Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 4 - Chương 100



Chuyện lăng mộ Chử Dịch Phong không có nhắc tới với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không xác định Chử Dịch Phong có cố ý gạt mình hay không, nếu Chử Dịch Phong vì hắn chuẩn bị một sự kinh hỉ thì Lăng Tiêu nguyện ý chờ đợi một ngày Chử Dịch Phong tự mình nói cho hắn.

Sửa lăng mộ là chuyện nửa vời, Chử Dịch Phong tự cho là thuyết phục quan viên tu sửa như vậy là xong rất là tự đắc, cũng không có hỏi đến, hiện tại y mãn tâm mãn ý nghĩ đều là chuyện Lăng Tiêu đáp ứng cùng y săn thú.

“Săn thú? Ngày sau là đi.” Lăng Tiêu cười: “Ta tìm Khâm Thiên Giám hỏi, ngày sau là ngày lành, thích hợp săn thú.”

Chử Dịch Phong hơi sửng sốt, ngay sau đó vui sướng mở to hai mắt ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu cười nói: “Không phải huynh nói trước mắt không đi được sao, sao bây giờ lại nhanh như vậy?”

Lăng Tiêu nhích qua một chút để Chử Dịch Phong ngồi, nhẹ giọng nói: “Xem ở trong cung cũng không có việc gì, sớm một chút để đệ đi ra ngoài chơi không vui sao?”

“Được được.” Chử Dịch Phong tất nhiên là không có dị nghị, vui vẻ nói: “Huynh đi cùng ta đi, ân…… Cũng để cữu cữu đi, mẫu hậu từ trước đến nay không thích cái này, phỏng chừng là không chịu đi, lão Tứ nhất định muốn đi! Cũng mang theo hắn, ta ngẫm lại lại mang theo ai……”

“Được từ từ ngẫm lại, nghĩ kỹ rồi nhớ kỹ nói cho ta, ta lại an bài.”

Chử Dịch Phong đáp ứng, bẻ đầu ngón tay nghĩ còn mang theo ai đi, không phát hiện y phục của mình bởi vì vừa rồi rối loạn một chút, cổ áo rộng thùng thình buông lỏng, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, Lăng Tiêu vốn dĩ phía trước còn có không ít việc, hiện tại nhìn Chử Dịch Phong như vậy lại không muốn đi, nhịn không được khẽ vuốt phần cổ lộ ra ngoài của Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong sợ ngứa lại muốn tránh thoát, Lăng Tiêu nhướng mày: “Ân?” Chử Dịch Phong lập tức thành thành thật thật không dám động, Lăng Tiêu nhớ kỹ phía trước còn có việc, lại cũng không có thật sự làm cái gì, bất quá là ôm lấy Chử Dịch Phong thân mật một lát liền đi.

Ngày hôm sau Thọ Khang Hầu gửi tấu sớ vào trong cung thỉnh an, nói muốn Lăng Tiêu ra cung trở về Thọ Khang Hầu phủ một chuyến. Chử Dịch Phong sợ Lăng lão Hầu gia trách mình liên lụy Lăng Tiêu, vội vàng để Lăng Tiêu trở về một chuyến, thuận tiện còn mang theo không ít ban thưởng trở về.

Ở Thọ Khang Hầu phủ lão Hầu gia đợi trong chốc lát, thấy Lăng Tiêu trở về cười nói: “Những ngày gần đây con rất bận?”

Lăng Tiêu vội vàng đi lên hành lễ lão Hầu gia, nói: “Thật sự là tôn nhi bất hiếu, không có tẫn hiếu một ngày, hiện giờ gia gia muốn gặp con còn phí công phu lớn như vậy.”

Lão Hầu gia không thèm để ý cười cười: “Không có việc gì, nguyên bản nghĩ chờ đến khi con nghĩ phép lại nói, chỉ là bên này thật sự thúc giục ta mới gọi con trở về một chuyến, con trước ngồi xuống.”

Lăng Tiêu theo lời ngồi xuống, lão Hầu gia nói: “Mấy ngày trước đây trong triều con có sử lý mấy quan viên xu nịnh đi.”

Lăng Tiêu gật gật đầu: “Vâng, bất quá cũng không có xử lý nghiêm khắc, trừ bỏ Hải Lục ban chết, còn lại người phạt nặng nhất chỉ có mất chức.”

Lão Hầu gia trầm mặc trong chốc lát, than nhẹ: “Con làm thật ra không nghiêm, chỉ là trong những người mất chức có Vinh Tường tam công tử Chân Gia Thụy.”

Vinh Tường công lúc trước là tổ phụ của Tuệ vương phi. Chân Gia Thụy là thúc phụ của Tuệ vương phi.

Ngày đó Tiên đế qua đời, Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu suất binh tiến đánh Hoàng thành, trong thành đại loạn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, cùng ngày ban đêm Vinh Tường công ra đi.

Sau khi rửa sạch đồng đảng Tuệ vương Chân Phúc Hải đứng mũi chịu sào, phán tử hình, Chân gia không ít người cũng bị bãi miễn chức quan, bo bo giữ mình vội vàng tự động từ quan trở về quê cũ. Nguyên bản Lăng Tiêu tưởng một lưới bắt hết không lưu hậu hoạn, nhưng ngày đó Tuệ vương phi vì hai vị Hoàng tôn dứt khoát tự sát, ít nhiều cũng làm cho Lăng Tiêu xúc động trong lòng.

Còn có chính là bởi vì quan hệ với Vi Tranh, chính thê của Vi Tranh Chân thị cùng Vinh Tường công là nhất tộc họ hàng xa, luận gia thế vẫn là chất nữ của Vinh Tường công. Lăng Tiêu cố kỵ Vi Tranh cũng không có đem sự tình này làm tuyệt, trừ bỏ Chân Phúc Hải cũng không có xử tử người Chân gia, hơn nữa Chân gia tứ lão gia Chân Lập Chí ngày đó phụ trợ Lăng Tiêu có công. Lăng Tiêu xong việc cho người hỏi qua hắn, Chân Lập Chí bản nhân nói muốn từ quan, Lăng Tiêu cũng biết hắn ở trước mặt người Chân gia cảm thấy hổ thẹn cũng theo ý hắn cho hắn một số bạc lớn để hắn trở về quê quán.

Hiện giờ người của Vinh Tường công phủ lưu lại còn ở trong triều làm quan chính là Chân Gia Thụy, mà bởi vì chuyện lần này bị phá hư cuối cùng cả nhà một chút trông cậy vào hắn cũng không có.

Lăng Hầu gia thở dài: “Chân Gia Thụy người này ta có biết một chút, bản nhân hắn thật ra là người không có tâm nhãn gì, chuyện lần chắc là nghe người khác xúi giục, hắn lại là người không chủ ý, chỉ cho rằng đây là con đường tốt mà ỡm ờ đi theo làm, hiện giờ xảy ra chuyện, gia đình hắn cầu đến mợ của con, mợ con mềm lòng cho quản sự đem người dẫn tới nơi này của ta, phụ nhân kia đau khổ cầu nửa ngày, lòng ta không đành mà Chân Gia Thụy ngày mai phải sung quân, ta mới vội vàng bảo con đã trở về.”

Lăng Tiêu lẳng lặng nghe xong thầm nghĩ chuyện này không lớn, ít nhất ở trong mắt hắn thật không phải đại sự.

Lão Hầu gia cười: “Sự tình ta cũng cùng con công đạo rõ ràng, làm như thế nào vẫn là chính con định đoạt, ta không có trách móc gì.”

“Gia gia đây là trêu ghẹo con?” Lăng Tiêu cười: “Nếu người nói, con đây tất nhiên phải hết lòng làm, phụ nhân kia hiện giờ ở nơi nào?”

Lão Hầu gia nói: “Tất nhiên vẫn là ở phủ của cữu cữu con, ở phủ chúng ta thì rất khó coi, nói xong nàng cũng không dám ở lâu.” Lão Hầu gia thấy hiện giờ Thượng thư lệnh Tử Quân Hầu tung hoành quan trường ở trước mặt mình vẫn giống như trước kia trong lòng rất hưởng thụ, cười nói: “Hôm nay con vẫn hồi cung?”

“Trở về, bất quá không vội, buổi tối trước khi cửa cung đóng trở về là được, ngày mai Hoàng thượng đi Thượng Lâm Uyển, con phải đi hầu hạ.” Lăng Tiêu trong lòng vẫn nghĩ chuyện vừa rồi, sau một lúc lâu nói: “Cứ như vậy, người vẫn là phải sung quân, bất quá người áp giải bên kia con sẽ nói một câu, hết thảy từ khoan, chờ tới bên kia rồi vẫn an bài cho hắn một chức vị, lại cho gia đình hắn chút ngân lượng, gia gia xem như vậy được không?” Đây là ân huệ lớn nhất mà Lăng Tiêu có thể làm, đằng trước mệnh lệnh hắn mới vừa phát ra đi, nếu lúc này mà hắn lại thi ân ra ngoài thì không được.

Lão Hầu gia bất quá là không đành làm mất lòng Tĩnh Quốc công phủ, Lăng Tiêu có thể làm đến phần này lão đã thực vừa lòng, thấy tôn nhi hiện giờ xử sự càng thêm thỏa đáng cũng vui mừng, cười nói: “Rất tốt, như thế là đến nơi đến chốn rồi, ta nhờ người qua bên đó nói một tiếng, giữa trưa con cùng ta dùng cơm đi.”

Lăng Tiêu cười nói: “Không cần bảo người qua đó, rốt cuộc vẫn là con đi một chuyến qua chỗ cữu cữu mới thỏa đáng, con lập tức đi, không chậm trễ giữa trưa dùng cơm với gia gia.”

Lăng Hầu gia tự nhiên không gì nói, gật gật đầu để hắn đi.

Lăng Tiêu ra cửa lên kiệu, việc này vốn là việc nhỏ, nhưng nói như thế nào cũng là Tĩnh Quốc công phủ nhờ cậy. Vi Tranh nâng đỡ Chử Dịch Phong thượng vị cũng phí tâm tư, nhưng sau khi Chử Dịch Phong đăng cơ, ngoài đại sự phong thưởng thì Lăng Tiêu cũng không có làm gì cho Tĩnh Quốc công phủ, thật vất vả tóm được việc này, luận là thiệt tình hay là làm màu cho có Lăng Tiêu đều phải đem chuyện này giải quyết hoàn hảo.

Trong phủ Vi Tranh phu nhân Chân thị nghe thấy Tử Quân Hầu tới biết là vì việc ngày hôm trước vội vàng ra tới, sau khi hai bên ngồi ổn định rồi Chân thị cười nói: “Lâu không thấy con, cữu cữu con hôm nay còn ở trong quân, sợ là không gặp được.”

Lăng Tiêu cười khẽ, Vi Tranh hôm nay muốn ở trong quân kiểm kê quân sĩ để ngày mai cùng Chử Dịch Phong đi săn thú, chuẩn bị ngày mai trực tiếp đi Thượng Lâm Uyển, việc này là hắn phân công, hắn tất nhiên biết, nếu Vi Tranh ở nhà hắn cũng không tới, bất quá lời này khó nói ra, Lăng Tiêu cười: “Đó là con tới không khéo, không có việc gì, có thể gặp mợ cũng tốt.”

Chân thị cười, nàng vốn là người đơn thuần không giấu được lời muốn nói trong lòng nhịn không được nói: “Lão Hầu gia…… Là đã nói hết với con?”

“Chuyện của Chân Gia Thụy gia gia đã nói với con.” Lăng Tiêu ôn hòa cười: “Vốn không phải đại sự, mợ mở miệng con tự nhiên không dám không tuân, chỉ là…… Nói ra cũng hơi muộn một chút, nếu chuyện này mới vừa xảy ra khi đó lập tức nói với con thì cũng không đến mức phán án, hiện tại đã phán xuống con thật ra không dám thả người.”

Chân thị vừa nghe xong trong lòng cho rằng không còn biện pháp, tâm cũng muốn từ bỏ, nghe Lăng Tiêu nói như vậy vội vàng nói: “Khi nào bảo con thả người đâu? Ta cũng biết lời này nói ra đã chậm, ai ngờ đến lúc này các nàng mới đến nói với ta…… Ai, cũng biết các nàng trong lòng không tính toán trước.”

Lăng Tiêu cười: “Cho nên con cố ý tới cáo tội với mợ, người thật sự là không thả ra được……”

Lăng Tiêu chậm rãi đem biện pháp xử lý lúc ở Thọ Khang Hầu phủ bàn bạc với Lăng Hầu gia tinh tế nói với Chân thị. Chân thị nguyên bản cho rằng không được, nghe Lăng Tiêu nói như vậy trong lòng rất cao hứng, liên tục nói: “Như thế này là quá đủ, ai…… phiền phức cho con.”

Lăng Tiêu gật gật đầu, lại cùng Chân thị nói chuyện nửa ngày, ngàn từ vạn từ mới miễn dùng cơm, đứng dậy hồi phủ.

Lăng Tiêu đi rồi Chân thị cho người gọi Chân Gia Thụy phu nhân tới, đem sự tình một năm một mười nói, phu nhân kia cũng ngàn ân vạn tạ đáp ứng.

Lăng Tiêu trở về cùng Lăng Hầu gia dùng cơm, trong lúc đàm tiếu Lăng Hầu gia lại nghĩ tới một chuyện, thở dài: “Hiện giờ Tiên đế đã qua chung thất, có…… có mấy quý phủ nhờ người tới hỏi, hỏi một chút về đại tiểu thư nhà chúng ta.”

“Lăng Y?” Lăng Tiêu bật cười: “Có người tới cầu hôn?”

Không nghĩ ra nha không nghĩ ra, Lăng Tiêu nhịn không được bóp cổ tay thở dài, Lăng Y phía trước thanh danh đã thành như vậy, trong Hoàng thành này ai chẳng biết? Sao hiện tại vẫn có những người không sợ chết tới cầu hôn?

Lăng Hầu gia tự giễu cười: “Đừng nói, người khác không thèm để ý, thật ra ta cũng không dám đem nàng gả ra ngoài, lúc trước gả vào Từ phủ không đến một năm, làm mất mạng người không nói, lại đem bỏ thuốc phá thai hại thiếp thất mất đi hài tử, khuê nữ như vậy ta đúng là không dám dễ dàng gả ra ngoài.”

Lăng Tiêu thầm nghĩ, sợ cái gì, chúng ta có thù oán với ai thì thì gả qua nhà đó là xong

“Nhân tâm tham lam nha.” Lăng Hầu gia cười khẽ: “Bất quá là nhìn quý phủ của chúng ta hiện giờ đang ở thế thắng, nên suy nghĩ muốn kết thân, …  tự nhiên là nghĩ đến Lăng Y kia đi.”

Lăng Tiêu cười: “Vậy gia gia nghĩ như thế nào?”

Lăng Hầu gia gắp một đũa đồ ăn: “Không nghĩ như thế nào, ta bảo cô tổ mẫu của con phái mấy giáo dẫn ma ma đáng tin cậy đi Lạc Mai cư, tính tình của nó một ngày không thay đổi, ta một ngày không dám tùy tiện đem nó gả đi ra ngoài, chẳng lẽ còn muốn thêm trò khôi hài? Hiện giờ chúng ta cùng Từ phủ đã không đi lại, có chút xấu hổ, còn muốn lại đắc tội thêm mấy nhà nữa sao?”

Lăng Tiêu thở dài một hơi, không tỏ ý kiến, mấy giáo dẫn ma ma là có thể sửa lại tính tình của Lăng Y kia sao? Lăng Tiêu không cho rằng như vậy. Lăng Y kia độc ác là từ trong bụng mẹ mang ra, Lăng Tiêu mỗi khi nhớ tới hai người này ở trong phủ trong lòng vẫn không áp không được lửa giận, nếu không phải cố kỵ Lăng Hầu gia cùng Thi phu nhân, Lăng Tiêu đã sớm không dung tha các nàng.

Để xem sau khi Lăng Y bị dạy dỗ hiệu quả ra sao đi, Lăng Tiêu không muốn động thủ với hai mẫu tử này, rốt cuộc sợ nháo đến cả nhà không yên gia trạch bất an, Lăng Tiêu cười lạnh, từ từ tới đi, nhìn xem ai hơn ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện