng, khuông ngực liên tục hô hấp, ánh mắt của y nhìn Lâm Nhất Phàm xinh đẹp đến lạ thường, nhất là ở bên khóe môi kia còn cong cong lộ ra nụ cười hạnh phúc:

"Hoàng thượng, ta nghĩ mình hôm nay không thể tham dự yến tiệc được rồi"

Lâm Nhất Phàm xoay người bế Tá Dịch đi vào chỗ giường lớn:

"Nghỉ ngơi đi, đợi yến tiệc kết thúc trẫm liền trở về xem ngươi"

Tá Dịch cảm thấy eo nhỏ đau nhức, phía dưới hậu huyệt cũng nhận ra được dịch thể ấm nóng vẫn còn vương lại bên trong:

"Hoàng thượng, ta đợi người"

Lâm Nhất Phàm qua loa mặc vào y phục rồi nói người lấy khăn bông nước ấm cùng dược cao đến đây, hắn khẽ tách hai bắp đùi của Tá Dịch ra, cẩn thận mang khăn ấm lau đi tinh khí vẫn còn vương lại nơi đó của y, vừa làm vừa thật ôn nhu nói:

"Sau này đừng ngang bướng như vậy nữa, sức khỏe của ngươi không tốt đâu phải biết tự mình chiếu cố mình"

Tá Dịch nhìn Lâm Nhất Phàm đang giúp y lau rửa thân dưới, khóe mắt nheo lại có ý cười, trong lòng y cũng mãn nguyện hơn khi trước rất nhiều. Lâm Nhất Phàm lấy dược cao thoa đều ở bên ngoài hậu huyệt của Tá Dịch, nơi này màu sắc thật sự rất đẹp, hồng hồng mọng mọng vừa nhìn đã nổi lên dục vọng rồi:

"Có đau không?"

Tá Dịch lắc đầu, Lâm Nhất Phàm khẽ thở dài một hơi tiếp tục nhẹ tay xoa xoa nơi đó:

"Nhắm mắt lại ngủ đi"

Tá Dịch nghe lời nhắm lại hai mắt, y vẫn cảm nhận được đầu ngón tay của Lâm Nhất Phàm ôn nhu dùng dược cao mát lạnh xoa nơi đó của y. Có điều y lúc này đột nhiên lại cảm thấy rất đau bụng, từ lúc vừa mới rồi cùng Lâm Nhất Phàm làm sự việc kia đã đau rồi, vốn nghĩ đợi một lúc rồi hết nhưng đến bây giờ hình như cơn đau càng kéo dài hơn. Lâm Nhất Phàm thấy Tá Dịch nhíu mày liền hỏi:

"Dịch Nhi, ngươi sao thế?"

Tá Dịch mở mắt khẽ đáp:

"Hoàng thượng, ta cảm thấy có một chút đau bụng"

Lâm Nhất Phàm giật mình vội vã đưa tay lên chạm vào bụng của Tá Dịch:

"Ngươi đau bụng sao? Có đau lắm không? Ta truyền thái y đến"

Tá Dịch ngăn Lâm Nhất Phàm lại, lần trước chuẩn mạch thái y nói y mang thai, đến khi y tỉnh lại liền thành ra không phải, bởi vì lần đó sau khi xem mạch xong y liền đi ngủ mất, y hiện tại cũng đang có chút mệt mỏi muốn ngủ, nếu như lại chuẩn mạch rồi sau khi tỉnh lại hài tử trong bụng y có chạy mất một lần nữa hay không. Tá Dịch không hề có khái niệm về việc thụ thai này, y nghĩ rằng cảm giác bụng đau như vậy là do hài tử đang dần dần hình thành trong bụng y, chính vì thế y mới không muốn thái y đến xem bệnh cho mình, vẫn là nên đợi y tinh thần tỉnh táo mới truyền thái y đến thì hơn:

"Không, đừng gọi thái y, ta không sao nghỉ ngơi một chút là được rồi"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày đưa tay xoa bụng Tá Dịch, hắn rất căng thẳng lo sợ việc mình vừa mới rồi đã lộng thương hài tử. Sau khi hơi thở của Tá Dịch dần dần bình ổn trở lại, Lâm Nhất Phàm xác định y ngủ say, lúc này hắn liền sai Tiểu Thuần Tử gọi Đỗ thái y tới chuẩn mạch cho Tá Dịch.

Đỗ thái y cẩn thận xem mạch tượng của Tá Dịch, ông cẩn trọng thu tay lại rồi thành khẩn nhìn Lâm Nhất Phàm nói:

"Hoàng thượng, long thai trong bụng hoàng hậu vẫn còn, chỉ là bị động thai khí, hạ thần sẽ lập tức sắc thuốc an thai đưa đến cho hoàng hậu dùng, hoàng hậu sau này cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, thân thể của hoàng hậu rất yếu không nên xảy ra thêm bất cứ một vấn đề nào nữa"

Lâm Nhất Phàm nghe vậy vừa lo lắng vừa có điểm xấu hổ, hắn thế nhưng lại lộng thương hài tử của chính mình thật:

"Được rồi, ngươi lui xuống đi"

Sau khi Đỗ thái y lui xuống rồi, Lâm Nhất Phàm một mặt khó xử nhìn Tá Dịch đang ngủ trên giường, bàn tay hắn đưa tới chạm vào vùng bụng nhỏ nhắn của y, thật cẩn trọng vuốt ve nơi đó một hồi rồi đi ra ngoài căn dặn Tiểu Phúc Tử:

"Khi nào hoàng hậu tỉnh dậy, ngươi liền nói người của thái y viện đưa thuốc lên, nhớ kỹ phải nhìn hoàng hậu uống thuốc rồi mới được rời đi, còn có tuyệt đối không được để hoàng hậu đi lại lung tung, đã nhớ kỹ hay chưa?"

Tiểu Phúc Tử vẫn không phát giác ra điểm gì kỳ quái, từ khi y đến hầu hạ hoàng hậu tới giờ liền phát hiện ra hoàng hậu trời sinh thân thể yếu đuối, hoàng đế nhất mực yêu thương dặn dò y như vậy cũng không có gì lạ, thế cho nên hơi khom người hạ giọng:

"Hoàng thượng, nô tài đã rõ rồi"

Lâm Nhất Phàm nhìn Tiểu Phúc Tử một lượt rồi nhanh chóng rời khỏi cung Đoan Thuần, hắn sau này nhất định phải cẩn thận hơn.

Yến tiệc hoàng cung căn bản không có gì đặc sắc, hay nói đúng hơn là Lâm Nhất Phàm hai kiếp hoàng đế sớm đã xem hết qua những màn ca vũ nhàm chán này, hoặc cũng có thể là thần trí của hắn hiện giờ sớm đã đặt ở chỗ người nào đó trong cung Đoan Thuần rồi.

Tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng so với nhị hoàng tử Mã Thiết Mộc đời trước là một người thông minh hơn rất nhiều, ít nhất thì so với biểu hiện hiện tại của Mã Thiết Đằng vẫn luôn điềm tĩnh tự nhiên sau màn hiến nghệ đặc sắc của Hứa Thục Nhi, Mã Thiết Đằng ngoài vỗ tay tán thưởng theo phép lịch sự thì cũng không có gì gọi là hưng phấn cả, việc này khiến cho kế hoạch của Lâm Nhất Phàm cũng bị thay đổi ít nhiều:

"Tứ hoàng tử, vừa mới rồi chính là Thục phi của trẫm, nàng là đệ nhất tài nữ trong kinh thành, ngươi cảm thấy màn ca vũ vừa rồi của nàng thế nào?"

Mã Thiết Đằng một bộ dáng thản nhiên bình tĩnh, đủ để thấy được hắn căn bản không bị Hứa Thục Nhi quyến rũ giống như nhị hoàng tử Mã Thiết Mộc đời trước:

"Hoàng thượng, phi tử của người quả đúng tài sắc vẹn toàn, vũ nghệ uyển chuyển điêu luyện, so với đệ nhất tài nữ ở Hạ Hồi quốc căn bản là khiến cho ta tự mình cảm thấy hổ thẹn"

Lâm Nhất Phàm ra hiệu cho Hứa Thục Nhi lui xuống dưới, Mã Thiết Đằng lần này tới mang theo mười rương vàng bạc châu báu lớn, lại thêm hai mươi xe lương thảo, đặc biệt còn dẫn theo năm nữ nhân xinh đẹp sắc sảo để tỏ rõ thành ý:

"Hoàng thượng, lần này ta tới đây chính là muốn tỏ rõ thành ý muốn kết tình bang giao giữa hai nước, sau này hy vọng Thuận Thiên quốc tương trợ Hạ Hồi quốc chúng ta, ngược lại Hà Hồi quốc cũng sẽ thiết lập tình hữu hảo với Thuận Thiên quốc"

Yến tiệc chào đón lần này không mới tới dự quá nhiều quần thần trong triều, bởi vì đây đều là chuyện hệ trọng giữa hai nước cho nên lúc này trong đại điện chỉ có một vài đại thần cốt cán. Lâm Nhất Phàm mỉm cười âm hiểm, thật thản nhiên mà tỏ vẻ bất ngờ, có điều trong đáy mắt lại biểu hiện rõ ràng tia cao ngạo giống như khinh thường, cái này chính là tố chất quân vương sau hai đời hoàng đế mà hắn đúc kết được, nếu muốn đối phương dè chừng e sợ mình thì bản thân hắn phải cho bọn họ thấy được sự cường đại trong hắn:

"Là vậy sao, Hà Hồi quốc cũng thật là có thành ý. Thời gian hiện tại cũng không còn sớm, tứ hoàng tử cùng đoàn người ở Hạ Hồi quốc lại đường xa vạn dặm đến đây hẳn là cũng mệt mỏi rồi, trước hết xin lui lại phía sau nghỉ ngơi một chút, chờ đến sáng ngày mai chúng ta liền bàn bạc kỹ càng hơn, tứ hoàng tử thấy có được hay không?"

Mã Thiết Đằng gật đầu đáp lễ:

"Như vậy ta xin cáo từ"

Lần này chạy trốn loạn đảng tìm đến Thuận Thiên quốc chính là do không còn con đường nào khác, Hạ Hồi quốc hiện tại đang loạn, nhị hoàng tử Mã Thiết Mộc háo sắc độc ác mưu cơ soán vị, Mã Thiết Đằng chống trả yếu ớt chỉ có thể nhịn nhục trước mắt mà mang theo đại thần trung thành chạy tới nơi này cầu cứu viện binh. Ai cũng biết hoàng đế Thuận Thiên quốc mới chỉ đăng cơ một năm, thời điểm đăng cơ mang theo vạn binh đi chinh chiến sa trường đánh bại dị tộc oanh oanh liệt liệt, bờ cõi biên ải càng muốn mở rộng cường đại hơn. Có điều rằng hoàng đế Thuận Thiên quốc tâm cơ khó đoán, tính toán cẩn thận, muốn nhờ hắn giúp đỡ chỉ sợ phải có thứ gì đó mang ra trao đổi, Mã Thiết Đằng sớm đã nghĩ đến kết quả xấu nhất chính là trở thành nước lệ thuộc vào Thuận Thiên quốc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện